Một ngục giam từ trên trời rơi xuống, nhóm NPC tựa như không nhìn thấy, hai phòng trinh thám vốn dĩ đang hợp tác đột nhiên trở mặt, bọn họ chẳng những không cảm thấy kỳ lạ mà còn rất hứng thú đứng bên vây xem.
Người luôn thân thiện cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, Từ Tử Nguyên vừa chân thành xin lỗi nhóm Du Luân vừa vô tình vẫy tay về phía sau, “Dùng ‘Quét bay ngàn quân’.”
Hiển nhiên chỉ nhốt nhóm Du Luân lại không thể làm Từ Tử Nguyên yên tâm, anh ta phải khiến đội Khăn Quàng Đỏ mất hết năng lực hành động mới tha cho bọn họ được.
Vừa dứt lời, Trương Nhi Thả đứng sau đã đưa tay gõ nhanh hai lần vào chiếc nhẫn, theo đó, chiếc nhẫn của nhóm Du Luân lại đỏ lên, lúc này dòng chữ b4n ra cũng biến thành ‘Quét bay ngàn quân’. Bấy giờ Du Luân mới nhớ ra lời hướng dẫn viên Kim đã nói, đá quý trên nhẫn có thể đổi màu, trong đó màu đỏ là bị tấn công và màu vàng là được bảo vệ.
Cái cmn.
Hai chữ này, chính là suy nghĩ thẳng thừng nhất của toàn thể đội Khăn Quàng Đỏ.
Nói trở mặt là trở mặt, có còn tính người không vậy!
Du Luân cực lực lên án hành vi qua cầu rút ván, chưa nói một lời đã xé bỏ thỏa thuận này, hoàn toàn quên mất một giây trước mình cũng muốn đánh lén đội Bông Tuyết.
‘Quét bay ngàn quân’ không phụ cái tên của mình, một cơn gió không thua gì bão cấp mười hai quật tới, thổi cả người và ngục giam ra xa mấy chục mét. Nhóm NPC vội vàng tránh ra để không bị dính vào, nhưng bàn ghế thì không may mắn thoát khỏi, chỉ có thể đi theo đội Khăn Quàng Đỏ đến cổng lớn.
Cơn gió này khá có linh tính, chỉ thổi bay đội Khăn Quàng Đỏ, cho dù cửa lớn đã bị khóa chặt, nó vẫn bám riết tiếp tục thổi như muốn hoàn thành nhiệm vụ quét bay ngàn quân của mình, cuốn tất cả bọn họ đến cổng lớn.
Bốn người còn chưa kịp đề phòng thì ngục giam đã bị thổi đến hàng rào, phía sau bị điện giật, phần lưng đau rát, phía trước còn phải đối mặt với cơn gió như chổi quật tới tấp, đôi mắt không mở ra được, mũi miệng cũng bị thổi lệch vị trí, Du Luân dùng hết sức muốn nâng tay lên, nhưng gió quá lớn, sức lực của cậu không đủ để chống lại.
Từ Tử Nguyên nhìn cảnh này cũng thấy yên tâm. Nhớ lại trước đây bọn họ cũng ăn khổ từ món quà này, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, bọn họ ở khu vực chờ ba tháng, góp nhặt đủ quà và công cụ mới dám tiến vào cửa thứ hai. Thật ra anh ta cũng muốn làm người tốt, nhưng điều kiện không cho phép nha, vì đồng đội nhà mình, anh chỉ có thể bẫy đội khác thôi.
“Đi!”
Có lệnh, đội Bông Tuyết lập tức hành động, toàn bộ chạy về phía NPC, Mao Thân vừa mới nói cho anh biết hung thủ là ai, chỉ cần bắt được hung thủ là có thể vượt qua cửa này. Chiến thắng đã ngay trong tầm mắt, tuyệt đối không thể có thêm sai lầm nào nữa…
Khi đang chạy, Từ Tử Nguyên bỗng thấy chiếc nhẫn của mình cũng biến thành màu đỏ.
Anh cau mày, mới vừa thấy rõ chữ trên đó, Từ Tử Nguyên đã khựng lại.
Không phải anh ta muốn dừng, mà là có thứ gì đó túm chân khiến anh không thể không dừng lại.
Ngoại trừ Từ Tử Nguyên, ba đồng đội khác của đội Bông Tuyết cũng bị vậy, Từ Tử Nguyên xoay người nhìn ngục giam mini.
Miêu Thắng Nam nhăn mặt, bằng ý chí kiên cường và sức bật, từng bước một dịch đến trước cửa ngục giam.
Từ Tử Nguyên trợn trừng mắt, anh ta đã nếm trải cảm giác bị ‘Quét bay ngàn quân’, bảo nó có thể thổi bay cả con voi nặng mấy tấn cũng không ngoa, thế mà cô nhóc này vẫn có thể nhúc nhích á, sao làm được vậy?!
Đang kinh ngạc thì Miêu Thắng Nam đã chạy tới trước cửa ngục giam, cô nhóc nắm lấy hai lan can một cách quyết liệt, dòng điện yếu ớt không còn thu hút được sự chú ý của cô nhóc nữa, giờ Miêu Thắng Nam đã hoàn toàn tức giận.
“Thằn lằn muốn ăn tui tui nhịn, khủng long đuổi theo tui tui cũng nhịn, nhưng mấy người…… Mấy người lại xốc váy tui! Tui phải bóp cổ mấy người cho đến chếttttt!”
Đội Bông Tuyết: “……”
Ngay khi cơn gió mạnh đột ngột xuất hiện, chiếc váy bị xé ngắn của Miêu Thắng Nam đột nhiên xốc lên đầu cô nhóc, hơn nữa mãi cho đến khi cô nhóc bị thổi bay tới mép cửa, chiếc váy vẫn chưa rơi xuống.
Nỗi tủi nhục và sự tức giận khi bị đánh lén khiến cô nhóc bộc phát sức mạnh còn hơn bình thường, đồng thời dùng ‘Một biển hoa hồng’, giờ đây toàn bộ khán trường đã trở thành một biển hoa, hoa hồng bình thường nên mọc trên cành, nhưng hoa hồng ở đây lại mọc trên dây leo, chính những cây dây leo này đã giữ chân nhóm Từ Tử Nguyên lại.
Dưới sự điều khiển của Miêu Thắng Nam, bốn người bọn họ nhanh chóng bị dây leo hoa hồng quấn lấy, trên dây leo đều có gai, đâm vào da thịt không phải đau bình thường. Tuy rằng Miêu Thắng Nam rất tức giận, nhưng cũng chưa đến mức giết hại gì, cô nhóc chỉ quấn chặt nửa người dưới của bọn họ mà thôi, tuy nhiên lại có người không thành thật, Miêu Thắng Nam thấy Mao Thân định nhấn vào nhẫn thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Soạt soạt soạt ——
Dây leo hoa hồng lập tức mọc ra một nhánh trói bọn họ lại, trong đó cánh tay là bị quấn nhiều nhất, xoắn thành vô số vòng tròn, nhìn giống như một cây chùy màu xanh lục.
Tay bị quấn lại nên bọn họ không thể nhìn nhẫn, vì vậy đương nhiên bọn họ cũng không thấy chiếc nhẫn của mình lại sáng lên, lần này là chữ ‘Thỏ con ngoan ngoãn’.
Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, đây là quà gặp mặt của Triệu Tòng Huy, cửa ngục theo tiếng mở ra. Ba người con trai dưới sự giúp đỡ của dây leo hoa hồng, cuối cùng cũng rời khỏi ngục giam vẫn còn bị “Quét” kia. Du Luân xoa xoa cái mũi bị thổi lệch vị trí, bỗng có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nhưng không có thời gian để ngậm ngùi, bây giờ bắt được hung thủ là quan trọng nhất.
Nhưng mà.
Rốt cuộc hung thủ là ai?!
Khi đó Nhan Hành Thạc chỉ nói rằng anh đã biết, nhưng đến giờ anh ta vẫn không nói đó là ai, hiện tại có thể nói rồi: “Là em gái của Đoạn Minh Quy.”
Nghe vậy, ba người còn lại cũng chưa kịp phản ứng.
Em gái Đoạn Minh Quy… Đó không phải là Đoạn tiểu thư sao?
Thời hạn của ‘Một biển hoa hồng’ chỉ có 20 phút, mọi người không dám chậm trễ, vừa đi về phía NPC, Nhan Hành Thạc vừa vội vàng giải thích: “Thuốc nấc không phải do Đoạn Minh Quy phát minh, sau khi tốt nghiệp, hắn thậm chí còn chẳng thể nói ra thành phần của thuốc là gì, nhưng trước khi tốt nghiệp, hắn đã có thể xin cấp bằng sáng chế, hơn nữa còn có thể chủ trì hạng mục. Độ tương phản quá lớn, đủ cho thấy Đoạn Minh Quy không phải là cùng một người.”
“Trước khi tốt nghiệp, hắn là một thiên tài, vừa trung trinh vừa si tình, người đóng giả hắn nhất định không phải người cùng trường, càng sẽ không tùy tiện ngủ với người khác. Cứ như thế, cũng chỉ còn lại một người trông rất giống Đoạn Minh Quy thôi, người đã đi du học 5 năm trước và mới về Trung Quốc lần hai cách đây nửa năm, cô ta tên là Đoạn Trì Khinh.”
Chỉ có Nhan Hành Thạc và Mao Thân kiểm tra ở hướng Đông Bắc mới biết về thông tin của Đoạn Trì Khinh, thế nên cả hai đều suy ra kết quả cùng một lúc. Cũng may lúc đó Nhan Hành Thạc đã để mắt tới nên chủ động lập nhóm với Mao Thân, nếu đổi thành Triệu Tòng Huy, có khi đến tận lúc đội Bông Tuyết vượt cửa rồi mà bọn họ cũng chưa nghĩ ra điều này quá.
Du Luân nghe xong thì nhìn về phía Đoạn tiểu thư, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Nữ giả nam, đi học thay anh?! Đây là cốt truyện máu chó gì vậy!
Tuy rằng mỗi câu đều có vẻ cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng nếu ngẫm lại, mới thấy đúng là vậy thật. Điều này có thể giải thích tại sao Đoạn Minh Quy lại có sự tương phản lớn như vậy, hơn nữa cho dù danh dự của hắn là do hắn ăn cắp, thì cũng sẽ không có ai đứng ra nói cả.
Chờ đã, nếu Đoạn Minh Quy trước khi tốt nghiệp là Đoạn Trì Khinh, vậy người đang yêu đương với Kha Liêm Nhâm ——
Miệng Du Luân biến thành hình chữ O.
Cậu nhớ là Kha Liêm Nhâm từng nói mình và Đoạn Minh Quy đã yêu nhau được hai năm rưỡi, hai năm đầu họ chưa tốt nghiệp, nhưng nửa năm sau đã tốt nghiệp. Nếu Đoạn Minh Quy thật sự trở lại sau khi tốt nghiệp như lời Nhan Hành Thạc nói, vậy anh ta ở người mình yêu nửa năm mà cũng không nhận ra người yêu đã thay đổi sao?
Hay là đã nhận ra, nhưng vẫn yêu.
Mặc kệ là thế nào, Du Luân thử đặt mình vào vai Đoạn tiểu thư thì cũng có cảm giác muốn trả thù xã hội.
Hình như cậu đã hiểu một chút lý do tại sao hung thủ muốn giết người rồi…
Thật ra đó đều là suy luận, nhưng đây là loại lý luận hợp lý nhất, ý đồ giết người, nguồn gốc của thuốc độc, nguyên do tâm lý thay đổi đều đúng. Và Đoạn Trì Khinh với tư cách là em gái của chú rể nên sẽ có mặt trong toàn bộ đám cưới từ khâu lên kế hoạch cho đến khi tổ chức, người chết thứ nhất và thứ hai cũng là những người cô ta có thể dễ dàng tiếp xúc.
Có phải hung thủ hay không, bắt cô ta thử là sẽ biết. Dù sai cũng không sao, bọn họ vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm.
Nhanh chóng đi đến trước mặt Đoạn Trì Khinh, vẻ mặt cô ta ngơ ngác không hiểu gì, rất vô tội, Nhan Hành Thạc thở hổn hển nói: “Cô là—”
Anh chưa kịp nói xong, trực giác bỗng thấy không tốt, nhanh chóng quay đầu lại, Miêu Thắng Nam cũng cảm giác được có gì đó không ổn, hình như có người động đậy. Ngay khi cậu ta vừa nhúc nhích, Miêu Thắng Nam đã tăng cường sức mạnh dây leo hoa hồng, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Mao Thân đã nhấn vào nhẫn.
Cậu ta không cao, cũng ít nói, nhưng lại là người trầm ổn và thông minh nhất đội Bông Tuyết.
Hai tay bị trói nên cậu ta chỉ cử động các ngón của một bàn tay, mặc kệ nguy cơ bị gãy xương ngón tay, dùng ngón trỏ nhấn vào nhẫn ở ngón giữa.
Miêu Thắng Nam vô thức nhìn nhẫn của mình, chỉ thấy trên đó viết: Man Spider.
Mình mới nghe có Spider Man à, Man Spider là gì vậy???
Rất nhanh, Man Spider đã hiện thân giúp cô nhóc giải đáp thắc mắc.
Một con nhện cao bằng người từ trên trần nhà rơi xuống. Nó đang đeo một chiếc mặt nạ nhựa, còn mặc một áo tay ngắn và quần đùi phiên bản người nhện. Tám móng vuốt của nó liên tục rung lên, nó treo ngược trước mặt nhóm Du Luân, sợi tơ nhện mà nó nhả ra không thể gọi là tơ nhện nữa, ít nhất nên được gọi là cọng dây thép.
Bây giờ Miêu Thắng Nam đã hiểu.
Spider Man là con người có năng lực của nhện, mà Man Spider chính là con nhện có năng lực của người.
Cô nhóc khẽ gật đầu, một kiến thức kỳ quái mới lại được tiếp thu rồi.
Giây tiếp theo, cô nhóc đột nhiên xoay người, thê lương thét chói tai, suýt nữa hất tung toàn bộ trần nhà: “Áaaaaaaa có nhện áaaaaaaa!”
- -----oOo------