Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi bày tỏ ý kiến ​​của mình, bốn người bước vào phòng thu gom rác.

Phòng thu gom rác được chia thành hai bộ phận, trên sàn có vạch màu vàng rực rỡ, bên ngoài vạch màu vàng là khu vực quan sát, ai cũng vào được. Một màn hình lớn được gắn trên tường, có bốn thùng rác được đặt dưới tường, mỗi thùng rác được đánh dấu các loại rác tái chế, phân biệt từ trái sang phải là rác tái chế, rác nguy hại, rác ướt và rác khô.

Du Luân: “……”

Ba người bạn đứng ngoài vạch vàng: “…”

Buồn thật chứ, đến lúc này rồi mà còn phải làm bài kiểm tra phân loại rác nữa.

May là Du Luân trong tâm thái muốn thử nghiệm nên cũng không mang nhiều đồ lắm, cậu ném đống xương thừa vào thùng rác ướt, sau đó ném một bó lông vũ vào thùng rác khô. Sau đó đợi vài giây, trên màn hình lớn nhảy ra một cái khung thoại, hỏi cậu có xác nhận tái chế hay không, Du Luân nhấn xác nhận, màn hình lập tức xuất hiện một thanh số liệu cuộn.

Bốn con số xoay cùng lúc khiến lòng người kích động, cuối cùng con số dừng lại ở 0006.

…… Nếu đã keo kiệt thì đừng có làm lớn như thế chớ! Mệt bọn họ còn nghĩ mình sẽ trúng số độc đắc!

Nhưng hướng dẫn viên Kim có nói điểm nhặt rác sẽ không cao, có thể được sáu điểm hẳn là nhờ lông vũ rồi.

Sau khi thử xong, mọi người cùng nhau rời đi. Lúc quay trở lại sảnh thì lại có một nhân viên khác bước tới, cô ấy giống hệt lễ tân Ất, nhưng tên là lễ tân Canh.

Lần này bọn họ đến xưởng vẽ mỹ thuật, trước khi bước vào, Triệu Tòng Huy vỗ ngực nói năng khiếu hội họa của mình rất tốt, từng đạt giải nhất toàn trường. Sau khi cậu vẽ xong, mọi người mới biết toàn trường mà cậu nói đến là trường mầm non Mặt Trời Đỏ*.

Trường mầm non Mặt Trời Đỏ*: Mình tra thì thấy có rất nhiều chuyện liên quan đến ngôi trường này: Một trận dịch xảy ra ở Trường Mẫu giáo Mặt Trời Đỏ, khiến 14 học sinh bị ốm; ngộ độc tập thể; người phụ nữ chém trọng thương trẻ em.

Hơn nữa, bạn học Triệu vẫn duy trì kỹ năng vẽ tranh của mười mấy năm trước, tinh thần trung trinh không thay đổi khiến ai nghe cũng thấy buồn, cũng phải khóc.

……

Cuối cùng, Vương Miện miễn cưỡng cho cậu ta 2 điểm, vốn tưởng đây là điểm khuyến khích Vương Miện cho nên ba người còn lại cũng rất háo hức muốn thử và đều thể hiện hết mình. Công bằng mà nói, tranh của Nhan Hành Thạc là đẹp nhất, người khác khi nhìn thấy cũng phải khen một câu tuyệt vời, nhưng anh lại không được điểm nào, tranh của Miêu Thắng Nam khá tốt nhưng trình độ hội họa của cô nhóc ở mức bình thường nên cũng không được điểm.

Du Luân biết trình độ của mình cũng ngang ngửa Miêu Thịnh Nam, cậu ngồi trước bảng vẽ điện tử, im lặng một lúc rồi vẽ lên đó vài nét, sau đó cởi mấy chiếc lông vũ còn lại ra và để chúng rơi lên màn hình. Sau khi nộp, Vương Miện cho cậu 10 điểm.

Ba người: “…………”

Ảo thật đấy!

Mỗi ngày một người chỉ có thể trải nghiệm mỗi cách kiếm điểm một lần và không thể bắt đầu lại nếu không được cộng điểm, bốn người rời khỏi đây và đi đến phòng huấn luyện trí tuệ.

Nhan Hành Thạc đứng trong vạch vàng, ngay sau đó, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình lớn.

“Câu hỏi 1: Trong《 Mặt trăng và đồng xu 》, chồng cô con gái thứ hai của Charles Strickland tên gì?”

Du Luân gần như phát điên khi nhìn thấy câu hỏi này.

Câu hỏi đầu tiên mà khó vậy! Thế những người chưa đọc cuốn sách này thì phải làm sao, hơn nữa sau khi đọc xong ai còn nhớ tên con rể thứ hai của nam chính là gì!《 Mặt trăng và đồng xu 》là một cuốn tiểu thuyết về lòng người, không phải là một câu chuyện cổ tích gia đình!

Du Luân đã từng đọc cuốn này, nhưng khi đó cậu đang học cấp 2, giờ thậm chí cậu còn quên mất tên nam chính, chứ nói gì đến tên con rể thứ hai. Khi cậu đang vắt óc ra thì nghe thấy Nhan Hành Thạc ở trước mặt nói một cách chắc chắn: “Charles Strickland không có con gái thứ, thế nên không tồn tại người chồng của con gái thứ hai, câu hỏi này đã sai.”

Không khí im lặng một giây, màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh pháo hoa, ở giữa viết câu trả lời chính xác siêu lớn và chữ +3.

Du Luân: “……”

Thế cũng đúng sao?!

“Câu hỏi thứ hai: Thành ngữ ‘Thân mạnh, cành yếu’ xuất phát từ “Sử ký”, được dùng để mô tả việc tăng cường quyền lực chính quyền trung ương và suy yếu quyền lực địa phương, vị hoàng đế đã làm điều này tốt nhất chính là Hán Vũ Đế. Xin trả lời, ai là người chồng đầu tiên của con gái cả Hán Vũ Đế?”

…….

Nói cả nửa ngày, có liên gian gì đến ‘thân mạnh, cành yếu’ đâu?

Nhan Hành Thạc cúi đầu nhớ lại một giây, đưa ra câu trả lời: “Tào Tương.”

“Câu hỏi 3:《 Hồng Lâu Mộng 》là một kiệt tác được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Có tổng cộng 983 nhân vật. Xin trả lời, chồng cô con gái của đại quản gia Vinh Quốc Phủ trong sách là ai?”

Cái câu này có liên quan gì đến con rể hả!

Câu hỏi của Vương Miện rất lắt léo, hết lần này đến lần khác đào hố chôn bạn, đáng ghét nhất là nó sẽ không đưa ra lựa chọn, sót một chữ cũng không được. Xem một phút đồng hồ, ba người còn lại hoàn toàn từ bỏ ý định thử ở chỗ này, trả lời sai bị trừ 10 điểm, bọn họ vẫn chưa muốn thăng thiên ở đây đâu!

Nhan Hành Thạc trả lời tổng cộng 20 câu hỏi, sai 2 câu, cuối cùng được 34 điểm. Lúc quay người bước ra, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, khi đến trước mặt ba người, anh mới nhướng mày, “Mọi người làm sao vậy?”

Du Luân: “Không có gì……”

Miêu Thắng Nam: “Chính là có cảm giác……”

Triệu Tòng Huy: “Muốn quỳ xuống thôi.”

Nhan Hành Thạc nghe xong, lại thở dài: “Vẫn chưa phát huy tốt, ngày mai tôi sẽ thử lại xem sao.”

……

Đã thử xong ba phương pháp đầu tiên, phương pháp thứ ba bốn người vẫn đi chung, không ngờ các phương pháp khác lại nhanh như vậy, thế nên cả bốn người dứt khoát làm việc ở đây trong chốc lát luôn.

Dù không làm công nhưng hôm nay bốn người vẫn kiếm được 53 điểm. Vừa đến 12 giờ trưa, cả bốn người cùng nhau tập hợp, tiền công của mọi người cộng lại, tổng cộng là 11 điểm. Thấy đã đủ rồi nên họ rời khỏi nhà máy, quyết định hoạt động riêng lẻ.

Nhan Hành Thạc dẫn Triệu Tòng Huy đến khu rừng để làm quen tình huống, còn Du Luân thì đi theo Miêu Thắng Nam tìm sư huynh của cô nhóc. Mọi người quyết định tập hợp ở con sông đêm qua trước khi mặt trời lặn, sau đó mới tách ra.

Du Luân tưởng Miêu Thắng Nam nói đi tìm sư huynh là sẽ hỏi thăm từng người một, nhưng Miêu Thắng Nam lại chẳng hề hỏi ai, chỉ dẫn Du Luân chạy một vòng quanh khu sinh sống. Cô nhóc không nhìn mọi người, chỉ nhìn những tòa nhà, viên đá và cây cối nổi bật.

Sau khi nhìn xong, cô nhóc sẽ vẽ một hoa văn nhỏ giống như cây non trên đó, về phần bút vẽ à ——

Đương nhiên vẫn là cây xiên vạn năng của cô nhóc rồi.

Du Luân hỏi cô nhóc đó nghĩa là gì, Miêu Thắng Nam giải thích: “Đây là ám hiệu sư huynh và em đã thống nhất khi còn nhỏ. Nếu cả hai bị lạc và không thể tìm thấy nhau, hãy vẽ một hoa văn ở nơi dễ thấy mình đã đi qua. Hoa văn của em là một cây non.”

Du Luân vừa lắng nghe vừa gật đầu.

Mới nhỏ mà đã nghiên cứu ra cách tìm nhau như này, rốt cuộc hai đứa đã lạc nhau bao nhiêu lần rồi vậy……

Du Luân hỏi: “Vậy hoa văn của sư huynh em là gì?”

Miêu Thắng Nam ngồi xổm trên mặt đất, vẽ một hình chữ nhật, rồi vẽ thêm vài đường, thêm mười cơ bụng cho hình chữ nhật.

Du Luân nghiêm túc nhìn một lát, suy đoán: “Đây là…… Cửa nhà tù?”

Miêu Thắng Nam ngẩng đầu, vô tội trả lời: “Đây là Harmonica*.”

Harmonica*: 

Du Luân: “……”

Lớn thì nhà máy, nhỏ thì thân cây, Miêu Thắng Nam tìm kiếm tất cả những nơi có thể khắc hoa văn, nhưng vẫn không tìm được hoa văn hình Harmonica kia. Miêu Thắng Nam trở nên lo lắng, cô nhóc vừa hy vọng không tìm được, mà cũng vừa hy vọng có thể tìm được, trạng thái không biết gì này quả thực là cực hình.

Cùng Miêu Thắng Nam trở lại bờ sông, không lâu sau, nhóm Nhan Hành Thạc cũng quay trở lại.

Bọn họ không tìm thấy gì ở trong rừng, đi bộ cả buổi trưa mà chẳng thấy một sợi tóc, Nhan Hành Thạc quyết định ngày mai sẽ quay lại lần nữa.

Không phải Nhan Hành Thạc muốn tìm kho báu hay rương gì cả, anh chỉ muốn xem cái gọi là kỳ ngộ đó trông như thế nào mà thôi.

Ngày đầu tiên trôi qua như vậy, đến hoàng hôn, hai con ngỗng đầu gà lại xuất hiện, nhóm Du Luân đã bàn với nhau rằng hai ngày nữa sẽ vào cửa thứ hai, không biết khủng long chân chim có thể tiếp tục giao hàng cho bọn họ khi bọn họ đang ở trong cửa không.

Ngày thứ hai và ngày thứ ba trôi qua chớp nhoáng. Trong khoảng thời gian này, ai cũng tích lũy được hơn 100 điểm, ngoài 64 điểm trước đó, cả đội có tổng cộng hơn 200 điểm Vinh Dự. Nhan Hành Thạc là người có nhiều điểm nhất, và riêng anh đã có 111 điểm rồi, Miêu Thắng Nam là ít nhất, chỉ 14 điểm.

Miêu Thắng Nam không giỏi kiếm điểm nhưng lại rất thích hợp săn kho báu trong rừng, người khác đi cả ngày trời không có kết quả, Miêu Thắng Nam chỉ đi có hai tiếng đã tìm được hai cái rương.

Rương bảo vật là một chiếc hộp gỗ bình thường, sau khi mở ra thì chiếc hộp đó sẽ tự động biến mất, Miêu Thắng Nam nghe thấy tiếng ‘Ding Dong’, vội vàng nhìn chiếc nhẫn.

“Chúc mừng! Ngài đã nhặt được áo may ô Vương Thiết Đản không cẩn thận đánh rơi! Đây là món quà đính ước của vợ anh ấy, anh ấy đã mặc nó suốt 30 năm rồi đó!”

Miêu Thắng Nam: “……”

Những người khác: “……”

Mặc suốt 30 năm, Vương Thiết Đản anh nói thật đi, không phải anh bất cẩn đánh rơi mà là cố tình vứt đi đúng không!

Món quà khác cũng không khá hơn là bao, tên của nó là ‘Báu vật thất lạc của tiểu thư Mĩ Linh’, mắt mọi người đều sáng lên khi nhìn thấy cái tên đó, nhưng sau khi Miêu Thắng Nam mở ra thì phát hiện chỉ có một lọn tóc. Đó vẫn là tóc của một người đàn ông, tiểu thư Mĩ Linh yêu thầm người đàn ông này nên sau khi anh ta bất tỉnh đã nhân cơ hội để cắt lọn tóc này.

Tiểu thư Mĩ Linh nhất định không phải người bình thường, yêu thầm đối phương, khiến đối phương bất tỉnh, kết quả là để cắt tóc của người ta!

Điển hình của việc quần đã cởi rồi mà cho tui xem cái này sao.

……

Trước khi rời đi, mọi người đến nhà máy và mua bốn suất cơm tự sôi. Ăn thịt khủng long ba ngày liền, Du Luân cảm thấy mình sắp bị táo bón luôn rồi, cậu muốn một phần vị thịt nấm, Nhan Hành Thạc muốn một phần gà xé cay, Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy giống nhau, muốn món thịt heo xé phay ướp cá.

Bốn suất cơm tự sôi có giá 60 điểm, điều đáng nói là người bán cơm lại chính là người lúc trước đã theo chân bọn họ bán gói quà cho người mới để đẩy mạnh tiêu thụ, thảo nào anh ta có thể mạnh dạn tặng đồ như vậy, bởi vì anh ta là người bán suất cơm tự sôi mà.

Sau khi ăn xong, bốn người liền lên đường. Đứng ở lối vào, ít nhiều ai cũng sẽ lo lắng, cửa đầu tiên đã khắc nghiệt như vậy rồi, có nguy cơ chết người bất cứ lúc nào, mà cửa thứ hai còn khó hơn cửa đầu tiên, bọn họ không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó sẽ như thế nào.

Nhưng dù có khó đến mấy thì cũng chẳng ai muốn ở lại đây mãi cả.

Bốn người vực dậy tinh thần, cùng nhau bước vào lối đi. Bên trong đường hầm rất tối tăm và ẩm thấp, giống như hang ổ của một sinh vật hắc ám nào đó, không ai lên tiếng, thần kinh của cả bốn người dần căng chặt. Khi sự hồi hộp lên đến đỉnh điểm, cả bốn tiếp tục đi về phía trước thì đột nhiên, xung quanh bừng sáng, ánh đèn quá chói khiến họ khó mở mắt được.

Hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi, nơi này sáng sủa và ấm áp, hơn nữa khắp nơi đều có người, một người phụ nữ nhìn thấy họ thì lập tức lộ vẻ kinh hỉ: “Ôi! Bốn vị trinh thám đã tới rồi à, hoan nghênh hoan nghênh, vừa nãy ngài Đoạn còn bảo tôi ra đón các vị đấy, nhưng không ngờ các vị đã tới rồi. Thật sự cảm ơn các vị nhiều lắm, đã bớt lịch trình bận rộn để đến dự đám cưới của ngài Đoạn, phải biết rằng ngài Đoạn thích nhất là bạn bè trong giới thám tử đấy ạ, nếu các vị không đến thì ngài ấy sẽ thất vọng lắm.”

Một đống lời nói khiến nhóm Du Luân bối rối, lúc này họ mới phát hiện mình đang đứng ở lối vào của sảnh khách sạn, bên cạnh có một tấm ảnh cưới, bên dưới viết bằng chữ Thảo ‘Chào mừng đến với đám cưới của ngài Đoạn Minh Quy và tiểu thư Chân Tiểu Tán.’

Vậy…… Đây là cảnh đám cưới?

Mà họ là những người bạn được gọi là thám tử?

Chưa kịp định hình thì người phụ nữ đã lên tiếng lại, lần này nụ cười còn chân thành hơn, “Các vị đều mang tiền mừng chứ ạ?”

Bốn người: “……”

Không phải vừa nói là người bạn yêu thích sao, bạn bè mà còn nói chuyện tiền nong làm gì, tổn thương tình cảm thế!
Bình Luận (0)
Comment