Dọc đường đi Lâm Quốc
Đống luôn trầm mặc, ánh mắt lãnh khốc, môi mím chặt nghiêm nghị làm
người khác có cảm giác không thể đụng tới. Từ người anh toát ra một loại khí thế làm tôi nghẹt thở. Tôi chỉ dám liếc mắt nhìn trộm, hàng chân
mày của anh nhíu lại. Tôi nghĩ thầm, không phải bất kỳ một người đàn ông đẹp trai nào cũng có một thân hình cường tráng, khí thế như anh. Cũng
khó trách có rất nhiều phụ nữ yêu anh điên cuồng.
Cuộc điện thoại mà anh vừa nghe, là của lão Trần? Là ba của Trần Bảo Nhi sao? Anh đã
chia tay với cô ấy hai năm? Là có ý gì? Kỳ Kỳ hình như đã được bốn tuổi, anh vừa có tiền lại đẹp trai thì trăng hoa bên ngoài cũng là chuyện
bình thường. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà anh lại im lặng như vậy còn
nhất định phải mang tôi theo.
Lâm Quốc Đống lái xe vào một ngôi
nhà, nói chính xác hơn là một biệt thự sang trọng, ở ngoài cửa sớm đã có người đứng chờ dẫn đường.
Tôi theo sau Lâm Quốc Đống đi vào đại sảnh, lên lầu hai và nghe có tiếng một người lớn tuổi đang khóc lóc kể
lể: “Bảo Nhi, con tuyệt đối đừng làm bậy, con có chuyện gì thì bà nội
sống sao đây? Bảo Nhi, nghe lời, Quốc Đống sẽ lập tức tới ngay, Bảo Nhi, con đừng có làm bậy…”
“Mấy người đừng tới đây, tới nữa là tôi…” Đây là giọng nói của Trần Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi…” Mọi người đồng thời kêu lên.
Tôi và Lâm Quốc Đống chạy vào sân sau, mọi người tự giác nhường đường cho
anh, một cụ bà lớn tuổi tóc bạc phơ chạy ra nói: “Quốc Đống tới rồi, Bảo Nhi, Quốc Đống tới rồi.” Người đỡ cụ bà là một người đàn ông đã ngoài
tứ tuần, mặc dù tóc mai hai bên đã có chút trắng nhưng xem ra khí thế
vẫn còn rất hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, chắc chắn người này là lão Trần. Ở phía trước mấy bước là Trần Bảo Nhi đang mặc quần áo ở nhà, vẻ
mặt si ngốc, cầm một con dao sáng loáng trong tay kề sát cổ, gió lớn đã
thổi tung mái tóc dài của cô ta.
Cuối cùng tôi cũng hiểu là
chuyện gì đang xảy ra, thì ra là Trần Bảo Nhi tính tự sát vì Lâm Quốc
Đống, cho nên anh mới kéo tôi tới đây. Tại vì tôi và anh cùng diễn kịch ở Thái Tử Hiên sao? Vậy tôi đã đắc tội với người có máu mặt rồi. Nếu lúc
này vợ của anh ở đây, cô ấy sẽ làm thế nào?
“Các người cũng
không được tới đây, không cho phép tới.” Trần Bảo Nhi la to. Lâm Quốc
Đống làm như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía cô ta, lúc này mọi
người thét lên một tiếng, Trần Bảo nhi đã cứa một đường trên cổ kéo ra
một vệt máu đỏ tươi từ chiếc cổ trắng ngần chảy xuống áo.
Trần
Bảo Nhi ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Lâm Quốc Đống, hình như cô ta
không cảm thấy đau. Lâm Quốc Đống bắt đầu cảm thấy sợ, không dám đi tới, đứng chôn chân tại chỗ. Cụ bà la lên một tiếng rồi bất tỉnh, mọi người
bấn loạn ba chân bốn cẳng đỡ xuống dưới.
“Bảo Nhi, đưa con dao cho tôi.” Lâm Quốc Đống vươn tay nặng nề nói.
“Không, trừ phi anh đồng ý ly hôn với người phụ nữ này! Vĩnh viễn không được phép gặp lại cô ta!”
“Bảo Nhi, tại sao cô lại không nói đạo lý thế?”
“Em chính là không nói đạo lý, em muốn sống chung với anh, anh là của em, mãi mãi là của em”
“Bảo Nhi, đưa con dao cho tôi.” Lâm Quốc Đống sử dụng giọng nói quyến rũ
không ai có thể kháng cự nói với Trần Bảo Nhi sau đó từ từ đi qua.
“Bảo Nhi, không được.” Lão Trần hét lên một tiếng, trên cổ cô ta lại xuất
hiện thêm một vết dao: “Quốc Đống, van cầu cậu, đừng qua đấy, tôi van
cầu cậu, đừng qua đấy. Lâm phu nhân, Quốc Đống, các ngươi hãy cứu Bảo
Nhi với.” Lão Trần quỳ xuống trước mặt tôi, tôi sợ hãi vội vàng đỡ ông
ta lên nhưng ông ta vẫn vùi đầu xuống đất, làm thế nào cũng không chịu
đứng dậy. Trần Nhất Huy, một cái tên vang dội thế mà lại vì con gái mà
quỳ trước mặt tôi, một người cha đáng kính biết bao làm lòng tôi đau
đớn. Tôi không quan tâm nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, tôi
đứng dậy nói: “Bảo Nhi, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ ly hôn với Quốc Đống,
về sau cũng sẽ không gặp lại anh ấy nữa. Cô bỏ con dao xuống đi.”
“Có thật không?” Trần Bảo Nhi nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.
Tôi nghiêm túc gật gật đầu nói: “Thật. Chỉ cần cô bỏ con dao xuống, tôi sẽ đi ngay, từ bây giờ không gặp Quốc Đống nữa.”
“Lạc Băng, cô điên rồi.” Lâm Quốc Đống quát khẽ.
Tôi điên rồi, tôi thế nhưng lại làm chủ cho vợ anh và anh ly hôn, còn không bao giờ gặp lại anh nữa. Nhưng tình hình trước mắt, tôi không thể nghĩ
nhiều như vậy, chuyện sau này, là của Lâm Quốc Đống, tôi chỉ muốn cứu
Bảo Nhi, để người cha già đang quỳ dưới đất có thể đứng dậy.
“Bảo Nhi, xin cô hãy tin tôi.” Tôi nhìn vào mắt của Trần Bảo Nhi nghiêm túc
nói. Trong đôi mắt đó lập tức sáng rỡ, cô ta ngẩng cổ lên, máu tươi cũng theo đó chảy xuống áo, trước ngực là một mảng đỏ thẫm. Cô ta liếc tôi
một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Lâm Quốc Đống, quật cường nói: “Vậy hai người thề đi, sau này sẽ không gặp lại nhau.”
“Thề cái gì?” Tôi và Lâm Quốc Đống nhìn nhau.
“Hai người nói theo tôi.” Bảo Nhi do dự một chút sau đó giương mắt hỏi tôi: “Cô tên gì?”
Tôi nhìn Lâm Quốc Đống, hi vọng anh nói tên vợ của anh, không ngờ anh không thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, nói thẳng: “Cô ta tên là Lạc Băng.”
“Được, hai người nói theo tôi.” Bảo Nhi nói xong không quên nắm chặt con dao
kia làm lòng tôi cũng căng thẳng theo, lúc này cô ta mới chậm rãi nói:
“Tôi Lâm Quốc Đống, tôi Lạc Băng, chúng tôi sẽ lập tức ly hôn về sau sẽ
không gặp nhau nữa, nếu như nuốt lời, sẽ cô đơn suốt đời, vĩnh viễn
không tìm được hạnh phúc.”
Tôi và Lâm Quốc Đống vừa nói xong thì lòng tôi lại đau đớn, có lẽ sẽ như lời cô ta nói, tôi sẽ cô đơn suốt
đời, vĩnh viễn không tìm được hạnh phúc.
Tiếng nói của chúng tôi vừa dứt thì Trần Bảo Nhi ném con dao trong tay xuống, nhào vào ngực Lâm Quốc Đống khóc lớn.
Tôi đỡ lão Trần dậy nói: “Bác mau đứng dậy đi.”
Lão Trần cảm kích nhìn tôi, nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng.
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Quốc Đống và Trần Bảo Nhi trong ngực
anh, sau đó xoay người xuống lầu.
Tôi đi tới cửa Trần gia thì lão Trần đã chạy tới, nói: “Lâm phu nhân, hôm nay thật cám ơn cô, khó có
thể gặp được người có lòng dạ nhân từ như cô, cô yên tâm, tôi sẽ không
để Bảo Nhi chia rẽ cô và Quốc Đống. Tôi biết rõ cô là vì bất đắc dĩ nên
mới phải thề độc. Bảo Nhi từ nhỏ đã không có mẹ lại bị tôi chiều quá nên hư, mong cô đừng chê cười, tôi sẽ khuyên bảo nó, cô yên tâm.”
Tôi cười cười, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi cũng không cần vì chuyện Lâm Quốc Đống và vợ ly hôn mà rầu rĩ.
Tôi về nhà thì đã nửa đêm, A San vẫn chưa ngủ, thấy tôi trở về, cô ấy nói:
“A Băng, sao trễ vậy chị mới về? Gần đây có phải hẹn hò với ai không?”
“Em nghĩ rằng ai cũng như em, suốt ngày ngọt như mật với người yêu sao? Lúc nào thì mời chị uống rượu mừng đây?” Tôi mệt chết đi được, vừa nói vừa
đặt mông ngồi xuống ghế sa lon.
Vừa nghe đến chuyện kết hôn thì A San làm như uống nước tăng lực hăng hái ngồi xuống bên cạnh tôi: “A
Quang nói rồi, hết năm nay liền chuẩn bị đám cưới, bọn em sẽ đến bờ biển chụp ảnh cưới trước, sau đó sẽ đi Quế Lâm chụp một bộ, còn phải mời
người dẫn chương trình, chị biết không? Người dẫn chương trình trong hôn lễ rất là quan trọng, không có người đó, tương đương đã hỏng mất một
nửa lễ cưới. Cho nên, bọn em phải đi Nghiễm Châu tìm người dẫn chương
trình, ngày đính hôn chắc là mồng một tháng năm, đến lúc đó còn phải…”
Nghe được đến đó thì tôi đã ngủ trên ghế sa lon mất rồi, cuộc gọi của Bí Đỏ đã đánh thức tôi.
“A lô, Bí Đỏ, trễ thế này rồi có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
“Nói chuyện phiếm sao không tìm Thường Huy đi.” Tôi tức giận nói.
“Chuyện của phụ nữ, nói với anh ta làm gì.”
Vì vậy chúng tôi tán gẫu mấy câu, tôi đem chuyện của Lâm Quốc Đống nói với Bí Đỏ.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ rúc vào cái mai ốc nhưng không ngờ lại nhanh nhẹn dũng mạnh như vậy, chưa gì đã phóng trúng mục tiêu.” Bí Đỏ nói.
Tôi đang muốn nói thì Bí Đỏ đột nhiên lại nói thêm một câu: “Lạc Băng, không phải là cậu yêu Lâm Quốc Đống đó chứ?”
“Không thể nào.”
“Tớ lại thấy là có thể, tớ ủng hộ cậu cả hai tay, nếu có người đàn ông si
tình với tớ như thế thì tớ đã sớm gã cho hắn hai trăm năm trước rồi.”
“Đúng, đúng, vậy cậu nên sớm gã cho Thường Huy từ ba trăm năm trước.”
“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, có phải là cậu yêu Lâm Quốc Đống
rồi không? Cậu muốn làm tiểu tam à? Không phải là cậu ghét nhất là tiểu
tam sao? Không đúng, tiểu tam cậu làm sao có khả năng làm được, Trần Bảo Nhi kia mới là tiểu tam, nói không chừng còn Ngũ Nhi Lục Nhi đang chờ
xếp hàng làm tiểu tam, cho nên Cà vẫn là tốt nhất, cậu gả cho cậu ấy, sẽ làm vợ lớn.”
Bí Đỏ nói tới nói lui một vòng thế nào lại nói tới Cà, tôi hỏi cô ấy: “Cà cho cậu cái gì sao?”
“Tớ nhổ vào, Lạc Băng, cậu cũng quá coi thường tớ rồi, tớ là hạng người có
thể vì quà tặng mà bán đứng chị em sao? Chị đây không phải là vì cậu mà
suy nghĩ sao?”
“Được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, khi nào thì cậu về quê ăn Tết?” Tôi còn muốn nói là đi nhờ xe cô ấy.
“Năm nay có lẽ là tớ sẽ về trễ, ai kêu tớ đã thăng chức chứ.” Bí Đỏ một nửa là bất đắc dĩ, một nửa là hài lòng.
“Được rồi, không nói nữa, tớ đi tắm rồi ngủ đây.”
“Đừng mà, nói chuyện tiếp đi.” Bí Đỏ năn nỉ tôi.
“Bí Đỏ chết tiệt, hôm nay cậu bị sao vậy? Cãi nhau với Thường Huy hả?”
“Xí, miệng quạ đen, bọn tớ làm gì cãi nhau. Tớ chỉ là không ngủ được còn Thường Huy thì đi Bắc Kinh công tác...”
Thì ra là Thường Huy không có ở đây, Bí Đỏ bị bệnh tương tư rồi, bao lâu
rồi mới thấy Bí Đỏ quan tâm đến đàn ông như vậy? Lần này sợ là Bí Đỏ đã
thật sự tìm được chân mệnh thiên tử.
Bí Đỏ còn đang nói chuyện
thì tôi đã ngủ thiếp đi trên sa lon, lúc mở mắt ra, má ơi, trời sáng
rồi, sao mắt và mũi tôi khó chịu thế này? Mắt đau quá, mũi cũng không
thở được, tôi sờ trán, thật là nóng, sốt rồi! Xong rồi, tôi bị cảm. Tôi
nhìn trời, thế nào cũng đi trễ cho xem, tôi không quản nhiều thế, vọt
vào toilet chiến đấu một hồi rồi chạy tới công ty, cũng may, tôi không
phải là người đến trễ nhất. Lãnh Thanh Hoa còn đang đậu xe, tôi bấm
thang máy thì anh cũng chạy tới.
“Trời, em (anh) cũng bị cảm sao?” Tôi và Lãnh Thanh Hoa nói cùng một lời.
“Có phải là em (anh) lây cho anh (em) không?” Lãnh Thanh Hoa và tôi lại kêu lên.
“Em mới không có lây bệnh cho anh, em mới bị cảm vào tối qua.” Tôi lập tức vạch rõ ranh giới với anh.
“Hay là em với anh đi khám bác sĩ đi?”
“Đi thì đi.”
Bận rộn một hồi, đầu óc choáng váng, tôi cũng không muốn làm gì hết, Lãnh
Thanh Hoa nói với tôi đã đến bệnh viện. Anh đem xe đậu bên cục thuế kế
bệnh viện Thanh Hoa.
“Này, có thể không đến Thanh Hoa được không?” Tôi không muốn đụng phải Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh.
“Sợ cái gì? Chúng ta không phải đến khoa chỉnh hình, hơn nữa, đến khoa
chỉnh hình thì thế nào, em bây giờ là bệnh nhân, Lưu Thiếu Ngôn là bác
sĩ, em sợ thấy hắn chính là em vẫn chưa quên được hắn ta, người ta cũng
đã kết hôn rồi, em còn như vậy.”
Tôi nghiêng đầu sang một bên
không để ý đến Lãnh Thanh Hoa, anh lúc nào cũng không quên chạm vào vết
thương lòng của tôi, anh chờm tới nói: “Thật ra thì chỗ này là gần nhất, đi chỗ khác thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, em không lái
xe nên không biết, bây giờ xăng dầu rất mắc còn phải xếp hàng mới đổ
được, anh phải xếp hàng đến một tiếng mới…”
“Được rồi, được rồi,
đi thôi.” Tôi tức giận cắt đứt lời anh. Nếu tôi còn không đồng ý vào
Khang Hoa thì chưa hết sốt tôi đã bị nước miếng của anh dìm chết đuối.
Lấy số, khám bệnh, trả tiền, lấy thuốc, cũng may, không đụng phải Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh trên đường đi. Tôi âm thầm cảm thấy may mắn,
đang muốn xuống lầu thì Lãnh Thanh Hoa nhỏ giọng nói: “Không phải oan
gia không đụng đầu, Lưu Thiếu Ngôn ở bên kia, chúng ta tránh mau.”
Đã không còn kịp rồi, Lưu Thiếu Ngôn ở bên kia hành lang nhìn thấy chúng tôi liền đi tới.
“Lạc Băng?” Lưu Thiếu Ngôn khẽ nhíu mày “Em bị bệnh?”
“Chỉ là bị cảm một chút. Đã lấy thuốc rồi. Anh Lãnh, chúng ta đi thôi.” Bước đi của tôi có chút loạng choạng.
“Đi cũng không vững, em chỉ bị cảm sao? Lạc Băng, em không sao chứ?” Lưu
Thiếu Ngôn tới đỡ tôi, chính là cái đỡ này, suýt nữa đã phá hủy thanh
danh cả đời tôi.
Có lẽ là do đầu quá nóng, có lẽ lúc ấy Triệu
Ninh Ninh đang cười tủm tỉm đi tới nhưng trong mắt tôi cô ấy đang giơ
nanh múa vuốt. Tôi lập tức nhớ tới ánh mắt này của cô ta khi tôi nằm
dưới chân cầu thang ngày hôm đó. Tôi theo bản năng ôm lấy đầu, ở trong
ngực Thiếu Ngôn nói: “Đừng, đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi, con ơi…”
Vốn là tôi vẫn không khẳng định được là Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi hay
không? Tôi vẫn cho là mình không cẩn thận nên té ngã. Tôi chưa bao giờ
dám tin, đều là phụ nữ mà cô ta dám đẩy một phụ nữ có thai xuống cầu
thang. Tôi cho là Thiếu Hoa chỉ là tức giận nên mới nói Triệu Ninh Ninh
đẩy tôi, tôi cũng không bao giờ tin là Lưu Thiếu Ngôn sẽ trơ mắt nhìn
tôi bị cô ta đẩy xuống, dù sao trong bụng tôi cũng là đứa con của anh.
Trước kia, đánh chết tôi cũng không tin. Lưu Thiếu Ngôn biết rõ cô ta
đẩy tôi thế mà lại đi cầu xin tôi bỏ qua cho cô ta, lúc đó thế mà tôi
lại tin tưởng hắn một cách ngu ngốc.
Giờ khắc này, tôi lại nhớ rất rõ ràng, chính Triệu Ninh Ninh đẩy tôi một cái, tôi mới không đứng vững mà ngã xuống.
Có lẽ Lưu Thiếu Ngôn thấy tôi đang hoảng loạn nên không đành lòng đẩy tôi
ra. Tiếng giày cao gót của cô ta nện xuống sàn nhà dừng lại trước mặt
tôi, cô ta tức giận la lớn: “Thiếu Ngôn, buông cô ta ra, hai người đang
làm cái gì vậy?”
Lãnh Thanh Hoa đang đứng ngây người ở một bên, vội vàng kéo tôi qua, nói: “Lạc Băng, không sợ, chúng ta về nhà.”
“Anh Lãnh, vậy làm phiền anh đưa Lạc Băng về.” Giọng nói của Lưu Thiếu Ngôn như bất lực không thể làm gì hơn.
“Yên tâm đi, tôi biết rồi.” Lãnh Thanh Hoa nói xong liền đỡ tôi xuống lầu,
nói là đỡ nhưng thật ra là cưỡng ép thì đúng hơn. Thiếu Ngôn mở miệng
muốn gì đó rồi lại thôi, nhíu mày nhìn tôi bị Lãnh Thanh Hoa kéo xuống
lầu.
Phía sau lưng truyền đến giọng nói của Triệu Ninh Ninh: “Thiếu Ngôn, anh còn gặp cô ta làm gì.”
“Anh không có gặp cô ấy, chỉ là trùng hợp đụng phải”
“Đụng phải? Cô ta bị bệnh sao không đi bệnh viện khác mà lại cố tình đến
Khang Hoa. Rõ ràng là muốn giả bộ đáng thương trước mặt anh, làm sao
anh…”
“Ninh Ninh, em đừng có cố tình gây sự!”
“Em cố tình gây sự? Em làm sao lại là cố tình gây sự?”
Có lẽ là bọn họ cãi nhau đã kích thích tôi tỉnh táo lại. Hình ảnh Triệu
Ninh Ninh đẩy tôi từ trên thang máy được lặp lại vô số lần. Con người ác độc kia, giờ phút này đang đứng trước mặt tôi. Tất cả những uất ức và
bi thương của tôi đã bộc phát vào giờ phút này. Tôi dùng sức thoát khỏi
tay Lãnh Thanh Hoa, chạy lên lầu một cách điên cuồng.
Tôi trợn
tròn mắt đứng trước mặt Triệu Ninh Ninh, ngực phập phồng một cách mãnh
liệt, một cơn tức giận không thể nuốt trôi tràn ra.