Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế

Chương 1

Edit: MeanChan, Pi

Phần 1: Ngày đầu tiên trở thành thần

Thời tiết đầu xuân vẫn còn sót lại chút lạnh lẽo của mùa đông. Một cơn mưa nhỏ vừa trút xuống Lâm thành. Lúc đi trên đường sẽ cảm nhận được chút ngai ngái của bùn đất bốc lên.
 
“A Từ, cô gái tóc ngắn bàn bên cạnh, nữ sinh bàn dựa tường bên trái, cả nam sinh ở bàn cạnh cửa bên phải đều nhờ tôi hỏi cậu có thể cho bọn họ WeChat hay không. Thế cậu định thế nào đây?” Lâm Trạch thật sự cạn cả lời. Lần nào hắn cùng tên này ra ngoài, chỉ cần tùy tiện đi bộ một vòng là y như rằng sẽ gặp cái cảnh này. 

Thế gian này sao lại có kẻ đào hoa vậy chứ...

Còn không phân biệt nam nữ, một chiêu gục tất, tuyệt.

Cậu thanh niên tóc đen vừa bị gọi tên đang ngồi uống dở ly Starbucks. Cậu vừa cắn ống hút vừa nói "Tôi lúc nào cũng không cho mà, cậu hỏi làm gì nữa?"

Lâm Trạch nhún vai "Chỉ là tôi nghĩ có khi cậu muốn tìm một đối tượng để yêu đương. Mà nếu cậu có tìm được thật, làm ơn báo trước cho tôi một tiếng. Tôi còn phải thông báo cho anh em biết rằng tôi đã xoá hết mấy ứng dụng mạng xã hội rồi, tránh bị một đống người tới khóc lóc khủng bố."

Giang Từ nghe vậy cũng có chút buồn cười, nhưng chưa kịp nhếch miệng thì Lâm Trạch đã khoa trương thở dài "Cầu xin ngài khi ra ngoài cùng tôi đừng có mỉm cười. Cậu có biết mỗi lần cậu cười là liền có vài người qua tìm tôi hỏi xin WeChat của cậu không. Ngài đang gia tăng lượng công việc cho tôi đó."

Nói xong còn nhắc đi nhắc lại “Cũng may tôi là thẳng nam sắt thép, nếu không mười tám đời hương khói Lâm gia sẽ đứt đoạn trên người tôi mất.”

Cũng không thể không nói, Giang Từ cười lên thật sự đẹp đến nao lòng. Đôi mắt đào hoa, đuôi mắt lại hơi cong cong, khi cười rộ lên sẽ làm người ta có cảm giác ôn nhu, như ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp.

Từ xinh đẹp tuy không thích hợp để miêu tả đàn ông con trai, nhưng khi đặt trên người Giang Từ lại không hề có chút gượng gạo.

Giang Từ nghe vậy cũng biết ý thu lại ý cười, thuận tiện đáp lại lời vừa rồi của đối phương "Tôi không muốn dây vào mấy chuyện yêu đương, chỉ tổ phí tiền. Ngày nào cũng phải bận rộn vẽ phác thảo. Tôi là một key animator*, không phải người chuyên quản lý thời gian. "

(Chú thích: Key animator - Họa sĩ diễn hoạt - là những người thiết kế hình ảnh động bằng cách sử dụng nhiều khung hình (frame) đặt thành một chuỗi liên tục để tạo ra các chuyển động cho nhân vật)

"Biết nói sao giờ. Đến tiền của bố mẹ mà cậu còn đem trả lại toàn bộ." Lâm Trạch vẫn còn nhớ rõ, lần trước hắn thấy trong di động của Giang Từ một tin nhắn gửi mấy trăm vạn cho cậu. Giờ ngẫm lại lòng vẫn còn đau. 

Từ vẻ ngoài cho đến khí chất, Giang Từ đều đem đến cảm giác cậu là thiếu gia nhà có tiền. Mà đúng là nhà cậu nhiều tiền thật. Nhưng theo như những gì Lâm Trạch biết, gia đình Giang Từ quan hệ tương đối phức tạp. Bố mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ…, đại khái là khi cậu mới lên sáu, đã ly dị, thậm chí rất nhanh sau đó liền có gia đình mới. 

Cha mẹ đều có gia đình mới, Giang Từ dù có đi theo ai cũng đều là kẻ dư thừa. 

Sau khi hai người ly hôn, toà trao quyền nuôi nấng Giang Từ cho mẹ. Nhưng hai người họ đều bận rộn với công việc, lại cộng thêm có gia đình mới, không ai rảnh để lo cho cậu. Vậy nên dù Giang Từ đi theo bố hay mẹ thì cũng chẳng khác nhau là bao.

Họ có thể chu toàn cho cậu về mặt vật chất, nhưng không thể dành cho cậu tình yêu hay sự quan tâm.

Mối quan hệ của Giang Từ với bố mẹ rất lãnh đạm. Dù cho cậu tốt nghiệp đại học hay chuyển tới Lâm thành để nhận lời mời vào làm cho một công ty game, bố mẹ cậu cũng chẳng quản. Giờ họ chỉ quan tâm tới đứa con trong gia đình mới mà thôi.

Nghĩ lại thì, Giang Từ trong mắt Lâm Trạch như một bông cải thìa chẳng ai yêu thương, làm lòng hắn tý thì trỗi dậy tình thương dạt dào của người cha. 

Lâm Trạch nhanh chóng vứt cái ý tưởng này ra khỏi đầu, sau đó nói "Anh em vẫn còn bên cậu. Tiền không cần thì không cần thôi, cũng chỉ là mấy trăm vạn."

Lâm Trạch biết, với năng lực công tác và tiếng tăm trong ngành của Giang Từ, cậu không những kiếm được một khoản khá, mà các công ty cũng luôn tranh nhau để mời được cậu về.

"Lời này nghe sẽ còn thuyết phục hơn nếu cậu không cắn răng để nói đấy." Giang Từ không chút lưu tình đáp.

Buổi chiều sau khi trở về nhà, Giang Từ kéo bức màn chắn sáng, đi đến trước bàn máy tình ngồi xuống.

Sau khi máy tính khởi động xong, Giang Từ di chuyển con chuột, nhấp hai cái lên icon của một trò chơi ——《Chúa Sáng Thế Thực Tập》, khởi động trò chơi.

Đây là một trò chơi đã được phát hành từ nửa năm trước của công ty Giang Từ. Nội dung của trò chơi thì y như tên. Bạn sẽ vào vai làm chúa, tự tạo ra thế giới mô phỏng của mình. 

Giang Từ là một key animator, đương nhiên cậu có tham gia trong khâu xây dựng trò chơi này. Khi trò chơi chính thức phát hành, cậu còn rất hứng thú làm người chơi thử nghiệm đầu tiên, dùng rất nhiều thời gian để tạo bối cảnh cho toàn thế giới, thậm chí còn nghiêm túc xây dựng cuộc sống của sáu chủng tộc ở thế giới giả tưởng này.

Chỉ sau một khoảng thời gian, nền văn minh trong thế giới này đã bước đến giai đoạn nghiên cứu chế tạo ra vũ khí kim loại. 

Giang Từ cảm thấy nếu cho cậu thêm chút thời gian nữa, cậu hoàn toàn có thể đưa thế giới trong trò chơi này đến giai đoạn công nghệ hiện đại, thậm chí có thể sáng chế ra đồ vật của người tương lai.

Chỉ là sau đó bởi vì phải chạy phác thảo một dự án khác, Giang Từ đành gác trò chơi qua một một bên. 

Một lần gác lại này kéo đến mấy tháng. Hôm nay cậu mở lại trò chơi chỉ vì Lâm Trạch muốn mượn tài khoản của cậu.

Tuy Giang Từ chỉ dùng loanh quanh vài cái mật khẩu, nhưng do cậu không nhớ mình đã dùng mật khẩu nào để đăng ký trò chơi, nên giờ phải thử từng cái để mở.

Giao diện mở đầu của trò chơi xuất hiện. Ngón tay Giang Từ gõ vào bàn phím phát ra âm thanh táp táp.

Cậu đã thử đến mật khẩu thứ ba rồi mà vẫn chưa được. Giang Từ nhướng mày, hướng lên khung nhập một cái quen thuộc cuối cùng, ấn xuống phím Enter.

Leng keng

—— thành công.

Được rồi. Đây mới là mật khẩu chính xác của tài khoản.

Giang Từ sau khi nghe thấy âm thanh đăng nhập thành công liền chuẩn bị cầm di động để gửi mật khẩu cho Lâm Trạch. Nhưng dường như trong nháy mắt đó, cơ thể cậu đột nhiên không thể nhúc nhích.

Một giây như bị kéo dài ra. Giang Từ có thể cảm giác được ý thức của cậu dần gián đoạn.

Tầm nhìn dần tối đen lại. Cậu cố gắng chống cự nhưng không xoay chuyển được gì. Trước mắt nhanh chóng chỉ còn một điểm sáng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thời điểm khôi phục lại ý thức, cảm giác không trọng lực làm Giang Từ bừng tỉnh.

Cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy không gian u ám xung quanh. Thân thể cậu đang rơi tự do với tốc độ rất nhanh. Hai tai cậu lúc này chỉ toàn tiếng gió gào thét. 

?!!!!!!

Đôi mắt của Giang Từ theo phản xạ mở to ra. Trái tim đập thùng thùng không khống chế, kịch liệt đến nỗi dường như màng nhĩ cũng đang chấn động theo.

Nằm mơ?

Không có khả năng.

Người đang gặp nguy hiểm sẽ bị kích thích không ngừng truyền tin tức đến đại não. Vậy nên lúc này đại não gần như sẽ không phán đoán sai.

Nhưng điều làm Giang Từ ngạc nhiên hơn cả đó là dưới tình huống như thế này mà cậu vẫn có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán. 

Đầu óc của cậu bây giờ như chia ra làm hai. Một nửa bị nỗi sợ hãi khống chế, nửa còn lại vẫn bình tĩnh vận chuyển thông tin như bình thường.

Với độ cao như này, dù cho cậu có rơi xuống nước cũng sẽ chết.

Độ cao từ đây tới mặt đất cũng phải tầm mấy ngàn mét. Theo nguyên lý trọng lực tăng dần tốc độ, chỉ trong ba mươi giây nữa cậu sẽ rơi bẹp xuống đất. 

Sau khi nhẩm ra thời gian tiếp đất, Giang Từ chẳng còn chút vui vẻ nào hết.

Cậu quay đầu nhìn về phía mặt đất, chống cự mong muốn nhắm hai mắt lại. Cậu cố gắng mở to mắt hết sức. Cảnh tượng trên mặt đất càng lúc càng phóng to ra.

Hình như có chút giống với hình ảnh trên máy tính.

Có lẽ chỉ khác ở chỗ khi khung cảnh được phóng ra lớn như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy sốc.

Gần.

Rất gần.

Giang Từ có thể thấy nơi cậu chuẩn bị đâm vào là một thân cây rất to. 

Đó là một cây cổ thụ siêu lớn, cành lá sum suê. Lá cây có màu vàng nhàn nhạt, nhìn qua giống như những mảnh vàng lá rực rỡ lấp lánh. 

Đẹp thì rất đẹp, nhưng mà……

Cậu sắp đụng phải rồi!!!

Khoảng cách quá gần khiến Giang Từ không thể khống chế phản xạ nhắm lại hai mắt.

Trong phút chốc, Giang Từ có thể cảm nhận thân thể đâm vào ngọn cây cổ thụ kia.

Suy nghĩ về việc cơ thể sẽ đau đớn đến mức nào khiến thần kinh Giang Từ căng cứng. Đại não cậu lúc này sinh ra một cảm giác trống rỗng.

Vật thể đâm vào thân cây tạo ra tiếng rầm rầm. Nhưng mãi đến khi âm thanh ngừng hẳn, Giang Từ mới chậm chạp nhận ra không hề có chút đau đớn nào.

?

Giang Từ ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi, đồng thời từ từ mở mắt ra. 

Vừa mở mắt, Giang Từ đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho sửng sốt.

Cậu đang bị một cái bong bóng lớn bao quanh, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Bong bóng thong thả bay đến một cành cây thô to rắn chắc trên cây cổ thụ, sau đó "Ba" một tiếng liền biến mất.

Giang Từ an toàn ngồi trên cành cây, cả người sững sờ chưa kịp phản ứng.

Newton quản không được cái thế giới này phải không?

Giang Từ bình phục lại hô hấp. Cậu thực sự ý thức được mình không còn ở thế giới thực nữa rồi.

Nhận ra được là một chuyện, tiếp thu được chuyện này lại là một vấn đề khác.

Giang Từ dùng sức nhéo gương mặt.

Ở thế giới thực, khó khăn gì cậu cũng từng trải qua. Nhưng khi so sánh những điều đó với điều vừa nãy, thật sự chẳng có gì so sánh nổi với ngũ thải ban lan hắc. 

Ngũ thải ban lan hắc…… Ngũ thải ban lan hắc……

Giang Từ lặp lại từ này trong lòng hai lần, sau đó mới thực sự bình tĩnh để quan sát xung quanh. 

Một mảnh lá cây kim sắc buông xuống gần chỗ cậu ngồi. Giang Từ vươn ngón tay ra sờ thử. Trong nháy mắt, khi ngón tay cậu chạm đến phiến lá cây, cảm giác như tất cả cành lá đều nhẹ nhàng lay động.

Không phải bởi vì bị gió thổi, mà giống như cây đang chủ động hướng về cậu vui mừng chào đón.

Cây sinh mệnh.

Trong đầu Giang Từ bỗng chốc hiện ra từ này.

Cây cổ thụ trước mắt cậu trông giống hệt cái cây mà cậu nhìn thấy trước khi mất đi ý thức - cây sinh mệnh trong 《Chúa Sáng Thế Thực Tập》. Phát hiện này khiến Giang Từ không khỏi kinh ngạc. 

Nếu đây là cây sinh mệnh, vậy chẳng lẽ cậu xuyên vào thế giới trong trò chơi cậu tạo ra sao?

Giang Từ không thể tiếp nhận ngay điều này, nhưng giả thiết của cậu rất nhanh đã được chứng minh là thật. 

Trong thế giới này, mỗi chủng tộc sẽ có một cây sinh mệnh riêng. Các tộc sẽ có một đội hộ vệ chuyên bảo vệ khu vực quanh cây sinh mệnh. Việc Giang Từ đột nhiên xuất hiện đương nhiên đã kinh động tới đám lính canh ở bên ngoài.

Ba gã lính canh trẻ tuổi với đôi cánh trắng muốt nhanh chóng bay tới bên này. Sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, trên mặt tràn đầy phẫn nộ dễ dàng nhìn thấy.

Cây sinh mệnh trong mắt người của Thiên tộc là lễ vật do thần ban tặng. Vậy nên cũng dễ hiểu khi họ coi việc người của chủng tộc khác đến gần cây sinh mệnh là mạo phạm. Hiện tại lại còn có một người không biết từ đâu đến, chưa được sự cho phép đã dám xâm nhập toà đình viện này.

Họ kính trọng thần đến vậy, đương nhiên sẽ bị tình huống này chọc cho nổi giận. 

Chỉ cần tìm hiểu một chút về Thiên tộc là sẽ biết cánh chim của họ chứa đựng toàn bộ năng lượng ma pháp.

Vì thế khi một người Thiên tộc dang rộng hoàn toàn cánh chim, nghĩa là họ đang ra tín hiệu uy hiếp, chuẩn bị khiêu chiến.

Nếu lúc này mà không nhanh chạy đi, vậy chỉ còn nước chuẩn bị tốt tinh thần để bị người Thiên tộc dùng ma pháp cuồng oanh đoạn lạc. 

Khi ba gã lính canh với vẻ mặt phẫn nộ bay tới đình viện trung tâm, đáng ra họ sẽ nổi trận lôi đình vì nhìn thấy kẻ lạ mặt dám trèo lên tận ngọn cây. Nhưng ngược lại, khi thấy người kia từ phía xa, trong nháy mắt cánh chim của họ không khống chế được mà cụp xuống.

Đây là bản năng của tạo vật trước Chúa sáng thế.

Tình cảm ngưỡng mộ như hạt mầm gieo xuống đáy lòng, từ từ mọc lên một mầm non, chớp mắt trở thành một cây đại thụ cao lớn. Tình cảm thiêng liêng ấy trong nháy mắt đã dập tắt phẫn nộ mới nhen nhóm. 

Trong lòng bọn họ chẳng còn bất kỳ cảm xúc gì khác. Đôi mắt họ không dám chớp động, tầm nhìn rộng lớn nhưng chỉ thấy duy nhất một thứ. 

Trong mắt Giang Từ lúc này chỉ thấy ba người bọn họ như ba chú chim trắng quý giá đang bừng bừng lửa giận, nhưng khi tới trước mặt cậu liền ngoan ngoãn cụp cánh, sau đó đứng chôn chân một chỗ. 

Trước mặt cậu là một chủng tộc phi nhân loại, hơn nữa còn là chủng tộc cậu sáng tạo ra đầu tiên trong trò chơi. Thực sự không thể chối cãi được rồi.

Đây chính xác là thế giới cậu tạo ra lúc đang chơi 《Chúa Sáng Thế Thực Tập》.

Thế thân phận của cậu ở thế giới này là cái gì?

……Thần?

Giang Từ ngây người.

Ở thế giới này, những người năng lực càng mạnh thì càng dễ dàng cảm nhận vị trí của thần dù ở khoảng cách rất xa.

Lúc này, trên tầng cao nhất của thành Thiên Không - tòa kiến trúc cao nhất của Thiên tộc - một người ngồi trong thư phòng khẽ động cánh.

Đó là một người Thiên tộc khác hẳn với những kẻ khác. Hắn có sáu cánh, và sáu cánh ở nơi đây tượng trưng cho quyền năng tối cao.

Phó quan đang báo cáo các sự vụ trong thành tưởng rằng trong báo cáo của mình có chỗ sai sót, thấp thỏm sợ hãi “Lucy đại nhân?”

Lời vừa dứt, chủ nhân của thành Thiên Không đã biến mất không chút tiếng động.

Chuyện gì vừa diễn ra vậy?

Phó quan kinh ngạc đến sững sờ. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, ánh sáng từ cửa sổ đã thu hút anh, khiến anb chẳng thể rời mắt.

Ánh sáng ấm áp ấy trong khung cảnh âm u càng khiến người ta xúc động mãnh liệt.

Từ ngày thần không còn phù hộ họ, thế giới không ngừng phát sinh các loại tai ương. Ánh sáng mặt trời đối với họ chỉ còn là ký ức.

Đã lâu lắm rồi họ không được nhìn thấy trời nắng.

Không gian vẫn luôn bị tầng tầng lớp lớp mây đen dày nặng bao phủ. Chúng vây kín mặt trời, không chịu để lọt dù chỉ là chút ánh sáng.

Nhưng hiện tại, bầu trời u tối đang dần trong xanh trở lại.

Dân cư thành Thiên Không nhanh chóng phát hiện điều này. Bọn họ dừng bước nhìn lên không trung, nhịn không được mà bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Lucy đi theo trực giác, cứ như vậy đi tới gần cây sinh mệnh.

Thân ảnh mới xuất hiện kia đã hấp dẫn ánh mắt của Giang Từ. Suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu cậu đó là sao tướng mạo của người kia ưu

Bình Luận (0)
Comment