Hướng Dẫn Ngoại Tình

Chương 4

Chị họ của tôi ngày hôm qua đánh nhau với anh rể, bởi vì anh rể của tôi ở bên ngoài rất nổi danh, bị chị tôi biết được, chị ấy muốn ly hôn, quậy đến thân thích tới khuyên, mẹ tôi cũng đi, lúc về còn nói với tôi:

    – Vẫn là nên tìm một người xứng đáng, bằng không cả cuộc đời dài đằng đẵng này vượt qua thế nào đây?

Tôi nghe xong á khẩu không trả lời được.

Kì thật tôi đến bây giờ vẫn chưa come out với mẹ, vốn dĩ nghĩ qua thêm mấy năm, chờ sự nghiệp của tôi và Lương ca thành công thì sẽ mở miệng với bà, lời kịch tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng hết rồi: Mẹ, đây là bạn trai con, chúng con đã ở bên nhau mười mấy năm rồi, con rất yêu anh ấy, yêu đến mức đời này sẽ không có người nào có thể thay thế nhau được, chúng con bây giờ cũng khá tốt, mẹ đồng ý nha.

Những câu đó đã ấp ủ trong lòng tôi rất lâu, nếu nói tôi hiện tại còn có mục tiêu gì đáng giá để phấn đấu thì hẳn chính là mấy câu nói đó.

Tôi nghĩ tôi một ngày nào đó sẽ nói ra, đối với bản thân, với mẹ tôi và cả với Lương ca đều cho mỗi người một cái công đạo.

Nhưng bây giờ tôi nên làm gì đây?

Cuộc đời tôi nếu thiếu đi Lương ca, vậy chẳng còn hoàn chỉnh nữa, như một tòa nhà không có cột chống đỡ, đẩy nhẹ một cái thôi là sẽ đổ vỡ thành những mảnh nhỏ.

Tôi đem chuyện anh rể tôi ngoại tình nói cho Lương ca biết, dùng một giọng nói bình tĩnh để kể cho anh ấy, anh ấy nghe xong, sau đó nói:

– Anh ấy thoạt nhìn không giống như loại người này.

Anh rể tôi là giảng viên ở một trường đại học, đeo kính cận nhỏ, nhìn qua rất hào hoa phong nhã, nếu không phải sự thật đã bại lộ, bị chị của tôi vừa lúc tóm được thì ai có thể nghĩ anh ấy thế mà còn có thể làm ra loại chuyện này.

Trong lòng tôi nghĩ, anh nhìn qua cũng chẳng giống loại người này đó, dù em tự xưng là người hiểu anh nhất thì bây giờ cũng không thể nhìn thấu được anh, vẻ mặt tôi đau khổ cười nói:

– Biết mặt, biết người, không biết lòng.(Tri nhân tri diện bất tri tâm)

Lương ca “ừm” một tiếng, sau đó gắp cho tôi một cái sủi cảo hấp, đặt vào đĩa giấm của tôi, tôi ăn không vào, vị như nhai sáp.

Kỳ thực tôi rất thích Lương ca trong lúc lơ đãng mà chăm sóc tôi, anh ấy rất ít nói yêu tôi, nhưng vĩnh viễn sẽ nhớ rõ gắp đồ ăn cho tôi, lau mặt cho tôi, thay tôi kéo khóa áo khoác,… Thì ra những thứ đó tôi đều thuộc vào lòng bàn tay, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy cảm động, chỉ cảm thấy cánh mũi đang cực kì chua xót.

Mọi người nói thử xem, sao con người lại dễ thay lòng đổi dạ đến thế? Thật là kì lạ, đều đã thành thói quen mà còn có thể thay lòng, xem ra trái tim so với đầu óc vẫn dễ thay đổi hơn.

Tôi nói việc này cho bạn gay của tôi, bọn họ đều tỏ vẻ: “Hưng Ninh có thể không có sông Hoàng Hà, nhưng Lương ca không thể nào ngoại tình” làm tôi nhanh chóng đi nghiệm chứng lại một chút, tôi nghĩ mình không thể nghĩ về nó một cách chủ quan được, càng cân nhắc thì càng dễ xảy ra chuyện, tôi cảm thấy khá đúng, nói chuyện với họ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một kế hoạch.

Lại mượn thân phận của tiểu thị đó, ước pháo với Lương ca, nhìn xem anh ấy có thể đáp ứng hay không.

Lần trước phỏng chừng tôi nói quá uyển chuyển, Lương ca không phản ứng, lần này tôi sẽ đơn giản lộ liễu một chút, nếu anh ấy đáp ứng, vậy cái gì cũng không cần nói, tất cả sẽ kết thúc; nhưng nếu anh ấy cự tuyệt, vậy thì còn có đường cứu vãn, ít nhất tôi biết, trong lòng anh ấy tôi khẳng định vẫn rất quan trọng.

Sự tình phát triển đến một bước thế này rồi, cũng không còn biện pháp nào khác.

—————— Đường phân cách cute ——————————

Rạng sáng ba giờ, tôi ngủ không được.

[ hình ảnh ]

Đây là lịch sử trò chuyện, tôi nói anh trai à ra gặp mặt đi, em muốn gặp anh, chỗ do anh quyết định.

Anh ấy nói tốt.

Anh ấy nói được, anh ấy thực sự nói được.

Hết thảy đều kết thúc.

Tôi ngủ bên cạnh anh ấy, thân hình ảnh nghiêng về phía tôi, cánh tay khoác lên eo tôi, hô hấp đều đều, mặt mày giãn ra, một chút áy náy cũng không có, nhưng tôi thì bị con người này phản bội bị con người này làm cho thương tổn, trong lòng đau như bị chia năm xẻ bảy vậy.

Tôi sờ sờ mặt anh ấy, từ mi tâm cho đến khóe miệng, hình dáng của anh ấy so với năm đó sắc bén hơn rất nhiều, đường cong rõ ràng, cũng gầy đi một ít, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn thấy dáng vẻ năm đó, tôi nhớ rõ chín năm trước tôi cũng nhẹ nhàng sờ anh ấy như bây giờ, vẫn là ở nơi phòng thí nghiệm kia.

Thời điểm tan học, tôi kéo anh ấy đi qua, anh ấy ôm lấy tôi đặt lên trên bàn thực nghiệm, sau đó đứng giữa hai chân tôi, tôi liền dùng đầu ngón tay chạm vào mặt anh ấy, từ đuôi mắt cho đến môi, sau đó tay bị anh ấy bắt được, nắm trong tay, anh ấy tới gần tôi, nhẹ nhàng mà chạm vào môi tôi một chút, tôi hỏi anh ấy, cứ như vậy thôi sao?

Anh ấy so với tôi còn thẹn thùng hơn, đôi mắt nhìn loạn mấy thiết bị trên bàn thực nghiệm, không nói lời nào, vì thế tôi rướn người lên ở trên môi anh ấy mà hôn bẹp bẹp vài cái, sau đó còn duỗi đầu lưỡi liếm anh ấy, anh ấy bị tôi làm cho lửa bùng lên, ôm chặt lấy tôi, lấp kín miệng tôi, tôi vì thế mà ôm cổ anh ấy, chính thức đem nụ hôn đầu trong cuộc đời tôi dâng hiến cho anh ấy.

Cái hôn kia có hương vị gì, tôi đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ mùi cồn nhàn nhạt trong phòng thí nghiệm kia.

Tôi nhìn anh ấy, Lương ca trong lúc ngủ thoạt nhìn không có nghiêm túc, lão thành như vậy, ngược lại ngũ quan bởi vì ngủ say mà giãn ra, nhìn có vẻ có chút trẻ con, áo ngủ của anh ấy là tôi mua, phía trên còn có một con khủng long nhỏ, anh ấy ban đầu ghét bỏ đến chết cũng không muốn mặc, bị tôi ghim một ánh mắt lạnh qua, đành phải ngoan ngoãn mà mặc hai năm, áo ngủ này lại rất xứng với bộ dáng của anh ấy hiện giờ, nếu nhìn anh ấy bây giờ sẽ chẳng ai còn nói anh ấy là một lão cán bộ.

Cổ áo áo ngủ hơi nhăn lại có chút thô, mặc vào hẳn là không thể quá thoải mái được, sớm biết như thế tôi không nên ham chút đồ khuyến mãi mà nên mua cho anh ấy bộ đồ ngủ có chất liệu tốt hơn.

Điều kiện gia đình của Lương ca rất tốt, công tác hiện tại cũng rất tốt, nhưng sau khi ở bên tôi ăn mặc đều lấy tôi làm tiêu chuẩn, kì thật như vậy có chút ủy khuất cho anh ấy, nhưng anh ấy trước giờ không phản đối bất kì quyết định nào của tôi cả.

Có lẽ tình cảm thời niên thiếu giờ đã phai nhạt gần như không còn, cũng coi như lỗi không phải của riêng ai.

Nhìn bình luận bài đăng trước, có một người bạn cho tôi kiến nghị rằng phải kịp thời ngăn tổn hại cho hai bên, xác thật, tôi cũng nên hạ quyết tâm.

Mặc kệ có liễu rậm hoa thưa đằng sau thôn* hay không, Lương ca đối với tôi mà nói đã là sơn cùng thủy tận.

*: Là một câu trong bài thơ Du Sơn Tây thôn của tác giả Lục Du, được viết vào năm 1166. Câu được chú thích trên được lấy từ câu:

山重水復疑無, (Núi trùm khe bọc ngỡ không lối,)

柳暗花明又一村。(Liễu rậm hoa thưa lại có làng.)

Có nghĩa:

Núi đã cùng, nước đã tận, ngỡ là đã cùng đường rồi, không ngờ phía trước lại có: Liễu xanh om hoa rực rỡ lại đưa ta đến một thôn làng khác.

Câu này còn dùng để chỉ: Những việc tưởng đâu đã hết hi vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn cơ hội cũ.

Ngày mai buổi tối 7 giờ 30 phút, tôi sẽ đi bắt gian.

Tôi cũng không dám tưởng tượng, khi anh ấy mở cửa nhìn thấy tôi sẽ có biểu tình gì.

END CHAPTER 4
Bình Luận (0)
Comment