Sau khi Lãnh Thanh Hoa đi công tác về thì đến lượt tôi đi. Lần này tôi sẽ đi cùng với giám đốc Đặng tới Thâm Quyến.
Giám đốc Đặng nói sau khi làm xong việc trong công ty, ông ấy sẽ tham gia
diễn đàn XX kinh tế Cao Phong, kêu tôi ở lại Thâm Quyến một ngày đợi ông ấy, sau đó về chung.
Một ngày, quá quý báu rồi.
“A San, ở Quảng Đông có món ăn, nước uống nào ngon, nói chị nghe đi.” Tôi ngồi trên ghế sa lon gọi A San ra ngoài.
A San vừa nghe đến hai chữ “Quảng Đông” thì vội vàng từ trong phòng bò ra ngoài, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Ăn ngon có hương tiêu,
cam giá, cây vải, dứa tứ đại tên quả, uống ngon có Hồng Trà, trà lạnh. . . . . .”
Không hổ là người đẹp phóng khoáng lạc quan, nói ra
toàn là đặc sản làm đẹp da. Tôi cắt ngang lời nói của cô ấy: “Mấy cái
này ngoài đường có đầy, nói cái khác đi.”
A San suy nghĩ một
chút, mới nói: “Phật sơn ghim vó, bánh nướng tây tiều, thịt viên, triệu
khánh khỏa chưng, bánh đậu Triều châu.
Bánh Trạm Giang uy hóa, a, còn gọi là bánh phu cao, bánh duy phu, bánh Phật sơn manh công, Đông
Hoàn tịch tràng, đại bộ kinh phấn cao, cũng gọi là Tiên Nhân cao…”
A San nói một hơi làm tôi chảy nước miếng, cuối cùng A San hỏi tôi: “Chị đi Quảng Đông hả?”
“Thâm Quyến.”
“Vậy coi như em chưa nói gì hết.” A San đột nhiên hờn dỗi.
“Sao vậy?” Tôi không hiểu cô ấy giận dỗi cái gì nữa.
A San ngượng ngùng, ra vẻ trầm tư nói: “Để em suy nghĩ một chút.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Đặc sản của Thâm Quyến có Hoa Cường Bắc điện tử, cát nhị nãi.”
Hoa Cường Bắc điện tử tôi nghe rất quen tai nhưng Cát nhị nãi là cái gì. Thì ra là một điểm du lịch ở Thâm Quyến.
Tôi nhận được điện thoại của Lâm Quốc Đống, anh nói muốn mời tôi uống cà phê.
Tôi đi xuống lầu, câu đầu tiên anh nói với tôi là: “Ngày mai đi Thâm Quyến?”
“Làm sao anh biết?” Tôi rất ngạc nhiên.
“Giám đốc Đặng nói.”
Đúng nha, vấn đề đơn giản như vậy mà tôi lại không nghĩ ra. Lâm Quốc Đống và giám đốc Đặng quen biết nhiều năm, chuyện gì mà lại không thể nói với
nhau.
“Bà ngoại Kỳ Kỳ ở Thâm Quyến, mấy ngày nữa là đại thọ 60
của bà ấy, anh phải đưa Kỳ Kỳ đến đó chúc thọ.” Lâm Quốc Đống sờ sờ ly
cà phê trong tay không nhanh không chậm nói.
Tôi nghe anh nói
muốn đi Thâm Quyến thì trong lòng chợt rung động nhưng lại cố gắng làm
bộ thờ ơ nói: “À, vậy mấy ngày nữa hai người đến Thâm Quyến sao.”
“Ừ, thứ tư này đi.” Lâm Quốc Đống nhẹ nhàng nói.
Thì ra đêm khuya anh gọi tôi ra đây cũng chỉ để nói cái này. Anh rõ ràng
biết thứ sáu tôi mới về, thứ tư thì đã làm xong việc, còn lại ngày thứ
năm không làm gì cả. Anh không hẹn tôi ra ngoài chơi vậy thì đến đây nói cho tôi biết tin đó làm gì? Người đàn ông này, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Còn việc vợ anh “Chỉ ở trong tấm hình”, vậy khẳng định người đó là vợ
trước. Nhưng tại sao chỉ ở trong hình? Anh muốn đến Thâm Quyến thăm vợ
trước sao?
Tôi và giám đốc Đặng mới đặt chân đến sân bây Thâm
Quyến thì cảm thấy rất nóng. Lúc này mới chú ý tới việc mọi người ở đây
đều mặc áo ngắn tay, thậm chí có rất nhiều người đẹp mặc quần short.
Trong khi tôi mặc áo sơ mi và khoác áo bông bên ngoài, giám đốc Đặng thì mặc âu phục.
Chúng tôi tìm một khách sạn nào đó ở khu Fukuda để
ngủ. Tôi ngồi trên giường nhìn lướt qua căn phòng. Phòng này chưa đầy 15 mét vuông, vật dụng xung quanh rất cổ xưa, không hề có một hạt bụi nào
trong phòng, mở cửa ra là gió thổi lồng lộng, rất mát mẻ. Tôi phải thay
trang phục mùa hè rồi mới dám ra ngoài.
Đến chiều thứ tư, thật
vất vả mới giải quyết xong chuyện trong công ty. Tối hôm đó giám đốc
Đặng ra ngoài với bạn của ông ấy. Tôi nằm trong phòng đếm cừu nhưng
không sao ngủ được, trong lòng luôn nhớ đến Lâm Quốc Đống. Bây giờ chắc
anh cũng đang ở đây, anh đang làm gì, tôi muốn gọi điện cho anh nhưng
lại cảm thấy không nên làm thế. Tôi ra ngoài đi dạo.
Đi một lúc
thì tôi thấy có một công viên, tên là “Công viên cây vải”, tôi giương
mắt nhìn vào, chắc bên trong toàn là cây vải. Tôi đi thẳng một bờ hồ,
ánh mặt trời hoàng hôn phản chiếu lên mặt hồ tạo ra từng ánh hào quang
diễm lệ, mê người. Trong công viên không có nhiều người đi dạo, thỉnh
thoảng chỉ có mấy người già hoặc là mấy đôi tình nhân đang rúc vào nhau. Nhưng lại có rất nhiều phụ nữ trung niên, trong tay cầm tấm hình nói
to: “Có muốn chụp hình không? Năm đồng một tấm.
Tôi không để ý
đến mấy người đó mà đi tới xem một ni cô gần đó. Bà ta cười cười cầm một tờ giấy nhét vào trong tay tôi. Tôi nghĩ là bà ta phát tờ rơi nên quăng vào thùng rác. Nhưng bà ta không chịu thua, cứ đi theo tôi, nói những
câu mà tôi không hiểu được, tôi nghĩ là bà ta đang niệm kinh.
Tôi cảm thấy ngại khi có một người lớn tuổi đuổi theo mình. Tôi cầm tờ giấy lên xem, là một tờ giấy giống kinh Quan Âm. Tôi đang muốn đi thì bà ta
kéo góc áo của tôi, cầm tay tôi chỉ vào một hàng tên, kêu tôi ký tên
vào.
Tôi đặt bút ký và nghĩ lần này mình có thể đi được rồi.
Không ngờ bà ta vẫn không buông tha, bà ta dùng tiếng phổ thông, cười nói với tôi: “Cô gái, cô phải đóng 200 đồng.”
Tôi cho là mình nghe lầm, hỏi lại bà ấy: “Bà nói cái gì?”
“Cô phải đóng 200 đồng.” Bà ta vẫn cười nói.
“Tại sao?” Tôi mơ hồ hỏi lại.
Bà ta đưa tờ giấy ra, nói: “Cô xem, cô vừa ký tên, trên đó có viết cô phải đóng 200 đồng.”
Tôi nhìn kỹ, quả nhiên trên đó có rất nhiều số từ 100 đến 500, mà đằng sau tên tôi là số 200.
Tôi biết cái này gọi là lường gạt, nhưng kiểu lừa này quả là danh bất hư
truyền. Ban ngày ban mặt, thậm chí là đang trong công viên mà dám làm ra loại chuyện này. Dĩ nhiên là tôi không nghe theo, tôi nhấc chân tính
đi.
Bà ta lại nắm chặt lấy góc áo của tôi, nói: “Cái này là chữ
ký của cô, làm sao cô có thể lừa gạt người xuất gia, cô phải đóng tiền
rồi mới được đi.” Bà ta là người lớn tuổi, đánh cũng không được mà mắng
cũng không xong, tôi thật sự không biết phải làm gì. Tôi thành thật nói
với bà ta: “Bà ơi, trên người tôi thật sự không có tiền, tôi chỉ ra công viên đi dạo một chút thôi, thật sự không có mang theo tiền.” Tôi đưa
hai tay ra cho bà ta xem, quần áo mùa hè cũng không có túi, vì vậy trên
tay tôi chỉ có chùm chìa khóa và cái điện thoại di động.
“Không mang tiền vậy điện thoại di động cũng được.” Có một người đàn ông trung niên xuất hiện từ phía sau cái cây ở đằng xa.
Khó trách ông ta vẫn luôn nhìn chúng tôi, thì ra là cùng một phe.
Điện thoại của tôi đột nhiên reng chuông, tôi nhìn màn hình, là Lâm Quốc
Đống. Tôi vui mừng mở điện thoại nói: “Tôi đang ở công viên cây vải.”
mới nói đến đó thì điện thoại đã bị người đàn ông trung niên cướp đi.
“Ông làm gì vậy?” Tôi hét lớn.
Sau đó bọn họ lại lý luận với tôi, nào là đây là chữ ký của tôi… Tôi muốn
báo cảnh sát nhưng điện thoại di động lại nằm trong tay họ. Bà ni cô lúc nãy bây giờ không cười nữa, bà ta nói tôi bắt nạt người xuất gia, đứng
đó khóc lóc kể lể. Thỉnh thoảng có người đi qua, cũng nghĩ rằng tôi bắt
nạt bà ta.
Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ. Tôi đang hận tại
sao mình lại xui xẻo như thế thì cứu tinh đã tới. Một ông lão mặt mũi
hiền lành chạy tới từ cao ốc bên kia đường.
Ông lão vừa thấy hai người kia liền hét lớn: “Tại sao lại là hai người? Các người ở đây làm gì? Cửa công viên có cảnh sát…”
Bà ni cô kia bị khí thế của ông lão làm cho hoảng sợ, co giò bỏ chạy.
Người đàn ông trung niên cũng ném điện thoại lại cho tôi rồi cũng chạy
theo.
Tôi cám ơn ông lão, ông ấy quan sát tôi một lúc rồi mới
nói: “Cô gái, cô mới tới Thâm Quyến phải không, ở đây có rất nhiều kẻ
lừa gạt, cô phải cẩn thận, trong công viên này có rất nhiều người như
thế.”
Sau đó, chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau. Thì ra ông ấy cũng làm kế toán ở Cao ốc bên kia đường. Tôi đột nhiên cảm thấy ông ấy
rất thân thiết. Ông ấy thích chơi cờ tướng, vì vậy, để cảm ơn ông, tôi
liền bồi ông ấy chơi cờ. Nhưng tôi luôn bị ông ép đến đường cùng.
Tôi chỉ lo làm sao tìm đường đi hoàn toàn quên mất phải gọi điện cho Lâm
Quốc Đống cũng không phát hiện ra người đàn ông trung niên lúc nãy đã
tắt máy điện thoại của tôi.
Chờ Lâm Quốc Đống chạy tới công viên thì
tôi còn đang nhàn nhã chơi cờ với ông lão. Anh đứng yên bên cạnh tôi rất lâu nhưng tôi lại không phát hiện ra, chỉ chăm chú tìm cách làm sao ăn
được con pháo, con xe kia. Đến khi ăn được một con xe, tôi hưng phấn quá mới ngẩng đầu lên. Lúc này tôi nhìn thấy anh thở phào nhẹ nhõm, ngay
sau đó lại nghiêm mặt, nói: “Lạc Băng, anh tìm em rất vất vả đó.”
Ông lão thấy Lâm Quốc Đống tới, nhìn trời cũng không có sớm nữa nên nói
muốn đi về. Tôi nhìn bóng lưng ông lão đi xa, trong lòng dâng lên một
chút phiền muộn.
Tôi đem chuyện vừa rồi nói cho Lâm Quốc Đống nghe, lúc này vẻ mặt anh mới thả lỏng ra.
“Anh không biết em biết chơi cờ tướng, chừng nào rảnh chúng ta chơi một ván đi.”
“Năm tuổi tôi đã bắt đầu chơi cờ tướng rồi.” Đây chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ba tôi, ông nói tôi giống ông nhất ở điểm này.
Dĩ nhiên tôi và ba đều thích chơi cờ tướng như nhau.
“Đi ăn cơm trước đi.” Lâm Quốc Đống đề nghị, lúc này tôi mới phát hiện là mình đói bụng rồi.
Đợi thức ăn dọn ra, Lâm Quốc Đống gắp cho tôi một miếng thịt gà rồi bỏ đũa
xuống, nhìn tôi nói: “Ngày mai em làm gì? Còn phải đợi giám đốc Đặng một ngày rồi mới về phải không?”
“Ừ.” Thật ra thì trong lòng tôi hi vọng ngày mai anh không bận chuyện gì hết.
“Ngày mai là sinh nhật của bà ngoại Kỳ Kỳ, anh cũng phải đến đó. Nếu không thì anh đã dẫn em ra biển chơi rồi.”
A, thì ra là anh cũng có ý định dẫn tôi ra biển chơi. Nhưng anh thật sự muốn ngắm cảnh biển với tôi sao?
“À, không sao, tôi đi dạo gần đây là được rồi.”
“Cũng không được tùy tiện ký tên như ngày hôm nay.” Lâm Quốc Đống chế nhạo
tôi “Không thì em đi cùng với anh đến tiệc sinh nhật bà ngoại Kỳ Kỳ, con bé thấy em, nhất định sẽ rất vui.”
“À, không, ngày mai tôi ra ngoài đi dạo thì tốt hơn.” Sinh nhật mẹ vợ anh, tôi đi theo làm gì.
Thật ra thì tôi không biết dùng một ngày rảnh rỗi này làm gì nữa, tôi không
biết nên đi đâu chơi cũng không thể suốt ngày ở trong khách sạn.
Không phải người ta thường nói muốn biết về một thành phố thì nên đi xe buýt sao? Vậy tôi nên đi xe buýt thôi.
Tôi đến trạm xe buýt La Hồ. Ở đây thật náo nhiệt, có rất nhiều chuyến, mọi
người chen chúc với nhau để lên nhưng tôi vẫn không quyết định được nên
lên chiếc xe nào.
Thì ra lúc phải đưa ra quyết định tôi lại không biết phải làm gì.
Tôi vẫn hi vọng điện thoại di động reng chuông, nhìn kìa, nó thật sự reng chuông, hơn nữa là Lâm Quốc Đống gọi tới.
“Lạc Băng, em đang ở đâu?”
“Trạm xe buýt.”
“Không ngờ là sáng nay anh có thời gian rảnh, chúng ta đi xem phim đi.”
“Xem phim?” Tôi không ngờ anh lại hẹn tôi đi xem phim.
“Em ngồi tàu điện ngầm đến đây đi, ở Thâm Quyến chỉ có tàu điện ngầm là nhanh nhất cũng không bị kẹt xe.”
Trong trạm tàu điện ngầm, mọi người vội vàng lên xuống, cũng có vài cặp tình
nhân ôm hôn nhau. Cũng có người phát rơi, tôi không dám nhận, người bên
cạnh nhận lấy nhưng không có thảm như tôi ngày hôm qua. Vì đó chỉ là tờ
quảng cáo của mấy nhà hàng, quán ăn nhỏ. Với lại có rất nhiều người phát tờ rơi nên chỉ trong một phút người đứng cạnh tôi đã nhận ít nhất 20 tờ quảng cáo.
Xem thế là đủ rồi.
Lâm Quốc Đống đang đứng
đợi tôi ở cửa ra vào, đứng dưới ánh mắt trời từ người anh tỏa ra những
vầng hào quang chói lọi, có rất nhiều người đẹp ngoái đầu lại nhìn anh.
Chúng tôi xem bộ phim “Đuổi bắt”, khi Đỗ Khâu nói “Chúng ta rất hợp nhau” đã
làm tôi rung động. Lúc nên khóc thì tôi khóc, nên cười thì tôi cười, nên ăn bắp rang thì ăn bắp rang, nên uống cola thì uống cola. Lâm Quốc Đống thì không như vậy, anh cứ như một bức tượng gỗ, chỉ thỉnh thoảng quay
đầu nhìn tôi rồi quay đi, như không có chuyện gì. Xem phim kiểu này,
không phải là cực hình sao?
Tôi không hiểu tại sao anh lại muốn
nếm trải cái cực hình này. Kỳ thật có rất nhiều chuyện anh làm tôi không hiểu nổi. Chẳng lẽ tôi và anh không hợp nhau?
Có lẽ, tìm một
người hiểu mình, không phải là chuyện đơn giản. Môn đăng hộ đối, tài
giỏi ngang nhau, phải có duyên phận, còn phải có lối sống giống nhau,
như vậy mới gọi là hợp nhau.