Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Chương 46

Sau khi phân công nhiệm vụ, ba đội liền xuất phát, bốn người còn lại đều có mục tiêu rõ ràng, đường đi dễ tìm, tuy nhiên đích đến của Nhan Hành Thạc và Du Luân lại có chút khó khăn.

Hai người họ không biết Hoàng đế sống ở đâu.

Theo lẽ thường, Hoàng đế sẽ sống ở nơi xa hoa nhất trong cung, hơn nữa nhất định phải là nơi quan trọng nhất. Nhan Hành Thạc bình tĩnh nói với Du Luân: “Chờ một chút, để tôi nhớ lại tuyến đường chúng ta đã đi qua, sau đó có thể phán đoán chúng ta nên đi hướng nào.”

Những người khác đã rời đi hết, chỉ còn hai người họ đứng ở đây, Du Luân im lặng một giây, đưa ngón trỏ chọc vào vai anh.

Nhan Hành Thạc rút lực chú ý khỏi sự trầm tư của mình, anh nghi hoặc nhìn Du Luân, người sau lặng lẽ vẫy tay với anh, hai người cùng đi về phía trước.

Hầu hết các nơi trong cung đều có đèn đường làm bằng nến, tuy phạm vi chiếu sáng không lớn nhưng vẫn tốt hơn là không thấy gì. Dưới ngọn đèn, Du Luân vẫn đứng yên.

Hít sâu một hơi, cậu hô vang: “Người đâu —— Dẫn cô đi gặp Hoàng thượng.”

Vừa dứt lời, từ xa đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ, hai thái giám chạy tới nịnh nọt, khom lưng uốn gối nói: “Điện hạ cẩn thận, tiểu nhân cầm đèn cho ngài.”

Một thái giám cầm đèn lồng, một thái giám dẫn đường, Du Luân mỉm cười với Nhan Hành Thạc rồi đi về phía trước.

Nhan Hành Thạc: “…………”

Chế độ phong kiến xấu xa.

Người xưa luôn chú ý làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, tuy Hoàng đế không cần làm ruộng, nhưng nếu quy đổi thành 24 giờ, vậy nơi này đã hơn 6 giờ, gần 7 giờ tối rồi.

Lúc này Hoàng đế mới ăn cơm xong, hẳn là đang đi dạo trong cung của một phi tử nào đó. Dọc đường Du Luân luôn suy nghĩ nên nói gì khi nhìn thấy Hoàng đế, nhưng cậu không ngờ mình sẽ không được gặp Hoàng đế.

Thị vệ ở cửa ngăn Du Luân lại, nói rằng Hoàng thượng đã ngủ rồi nên không cho phép người khác quấy rầy.

Du Luân thương lượng: “Ta có việc gấp, siêu siêu khẩn cấp, cần phải gặp bệ hạ.”

Thị vệ nghiêm minh: “Xin lỗi, nhưng dù thế ngài cũng không thể vào được.”

Khuyên can mãi vẫn không cho vào, Du Luân hết cách, cậu lùi về sau vài bước, hỏi Nhan Hành Thạc: “Không vào được, làm sao bây giờ?”

Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn lên mái nhà.

Nhan Hành Thạc tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của cậu: “Dù cậu có cố gắng leo lên cũng không thể cạy mấy tấm ngói lưu ly như phim truyền hình dài tập được đâu. Xem phim truyền hình ít thôi, càng xem nhiều thì càng khó sử dụng đầu óc đó.”

Du Luân: “……”

Phủ quyết thì phủ quyết, chê bai người ta vậy là sao chớ!

Du Luân tức giận: “Vậy anh nói xem bây giờ phải làm sao.”

Nhan Hành Thạc không nói gì, anh cẩn thận nhìn xung quanh. Đây là nơi Hoàng đế thường ngủ và làm việc, đáng lẽ phải năm bước một thị vệ, mười bước một trạm canh gác, nơi nào cũng nhìn thấy người hầu hạ hoàng đế mới đúng chứ, nhưng tính thêm sáu thị vệ túc trực ở cổng thì chỉ có chưa tới mười người ở toàn bộ đại điện mà thôi.

Nhan Hành Thạc cau mày, anh không hiểu nhiều về lịch sử cổ đại nên cũng không biết điều này là bình thường hay bất thường.

Anh thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Không cho vào thì đừng vào. Đi các cung điện khác xem sao.”

Du Luân đi theo anh, “Đi cung điện nào đây?”

Lần này Nhan Hành Thạc không thể trả lời cậu vì anh cũng không có câu trả lời cố định.

“Tùy vậy, tới cái nào trước thì vào.”

Du Luân: “Cung điện của phi tần cũng phải xem sao! Anh là Tướng quân còn tôi là Thái tử, hai ta tùy tiện xuất hiện trong hậu cung, nếu bị thị vệ phát hiện, hai ta sẽ được mời đi uống trà lần nữa đó!”

Bước chân của Nhan Hành Thạc dừng lại, anh quay đầu lại, sâu kín nhìn Du Luân: “Cậu đã làm đến cùng với cả Quý phi rồi mà nhỉ, không phải bây giờ vẫn đang đứng bên ngoài đấy sao?”

Du Luân: “……”

Là cậu nghe nhầm à, sao có cảm giác lời này như đang tính sổ vậy.

Sau khi bước ra khỏi cung điện, xung quanh không có ai, ngay cả đèn đường cũng ít hơn nhiều, trong không gian yên tĩnh, những lời thì thầm của Du Luân cũng có thể lập tức lọt vào tai Nhan Hành Thạc.

“Cũng đâu phải tôi viết giả thiết đâu, quỷ hẹp hòi.”

……

Nơi cách cung điện hoàng đế gần nhất là nơi ở của Hoàng Hậu, nơi này còn thê lương hơn chỗ hoàng đế, tốt xấu gì chỗ hoàng đế còn có mấy lính canh, còn cửa cung ở nơi này thì đóng chặt, không nhìn thấy ai, Du Luân gõ mấy lần cũng không ai ra mở cửa.

Sau đó, bọn họ lại đến vài cung điện, một số có người, có thể xuất hiện một hai cung nữ, một số thì không có ai, đen như mực, im ắng, như thể cung điện trống không vậy.

Mặc dù Nhan Hành Thạc không nói cho Du Luân biết mình muốn xem gì, nhưng đi bộ lâu như vậy, Du Luân cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Trái tim của cậu đập thình thịch, khi nhìn thấy cửa cung tiếp theo đang mở, cậu đá bay hình tượng Thái tử, chạy như bay tới.

Cung nữ bước ra đổ nước, vừa nhìn thấy Thái tử chạy tới, nàng sợ tới mức mất hồn mất vía, quỳ rạp xuống đất, run bần bật. Du Luân kéo nàng lên, hỏi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, “Chủ nhân của cô là ai?”

Cung nữ sợ hãi nhìn Du Luân: “Là… Là Ngọc phi nương nương.”

Chưa từng nghe qua, không quen biết. Du Luân im lặng xoay người chỉ vào cung điện đang đóng cửa mình vừa đi qua, “Ai sống ở đó?”

Cung nữ nhìn thoáng qua chỗ ngón tay cậu chỉ, càng thêm sợ hãi, “Nơi đó, không có nương nương ở ạ.”

Du Luân sửng sốt.

Đúng vậy, tuy rằng hậu cung của hoàng đế có 3000 giai lệ, nhưng đâu nhất thiết phải có 3000 người đâu. Nói không chừng vị hoàng đế này là kiểu người ít h4m muốn, hậu cung không có nhiều người lắm, cho nên rất nhiều cung điện đều để trống.

Lòng cậu bỗng nhiên lắng xuống, cậu buông cung nữ ra, nở một nụ cười chân thành, “Thì ra là thế, xin lỗi, đã làm cô sợ rồi.”

Cậu quay đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía Nhan Hành Thạc: “Dọa tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng cung điện này không sạch sẽ chứ, sợ bóng sợ gió một hồi, ha ha.”

Nhan Hành Thạc không đáp lời cậu, hắn cũng hỏi cung nữ: “Hôm nay cô có gặp Hoàng hậu không?”

Cung nữ lanh lảnh trả lời: “Có gặp ạ! Hôm nay nương nương của chúng thần có gặp mặt Hoàng hậu nương nương khi đi thỉnh an.”

Nhan Hành Thạc không sao cả, hắn đứng thẳng dậy, khẽ liếc nhìn Du Luân.

Du Luân: “…………”

Nên nhìn thấy cũng đã thấy, cảnh tượng phía sau nhất định cũng y hệt vậy. Hai người trở về, con phố yên tĩnh và cổ kính, hai bên là cổng cung điện ẩn hiện trong bóng đêm, lông tơ của Du Luân cũng sắp dựng đứng.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, nếu anh có ý tưởng gì thì mau nói cho tôi biết đi, tôi sợ mình mà suy diễn tiếp thì sẽ chết ngay tại chỗ mất.”

Nhan Hành Thạc nghe vậy lập tức có hứng thú: “Cậu đang suy diễn cái gì vậy?”

Du Luân từ chối trả lời, nếu nói ra từ đó, chỉ số khủng b0 ở đây chắc chắn sẽ bay thẳng lên cao.

Nhan Hành Thạc khẽ cười, ngừng trêu chọc cậu, “Tôi không có ý tưởng gì cả, chỉ có một suy đoán thôi. Suy đoán này chưa đầy đủ lắm, mà tôi thì không muốn nói ra khi chưa có đủ bằng chứng.”

Ngay khi Nhan Hành Thạc cất lời, Du Luân đã dựng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe, nghe được kết quả này, cậu suýt thì nổi nóng đá anh ta một cái.

“……Để tôi gấp chết có ích lợi gì với anh sao?”

Trong bóng tối, Nhan Hành Thạc không thể nhìn thấy khuôn mặt của Du Luân, nhưng anh có thể tưởng tượng ra vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt ấy. Anh lặng lẽ mỉm cười, lùi lại một bước, nhắc nhở: “Cậu còn nhớ câu vàng nhiệm vụ lần này đưa ra không?”

Bị anh hỏi như vậy, Du Luân mới nhận ra rằng mình thật sự đã quên mất, hay là nói cậu không quên, chỉ là do bận rộn quá nên không để ý đến câu này thôi.

Kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy cho cậu rằng câu vàng trong nhiệm vụ chắc chắn không phải là vật trang trí, nhiều khi nó còn đóng vai trò then chốt.

Sau khi cố gắng nhớ lại, cậu bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của câu vàng.

Ngày sau khổ, ngày đi khổ, ngày ngày khổ

Khổ……?

Du Luân không hiểu nổi, những người ở đây đều từng khổ sao?

Suy nghĩ một chút, cậu nhìn về phía Nhan Hành Thạc: “Nhấn mạnh chữ ‘khổ’ ba lần, có phải là chỉ Công chúa không, phu quân chết, cho nên rất đau khổ.”

Không đợi Nhan Hành Thạc trả lời, Du Luân đã tự lật đổ ý tưởng này, nhìn Công chúa thế nào cũng không có vẻ gì là si tình cả.

Nhan Hành Thạc khẽ lắc đầu: “Không biết, tôi muốn biết chữ ‘Ngày sau’, ‘ngày đi’, ‘ngày ngày’ phía trước từ ‘khổ’ là có ý gì hơn.”

Du Luân giật mình, không nói nữa, cậu rũ mắt, cẩn thận tự hỏi.

Nơi bốn người hẹn gặp mặt là dưới một gốc cây lớn phía đông Ôm Thúy cung, khi Du Luân và Nhan Hành Thạc quay lại, Tịch Viễn và Khổng Duy Cần đã đợi sẵn ở đó.

Du Luân bước nhanh vài bước: “Tình hướng bên ngoài như thế nào?”

Nhan Hành Thạc cũng hỏi: “Hai người có ra khỏi hoàng cung được không?”

Tịch Viễn nhìn về phía Nhan Hành Thạc trước, sau đó mới trả lời vấn đề của Du Luân, “Có thể ra khỏi hoàng cung, nhưng không có ai ở bên ngoài cả.”

Du Luân trợn tròn mắt, “Một người cũng không có?”

“Một người cũng không có, thậm chí còm không có ai canh giữ cửa hoàng cung.”

Khổng Duy Cần thở dài, “Chúng tôi vẫn muốn đi xa hơn để xem, nhưng lại bị lạc nên phải quay về.”

Tịch Viễn: “… Đó không phải là bị lạc. Nếu chúng ta thực sự bị lạc thì đã không thể quay về rồi.”

Một giây sau Du Luân mới phản ứng lại, hiểu rõ ý của Tịch Viễn, cậu kinh hãi: “Quỷ, quỷ quỷ quỷ đập tường?!”

Tịch Viễn cảm thấy không giống, nhưng chưa đợi hắn phủ nhận, Du Luân đã sợ hãi bắt đầu xoay vòng vòng: “Móa ơi, tình huống gì thế này, nếu là quỷ đập tường, vậy con quỷ đó là ai. Trong cung không ổn, bên ngoài cũng không ổn, lẽ nào chúng ta bước vào một ngôi nhà ma rồi, vậy thì ngôi nhà ma này lớn quá vậy! Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Không lẽ Công chúa là Ma vương?!”

Nhan Hành Thạc: “……”

Tịch Viễn: “……”

Khổng Duy Cần vỗ nhẹ vai Du Luân, an ủi: “Đội trưởng, suy nghĩ tích cực một chút nào, nói không chừng Công chúa không phải quỷ, chúng ta mới phải thì sao?”

Du Luân: “…………”

Nếu còn tiếp tục nữa, có thể Du Luân sẽ sụp đổ mất. Nhan Hành Thạc đứng ra, nói với mọi người: “Chắc không phải là quỷ đập tường đâu, hai người không ra được là bởi vì nơi này quá nhỏ. Nếu đi quá xa thì chỉ có thể trở lại đường cũ.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía anh, “Ý của anh là?”

“Công chúa là người đứng đầu tuyệt đối ở đây, nàng có Trái tim Phượng Hoàng, hơn nữa người khác còn phải nghe lời nàng nói. Lúc đầu tôi tưởng đó là quy tắc của cửa, nhưng thái độ của Công chúa đối với chúng ta có vấn đề, đôi khi nàng rất thân thiết, đôi khi lại rất lạnh lùng. Chẳng hạn như khi biết Miêu Thắng Nam là con gái mình, nàng có thể kích động bật khóc, nhưng sau đó khi Miêu Thắng Nam chết dưới mí mắt của nàng, nàng thậm chí còn không hề chớp mắt.”

Tịch Viễn: “Có lẽ giả thuyết con gái đã bị sửa lại.” Nhan Hành Thạc gật đầu, “Cũng có khả năng, nhưng dù Miêu Thắng Nam không có quan hệ với nàng, thì hai người sống sờ sờ đột nhiên chết trước mặt, nàng cũng không nên chẳng có phản ứng gì chứ.”

Tịch Viễn nhún vai: “Khi đó hắn đã là con trai.”

Du Luân cạn lời, “Con trai cũng là người mà, đâu phải cục đá. Tôi thấy Nhan Hành Thạc nói rất đúng, tôi tiếp xúc với Công chúa lâu nhất, đôi khi tôi cũng có cảm giác Công chúa nhìn tôi không mấy thân thiết, thậm chí có chút lạnh nhạt, nhưng khi tôi nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả.”

Tịch Viễn chậm rãi buông cánh tay, “Nói vậy là, Công chúa đang diễn kịch.”

Nhan Hành Thạc lại gật đầu, “Không chỉ là diễn kịch, rất có thể nàng biết chúng ta đang làm gì, ngay cả mấy giả thuyết không thể sửa đổi kia cũng có thể là do nàng viết.”

“Mọi ngươi ngẫm lại xem, 36 tấm thẻ giả thiết, 11 người chúng ta chỉ có thể dùng 33 tấm, nếu mỗi thẻ do cửa đưa ra cuối cùng sẽ được sử dụng hết, vậy mọi người cảm thấy, ai có khả năng trở thành người viết giả thuyết thứ 12 nhất?”

Du Luân chậm chạp cất lời: “… Công chúa.”

Khổng Duy Cần không rõ: “Nhưng tại sao nàng lại phải làm vậy, tôi thấy nàng khá tốt, không đến nỗi tệ mà.”

Chuyện này không thể nói rõ trong dăm ba câu được, Nhan Hành Thạc thở dài, “Đi gặp Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy trước đã, chúng ta cùng nhau phân tích, thời gian viết giả thiết tiếp theo đang đến gần, gọi hai người họ ra rồi tóm tắt lại lần nữa.”

Mọi người đều đồng ý, xoay người đi về phía Ôm Thúy cung. Mới vừa đi đến cửa cung, “Ầm” một tiếng, nóc nhà của Ôm Thúy cung bay mất một nửa.

Bốn người sửng sốt, vội vàng chạy tới, tuy rằng hai đồng đội ở bên trong đã là trạng thái linh hồn, không thể chết thêm lần nữa, nhưng lỡ như thì sao, lỡ như Hòa Hài Phúc nhìn bọn họ không vừa mắt cái cho bọn họ hồn về với đất mẹ luôn thì sao!

Chưa chạy được vài bước, một giọng nam cao ngạo quen thuộc vang lên trong khu phế tích.

Triệu Tòng Huy: “Hôm nay Triệu mỗ tui sẽ dùng gậy tiên nữ đấu một trận tử chiến với các người! Cho các người thấy phép thuật thực sự là gì!”

“Phép thuật winx, en chan tít!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment