Ba, ngày 30 tháng 3, ngày nghỉ tết thứ tư.
3.1
Bảy giờ năm mươi phút sáng, Ninh Diệc Duy và Khổng Thâm Phong cùng xuống lầu ăn sáng, Khang Dĩ Hinh còn chưa xuống.
Lấy chút thức ăn rồi tới bàn ngồi xuống, Khổng Thâm Phong quan sát chiếc áo khoác lông thời thượng mà Ninh Diệc Duy đang mặc, ông nhích lại gần hỏi Ninh Diệc Duy: “Tiểu Ninh, con nói thật đi, con có hối hận không khi cắt đi thời gian rảnh mà đi dạo với bà ấy?”
“Ài,” Ninh Diệc Duy chọc một miếng dưa lên ăn, thởi dài một tiếng, rồi cảnh giác nhìn xung quanh một lúc, xác nhận Khang Dĩ Hinh còn chưa xuống lầu nên mới nhỏ giọng nói với Khổng giáo sư: “Con thực sự rất hối hận đó!”
“Thực ra hôm đó trên máy bay ta đã nháy mắt ra hiệu cho con rồi,” Khổng Thâm Phong lắc đầu “Nhưng con không nhìn thấy, trước đây ta cũng từng ăn phải kiểu thiệt thòi này rồi đấy, sau này mới biết được phải giữ lại một phần cho mình.”
Ninh Diệc Duy lại “Haiz” một tiếng, nói: “Lần sau con nhất định phải giảm bớt một nửa.”
Thời gian rảnh của cậu toàn bộ đều dùng để đi shopping cùng Khang Dĩ Hinh, Khang Dĩ Hinh mua cho mình thôi thì cũng được, còn kéo Ninh Diệc Duy cùng thử đồ, Ninh Diệc Duy còn mải mê xem luận văn lại bị cắt ngang rồi bị đẩy mạnh vào phòng thử quần áo, lúc trở lại khách sạn thì thân lẫn tâm đều mệt mỏi, Lương Sùng gần đây rất bận, ít có thời gian liên lạc với cậu, hai người đã mấy ngày chưa có nói chuyện.
“Nhưng mà hôm nay không có thời gian rảnh,” cậu nhấp ngụm nước trái cây, hơi kích động nói với Khổng Thâm Phong “Con có hẹn đi tham quan động cơ va chạm* rồi.”
(Câu gốc đây [因为我预约了参观对撞机]
, ai hiểu thì giúp tôi nhé…)Đang nói thì Khang Dĩ Hinh từ nơi gần đó bước tới, Ninh Diệc Duy lập tức ngậm miệng.
Khổng Thâm Phong đối phó với tình huống này đã từ lâu nhanh tay lẹ chân, ông vô cùng tự nhiên mở ra một đề tài liên quan tới quá trình dỡ bỏ LEP*, Ninh Diệc Duy cũng ra vẻ lắng nghe. Khang Dĩ Hinh đi tới nghe một câu, phát hiện hai người họ đang nói về chuyện mà bà chẳng có hứng thú gì, bà bẻ lại cỏ áo Ninh Diệc Duy chon gay ngắn rồi vội vã đi lấy bữa ăn sáng.
*
Tôi tra gg không ra chỗ này, tra baike thì chả hiểu gì ráo…3.2
Buổi chiều đi tham quan, Ninh Diệc Duy nói tiếng cảm ơn với kỹ sư dẫn cậu đi xong thì tới khán phòng hình cầu một lần, đứng ngây người trước quỹ đạo gia tốc khí. Đột nhiên, vai phải cậu bị người không nặng không nhẹ vỗ một cái, cậu giật mình, quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy người, trong lòng lấy làm lạ, âm thanh Lương Sùng bỗng vang lên bên phía tai trái: “Emvẫn luôn ngốc như thế nhỉ?”
Tim Ninh Diệc Duy nhảy mạnh một cái, nhìn sang bên trái, còn chưa nhìn rõ mặt Lương Sùng thì đã bị Lương Sùng hôn.
Lương Sùng cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo, anh nhẹ nắm lấy tay Ninh Diệc Duy, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh.
Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng chắc chắn là cũng nhớ cậu, cho nên nụ hôn vừa vội vừa mạnh mẽ, chẳng hề tùy ý giống lúc nói chê Ninh Diệc Duy đần độn, lại khiến lòng Ninh Diệc Duy mềm mại, có rất nhiều rất nhiều cảm xúc mà khó thể tỏ bày.
Ở nơi công cộng nên không hôn quá lâu, Lương Sùng tách khỏi cậu, hỏi: “Chơi vui không?” chú ý thấy quần áo mới của Ninh Diệc Duy, anh lại nói: “Có phải vui quên trời quên đất không, chuẩn bị sống nhờ lại đây 9 năm không bị chủ nhân phát hiện?”
(Câu này ý là chọc Duy Duy cái vụ mèo sống nhờ nhà người khác lần trước Duy Duy đã nói)“Anh đừng nói bừa” Ninh Diệc Duy chột dạ phản bác.
Lục Giai Cầm mỗi ngày gửi cho cậu thời tiết thụy sĩ, cần cù thật thà mà gửi cho cậu tin nhắn nhắc nhở phải mặc quần áo thế nào, hỏi cậu có mặc áo bông đầy đủ hay không.
Ninh Diệc Duy muốn giảm bớt chút cảm giác áy náy vì xa nhà vạn dặm mà không đi cùng Lục Giai Cầm nên mang theo áo bông bà tỉ mỉ làm cho cậu, hôm qua mặc vào lại suýt chết nóng ở Geneva.
“Ai nói em sống nhờ” Ninh Diệc Duy bỏ thêm một câu.
Lương Sùng làm sao có thể buông tha cơ hội cười nhạo Ninh Diệc Duy, tiếp tục trêu cậu: “Cái áo lông này em tuyệt đối đừng mặc về nhà, vừa nhìn là biết không phải em mua, dễ bị chủ nhân phát hiện.”
“Là… mua cho em.” Ninh Diệc Duy tái phát tật xấu không biết xưng hô thế nào với Khang Dĩ Hinh.
“Hửm?” Lương Sùng bám riết không tha “[…] là ai?”
Ninh Diệc Duy nói không lại anh, nhanh chóng quay người bỏ đi.
3.3
Khang Dĩ Hinh có chút bất ngờ với việc Lương Sùng đến Geneva.
“Cháu trùng hợp có hợp đồng cần ký ở gần đây,” Lương Sùng giải thích “Ký xong tới thăm em ấy một chút.”
Khang Dĩ Hinh chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì.
Dù sao bà tự biết mình chẳng có lập trường gì để phát biểu ý kiến trong chuyện đời sống tình cảm của Ninh Diệc Duy, có thể cùng Ninh Diệc Duy đi ra ngoài một chuyến thế này bà đã đủ vui vẻ rồi, qua vài ngày phải trả lại cho người ta.
Khổng Thâm Phong buổi tối đi gặp mặt bạn bè, ba người còn lại đến nhà hàng của khách sạn cùng ăn tối.
Khang Dĩ Hinh cùng Lương Sùng chào hỏi xong tự nhiên ngồi bên cạnh Ninh Diệc Duy, bắt đầu tố khổ: “Duy Duy, không có con thực sự là không ổn.”
Hôm nay không có Ninh Diệc Duy, bà kéo Khổng Thâm Phong đi ngồi thuyền trên hồ, bắt Khổng Thâm Phong chụp ảnh cho bà, Khổng Thâm Phong mất tập trung nên không chỉ chụp ra ảnh kém chất lượng mà còn làm rớt camera của bà xuống nước.
“Cũng may mẹ đã chuyển hết hình của con ra rồi” bà còn nói.
Lời còn chưa dứt thì cả ba đều ngây người.
Ninh Diệc Duy có cảm giác lời này của Khang Dĩ Hinh đã trộm suy nghĩ nhiều lần trong lòng, lần này bất cẩn nói ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Khang Dĩ Hinh hơi lúng túng, có thể là muốn nói gì đó cứu vớt nhưng thực tế bà cũng không muốn.
Bởi vì bà rõ ràng là mẹ của Ninh Diệc Duy, bà nói cũng không có gì sai, tại sao phải sửa.
Bà nhìn Ninh Diệc Duy, ánh mắt rất phức tạp, mang theo chút bướng bỉnh, cũng có mong chờ. Khang Dĩ Hinh thường xuyên nhuộm lại tóc, nhưng Ninh Diệc Duy vẫn nhìn thấy trên đỉnh đầu bà có màu sắc của tóc mới ra.
Khang Dĩ Hinh là kiểu người làm mẹ có chút bốc đồng. Bà đích thực không hoàn hảo, làm mẹ đã 20 năm nhưng vẫn vụng về như trước, muốn sửa chữa nhưng không tìm ra cách, có lúc vội đến mức hoảng loạn nên va vấp trắc trở, nhưng cũng không gây trở ngại đến mong muốn thân cận với Ninh Diệc Duy của bà.
Cuối cùng Ninh Diệc Duy nói: “Ngày mai con có thể đi mua máy mới với người, buổi sáng con rảnh.”
Ninh Diệc Duy nói xong, suy nghĩ một chút, còn nói: “Lần này mua cái không thấm nước.”
Cảm giác phương hướng của Khang Dĩ Hinh không được tốt lắm, ăn xong ra khỏi nhà hàng, bà lại việc nghĩa chẳng ngại chi mà đi về hướng ngược với thang máy. Ninh Diệc Duy ở phía sau bà, mắt thấy bà càng đi càng xa, dưới chân cậu dừng một chút, đuổi theo, rất nhỏ giọng gọi “Mẹ”, Khang Dĩ Hinh mờ mịt quay đầu lại, Ninh Diệc Duy nói: “Mẹ nhầm đường rồi!”
3.4
Sau khi về phòng là thời gian của hai người.
Ninh Diệc Duy tắm xong đi ra, thấy Lương Sùng đọc sách trên sofa, cậu bước tới muốn xem thử Lương Sùng có đang nghiêm túc nghiền ngẫm sách phổ cập khoa học mà cậu đề cử hay không, không ngờ đầu ngón tay cậu vừa chạm tới gáy sách thì bị Lương Sùng kéo một cái, ngồi xổm cưỡi lên đùi Lương Sùng. Ninh Diệc Duy cũng không biết tư thế ngồi của mình không đàng hoàng hay là bàn tay đang du tẩu trên cơ thể cậu của Lương Sùng không đàng hoàng.
Lương Sùng tháo dây lưng áo tắm của Ninh Diệc Duy, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ ấm ướt cùng vùng ngực lộ ra của Ninh Diệc Duy, lòng bàn tay nóng ấm chạm lên eo Ninh Diệc Duy, làm cho Ninh Diệc Duy vô cùng hồi hộp, bụng dưới trướng lên, cái gì cũng chưa làm mà cứ như đã xong xuôi rồi.
Cuốn sách có người chạm qua lại chẳng có người đọc bị lãng quên trên sofa, Ninh Diệc Duy lưng tựa cửa sổ sát đất, đôi chân lơ lửng giương cao. Lúc còn chút sức lực cậu cố ôm chặt cổ Lương Sùng vì sợ ngã, không bao lâu sau cánh tay siết chặt bị gỡ xuống, cánh tay không còn sức lực buông thõng, ngón tay hồng nhạt dán lên cửa sổ, theo động tác của Lương Sùng mà cọ trên mặt thủy tinh trơn trượt.