*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Du Luân là người thứ ba dùng quà gặp mặt, sau khi cậu bay lên trời, Nhan Hành Thạc mới sử dụng quà, bây giờ cậu đáp xuống chỉ có thể giải thích một vấn đề.
Quà của Nhan Hành Thạc sắp mất hiệu lực.
Trong bốn người, chỉ có Triệu Tòng Huy là không thấy thời gian sử dụng quà gặp mặt của mình, Miêu Thắng Nam có thể kéo dài một tiếng, Du Luân và Nhan Hành Thạc thì giống nhau, đều trong nửa tiếng. Trước đó Nhan Hành Thạc đã nhấn mạnh mấy lần rằng phải diệt hết khủng long ăn thịt trong vòng nửa tiếng, nhưng bây giờ đã sắp hết nửa tiếng, vậy mà vẫn còn ba con cá lọt lưới chưa bị loại bỏ.
Đây là lý do tại sao Nhan Hành Thạc lại sốt ruột rời đi, anh muốn loại bỏ ba con đó trước khi quà gặp mặt hết hiệu lực.
Nhan Hành Thạc không nói gì nên Du Luân còn tưởng mình không được chào đón thế, may là anh chưa chạy được vài bước đã xoay người chào hỏi một tiếng, “Đuổi kịp!”
99% còn lại là khủng long ăn cỏ, chỉ cần không chủ động khiêu khích, chúng sẽ không tấn công con người, để lại Triệu Tòng Huy ở phía sau, Du Luân và Miêu Thắng Nam vội vàng chạy theo sau.
Những người khác đều trong tình trạng kiệt sức, nhưng Du Luân nghỉ ngơi trên trời nửa tiếng nên đã full cây máu sống lại, không tốn bao sức đã chạy đến bên cạnh Nhan Hành Thạc, hít một hơi, suýt nữa khiến cậu rời khỏi thế giới đẹp đẽ này ngay tại chỗ.
……
Hóa ra Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam không làm quá, thúi banh nhà lồng, thúi phồng lỗ mũi!
Hơn nữa ngửi kỹ thì mùi này rất quen, trong cơn hoảng hốt, dường như Du Luân đã quay về mùa hè mười lăm năm trước. Cậu và mẹ cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại, ông ngoại là người rất nghiêm khắc và giản dị, tuân thủ nguyên tắc làm nông từ tấm bé. Ông dẫn Du Luân đi bón phân cho ruộng rau cả buổi trưa, rau củ do ông ngoại trồng đều thuần một màu xanh, phân bón là phân tự nhiên thuần khiết.
Du Luân sẽ không bao giờ quên, đó là một ngày tháng 8, tiết trời lên tới 38 độ, nhiệt độ cao cộng với đống phân cao như quả đồi, thế là nó lên men, nóng bức, bốc lên…
Trong nháy mắt, mặt Du Luân cũng trở nên xanh mét như tự nhiên.
Cậu che mũi lại, ném một câu “Tôi đuổi theo con kia”, sau đó quyết đoán thay đổi phương hướng, bỏ trốn mất dạng.
……
Ba con cuối cùng thành công bị loại bỏ một giây trước khi ‘Nè, tôi không ngon’ mất hiệu lực, tốc độ sinh tử bộc phát trong những phút cuối cùng. So với những con khủng long ăn thịt há to miệng muốn cắn bọn họ thì khủng long ăn cỏ ngoan như trẻ sơ sinh vậy. Không cần quà gặp mặt, không cần chạy như điên, chỉ cần lặng lẽ vòng ra phía sau chúng nó, đáng khinh sờ gót chân, sau đó chuồn mất là được! Dễ dàng đến mức khiến người ta rơi lệ!
Tất nhiên, không phải lần nào cũng suôn sẻ. Tuy khủng long ăn cỏ có tính cách hiền lành nhưng một số con lại rất to lớn, có chiều dài, chiều rộng và chiều cao hơn 10 mét, thậm chí là hàng chục mét, nếu không cẩn thận sẽ bị nó giẫm bẹp thành một tờ giấy, vì vậy vẫn phải luôn cảnh giác.
Mắt cá chân của Triệu Tòng Huy vẫn còn đau, mới chạy nửa tiếng, vết thương vừa tốt lên lại trở nặng, cậu ta không dám chạy quá xa nên ở lại một chỗ thoáng đãng để chỉ đường cho bạn bè. Nếu có con khủng long mục tiêu trùng hợp ở gần thì cậu ta sẽ lẻn đến để sờ nó.
Chạy như điên lâu như vậy, cả bốn người đều không còn ở vị trí ban đầu. Trước đó họ bận rộn đến mức không ai chú ý xem mình đã chạy tới đâu, bởi vậy, Triệu Tòng Huy hơi kinh ngạc khi thấy con khủng long chân chim suýt ăn thịt mình hồi nãy.
Cậu ta đến để tìm khủng long sấm*, một sinh vật to lớn với cái cổ khổng lồ và cao bằng tòa nhà mười tầng. Loại khủng long này thực sự quá lớn, Triệu Tòng Huy thận trọng đánh lén, sợ khiến nó bất ngờ rồi di chuyển một bước, cậu ta đang bị gãy chân, không thể thoát khỏi móng vuốt to lớn của nó được.
Khủng long sấm*:
Khi đến vị trí eo, Triệu Tòng Huy đột nhiên phát hiện dưới thân con khủng long sấm có thứ đang nhúc nhích, cậu ta híp mắt nhìn kỹ, đúng là con khủng long chân chim khiến cậu ta ăn khổ, kỳ quái là, trong sân rõ ràng không có khủng long ăn thịt khác, nhưng con này vẫn ở đây.
Không kịp nghĩ lại, khủng long chân chim đã quỳ rạp trên đất, đau đớn há to miệng, cái xiên của Miêu Thắng Nam vẫn còn cắm trong miệng nó, phần tay cầm còn lấp lánh chút ánh bác dưới ánh Mặt Trời.
Nhìn hành động của khủng long chân chim, không khó để nhận ra là nó muốn bò ra ngoài, nếu ở lại đây, nó chắc chắn sẽ bị khủng long sấm giẫm chết.
Suy nghĩ này vụt qua trong nháy mắt, chưa kịp suy nghĩ xong thì khủng long sấm đã thực sự di chuyển. Nó đi về đằng trước, mà Triệu Tòng Huy thì đứng ở phía sau nên không cần lo lắng, nhưng con khủng long chân chim thì đang nằm ở vị trí khủng long sấm sắp dẫm vào.
Dường như cảm nhận được tai họa sắp đến, khủng long chân chim bắt đầu liều mạng bò sang một bên, nhưng nó đã bị thương, bất kể loài khủng long nào, cho dù là khủng long bạo chúa – kẻ săn mồi hàng đầu mà bị thương ở một nơi như này, cuối cùng chỉ có nước bị ăn thịt, hoặc là chết dễ như trở bàn tay.
Đây là sự tàn khốc của tự nhiên.
Triệu Tòng Huy nhìn cảnh này, trong chớp nhoáng, thân thể nhanh hơn não, cậu ta tiến lên, đồng thời hét về một hướng: “Miêu Miêu!”
Miêu Thắng Nam lập tức xoay người, không chút nghĩ ngợi hô to ‘1 2 3’ về nơi phát ra âm thanh.
Hiệu quả của ‘1 2 3’ xuất hiện ngay lập tức. Đầu tiên, Triệu Tòng Huy nhanh chóng sờ con khủng long sấm, sau đó lại chạy về phía khủng long chân chim. Triệu Tòng Huy là người thứ hai sờ khủng long sấm, Du Luân bên kia là người thứ ba, cậu và Triệu Tòng Huy gần như sờ cùng lúc, Du Luân sờ khủng long sấm xong, ba con khủng long sấm lập tức biến mất, tầm nhìn trở nên thoáng đãng, mọi người đều thấy tình huống bên Triệu Tòng Huy.
Phát hiện nơi này còn một con khủng long ăn thịt lạc đàn, trái tim Du Luân nhảy lên tận cổ họng, cậu không hề nghĩ tới việc con khủng long bị thương, không thể làm hại người khác nữa, trơ mắt nhìn Triệu Tòng Huy chạy đến trước mặt khủng long chân chim, sau đó, một cảnh tượng còn kỳ lạ hơn xuất hiện.
Nguy hiểm đột nhiên biến mất, khủng long chân chim cố hết sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy con người từng bị nó tấn công đang cúi xuống và vươn tay, nhìn dáng vẻ, hình như là muốn xoa đầu nó…
Cổ họng khủng long chân chim phát ra một tiếng kêu kỳ quái, Triệu Tòng Huy chưa kịp chạm tay vào, khủng long chân chim đã tự biến mất, leng keng, cái xiên sắt rơi xuống cỏ, trên xiên không hề dính máu, vẫn sạch sẽ như mới.
Triệu Tòng Huy ngẩn người, nhặt cái xiên sắt lên.
Ba người còn lại chạy tới bên cạnh cậu ta, đều lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Miêu Thắng Nam vỗ vỗ ngực, “Làm em sợ muốn chết! Anh tốt bụng quá vậy? Con khủng long kia suýt đã giết anh đó! Thế mà anh vẫn cứu nó!”
Triệu Tòng Huy mơ hồ nhìn về phía mọi người, “Cứu ai?”
Du Luân trừng mắt, “Con khủng long kia á!”
Triệu Tòng Huy trừng mắt còn lớn hơn Du Luân: “Tôi đâu có muốn cứu con khủng long kia đâu!”
Bây giờ ngay cả Nhan Hành Thạc cũng khó hiểu, “Vậy ban nãy cậu đang làm gì?”
Triệu Tòng Huy oan uổng hô: “Em muốn rút xiên sắt của Miêu Miêu ra. Đây là vũ khí vật lý duy nhất của đội chúng ta đấy, đương nhiên phải nhặt để dùng lại rồi.”
“Ding Dong!”
Âm thanh WeChat thình lình vang lên, Triệu Tòng Huy phản xạ có điều kiện nhìn về phía chiếc nhẫn, nhưng những người khác lại không làm vậy, bọn họ nhìn Triệu Tòng Huy chọt vào không khí vài lần. Mấy giây sau, Triệu Tòng Huy chột dạ ngẩng đầu, “Ừm, em vừa nhận được một thứ, gọi tới quà cảm ơn từ khủng long chân chim……”
Ba người im lặng nhìn cậu ta.
Triệu Tòng Huy cười gượng, không tự tin nói: “Nó muốn thân thể của em, em lừa tình cảm của nó, cẩn thận nghĩ lại thì cả hai đều huề nhau mà, đúng không?”
Vẫn không ai nói chuyện, Nhan Hành Thạc rũ mắt, Miêu Thắng Nam thở dài, Du Luân tiến lên một bước, vỗ vai Triệu Tòng Huy, dưới ánh mắt chăm chú đầy chờ mong của cậu ta, thành khẩn nói: “Cậu thật khốn nạn.”
Triệu Tòng Huy: “……”