Quốc tế Lao động năm nay được nghỉ 5 ngày, ngay từ một tháng trước, Đại Cát đã hào hứng rủ mọi người đến nhà mình chơi vài ngày.
Đại Cát không được tiết lộ sự giàu có của bản thân, cho đến lúc này, mọi người mới nhận ra Đại Cát cũng là một phú nhị đại ngầm.
Lòng tốt không thể chối từ, có đồ ăn thức uống, hơn nữa cũng đã lâu rồi mọi người không gặp nhau. Tình bạn có được trong Vương Miện, dù có đi ra ngoài rồi trải qua một đời cũng khó xa, vì vậy, mọi người đều điều chỉnh lại lịch trình của mình và cố gắng đến đúng ngày tổ chức tiệc.
Kim Vãn và Đại Lợi vốn sống ở nhà Đại Cát, một người dọn dẹp địa điểm và người kia gọi đồ cho bữa tiệc, bận rộn tận mấy ngày nay. Về phần hai anh em Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần, không ngờ họ lại là đồng hương của Đại Cát, nơi sống chỉ cách nhau một thị trấn. Sáng sớm, Khổng Duy Cần đã lái xe chở Miêu Thắng Nam đến.
Nhiều người cần đi máy bay hoặc tàu hỏa để đến đây, Đại Lợi đến sân bay đón Du Luân, Nhan Hành Thạc, cũng như Phong Hoằng của đội Bông Tuyết và Hài Hòa của Ngũ Phúc Lâm Môn. Còn Kim Vãn thì tới ga tàu, đa số học sinh sẽ chọn đường sắt cao tốc để đi lại, Triệu Tòng Huy, Ăn Gà, Yêu Nước Phúc đều đến bằng thứ này.
Nhìn thấy Triệu Tòng Huy và Ăn Gà cùng nhau đi ra, Kim Vãn có chút kinh ngạc, “Hai người đi cùng một chuyến à?”
Triệu Tòng Huy không trả lời, Ăn Gà lại cười rất tươi, “Ừm, tàu cao tốc đi qua thành phố của cậu ấy trước, điểm dừng tiếp theo là thành phố của tôi, cách đó mười phút.”
Kim Vãn cười, “Gần như vậy chắc cả hai thường xuyên gặp nhau lắm nhỉ?”
“Không có!” Đây là Triệu Tòng Huy xấu hổ trả lời.
Kim Vãn nhướng mày, Triệu Tòng Huy nhận ra thái độ của mình không đúng, ngại ngùng nói thêm, “Hai chúng tôi không thân đâu, thật đó.”
Nói xong, Triệu Tòng Huy bước nhanh về phía trước, Yêu Nước Phúc tay xách nách mang đang chán nản ngồi chờ ở bậc thềm, thấy cậu ta đến liền vẫy vẫy tay.
Kim Vãn và Ăn Gà nhìn theo dáng vẻ như đang chạy trốn của cậu ta, giây sau, Kim Vãn rất có hứng thú hỏi người bên cạnh, “Tình hình thế nào rồi?”
Ăn Gà không muốn nhiều lời, hắn chỉ đeo túi lên, Triệu Tòng Huy cũng đưa máy tính xách tay cho hắn, hai cái máy tính đặt chung nên trọng lượng không hề nhẹ.
“Không có gì, chỉ là xấu hổ thôi. Đi thôi, có còn cần chờ ai nữa không?”
*
Vào ban đêm, tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ, hầu hết đều là quý ông, còn lại là các quý cô còn mạnh mẽ và ngầu lòi hơn cả quý ông. Tâm trạng tốt sẽ ăn ngon, uống cũng đã.
Một nửa số đồ uống mà Đại Cát chuẩn bị nhanh chóng cạn kiệt, trong đó, người uống nhiều nhất chính là chủ nhà Đại Cát. Sau khi uống cạn, gã hào hứng đứng dậy và kéo một sinh vật lông dài từ trên lầu xuống.
“Giới thiệu cho mọi người! Đây là vợ của tôi! Mấy người thất thần gì vậy, gọi chị dâu đi!”
Mọi người: “……”
Họ nhìn con Alaska đầy bình thản kia, Alaska cũng nhìn họ với một vẻ mặt thâm sâu khó đoán.
Du Luân cầm chai rượu, sửng sốt hồi lâu không nói được lời nào.
Hóa ra Hinh Lan là một con chó ư…
Y như nghe được câu hỏi trong lòng Du Luân, giây trước Đại Cát còn đang vui mừng, giây sau đã bắt đầu ôm cổ Alaska khóc sướt mướt, “Tục tưng, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa chứ. Em không biết những ngày tháng trong Vương Miện của anh như thế nào đâu, ngày nào anh cũng chỉ có thể nhìn những hình xăm để nhớ em. Hinh Lan, cục cưng, anh liều sống liều chết, tất cả cũng chỉ vì em thôi!”
Mọi người: “……”
Đại Lợi thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên, nhưng Kim Vãn dù có xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Mấy chuyện như cuồng chó này, chỉ mình anh biết là được rồi, khi không rêu rao cho cả thiên hạ làm gì!
Du Luân giật giật khóe miệng, mặc kệ Đại Cát đã rơi vào tình yêu, cậu đặt ly bia đã uống được một nửa xuống, mất một lúc mới tìm thấy Từ Tử Nguyên ở bên cửa sổ.
Đối phương vẫn đang mỉm cười nhìn Đại Cát và những người khác, tâm trạng có vẻ rất ổn.
Thấy Du Luân đi tới, anh chu đáo nhường một chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, cậu mới hỏi với một nụ cười nhẹ: “Gần đây anh có khỏe không?”
Từ Tử Nguyên nghiêng đầu, “Khá tốt, sao cậu lại hỏi vậy?”
Du Luân bật cười hai tiếng, “Không có gì, chỉ thuận miệng thôi.”
Ánh mắt Từ Tử Nguyên trở nên ấm áp, anh chậm rãi nói: “Yên tâm, tôi thật sự khá tốt.”
Du Luân nhìn anh một hồi lâu rồi mới nghiêm túc gật đầu.
Vậy là tốt rồi.
Ở bên kia, trong một góc bàn rượu, Tịch Viễn đang nói chuyện với Khổng Duy Cần.
“Tương lai cậu định sẽ dạy học sinh ở võ quán luôn à?”
Khổng Duy Cần ngẩn người, “Nếu không, tôi có thể làm gì khác ư?”
Từ nhỏ y đã học võ, từng đoạt giải và được lên tin tức, đúng là y cũng có thể đổi nghề, nhưng nếu nó không liên quan đến võ thuật thì y cũng chả cảm thấy hứng thú.
Tịch Viễn lắc ly rượu, cụp mắt xuống, tựa như vô tình đề nghị: “Cậu có thể đến làm việc cho tôi, công ty của tôi đang cố gắng chuyển đổi và quan tâm đến giáo dục, đây cũng là ngành mà chúng tôi cân nhắc đầu tư. Nếu cậu đến, cậu có thể hướng dẫn họ thành lập một chuỗi cơ sở đào tạo võ thuật mới, khi đó cậu sẽ có nhiều học viên và nhiều cơ hội hơn.”
Khổng Duy Cần chớp mắt, trước đây cũng có người muốn mời y đi, thế nên Khổng Duy Cần không lạ gì với kiểu đối thoại này. Y mở miệng muốn từ chối, nhưng đột nhiên, Tịch Viễn nói thêm, “Tôi định tiếp tục sử dụng tên của sư phụ cậu để tạo ra một thương hiệu nổi tiếng toàn quốc, cho nên, nếu cậu đồng ý, tôi cũng sẽ thuê sư phụ và các nhân viên trong võ quán của cậu.”
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Khổng Duy Cần, “Lương tháng cho một huấn luyện võ thuật là từ năm con số trở lên (hơn 34 triệu VNĐ), thế nào?”
Khổng Duy Cần nhớ đến sư phụ ở nhà sau khi ăn hết thịt dê nướng thì đau khổ khôn xiết.
“Anh nghiêm túc à?”
Tịch Viễn khẽ cười, “Tôi không bao giờ nói đùa về chuyện kinh doanh.”
Ánh mắt Khổng Duy Cần bất ngờ sáng lên, “Vậy để tôi đi hỏi sư phụ!”
Y vội vàng chạy ra ngoài, bởi vì không nhìn đường nên suýt nữa đã dẫm phải chân của Hinh Lan.
Khổng Duy Cần chạy đi, Tịch Viễn vẫn ở lại chỗ ngồi của mình, mỉm cười tiếp tục uống rượu, nhìn phát là biết tâm trạng đang rất tốt. Miêu Thắng Nam ngồi bên cạnh im lặng nhìn Tịch Viễn.
Tịch Viễn khẽ ngước mắt lên, đối mặt với Miêu Thắng Nam, hắn không còn thái độ tốt như với Khổng Duy Cần nữa, “Sao thế?”
“Bọn họ đều có tiền lương, vậy em có cái gì?”
Tịch Viễn kinh ngạc nhìn Miêu Thắng Nam, “Bọn họ có tiền lương là bởi vì sau này bọn họ là nhân viên của anh. Chuyện này liên quan gì đến em?”
Miêu Thắng Nam cạn lời nhìn trời, “Lời này của anh cũng chỉ có thể lừa sư huynh em thôi, cả thế giới, không không, cả vũ trụ chỉ có mình anh ấy là không nhìn ra ý đồ của anh.”
Tịch Viễn: “…….”
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, hắn đặt ly rượu xuống, bị lộ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Miêu Thắng Nam, “Vậy em muốn thế nào?”
Thời tới, Miêu Thắng Nam hưng phấn xoa xoa hai tay, “Em muốn một, à không, hai con dê! Loại mà có thể ăn ấy ạ!”
Lần ăn thịt dê không hết lần trước đã trở thành nỗi ám ảnh của cô nhóc, nhưng khổ nỗi cô nhóc lại không có tiền, mà ba cũng không mua cho cô, thế nên cô nhóc phải tìm cách khác.
Cả con dê nướng có giá cao nhất là 2.000 tệ ( ~ 7 triệu VNĐ) một con, Tịch Viễn nhìn dáng vẻ sư tử ngoạm của cô nhóc thì còn tưởng cô sẽ yêu cầu điều kiện gì đó. Hắn không kìm được lộ ra chút khinh thường, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn đồng ý, “Được, không chỉ vậy, anh cũng có thể mở một nhà hàng thịt nướng chuyên về thịt dê cho em, để em có thể ăn bất cứ lúc nào mình muốn, nhưng điều kiện là, sau này em phải nghe lời anh.”
Miêu Thắng Nam bị niềm vui sướng đập choáng váng, “Thật ạ?! Không thành vấn đề, anh bảo em đi hướng đông, em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây!”
Tịch Viễn hơi mỉm cười, rất là hài lòng trước phản ứng của cô nhóc.
Làm sao để cua được một người không hiểu yêu đương là gì?
Đương nhiên là thu phục tất cả mọi người bên cạnh đối phương trước rồi đưa tới bên cạnh mình, như vậy thì sau này đối phương cũng chỉ có thể ngây ngốc đi theo tới luôn thôi.
Nhìn về phía mọi người, Tịch Viễn nhắm mắt lại, che giấu tham vọng của mình.
- -----oOo------