Tạ Vãn Tinh vừa vào nhà vệ sinh đã nhào đến bồn rửa tay nôn ra.
Vốn dạ dày anh không tốt lắm, mặc dù không mắc bệnh gì nhưng nếu ăn đồ sống, đồ nguội hay đồ dầu mỡ thì sẽ thấy buồn nôn.
Trước kia đa phần là nhịn một chút, chịu đựng một chút là tốt rồi.
Nhưng hôm nay anh đứng cạnh bồn rửa tay, nôn đến cuối cùng chỉ toàn là nước chua.
Dạ dày không những không tốt hơn mà đau đến mức như có dao đâm vào vậy.
Hai tay anh bám chặt vào bồn rửa, chân nhũn ra sắp đứng không nổi.
Tạ Vãn Tinh đang suy nghĩ có nên gọi trợ lý đến đón anh hay không? Nhưng điện thoại anh còn trong phòng riêng, bây giờ anh đau đến đứng không nổi, nếu quay về lấy thì có thể sẽ nôn trên hành lang mất.
Nếu bị người khác chụp được, thậm chí còn đăng lên mạng thì...
Tạ Vãn Tinh nghĩ vậy, cảm thấy thà anh đau chết ở đây luôn cho rồi.
Nhưng anh vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay cơ thể quan trọng thì cửa nhà vệ sinh bị ai đó mở ra.
Tạ Vãn Tinh chưa kịp nhìn rõ là ai vào thì người nọ đã đi tới phía sau anh, ôm anh vào lòng.
"Sao anh lại nôn dữ vậy?"
Lúc nãy Phó Văn Thiện cũng nhận ra sắc mặt Tạ Vãn Tinh không tốt, thấy anh đi vệ sinh lâu như vậy chưa về nên hắn lo lắng tới xem thử một chút.
Không ngờ lại nhặt được một chú mèo bệnh thật.
Hắn không chê anh mới nôn xong, để anh dựa vào người mình rồi cầm khăn giấy lau khoé miệng giúp anh.
Tạ Vãn Tinh ốm yếu ngã vào lòng Phó Văn Thiện, anh vừa định nói chuyện thì bụng lại quặn đau lên.
Cổ họng đau xót đến nỗi không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nắm chặt tay áo Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện thấy vậy thì không hỏi nhiều nữa, trực tiếp ôm Tạ Vãn Tinh lên nói thẳng: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Tạ Vãn Tinh mở to mắt, khó tin nhìn Phó Văn Thiện: "Cậu điên rồi hả? Cậu cứ vậy ôm tôi ra ngoài? Muốn ngày mai cùng nhau lên hotsearch hay gì?"
Anh vẫn chưa sẵn sàng comeout trước mặt cả nước đâu.
Phó Văn Thiện không quan tâm.
Hôm nay Tạ Vãn Tinh mặc một chiếc hoodie có mũ, hắn giúp anh đội mũ lên, rồi xoay mặt anh úp vào vai hắn, nói: "Không chụp được anh đâu, yên tâm đi.
Cho dù bị chụp thật thì tôi cũng sẽ không để ảnh bị lọt ra ngoài đâu."
Hắn nói xong thì bế Tạ Vãn Tinh ra ngoài, còn nhắc nhở anh: "Ôm chặt tôi đi."
Tạ Vãn Tinh: "..."
Anh không biết nên nói gì, đều là cậu ấm như nhau mà sao cậu lại kiêu ngạo vậy chứ?
Nhưng với dáng vẻ ốm yếu bây giờ thì anh cũng không phản kháng nổi.
Thế là dứt khoát vùi đầu vào lồng ngực Phó Văn Thiện, nhìn từ sau chỉ có thể thấy mỗi đôi chân thon dài của anh mà thôi.
Lúc ra tới cửa nhà hàng, cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng nhớ ra anh còn quên cái gì.
Anh vội kéo Phó Văn Thiện một cái: "Điện thoại của tôi vẫn còn trong phòng đó."
Phó Văn Thiện ôm anh đến cạnh xe, đặt anh ngồi xuống ghế phó lái.
Cài dây an toàn xong xuôi mới móc điện thoại trong túi ra ném cho anh.
"Tôi lấy cho anh rồi."
Tạ Vãn Tinh chụp được điện thoại, không biết có nên cảm ơn sự tri kỷ của hắn không nữa.
Phó Văn Thiện ngừng dong dài, hắn ngồi vào ghế lái, dẫm chân ga chạy đi.
Sau khi xe xuất phát, Tạ Vãn Tinh lập tức gập người ôm bụng, hiện tại anh đau đến không nói nên lời.
Anh sợ Phó Văn Thiện sẽ tuỳ tiện đưa anh đến bệnh viện gần nhất, đến lúc đó bị người khác nhận ra, không khéo ngày mai sẽ có tin đồn của anh và Phó Văn Thiện tràn lan trên Weibo, không chừng còn có cả tin đồn anh bệnh tình nguy kịch nữa.
Nhưng đợi đến khi tới nơi rồi, Tạ Vãn Tinh mới phát hiện đây là bệnh viện tư nhân, người bệnh khá ít.
Phó Văn Thiện bế anh từ đại sảnh đi vào mà không có ai chú ý.
Lúc Phó Văn Thiện đăng ký giúp anh cũng sẵn tiện giải thích: "Đây là bệnh viện tư nhà bạn nối khố của tôi mở, có quảng cáo dịch vụ 5 sao cao cấp nên đương nhiên tiền phí cũng thuộc dạng 5 sao.
Thế nên bệnh nhân tới đây cũng khá ít." Phó Văn Thiện trợn trắng mắt: "Nó đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc mà."
Tạ Vãn Tinh đau đến tái mặt nhưng vẫn nhịn không được bật cười.
Một lát sau, Tạ Vãn Tinh được đưa đi làm kiểm tra.
Trong lúc Tạ Vãn Tinh đi khám, Phó Văn Thiện gọi điện thoại cho đám Chu Anh đang đợi ở nhà hàng Nhật.
Bọn họ phát hiện Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh đều biến mất nên nhao nhao gọi điện thoại nhắn tin đến hỏi thăm.
Phó Văn Thiện nói: "Ừ, bọn tôi đang ở bệnh viện.
Vừa nãy đột nhiên Tạ Vãn Tinh bị đau bụng, đau rất dữ dội.
Không sao, tôi chăm sóc anh ấy là được, mọi người không cần tới đâu."
Chu Anh liên tục xin lỗi qua điện thoại: "Có phải vì em đặt quá nhiều đồ sống với đồ nguội không? Không thì để em đi qua chăm sóc anh Tạ cho anh."
"Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.
Mọi người về trước đi." Phó Văn Thiện nhìn thoáng vào bên trong, nghe Chu Anh chưa chịu từ bỏ ý định nên hắn nói thêm.
"Vốn dĩ tôi với anh ấy là hàng xóm, ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy về nhà luôn.
Nếu mọi người đến bệnh viện thì rất có khả năng sẽ kéo theo paparazzi tới đấy."
Nhóm người nghe xong cũng đồng ý.
Nhiều người như vậy kéo đến bệnh viện, không chỉ không giúp được gì mà có thể còn gây thêm phiền phức nữa.
"Vậy có kết quả rồi anh nhớ báo cho tụi em một tiếng nha." Chu Anh nói.
"Ừ."
Phó Văn Thiện cúp máy.
...
Kết quả kiểm tra ra rất nhanh.
Là viêm dạ dày cấp tính.
Phó Văn Thiện xem kết quả kiểm tra xong lại nhìn Tạ Vãn Tinh yếu ớt xanh xao bên cạnh, hỏi bác sĩ: "Thật sự chỉ bị viêm dạ dày cấp thôi à? Nhìn anh ấy đau lắm mà, có cần kiểm tra lại không?"
Mặt Tạ Vãn Tinh lặng lẽ nóng lên.
Anh biết chắc chắn Phó Văn Thiện bị dáng vẻ vừa rồi của anh doạ sợ rồi.
Nhưng anh từ bé đã không giỏi chịu đau, dù chỉ bị bệnh nhẹ cũng sẽ yếu ớt đến mức làm người ta sợ đến hoảng loạn cả lên.
Anh kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng làm khó bác sĩ, đã kiểm tra rồi mà."
Bác sĩ kê đơn thuốc xong, cuối cùng cũng nhìn Phó Văn Thiện qua thấu kính: "Ra ngoài lấy thuốc đi.
Bệnh của cậu ấy không nặng, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ thôi.
Đợi lát nữa nhớ cho cậu ấy uống chút nước đường, chú ý chế độ ăn uống là được."
Ngụ ý chính là không có vấn đề gì lớn, mau cút đi!
Phó Văn Thiện đành bế Tạ Vãn Tinh đi ra ngoài.
Hắn còn đặt một phòng bệnh VIP trên lầu cho Tạ Vãn Tinh.
Phòng một người, sắp xếp giống như phòng ngủ, và tất nhiên chi phí cũng cao ngất ngưởng.
Làm đến vậy mà kết quả chỉ là viêm dạ dày cấp mà thôi.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh vào thang máy, thấy anh vùi đầu không nói lời nào, vành tai thì đỏ ửng, nhịn không được cười trêu anh: "Yếu ớt!"
Tạ Vãn Tinh không ngẩng đầu lên, đáp: "Chỉ có cậu da dày thịt béo thôi."
Sau khi tới phòng bệnh, chỉ lát sau đã có y tá tới truyền dịch cho Tạ Vãn Tinh.
Y tá rất chuyên nghiệp, cho dù có hai nghệ sĩ đang đứng trước mặt thì cô cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười dặn dò Tạ Vãn Tinh chú ý đừng chạm vào tay.
Đợi sau khi y tá đi rồi, Phó Văn Thiện mới nói: "Tối nay anh cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai hết khó chịu thì mình về."
Tạ Vãn Tinh dựa vào giường không phản đối.
Nhưng anh không lên tiếng, chỉ im lặng gật đầu mà thôi.
Phó Văn Thiện nhìn anh vài lần, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rót ly nước, cầm theo bàn chải đánh răng dùng một lần ra đưa cho anh.
Hắn đã nhận ra Tạ Vãn Tinh ngại miệng mình có mùi hôi sau khi nôn, cho dù đã súc miệng thì anh vẫn luôn tránh né không nói chuyện với hắn nhiều.
Tạ Vãn Tinh hơi bất ngờ, một lúc sau anh mới vươn tay nhận lấy bàn chải, ngồi trên giường đánh răng bằng một tay.
Đợi anh đánh răng xong, Phó Văn Thiện lại cầm khăn mặt ấm áp tới lau sạch mặt và tay cho anh như đang lau cho mèo con.
Cảm giác ấm áp trên khăn lông rất thoải mái, trong nháy mắt Tạ Vãn Tinh tưởng mình đã biến trở về thành một bé con đang đi nhà trẻ, được tất cả mọi người cưng chiều.
"Sao cậu chăm sóc người khác giỏi vậy?" Tạ Vãn Tinh nhịn không được hỏi hắn.
"Rõ ràng trông cậu..." anh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Phó Văn Thiện một chút: "Trông cậu rất xấu tính mà."
Phó Văn Thiện cũng không phản bác đánh giá của anh về chính mình, chỉ buồn cười nhìn anh một cái: "Đây mà cũng tính là chăm sóc anh à?"
Tạ Vãn Tinh co chân lại, gác cằm lên đầu gối nhìn Phó Văn Thiện: "Tính chứ."
Anh cũng là một cậu chủ nhỏ được bảo mẫu vây quanh mà lớn, dù chỉ đi vệ sinh thôi cũng sẽ có người hầu hạ.
Nhưng nhóm bảo mẫu chăm sóc anh là vì tiền lương của nhà họ Tạ.
Người nhà cưng chiều anh bởi vì anh là đứa bé nhỏ nhất nhà.
Nhưng Phó Văn Thiện không giống vậy.
Hắn cũng có xuất thân hiển hách như anh, tính tình kiêu ngạo, đời này cũng chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai.
Hắn không cần phải kiên nhẫn với anh như vậy, thậm chí vẫn có thể kiêu ngạo như cũ.
Phó Văn Thiện giúp anh lau tay xong thì ném khăn mặt vào thùng rác, rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh: "Không phải tôi đối xử với ai cũng kiên nhẫn như vậy đâu."
Nếu người nằm đây là Lý Tư Hành thì có lẽ hắn đã để mặc cậu ta tự sinh tự diệt rồi.
Tạ Vãn Tinh mím mím môi, không biết vì sao anh lại thấy hơi thẹn thùng.
Anh và Phó Văn Thiện lăn giường nhiều như vậy mà cũng chưa ngượng ngùng lần nào.
Vậy mà bây giờ tim anh lại đập nhanh hơn chỉ vì một động tác thân mật đơn giản như vậy.
Nhưng Phó Văn Thiện không nhận ra, hắn cho Tạ Vãn Tinh uống một lọ glucose xong thì cũng cởi áo khoác ra rồi nằm xuống giường.
Phòng bệnh này được sắp xếp giống như phòng ngủ nên giường cũng rất lớn, hai người nằm vẫn rộng rãi thoải mái.
Hai người nằm trên giường cùng xem lại chương trình chưa xem xong khi nãy.
Quả nhiên ratings tập này của cao hơn tập 1 rất nhiều.
Làn đạn che trời lấp đất suýt chút đã che kín hết cả màn hình rồi.
6 khách mời bọn họ chia làm 3 tổ, vừa lúc mỗi tổ đều có một thành viên xuất sắc và một thành viên ăn hại.
Chỉ chốc lát sau, làn đạn đã đồng loạt xuất hiện một câu nói...![Hoan nghênh mọi người tới xem nhé!]
Cũng không biết là ai dẫn đầu, sau đó làn đạn bắt đầu cắn cp điên cuồng như được tiêm máu gà.
Hơn nữa còn cắn rất trật tự, ba cp đồng giới phân chia rõ ràng, tuyệt đối không kéo cp lộn xộn.
Fans only của bốn nghệ sĩ còn lại vẫn ổn, dù sao tập này chiếu xong thì fans cp cũng sẽ giải tán thôi.
Chỉ có fans only của Chu Anh và Ngô Nhiên là tức tới hộc máu.
Ai thèm tạo cp với đối thủ của mình chứ?!
Tạ Vãn Tinh vô cảm nhìn làn đạn, thầm nghĩ yếu ớt cái gì mà yếu ớt? Vợ nhỏ cái gì mà vợ nhỏ?!
Anh cũng là người có fans vợ đó được không?!
Tạ Vãn Tinh xem được một lúc đã thấy hơi mệt, anh dựa vào vai Phó Văn Thiện, suýt chút là ngủ quên luôn.
Nhưng ngay lúc này điện thoại Phó Văn Thiện bỗng vang lên.
Lúc đầu Phó Văn Thiện còn tưởng là Giang Hàm gọi điện thoại tới.
Bởi vì hắn mới gọi cho Giang Hàm, nói hắn và Tạ Vãn Tinh mới đến bệnh viện, có khả năng bị chụp được nên nói anh ta nghĩ cách xử lý một chút.
Giang Hàm trong điện thoại tức đến độ gọi hắn là tổ tông rồi mắng hắn khốn nạn.
Nhưng Phó Văn Thiện lấy điện thoại ra lại phát hiện đó là số điện thoại lạ, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận: "Alo, xin hỏi ai vậy?"
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây.
Một lát sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói của một chàng trai trẻ, rất nhẹ nhàng: "Văn Thiện, là em."
Đầu kia tạm dừng một giây rồi báo tên: "Diêu Nhận."
Bởi vì Tạ Vãn Tinh đang dựa rất gần nên dù không bật loa ngoài thì anh vẫn nghe rất rõ ràng.
Vốn dĩ anh không để ý, nhưng vẫn theo bản năng mở mắt ra nhìn Phó Văn Thiện.
Sau đó anh phát hiện, sắc mặt Phó Văn Thiện bỗng trở nên rất khó coi sau khi nghe được hai chữ "Diêu Nhận" kia.
Đột nhiên Tạ Vãn Tinh không thấy mệt nữa..