Thôn Xương Thịnh ở vào phía đông thôn Thanh Ngọc, cũng do lưu dân thành lập.
Có sáu mươi hộ, hơn ba trăm người, cùng thôn Thanh Ngọc, thôn Thanh Sơn, thôn Nguyên Hà đồng thời thuộc về quản hạt của trấn Thanh Khê. Phần lớn thôn dân trong thôn đều dũng mãnh, thích hành hiệp, trọng cam kết, nổi danh khắp trấn.
Phương Minh vừa đi vừa xem xét, trên đường du hồn ít ỏi, đa số đều núp ở chỗ âm u, trong lòng liền biết quỷ hồn thích âm. Nếu đến buổi tối mới có thể thấy càng nhiều, ban ngày chỉ có hướng về rừng sâu núi thẳm tìm kiếm mới có thể tìm được càng nhiều âm quỷ, chỉ là khả năng sẽ có lệ quỷ. Nếu như ở thôn Thanh Ngọc, hắn và thổ địa kết hợp ngược lại cũng không sợ, nhưng ở đây thì có chút phiền phức.
Nhưng ban ngày chạy nhiều vài chỗ luôn có thể có thu hoạch. Hơi ổn định tâm thần, kiểm tra chúng quỷ, phát hiện quỷ hồn cũng có mệnh cách số mệnh. Phần lớn là bạch khí, nhưng có hôi khí không ngừng bám vào trên khiến cho nó lung lay muốn ngã, ngẫu nhiên có tiểu đoàn số mệnh đang không ngừng tan rã. Trong lòng biết chờ đến khi số mệnh tan hết, bản mệnh khí ngã vỡ cũng là ngày hồn phi phách tán, thời gian này khoảng chừng bảy ngày.
Lại đi được một đoạn liền nhìn thấy một màn trò hay.
Nguyên lai có quỷ hồn quần ẩu, chia làm hai phe, đều là tay không. Một phe có năm, sáu con quỷ đều cường tráng dũng mãnh từ một tráng hán dẫn dắt, ra tay hung mãnh, dẫn đội cũng có kết cấu. Đánh cho mười mấy con quỷ đối diện không ngừng gào khóc, đại chiếm thượng phong.
Phương Minh trong lòng vui vẻ, định thần nhìn lại, dẫn đầu tráng hán mày rậm mắt to, dưới làn da màu đồng cổ có bắp thịt cuồn cuộn nhô lên cao vút, khí thế khiếp người. Bản mệnh khí màu trắng trên đỉnh đầu mang theo chút màu hồng, xung quanh có mười mấy tia số mệnh màu trắng cuồn cuộn, chỉ là trong đó lại mang theo vài sợi hắc khí, bên trong ẩn ẩn có màu máu làm Phương Minh hơi nhướng mày.
Đối với số mệnh hắn cũng có nghiên cứu, biết tiểu dân số mệnh phần nhiều là màu trắng, trở lên nữa là màu đỏ, còn có cao hơn nữa hay không lại không xác định, vì chưa từng thấy qua. Mà quỷ hồn bình thường số mệnh đều mang theo màu xám, còn hung quỷ ăn thịt người số mệnh sẽ mang theo một sợi hắc khí, bên trong ẩn hàm màu máu, ăn càng nhiều người hắc khí càng đậm.
Nhìn thấy tranh đấu phía dưới đã sắp kết thúc, một mình quỷ tráng hán liền giết đối phương năm sáu con quỷ. Chúng quỷ còn lại ở đối diện hiện ra tan rã, còn bên này lại lớn tiếng hoan hô, bầu không khí rất náo nhiệt.
Phương Minh thấy vậy cũng không do dự, lập tức nhảy xuống tràng.
Tráng hán chỉ thấy bạch quang lấp lóe, một người tuổi trẻ quan nhân đang chậm rãi đi tới, bước chân thâm trầm dày nặng, rất có uy nghiêm. Sắc mặt trở nên căng thẳng, khóe mắt hơi động, thủ hạ liền hiểu ý, mơ hồ tản ra, lại có ý vây quanh Phương Minh. Tráng hán ôm quyền hành lễ nói: "Xin hỏi quan nhân người ở đâu, mỗ gia hữu lễ, không biết đến đây có việc gì?"
Phương Minh khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý, nói: "Ta chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy các ngươi rất vũ dũng, không bằng đi theo làm việc cho ta đi!"
Đại hán cười lạnh một tiếng: "Đã sớm biết ngươi không có ý tốt, động thủ!"
Phương Minh lắc đầu, tay phải lật lên Thổ Địa ấn vàng liền xuất hiện, tay trái lại phủ lên ấn, liền có bạch quang lan ra, trải rộng bốn phía, gắt gao giữ chặc tráng hán cùng đâm thủ hạ. Đại hán chỉ cảm thấy trên người giống như bị tăng thêm ngàn cân, bị ép tới quỳ trên mặt đất, không thể động đậy, không khỏi cực kỳ sợ hãi, cười thảm nói:
"Cũng được, xin mời đại nhân bắt ta đi thôi! Chỉ là việc này do một mình ta gây nên, không liên quan tới huynh đệ ta, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần, mỗ gia vô cùng cảm kích!"
Phương Minh khẽ mỉm cười nói: "Ngươi nói vậy chắc là đã có chỗ hiểu lầm, bất quá mang những việc trước kia ngươi đã làm đều nói ra, nếu như có thể thông cảm được, muốn bản tôn tha cho các ngươi một lần cũng không phải không được!"
Trên mặt đại hán lộ vẻ kinh ngạc: "Đại nhân không phải người của cấm quỷ tào ty trong huyện?"
"Tên lỗ mãng nhà ngươi, cấm quỷ tào ty cao nhất mới từ cửu phẩm, người còn chưa nhìn rõ quan phục sao?"
Đại hán giật mình, cẩn thận quan sát, vô ý thức thở phào nhẹ nhõm, lại bồi tội nói: "Tiểu nhân không biết thái sơn, có chỗ mạo phạm, kính xin đại nhân thứ tội!"
Phương Minh phất tay một cái thu hồi quan ấn, nói: "Mau mau mang những việc ngươi làm nói ra, nếu có chỗ gian dối, khà khà..."
Đại hán thấy lạnh cả tim: "Tiểu nhân nhất định không dám có chỗ lừa gạt!"
Lập tức mang lai lịch của mình đều nói ra.
Thì ra đại hán tên Vương Lục Lang, là người của thôn Đại Xương, thuở nhỏ có dũng lực nổi danh cả thôn. Hắn cũng là người có chí cầu tiến, ngẫu nhiên đi nhà phu tử ở trong trấn thỉnh giáo nên cũng biết vài chữ, bởi vậy bị trong huyện binh nhìn trúng, trở thành huyện binh, thành một ngũ trưởng. Quân chế Đại Càn, năm người một ngũ, người đứng đầu gọi ngũ trưởng, cũng được học một chút kiến thức trong quân.
Vào tháng trước trong lúc diệt cướp thì tuẫn chức, trở thành quỷ hồn. Ở trên chiến trường bồi hồi vài ngày, tụ tập vài con quỷ mới cùng thôn quyết định quay về thôn, lá rụng về cội. Không ngờ thiên hữu bất trắc phong vân, tháng trước phụ thân hắn tranh chấp với người trong thôn không cẩn thận bị thương, mấy ngày sau thì bệnh nặng qua đời. Bởi vì quân quy nghiêm ngặt nên bây giờ mới biết, mà nhìn thấy hung thủ dĩ nhiên vô sự, chỉ bị phạt chút tiền thì càng thêm tức giận.
Hắn cũng xem như người sát phạt quyết đoán, lúc này mua chuộc thủ hạ, chờ cơ hội, thừa dịp cả nhà hung thủ đi ra ngoài thì đột nhiên giết tới. Giữa quỷ hồn có thể chém giết lẫn nhau, nhưng đối với người sống cũng chỉ có một chiêu hấp thụ nhân khí.
Trong thôn cũng có tế đàn nhỏ, nhưng không có tổ linh nên sức mạnh che chở rất yếu ớt. Hắn và thủ hạ phần lớn lại là quân hồn, so với quỷ hồn bình thường càng hung hãn hơn. Cuối cùng như nguyện giết được cả nhà hung thủ, báo được đại thù.
Một người nhân khí có thể để âm hồn tồn thế một tháng, hắn cùng đám huynh đệ nhờ vậy được trường tồn, nhưng hắn cũng không có tiếp tục giết người, làm hại người trong thôn. Trái lại ràng buộc thủ hạ không được tùy ý hại người, đồng thời còn tiêu diệt hung quỷ ở nơi khác, cũng đã giết chết vài tên đạo phỉ, giữ bình an cho thôn làng. Ngày hôm nay bị đánh chạy là đám âm quỷ từ phụ cận lẩn trốn lại đây.
Đối với chuyện trong huyện hắn không biết nhiều lắm, chỉ biết có chỗ tên cấm quỷ tào ti, chuyên môn đối phó với loại hung quỷ giết người như hắn. Vì vậy hôm nay mới có cảnh Phương Minh bị cho là người của cấm quỷ tào ti như hôm nay.
Phương Minh gật gù, nói: "Nếu là như vậy thì các ngươi coi như cũng có thể thông cảm, ta sẽ không truy cứu nữa."
Lại hỏi: "Ngươi thành thật trả lời, từ sau khi thành quỷ ngươi đã giết mấy người?"
Vương Lục Lang hồi đáp: "Chỉ có ba người!"
Phương Minh xem trên đỉnh đầu hắn xác thực chỉ có ba tia hắc khí, liền gật gù. Lại hỏi thôn dân khác, đều là giết một hai người, người bị giết phần lớn là cùng loại với trộm cướp.
Ngừng một chút lại nói: "Chỉ là các ngươi tụ tập ở nơi này cũng không phải chuyện tốt, hiện nay ta đang cần dũng sĩ, các ngươi có nguyện vào dưới trướng ta?"
Vương Lục Lang giật mình, nghĩ thầm: "Ở trong quân thường nghe nói có cùng loại với quỷ vương chiêu mộ lệ quỷ, ác quỷ thành lập quân chế, xưng bá một phương, lẽ nào người này cũng có chí như vậy?"
Phương Minh nhìn sắc mặt hắn liền biết suy nghĩ của hắn, cười ha ha: "Ngươi cứ yên tâm, bổn tọa không phải ác quỷ chi lưu, bổn tọa chính là thiên bẩm Thổ Địa thần linh của thôn Thanh Ngọc, sẽ không để cho các ngươi đi làm xằng làm bậy!"
Sắc mặt Vương Lục Lang hơi hoãn, hỏi: "Không biết như thế nào mới là thần linh?"
"Bảo vệ được một phương yên bình, phúc trạch dân chúng, tu được kim thân, trở thành bất hủ bất diệt giả, chính là thần linh!"
Vương Lục Lang cuối cùng quyết định, nói: "Nguyện vì đại nhân hiệu lực!"
Sau khi hành đại lễ: "Vương Lục Lang bái kiến chúa công!" Thủ hạ xung quanh cũng quỳ xuống hành lễ, nói: "Bái kiến chúa công!"
Phương Minh cười ha ha, nói: "Ta phong ngươi làm ngũ trưởng, lập tức có hiệu lực, những người còn lại là âm binh miếu Thổ Địa, thuộc về ngươi quản hạt." Tiếng nói vừa dứt, số mệnh trên đỉnh đầu liền phân ra một phần nhỏ truyền vào đỉnh đầu Vương Lục Lang. Chỉ thấy số mệnh của hắn lập tức ngưng tụ thành một đoàn, mà những người khác cũng có một tia số mệnh. Mà bản thân số mệnh trong ấn vàng của Phương Minh cũng hơi thiếu một tầng, nhưng bên trong bạch khí cuộn trào lại tự có một tia số mệnh màu đỏ đang ở trung tâm, như ẩn như hiện.
Lại vung tay lên, thần lực tuôn ra chia làm sáu cănbạch tuyến truyền vào trong thân thể của bọn họ, chỉ là cây bạch tuyến của Vương Lục Lang hơi thô hơn chút.
Sau khi sáu người nhận được thần lực thì lập tức biến hóa, lại lần nữa hiện thần thì bề ngoài thay đổi rất lớn, chỉ thấy sáu người đều không còn vết thương, hắc khí diệt hết. Vương Lục Lang một thân giáp da trâu, bên eo mang trường đao, khí định thần ngưng, dưới trướng năm người đều có binh phục, binh khí. Mọi người sau khi thấy rõ tình hình đều đại hỉ, hành lễ nói: "Bái tạ chúa công!"
Phương Minh hài lòng gật đầu, biết nếu như có thêm vài người thì có thể toàn thắng bầy quỷ tấn công thôn Thanh Ngọc hôm đó. Dù sao có và không có giáp, đao có khác biệt rất lớn.
Quỷ hồn bình thường đều là tay không, chỉ có lên cấp lệ quỷ mới có thể có âm lực, thông hiểu biến hóa âm lực, có thể biến hóa ra đồ vật. Đại hán có vết đao đêm hôm đó có thể ngưng tụ ra trường đao quả thật là chỉ kém một bước liền có thể trở thành lệ quỷ, chỉ cần để hắn giết sạch thôn thi nhất định sẽ nhờ đó lên cấp.
Mà giáp da binh khí của thủ hạ Phương Minh nhưng là hắn dùng thần lực ngưng tụ ra, đối với quỷ hồn bình thường có lực sát thương rất lớn. Thêm vào Vương Lục Lang xuất thân từ trong quân, lại để cho hắn lấy quân pháp huấn luyện binh sĩ, sau này tự nhiên sẽ có tác dụng lớn. Âm binh âm tướng đều dựa vào thần lực để tồn tại, mỗi người một ngày tiêu hao một tia, ở trong pháp vực được giảm phân nửa. Tự thân bọn họ không thể sinh sản thần lực, chỉ có thể dựa vào Phương Minh nên trên cơ bản không có khả năng làm phản, có thể an tâm sử dụng. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vô cùng sung sướng.
Ngay sau đó cười nói: "Ngày hôm nay ta cao hướng, nên phải thiết yến!"
Lại dùng thần lực biến ra bàn ghế, hơi suy nghĩ, trên bàn liền chất đầy các loại rượu và trái cây, ở ngay ngoài trời khai mở yến hội.
Đây là sáng tạo độc nhất của Phương Minh khi tới thế giới này. Ở thế giới này quỷ hồn bình thường không thể thông dương, chết rồi thì không thể động vào đồ vật dương gian, mặc cho sơn trân hải vị đặt ở trước mặt cũng không ăn được. Ngoại lệ duy nhất chính là thời điểm hút nhân khí còn có thể cảm giác được bụng có chút trướng, cho nên phần lớn quỷ hồn không thể kiềm chế được ham muốn, vì vậy sa đọa.
Tế linh, tổ linh càng thê thảm hơn, mỗi ngày nhìn thấy tế phẩm được dâng lên nhưng lại không có cách nào động vào. Phương Minh có trí nhớ của kiếp trước, biết thần linh cũng có thể hưởng dụng tế phẩm cho nên nhiều lần thí nghiệm, có thể mang tinh hoa bên trong tế phẩm Thổ Địa rút ra, trộn thần lực vào hình thành mỹ thực, thỉnh thoảng thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống của mình.
Lúc này vừa dùng, quả nhiên cực kỳ hữu hiệu. Chỉ thấy Vương Lục Lang không dám tin tưởng bưng bát rượu lên, nhìn chằm chằm như đang nâng trân bảo, hơi nếm thử một hớp, nhất thời nước mắt liền rơi xuống. Sau đó cũng không chú ý hình tượng trắng trợn cùng binh sĩ phía dưới tranh đoạt rượu và thức ăn, ăn đến không biết đâu là trời đất. Xung quanh thỉnh thoảng có nông hộ dương gian đi ngang qua, nhưng đối với cảnh tượng này lại làm như không thấy.
Phương Minh nâng chén rượu lên, nhìn cảnh âm dương phân này, cũng không rõ trong lòng mình có cảm xúc gì.
Sau khi Vương Lục Lang ăn uống no đủ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng ngăn lại chúng binh rồi hướng về Phương Minh thỉnh tội: "Thuộc hạ có mất thể thống, mong chúa công thứ tội!" Dừng một chút lại nói: "Chúa công thần thông quảng đại, nguyện vì chúa công hiệu tử!"
Phương Minh vung tay: "Miễn đi, theo ta về thôn!" Biết Vương Lục Lang tuy rằng có chút số mệnh, cũng đã làm qua ngũ trưởng, nhưng cũng chỉ đến mức này, không thể quá nghiêm khắc, ngược lại hắn cũng không để ý.
Cả đám trở lại thôn Thanh Ngọc, đám người Vương Lục Lang đã tiếp nhận chức vụ của Phương Minh, tiến vào thể chế của hắn, tự nhiên thì có thể vào thôn. Một đường vừa đi vừa nhìn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi tiến vào pháp vực miếu Thổ Địa, càng thêm thán phục. Lúc này miếu thờ lại được mở rộng đến hai mươi mẫu vuông, để chúng quỷ đối với thần thông của Phương Minh ngạc nhiên không thôi.
Trong đại sảnh, Phương Minh ngồi ở chủ vị nhìn chúng quỷ binh ở dưới đứng thành hàng, biết bọn họ đã hoàn toàn quy tâm, liền quát: "Vương Lục Lang!"
Vương Lục Lang ra khỏi hàng, một chân quỳ xuống đất: "Có thuộc hạ!"
"Các ngươi có thể vào ở căn phòng bên phải, chuyên tâm rèn luyện võ nghệ, sau này sẽ có tác dụng lớn. Mỗi ngày sớm tối cần ra miếu dò xét động tĩnh xung quanh thôn Thanh Ngọc, diệt trừ hung quỷ, tìm hiểu tin tức. Nếu như phát hiện có quỷ hồn biết chữ liền mời tới gặp ta, đã rõ chưa?"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"