Giọng nói của người đàn ông giống như một đoàn tàu lướt qua, ngoại trừ vài từ đầu tiên có thể nghe rõ, những từ còn lại đều bị gió cuốn đi.
Ba người đồng chí nhìn nhau.
Miêu Thắng Nam: “Vì sao anh ta không nhảy xuống?”
Nhan Hành Thạc: “Tốc độ của khủng long ba sừng là 40 km/h, cộng với chiều cao của nó, nếu bất chấp mà nhảy xuống thì không chết cũng què.”
Miêu Thắng Nam tỉnh ngộ: “Hóa ra đó là khủng long ba sừng sao, xấu quá đi.”
Du Luân: “Hình như đây không phải là lúc để đánh giá diện mạo của khủng long. Nếu chúng ta không làm gì đó, người đó sẽ cưỡi khủng long đi về nơi xa đấy.”
Hiển nhiên kỵ sĩ khủng long cũng nhận ra vấn đề này, lúc trước không có ai, khủng long muốn chở cậu ta đi đâu cũng không sao, nhưng bây giờ xuất hiện đồng loại, cậu ta không thể để mặc con khủng long này dẫn mình đi được nữa rồi.
“Dừng lại! Dừng lại! Mi đừng chạy nhanh như vậy nữa được không! Giảm tốc độ đi! Nè, nè ——”
Anh trai kỵ sĩ tuyệt vọng thử mọi cách, không ngờ lại có tác dụng, sau một hồi dừng lại, khủng long còn chạy nhanh hơn.
……
Anh trai kỵ sĩ khóc không ra nước mắt, cậu ta hoàn toàn rối loạn, không biết làm thế nào cho phải, đúng lúc này, cậu ta nghe được âm thanh của tự nhiên.
“Túm sừng nó, để nó xoay người lại!”
Anh trai kỵ sĩ huynh vô thức quay đầu, sau đó liền trợn trừng.
Ba người vừa gặp thoáng qua đều đuổi kịp bên cạnh khủng long, duy trì tốc độ tương tự với tốc độ của khủng long ba sừng đang giận dữ, thậm chí còn hướng dẫn chiến thuật cho cậu ta.
Anh trai kỵ sĩ sửng sốt một giây, khiếp sợ hỏi lại: “Phi logic quá vậy, mấy người là người sao?! Không phải là người khủng long đấy chứ?!”
Đầu Du Luân đầy hắc tuyến, người khủng long là cái quỷ gì. Xem ra bất cứ ai cũng cảnh giác hơn cậu cả, chỉ có thể dùng ám hiệu thôi.
Im lặng một lúc, Du Luân quát: “Thiên vương cái địa hổ!”
Anh trai kỵ sĩ phản xạ có điều kiện: “Anh là 250 (đồ ngốc)!”
Du Luân: “…… Lẻ đổi chẵn không đổi!”
“Dấu hiệu nhận biết góc vuông!”
Cứ như vậy, chút hoài nghi cuối cùng trong lòng vị đồng đội thứ tư cũng bay màu.
Khủng long rất lớn, vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm của chúng. Chiến lược giải cứu cả ba thảo luận là kéo sừng con khủng long khiến nó bẻ lái rồi té ngã, anh trai kỵ sĩ chỉ cần ôm sừng khủng long để không bị hất xuống, khi khủng long không bò dậy được thì sẽ nhảy xuống, sau đó mọi người cùng nhau vui vẻ chạy trốn.
Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc ——
Du Luân: “Kéo sừng nó! Nó cảm thấy đau thì sẽ không chạy nhanh nữa!”
Anh trai kỵ sĩ: “Please! Đây là khủng long đấy! Nếu con gà còm như tôi mà làm nó đau được thì cậu cho rằng nó còn sống đến bây giờ sao?!”
Miêu Thắng Nam: “Bây giờ anh có buff đồng đội rồi, anh đã không phải là anh của ngày xưa nữa, nhất định có thể mà!”
Nhan Hành Thạc: “Cậu cứ coi như mình đang lái xe, nhả chân ga, đạp phanh, sang số!”
Anh trai kỵ sĩ: “……”
Sau khi được khích lệ thái quá như vậy, anh trai kỵ sĩ lại thực sự cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh. Cậu ta vốn đang ôm sừng giữa, đón gió, cậu ta loạng choạng đứng thẳng người, dịch chuyển trọng tâm sang phải từng chút một, cuối cùng cũng chạm được vào sừng bên phải. Cậu ta dùng sức nhảy lên, sau khi đứng thẳng trở lại, cậu ta dồn hết sức lực của cơ thể vào cánh tay, giống như kéo củ cải, cố gắng ngả về sau.
Đừng nói chứ, không ngờ lại thực sự thành công.
Con khủng long kêu thảm thiết, đột nhiên phanh gấp, nó ngừng chạy và lắc đầu điên cuồng, anh trai kỵ sĩ như đang paylak trong quán Bar. Cuối cùng, con khủng long không thể đứng vững, ngã xuống đất.
Ba người khác hoảng sợ, vội vàng chạy về hướng ngược lại, sợ mình bị khủng long đè bẹp dí. Du Luân chạy trốn cũng không quên nhắc nhở đồng đội mới: “Ôm chặt đấy!”
Không cần cậu nói, anh trai kỵ sĩ giống như người chết đuối ôm được khúc gỗ cuối cùng, có chết cũng không buông tay, âm thanh nặng nề truyền đến, mặt đất chấn động một chút. Khủng long ba sừng giãy giụa muốn đứng lên, ba người Du Luân thấp thỏm nhìn khủng long ba sừng, sau khoảng mười giây, một con gà luộc run rẩy vòng ra từ phía sau đuôi con khủng long.
Hai tay ôm ngực, anh trai kỵ sĩ chạy được vài bước thì nhăn nhó nhảy lò cò, có lẽ đã bị đá đâm vào chân, thấy đối phương như vậy, Du Luân không khỏi đưa tay sờ sờ sau eo mình*.
*: ở tập 1, Du Luân tỉnh dậy do bị cỏ dại sượt vào eo.
Nơi ban đầu khiến cậu đau đớn bây giờ lại không còn cảm giác gì nữa, cũng không biết là do tác dụng của buff đồng đội hay là do cậu bị thương nhiều quá nên chút vết thương nhỏ này không còn cảm giác tồn tại nữa.
Thở hổn hển tậo hợp, bốn người không dám ở lại lâu, chạy một hồi đến khi gần vào rừng mới dừng lại.
Những người khác thì không sao, nhưng anh trai kỵ sĩ đã gần như tắt thở.
Rã rời ngã xuống đất, mặc kệ mình đang ở lỗ, cậu ta thở hổn hển vài hơi, cảm thấy phổi đã hoạt động trở lại mới muộn màng ngẩng đầu chào mọi người, “Tôi, hờ, tôi tên…… Hờ, tôi tên Triệu, hờ…… Triệu Tòng Huy.”
Nhóm Du Luân: “……”
Lúc trước không nhìn kỹ, anh trai kỵ sĩ, bây giờ nên gọi là bạn nhỏ Triệu, lớn lên khá đẹp trai, làn da sạch sẽ và khuôn mặt thanh tú, nếu mặc quần áo thì chính là một chú chó con tiêu chuẩn. Hiện tại sao, là một chú chó con làm cay mắt người nhìn.
Miêu Thắng Nam chỉ nhìn cậu ta một cái liền xấu hổ dời mắt, “Ừm thì, em tên là Miêu Thắng Nam.”
“Du Luân.”
“Nhan Hành Thạc.”
Không mặc quần áo vốn đã xấu hổ, huống chi ở đây còn có một bạn nữ, Triệu Tòng Huy đáng thương vô cùng tự ôm lấy mình, che cái nơi cay mắt nhất.
Du Luân rất khó hiểu, “Sao cậu lại không mặc đồ?”
Triệu Tòng Huy: “……”
Cậu ta suy sụp lên án: “Tất nhiên là do không có cơ hội mặc rồi! Khi tỉnh lại em đã thấy mình đang ở trên người con khủng long ba sừng, lúc đó em không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nhìn thấy quần áo và giày dép, còn chưa kịp chạm vào thì con khủng long đã đứng dậy, quần áo cũng rơi xuống!”
Từ những câu từ đau đớn đến tột cùng của Triệu Tòng Huy thì cũng không khó để đoán, cậu ta cũng tỉnh dậy trên mảnh đất, chỉ là quá xui xẻo nên rớt xuống một con khủng long đang ngủ. Cậu ta tỉnh, khủng long cũng tỉnh theo, sau đó bị ép phải đi dạo một vòng.
Theo lời Triệu Tòng Huy, ban đầu khủng long ba sừng không bạo lực như vậy, mặc dù nhận thấy trên đầu có một vị khách không mời nhưng nó vẫn đi rất chậm, đưa Triệu Tòng Huy đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn ăn không ít lá trên cây, cho đến khi bắt gặp một con khủng long ăn thịt, nó mới vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Trước khi bốn người gặp nhau, khủng long ba sừng đã cho đối thủ hít khói nên sau đó đi khá thong thả, nhưng lúc đó Triệu Tòng Huy đã nhận ra ngồi trên người khủng long không an toàn nên cậu ta giãy giụa muốn nhảy xuống, khủng long ba sừng phát hiện cậu ta không thành thật, thế là lại bắt đầu tăng tốc.
Triệu Tòng Huy kể luôn một lèo những gì mình đã trải qua, Du Luân click mở nhẫn, phát hiện nó vẫn giống như trước, không có gì khác biệt.
Nói cách khác, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ 1.
Đồng đội không chỉ có bốn người bọn họ.
Bạn nhỏ Triệu năm nay 20 tuổi, vừa học xong năm nhất, hai tháng nữa sẽ học năm hai, cậu ta học ở Quảng Đông, quê thì ở Hải Nam.
Vẫn là câu nói kia, trời nam đất bắc người ở nơi nào cũng có.
Du Luân nói với Triệu Tòng Huy tất cả những gì cậu biết lúc bấy giờ, từ chiếc nhẫn cho đến buff đồng đội, Triệu Tòng Huy đều chấp nhận, không nghi ngờ gì cả, khi Du Luân nói, cậu ta còn thường gật gù đồng ý.
Nói xong lời cuối cùng, Du Luân cũng buồn bực luôn, “Sao cậu không thấy kỳ quái gì vậy?”
Triệu Tòng Huy khó hiểu, “Có gì kỳ quái ạ, trò chơi sinh tồn không phải đều có hình thức như vậy sao, tổ đội, làm nhiệm vụ, vượt cửa đến cửa tiếp theo, tiếp tục tổ đội, tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục vượt cửa.”
Dáng vẻ điềm tĩnh của cậu ta khiến Du Luân suýt cho rằng mình như vậy mới là không bình thường, “Vậy cậu không cảm thấy sợ hãi sao?”
Triệu Tòng Huy mỉm cười xán lạn, “Sợ hãi cũng đâu thể đi ra ngoài, tới đâu hay tới đó, làm người thì phải bình tĩnh.”
Du Luân: “……”
Nhan Hành Thạc đứng một bên lộ vẻ nghi hoặc, sao câu này nghe quen tai vậy nhỉ?
“Vả lại, cũng không phải là quá tệ. Anh thấy đấy, mặc dù ở đây rất nguy hiểm nhưng tất cả chúng ta vẫn sống sót mà, đã vậy còn nguyên vẹn. Sau này nhất định cũng sẽ không sao, em cảm thấy nơi này không có ác ý với chúng ta đâu, bằng không chúng ta đã chết cả trăm lần rồi, anh có nghĩ vậy không?”
Du Luân im lặng nhìn đối phương.
Cậu xé xuống cái nhãn ‘chó con’ vừa mới dán cho Triệu Tòng Huy, sau đó dán cái nhãn ‘ngốc bạch ngọt’ vào.
Nếu chiếc nhẫn hay còn gọi là trò chơi sinh tồn này không xuất hiện, thì bọn họ đã không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cũng không cần phải lo mình sẽ trở thành bữa cơm free bất cứ lúc nào.
Du Luân không thể đồng cảm với sự lạc quan của Triệu Tòng Huy được, nhưng cậu cũng sẽ không đi tranh luận với đối phương, bởi vì những việc cả hai trải qua không giống nhau. Cho dù là Du Luân, Nhan Hành Thạc, hay là Miêu Thắng Nam, bọn họ đều đã trải qua một trận chiến khốc liệt và phải đối mặt với những thứ muốn ăn tươi nuốt sống mình, mà Triệu Tòng Huy lại không giống vậy, từ đầu đến cuối cậu ta luôn ở trên người con khủng long ăn chay không có ý đồ tấn công cậu ta kia, mặc dù sau đó có gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đó cũng không phải là vì con khủng long kia muốn giết cậu ta.
Có thể nói, cậu ta vẫn chưa cảm nhận được ‘ác ý’ của thế giới này.
Chưa cảm nhận được nên sẽ cho rằng không có, đây là thành kiến của người sống sót.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định tìm quần áo của Triệu Tòng Huy trước, sau đó thử vận may xem có thể gặp được đồng đội khác không.
Khủng long đều có phạm vi sống riêng. Khi con khủng long ba sừng kia đi dạo cũng chỉ loanh quanh trong địa bàn của mình, sau đó nó bị con khủng long ăn thịt đuổi theo và chạy một mạch không chuyển hướng, vì vậy chỉ cần tiếp tục đi dọc con đường này theo hướng ngược lại là sẽ không bị lạc.
Lộ trình vốn dài đã được rút ngắn gần một nửa nhờ buff đồng đội. Khi bầu trời đằng xa phủ kín những ráng mây, cuối cùng họ cũng tìm thấy quần áo và giày của Triệu Tòng Huy, may mà ‘thổ dân’ ở đây không có hứng thú với nó, nếu không Triệu Tòng Huy đã phải ở lỗ đến cuối rồi.
……
Ông bà ta nói không sai, hết khổ lại sướng, sau bao nhiêu chuyện xui xẻo cuối cùng cũng có chuyện tốt xảy ra. Triệu Tòng Huy thay quần áo xong, mọi người lại lên đường, chưa đi được 100 mét đã nhìn thấy một người khác.
Người nọ nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện nên chạy tới, hắn không xác định nhìn nhóm Du Luân, như thể đang đánh giá xem họ có phải là đồng đội của mình hay không. Đồng đội mới từ trên trời rơi xuống, nhóm Du Luân cũng vội vàng đi qua, khi khoảng cách giữa năm người chỉ còn hai mét, chiếc nhẫn im ắng bấy lâu nay cuối cùng đã vang lên, kèm theo sự rung động quen thuộc.
Mọi người chỉ có thể nghe được âm thanh chiếc nhẫn của mình, nhưng thấy tất cả đồng loạt dừng lại là biết mọi người đều nhận được tin tức như nhau.
Vẫn là hai tờ ghi chú.
“Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên! Chức năng công cụ đã được mở khóa, chức năng quà tặng đã được mở khóa. Cảm ơn ngài đã ủng hộ Vương Miện Gai, xin hãy nhận món quà chào mừng(1) từ Vương Miện và không ngừng cố gắng nhé. Nhiệm vụ tiếp theo đã được phát, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận.”
Tuy rằng đã biết nhất định phải có nhiệm vụ thứ hai, nhưng khi thực sự đến lúc, Du Luân vẫn có chút thấp thỏm. Tờ ghi chú đầu tiên biến mất, tờ ghi chú thứ hai nhanh chóng xuất hiện.
“Nhiệm vụ 2: Không phải là ánh sáng xua tan bóng tối, mà là có dũng cảm chờ đợi ánh sáng đến. Mời đi vào rừng, tìm được cổng rừng trước bình minh, cố gắng sống sót.”
Trên hai tờ giấy cũng không có nhiều chữ, năm người lần lượt ngẩng đầu lên, cùng nhau nhìn về phía rừng cây ngày càng sâu thẳm trước mặt.
Ban ngày sức sống dào dạt bao nhiêu thì sau hoàng hôn lại ảm đạm và đáng sợ bấy nhiêu, như thể có một đôi mắt đói khát đỏ như máu ẩn náu bên trong, chỉ chực chờ đêm đến là sẽ bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của nó.