Hướng Dẫn Phát Tình

Chương 22

Đêm hôm đăng ký, cuối cùng Mục Sơn Xuyên cũng được vứt sạch đống thuốc ức chế của Giang Dư Niên đi. Hắn ôm chặt cậu vào lòng, dùng pheromone từng bước hướng dẫn cậu phát tình hoàn toàn.

Giang Dư Niên đầu óc mơ màng không rõ chủ động cởi quần áo Mục Sơn Xuyên, liếm trái cổ hắn, cọ lên đùi, tựa như người lữ khách đi giữa sa mạc mấy ngày thiếu nước, vừa nhìn thấy ốc đảo liền muốn lao cả người xuống giữa dòng nước.

Mục Sơn Xuyên cũng bị cậu làm cho phát tình, lần này không còn gì kiêng kỵ, chơi cậu càng ác hơn, mặt sau như bị chơi hỏng, khắp giường chỗ nào cũng ướt nước. Giang Dư Niên kêu đến khàn cổ, nói cái gì là đáp cái đó, nhanh hơn sâu hơn cũng không phản ứng lại, chỉ biết nức nở gọi ông xã.

Lần này Mục Sơn Xuyên làm ngay bên trong khoang sinh sản của Giang Dư Niên, ở trong cơ thể cậu thành kết, phía trước phồng lên chặn khoang sinh sản lại, phun ra từng luồng tinh dịch vào bên trong, đồng thời, hắn cắn lên tuyến thể, không ngừng truyền pheromone vào trong cậu. Giang Dư Niên vừa bị bắn bên trong, vừa bị ký hiệu vĩnh cửu, sướng đến trợn mắt, cả người run rẩy co giật. Hai cơ thể quấn quýt, linh hồn cũng bao bọc lẫn nhau, từng chút từng chút một giao hoà, khoái cảm ngập đầu kéo dài tới gần nửa tiếng. Đến lúc Mục Sơn Xuyên lui ra ngoài, cửa mình Giang Dư Niên tự động khoá lại, không cho tinh dịch chảy ra, trong bụng Giang Dư Niên đều là thứ kia của Mục Sơn Xuyên, phình lên lớn đến như mang thai ba, bốn tháng.

“Nằm yên.” Mục Sơn Xuyên lại tách chân cậu đi vào, “Sinh một đám cho anh đi.”

Giang Dư Niên ưm một tiếng, bụng lớn bị chơi đến mức nước mắt chảy ròng, mắt không tiêu cự, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Mục Sơn Xuyên.

Hai người làm hết một đêm, ánh nắng đầu tiên của bình mình xuyên qua khe hở của rèm cửa tiến vào, chiếu hết trên lưng Mục Sơn Xuyên, bao phủ khắp người hắn, hình dáng kia quá lộng lẫy, khiến Giang Dư Niên trong phút chốc quên cả thở.

“Thật đẹp…” Cậu thầm thì.

“Em bây giờ còn đẹp hơn.” Thần linh ngược sáng hạ xuống, thưởng cho cậu một nụ hôn dài, “Bụng đầy đến thế… còn bị anh chơi đến đáng thương như vậy…”

Chát, một cái tát của Giang Dư Niên giáng lên mặt hắn.

Mục Sơn Xuyên: “…”

Lúc mang thai năm tháng là mùa đông, bụng chưa hiện rõ, Giang Dư Niên liền xin nghỉ thai sản luôn, vùi trong phòng ấm sai khiến Mục Sơn Xuyên làm này làm nọ, thỉnh thoảng hôn hắn một cái ngăn hắn càm ràm. Mục Sơn Xuyên khổ không để đâu cho hết, làm cũng không được, mà không làm lại không nhịn được, mỗi buổi tối chờ lúc Giang Dư Niên ngủ, lại ôm cậu, hôn lên tai cậu, nhờ vả năm ngón tay xinh của mình.

Đến khi em bé được bảy, tám tháng, tình hình ổn định rồi, bác sĩ nói có thể làm nhẹ nhàng một chút, Mục Sơn Xuyên nhịn đến tóc cũng rụng rốt cuộc cũng được ăn thịt một lần, tuy vẫn phải tuỳ theo cảm giác của Giang Dư Niên mà làm, bản thân hắn chưa được ăn no, nhưng ít ra vẫn hơn trăm lần so với chết đói.

Giang Dư Niên to bụng nằm dưới thân hắn, bị chơi đến mềm nhũn như chi chi, khóc nức nở. Cảm giác này khiến Mục Sơn Xuyên nghĩ lại liền hưng phấn đến run hết cả người.

Em bé sinh ra vào cuối tháng năm, Mục Sơn Xuyên không chịu cho Giang Dư Niên sinh tự nhiên, mời chuyên gia giúp cậu sinh mổ và hồi phục sau sinh. Sau hai tháng, Giang Dư Niên đã hồi phục như chưa sinh.

Là con gái. Bề ngoài giống Giang Dư Niên, mắt vừa to vừa tròn, lúc tỉnh ngủ nhìn người ta mà mắt xoay vòng vòng, cực kỳ đáng yêu, thực sự rất đáng yêu.

Từ đây, Mục Sơn Xuyên từ thê nô biến thành biến thành nô của cả vợ lẫn con, có một thời gian bận bịu đến váng đầu, lúc lên toà, còn suýt lôi ra một cái bỉm ướt nước tiểu của con, bị sếp cười tận nửa năm trời.

Giang Dư Niên quay lại trường học tiếp, xuôi chèo mát mái tốt nghiệp, sau cậu tự mở một phòng tranh, trong giới cũng khá nổi tiếng, thường sẽ có vài vị nghệ thuật gia có tiếng mở triển lãm ở đó. Cậu đem một bức tranh của mình treo ở cuối phòng, xung quanh chẳng có gì ngoài tường trắng, tất thảy sản phẩm triển lãm đều không được chiếm dụng chỗ này.

Bức tranh có một cái tên, là Người ở trong nắng.

Người ở trong nắng, xua tan mây đen, từng bước từng bước, hướng tôi mà tới.



Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment