Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Chương 73

Trước khi Du Luân kịp phản ứng, mũi dao đã hạ xuống. Du Luân chửi một tiếng, vội vàng lăn sang một bên, nhưng không gian dưới gầm giường quá nhỏ, cho dù tránh được vết thương chí mạng cũng khó tránh khỏi bị chém chảy máu.

Vào thời điểm quan trọng, Đại Cát nắm lấy mắt cá chân của Đại tiểu thư khiến hắn loạng choạng một hồi, lúc này, Du Luân mới té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.

Du Luân bỏ chạy, sắc mặt của Đại tiểu thư càng thêm đáng sợ, hắn lại giơ dao lên, mục tiêu lần này là Đại Cát, Du Luân không dám chậm trễ, bấm nhẫn với tốc độ sinh tử.

—— Cho bạn kẹo cao su nè.

*

Cùng lúc đó, ở các khu vực khác của trang viên, các thành viên đội Khăn Quàng Đỏ vẫn đang thực hiện nhiệm vụ của mình.

Tịch Viễn giống như bệnh nhân có hai nhân cách, thông thường, hắn có nhân cách phớt lờ mọi người, bật chế độ chế giễu mọi lúc mọi nơi khiến ai cũng vừa yêu vừa ghét hắn. Mà trạng thái làm việc của Tịch Viễn, là một nhân cách khác.

Làm nhiệm vụ cũng giống như kinh doanh, trong mắt Tịch Viễn, Công tước và Adams hiện tại là những khách hàng cần phải giành được, hắn luôn giữ thái độ thấp, thể hiện đúng tài năng của mình, vừa không làm đám Công tước cảm thấy hắn quá khoe khoang, mà còn vừa có thể đẩy độ yêu thích của họ đến mức cao nhất.

Kể từ khi bước vào cửa, Công tước chưa từng cho vợ chồng Adams sắc mặt tốt, nhưng sau khi Tịch Viễn xuất hiện, tâm trạng của gã mới đỡ hơn một chút. Bởi vì gã cảm thấy, cuối cùng mình cũng nhìn thấy một người hầu miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn trong cái Trang viên có tiếng nhưng không có miếng, lắm kẻ vô dụng này.

Công tước nhìn Tịch Viễn, nói như bố thí: “Adams dạy bảo ngươi tốt đấy, ta cho phép ngươi tới hầu hạ ta trong tiệc tối hôm nay.”

Tịch Viễn lập tức lộ vẻ cảm kích, hắn hơi cúi đầu, khiêm tốn nói: “Có thể phục vụ ngài Công tước, là —”

Chưa kịp nói từ “Vinh dự”, hắn đã nhìn thấy thấy chiếc nhẫn lóe ánh vàng.

Nếu đồng đội sử dụng món quà bảo vệ, cả đội có thể nhìn thấy nó, nếu dùng cho mình thì cũng có thể nhìn thấy tên món quà. Giờ chỉ thấy chiếc nhẫn đổi màu chứ không thấy tên quà, nghĩa là có đồng đội đang đánh nhau với người khác.

Vẻ mặt Tịch Viễn nghiêm lại, hắn đứng thẳng dậy, nhanh chóng nói: “Đây là cơ hội để tôi hiến dâng bản thân, xin ngài tha thứ, tôi phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.”

Nói xong, không thèm nhìn vẻ mặt của Công tước, bỏ đi không hề ngoảnh đầu lại.

Sau khi đi ra ngoài, hắn lập tức chạy lên lầu.

Khổng Duy Cần chiến đấu không cần suy nghĩ, có thể dùng tay thì không cần dùng quà, có thể dùng quà tấn công thì không cần bảo vệ. Thế nên sau khi vượt qua nhiều cửa, mặc dù y không phải là người thu thập được nhiều quà nhất, nhưng nhất định là người tích góp được nhiều nhất.

Vậy nên, chắc hẳn không phải là Khổng Duy Cần.

Ngoại trừ Khổng Duy Cần, những thành viên còn lại đều ở trong lâu đài, Tịch Viễn dùng nhẫn tìm kiếm, phát hiện dưới lầu không có ai, mọi người đều ở trên lầu, không cần nghĩ ngợi gì, hắn cũng chạy lên lầu.

Tịch Viễn ở xa nhất, khi hắn chạy tới thì Nhan Hành Thạc và những người khác đã đến rồi, mà Đại tiểu thư thà chết để bảo vệ bí mật của mình, đã bị trói.

Trên miệng bị nhét khăn, hắn giận dữ trừng mắt nhìn tất cả những vị khách không mời mà đến trong phòng: “Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm!”

Tịch Viễn: “Cô ta đang nói gì vậy?”

Triệu Tòng Huy quay đầu, nhìn Đại tiểu thư, nói nhe đúng rồi: “Cô ta đang nói, các ba ba, tha cho em đi.”

Những người còn lại: “……”

Đại tiểu thư: “…… Ưm ưm ưm ưm ưm!”

Tịch Viễn gật gật đầu, “Câu này tôi hiểu, cô ta đang mắng cậu.”

Triệu Tòng Huy: “……”

Nhóm Nhan Hành Thạc đến sớm hơn Tịch Viễn nửa phút, lúc đó Du Luân đã sử dụng hai món quà, cái đầu tiên là ‘Cho bạn kẹo cao su nè’ để biến con dao trên tay đại tiểu thư biến thành một bong bóng kẹo cao su chọc một cái là nổ, sau đó cậu dùng một món khác là ‘Hì hì, đố anh bắt được em’, phá bỏ sức tấn công của Đại tiểu thư. Khi Nhan Hành Thạc lao vào, Đại Cát đã dùng sức nặng 120 ký của mình dành được chiến thắng áp đảo.

Dưới sự chỉ huy của Nhan Hành Thạc, Miêu Thắng Nam xoắn các tấm khăn trải giường thành dây thừng, sau đó trói Đại tiểu thư lại.

Mới vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, Du Luân vẫn còn hơi sợ hãi, Nhan Hành Thạc đứng bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu.

Tịch Viễn đang dùng ống loa nói với Khổng Duy Cần ở bên ngoài rằng sự việc đã được giải quyết, y không cần phải vội quay lại.

Nhìn thấy ống loa tự động tiêu hủy, Tịch Viễn mới hỏi Du Luân, “Có chuyện gì vậy?”

Dăm ba câu nói không rõ, Du Luân cố gắng tóm tắt tất cả các thông tin ngắn gọn nhất có thể, bao gồm việc mỗi đội có một nhiệm vụ khác nhau, Trang viên này có bí mật, và Đại tiểu thư là một nam giả nữ có máu điên.

Nghe đến đây, mọi người đều sững sờ một hồi.

Bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, quá trình tìm cô dâu nhất định sẽ không đơn giản, bọn họ không sợ kéo tơ lột kén, mà là sợ không có manh mối.

Ba người Triệu Tòng Huy cũng tìm thấy vài thứ hữu ích, cậu ta định nói ra điều mình đã phát hiện thì đột nhiên, cậu ta cảm thấy có chỗ không đúng.

Triệu Tòng Huy quay đầu, nhìn Đại Cát đang tập trung chờ mình chia sẻ thông tin.

Triệu Tòng Huy: “Anh trai, anh không đi tìm đồng đội à?”

Đại Cát thản nhiên lắc đầu: “Không đi, ở đây rất mát mẻ, tôi ngồi chờ cũng được.”

Triệu Tòng Huy: “……”

Cậu ta nhìn Du Luân và Nhan Hành Thạc, người sau im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh đã tìm ra bí mật của Đại tiểu thư, vậy có nhận được ghi chú về tiến độ nhiệm vụ không?”

Đại Cát lại lắc đầu: “Không, nó nói là tất cả bí mật, bây giờ mới tìm được một cái nên nhất định sẽ không nhận được ghi chú.”

“Không có ghi chú nhắc nhở tiến độ, số lượng bí mật số lượng có thể là 1 con số, cũng có thể là 10 số.”

Nhìn Nhan Hành Thạc, Đại Cát cười toe toét: “Cậu muốn nói gì?”

“Chúng tôi tìm cô dâu, còn mọi người tìm bí mật, về cơ bản đều giống nhau, bởi vì bí mật đều nằm ở những người liên quan đến cô dâu.”

Dừng lại một giây, Nhan Hành Thạc ngước mắt: “Hợp tác không? Chia sẻ thông tin, khi cần thiết có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Đại Cát bình tĩnh nhìn anh.

Thành thật mà nói, gã không tin anh.

Không phải là gã chưa từng gặp đội nào lợi dụng danh nghĩa hợp tác để chơi chiêu, thứ bất thành văn nhất trong Vương Miện, chính là lòng tin.

Thay vì ngoài mặt cười toe toét, trong lòng lại lá mặt lá trái, mưu toan tính kế, thì gã thà dùng vũ lực để trấn áp các đội khác hơn.

Trông giống như bắt nạt, nhưng thực chất là tự bảo vệ mình.

Nhưng……

Đại Cát đưa mắt sang Du Luân bên cạnh Nhan Hành Thạc.

Khi con dao của Đại tiểu thư đâm xuống, Đại Cát đã giúp cậu mà không hề do dự, đấy không phải là vì gã thực sự muốn cứu Du Luân. Đối với gã, Du Luân chỉ là một người xa lạ, sống hay chết cũng chả liên quan gì đến gã. Nhưng dù trong lòng có nghĩ thế nào đi chăng nữa, khi đối mặt với sự sống và cái chết, thứ điều khiển cơ thể không phải là bộ não, mà là bản năng.

Bản năng của gã bảo gã cứu người, và bản năng của Du Luân cũng bảo cậu ở lại giúp đỡ, chứ không phải là khi có cơ hội thở d0c liền quay đầu bỏ chạy. Từ điểm này, hai người họ hẳn là người chung một con đường.

Một đội được dẫn dắt bởi một người như vậy, cho dù không đáng tin, vẫn nên có một chút lương tâm.

Hình như có thể thử?

Đương nhiên các bạn nhỏ Khăn Quàng Đỏ không nghe được suy nghĩ trong lòng Đại Cát, bọn họ chỉ thấy, lúc đầu Đại Cát nhìn chằm chằm Nhan Hành Thạc vài giây, sau đó lại nhìn Du Luân, không biết đang nghĩ gì, gã đột nhiên cười rộ lên rồi nói: “Được, tôi sẽ gọi mọi người trong đội tôi tới.”

Khăn quàng đỏ có ống loa, đội Hòa Bình cũng có bộ đàm. Tất cả đội viên đang chia ra nhanh chóng quay lại, Khăn Quàng Đỏ chỉ còn thiếu Khổng Duy Cần, nhưng cũng không đáng ngại.

Nghe Đại Cát nói rằng hai đội đã quyết định hợp tác, người đàn ông cơ bắp khác – Đại Lợi không có phản ứng gì, người phụ nữ duy nhất trong đội – Kim Vãn hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã trở lại dáng vẻ bình thường, nở một nụ cười thân thiện với Khăn Quàng Đỏ.

Về phần thành viên trẻ tuổi và cũng kỳ lạ nhất trong đội của họ, bạn học Ăn Gà không hề phản đối bất kỳ quyết định nào của đội trưởng, thậm chí sau khi nghe nói sẽ hợp tác còn có vẻ rất hào hứng.

Thời gian có hạn, Công tước vẫn chưa nói khi nào gã sẽ rời đi, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại, nhiều nhất là ở đây thêm hai hoặc ba ngày.

Bữa tối hôm nay là dịp để Công tước gặp gỡ ba vị Tiểu thư, sau khi xem xong cũng nên đưa ra quyết định, có thể sáng mai, gã sẽ lên đường với cô dâu mình vừa ý.

Thời gian không chờ đợi ai, hai đội ngồi lại nói về những vấn đề mình đã phát hiện.

Miêu Thắng Nam là người nói đầu tiên: “Người đầu tiên em và Triệu Tòng Huy đến tìm là Đại tiểu thư, nhưng mà dù có gõ cửa thế nào cô ta cũng không chịu mở, bọn em gõ nhiều quá nên cổ bảo bọn em biến đi. Giờ em mới biết lúc đó cô ta đang chuẩn bị chạy trốn.”

Triệu Tòng Huy: “Đại tiểu thư không mở cửa nên bọn em đi tìm Nhị tiểu thư, nhưng cô ta chẳng những không mở cửa, mà còn không nói gì. Em nghi ngờ Nhị tiểu thư cũng đang định bỏ trốn giống đại tiểu thư, nói không chừng đã chạy rồi.”

Kim Vãn khẽ lắc đầu: “Nếu cô ta chạy thật thì chúng ta sẽ thiếu một NPC quan trọng. Có thể cô ta đang trốn trong Trang viên, nhưng tuyệt đối sẽ không thể rời khỏi trang viên.”

Nhan Hành Thạc cũng đồng tình với quan điểm này, “Trong ba cô con gái, chỉ có Tam tiểu thư là người mở cửa cho chúng tôi. Nhưng thái độ của cô ta không bình thường, từ lời nói là có thể thấy cô ta rất ghét Công tước.”

Du Luân vội nói: “Đại tiểu thư cũng như vậy.”

Nhan Hành Thạc quay đầu nhìn cậu: “Thật sao? Cô ta cũng ghét Công tước đến mức muốn giết gã?”

Du Luân: “……” Hình như không cực đoan đến mức như vậy.

Đại tiểu thư thà chết chứ không gả vì hắn là nam, cho nên nhất quyết không gả; Tam tiểu thư cũng không muốn gã, nhưng lý do cô ta không muốn là vì cực kì ghét Công tước.

Tịch Viễn đã nghe vợ chồng Adams nói rằng Công tước chưa bao giờ đến Trang viên này.

Nói cách khác, Tam tiểu thư chưa từng nhìn thấy gã, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì lại khiến một người ghét bỏ một người xa lạ, thậm chí là hận đến mức muốn giết người đó?

Ba cô con gái đều có bí mật của riêng mình, mà cặp vợ chồng Adams đã nuôi dạy họ, dường như cũng không vô tội.

Bằng không, làm sao họ có thể coi Đại tiểu thư là ứng cử viên làm cô dâu chứ.

Mồm năm miệng mười nói xong, dường như ngày càng có nhiều điều bí ẩn trước mắt, việc lựa chọn cô dâu càng thêm khó khăn. Một lúc sau, Khổng Duy Cần quay lại.

Còn hai tiếng nữa bữa tối mới bắt đầu, mọi người thảo luận xong nên quyết định đi ra ngoài tiếp tục tìm hiểu. Bữa tiệc tối là một dịp quan trọng, có lẽ các NPC hữu ích sẽ xuất hiện ở đó.

Mọi người đồng ý, Đại Cát lập tức đưa mắt ra hiệu cho Đại Lợi, đối phương nhanh chóng hiểu ra, đi tới chỗ Đại tiểu thư đang bị trói, dùng một món “Chuyện xưa như mây khói”.

Đại tiểu thư còn đang giãy dụa chợt thất thần, hắn đã quên chuyện hôm nay xảy ra.

Xử lý xong Đại tiểu thư, mọi người đứng dậy đi ra ngoài.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Du Luân hỏi: “Sư huynh, cậu không thấy Đội Bông Tuyết à?”

Sau khi Khổng Duy Cần trở lại, y chỉ nói rằng không có gì bên ngoài lâu đài, mặt cỏ nhìn một cái là không sót gì, y đi vòng quanh một vòng lớn, chỉ thấy ba người hầu trông giống như người qua đường Giáp, hoàn toàn không đề cập đến đội Bông Tuyết.

Nghe câu hỏi của Du Luân, Khổng Duy Cần lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy. Bên ngoài đều là cỏ, thậm chí không có một cái cây để giấu người. Tôi cũng không biết họ đã đi đâu nữa.”

Điều này thật kỳ lạ.

Trong lâu đài không có, ngoài lâu đài cũng không có, dù bọn họ có ẩn nấp ngay từ đầu thì qua lâu như vậy rồi cũng phải ra sân và làm nhiệm vụ chứ. Nếu vẫn không xuất hiện, vậy rốt cuộc bọn họ đang làm gì?

*

Ở phía bên kia, Từ Tử Nguyên vừa di chuyển cục đá vừa hắt hơi, y tạm dừng, giám sát đã chú ý đến anh.

“Nhanh lên! Không được lười biếng! Không làm xong những việc này thì hôm nay đừng có ngủ, nhiệm vụ ngày mai phải tăng gấp đôi!”

Từ Tử Nguyên: “……”

Mẹ nó, thiệt muốn phất cờ khởi nghĩa.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment