Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Chương 59

Gió nhẹ thổi mở cửa sổ, ken két ken két vang lên, màn tơ nhẹ nhàng lắc lư, vuốt ve giường phượng điêu khắc tinh mỹ, Tần Hương Y im lặng nằm ở trên giường, trên mặt tinh xảo phiếm tái nhợt.

“Hoàng hậu tỷ tỷ ——” vang lên một thanh âm ôn nhu, thanh âm kia rất gần, ngay tại bên người.

Là ai đây? Thanh âm có chút quen. Tần Hương Y còn đang ngủ trong mộng, mơ hồ - ý thức bị một câu ôn nhu bừng tỉnh, chậm rãi mở lông mi ra, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, khí sắc như châu như ngọc, thần thanh mắt sáng, như tiên tử uyển chuyển không dính khói lửa nhân gian, là nàng —— Liễu Yến Yến không tranh sự đời.

“Hiền phi muội muội ——” Tần Hương Y chống cánh tay, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, từ từ thôi.” Liễu Yến Yến phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giúp đỡ Tần Hương Y ngồi dậy.

“Hiền phi muội muội, sao ngươi ở trong này?” Tần Hương Y lắc đầu, chỉ nhớ rõ vừa rồi hôn mê bất tỉnh, cái gì khác cũng không biết.

“Thần thiếp vốn là lại đây thỉnh an hoàng hậu tỷ tỷ, không ngờ mới vừa vào cửa cung, liền nhìn đến tỷ tỷ ngã xuống đất ngất đi, thật sự là dọa thần thiếp sợ chết khiếp.” Liễu Yến Yến vẻ mặt thực khẩn trương, bộ dạng một chút cũng không giống nói dối.

“Cám ơn Hiền phi muội muội.” Tần Hương Y cong môi cười, nhịn không được nhìn Liễu Yến Yến thêm một cái, nàng đích xác là một tiểu mỹ nhân, dáng người duyên dáng, xinh đẹp như hoa. Một người như tiên tử cũng bị Bắc Đường Húc Phong nhốt ở Phi Yến cung, thật quái lạ. Một thế hệ đế vương không tham luyến sắc đẹp, chẳng lẽ hắn là ngoại lệ sao?

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ——” Liễu Yến Yến thấy Tần Hương Y vô cớ ngây ngẩn cả người, liền gọi hai tiếng.

Lúc này Tần Hương Y mới tỉnh hồn lại, liếc mắt nhìn Liễu Yến Yến, cười nhẹ, “À. Không có chuyện gì.” Nàng vừa nói vừa vén chăn lên xuống giường.

Liễu Yến Yến thật biết điều khéo giúp đỡ Tần Hương Y đi đến chiếc ghế dựa hoa hồng bên cạnh, nâng nàng ngồi xuống, sau đó cung kính đứng ở một bên, liền không lên tiếng.

“Hiền phi muội muội đến Phượng Du cung, có chuyện gì sao?” Tục ngữ nói vô sự không lên Tam Bảo điện, Liễu Yến Yến lựa chọn lúc này đến Phượng Du cung, nhất định có việc muốn nhờ.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, hai ngày này, hậu cung liên tục gặp chuyện không may, trong lòng thần thiếp khó tránh khỏi bất an. Cho nên lại đây thỉnh tỷ tỷ đến Phi Yến cung ngồi một chút.” Liễu Yến Yến hơi hơi gục đầu, một đôi con ngươi tràn đầy khát vọng.

Tần Hương Y sớm đoán ra mục đích chuyến này của Liễu Yến Yến, nay Ngu Đức Phi, Ngũ Thục phi lần lượt gặp chuyện không may, nàng nhất định là có chút bận tâm rồi, người kế tiếp có phải chính là nàng hay không? Nàng lại đây mời hoàng hậu đi Phi Yến cung, đơn giản chính là kéo núi dựa vào.

Phòng ngừa chu đáo cũng là đúng.

“Ý của muội muội bổn cung hiểu được.” Ánh mắt sắc bén của Tần Hương Y chợt lóe, quét mắt một vòng bên ngoài cửa cung, đã qua buổi trưa, “Được rồi, Bổn cung sẽ theo muội muội đi xem.”

“Tạ hoàng hậu tỷ tỷ.” Liễu Yến Yến vẻ mặt ý cười, nhanh chóng khom người cúi đầu.

===

Phi Yến cung, cảnh sắc vui vẻ, hoa tươi sáng lạn, khí phái không tầm thường. Xem ra bình thường Bắc Đường Húc Phong cũng không có bạc đãi vị Hiền phi tránh thế gian này.

Chính điện trong cung, một bộ thanh nhã, bốn vách tường tạo hình hoa tinh tế phía trên, cây trúc lay động, xanh biếc rực rỡ, hiển thị rõ ý đạm bạc.

Tần Hương Y đoan chính ngồi ở ghế chủ phía trên, đánh giá mọi nơi một phen, nhẹ nhàng khẽ hít mũi, trong không khí có một cỗ hơi thở như có như không, có chút ngọt, có chút hương.

“Nơi này của muội muội nơi rất thanh nhã.” Tần Hương Y không khỏi khen.

“Tỷ tỷ quá khen.” Liễu Yến Yến nhẹ nhàng cười, cánh môi mỹ lệ cong thành hình cung, Liễu Yến Yến mỉm cười nói, đưa cho cung nhân bên cạnh một cái ánh mắt, cung nhân kia rất nhanh hiểu ý, nhanh chóng bưng lên một ly trà thơm.

Liễu Yến Yến nhận chén trà từ trong tay cung nhân, cung kính đưa cho Tần Hương Y nói: “Tỷ tỷ mời uống trà.”

“Được.” Tần Hương Y cười tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đem ly trà trong tay đặt ở trên bàn trà. Có thể là bị trong cung này đặc biệt hấp dẫn, ống tay áo của nàng vung lên, không nghĩ qua là chạm vào ly nước nên đổ ra, trà tí tách rơi trên váy của nàng.

“Tỷ tỷ, thần thiếp lau giúp ngươi.” Tròng đen của Liễu Yến Yến chợt lóe, vội vàng lấy ra một cái khăn gấm từ trong tay áo, ngồi xổm xuống giúp Tần Hương Y lau váy bị dơ.

“Bổn cung tự làm.” Tần Hương Y hơi hơi xoay người, cầm khăn gấm trong tay Liễu Yến Yến, tự mình lau đi vết bẩn trên váy, tròng mắt đảo qua, tầm mắt dừng ở hoa văn phía trên khăn gấm kia, công thêu thực tinh mỹ, chỉ là đồ án có chút nhìn quen mắt, nàng vô tình hay cố ý mở khăn gấm, cẩn thận ngóng nhìn một phen, trái nhìn phải xem, có chút giống ‘Bách Tiếu hoa’ trong Tiên Tử cốc, hoa này có độc, nhưng hoa rất đẹp.

Trước kia Tần Hương Y đi theo Tây Môn Hồng Song, thường xuyên đi núi bắc Tiên Tử cốc hái thuốc, ‘Bách Tiếu hoa’ nàng thường xuyên nhìn thấy.

Khăn gấm này là của Liễu Yến Yến?! Chẳng lẽ nàng biết ‘Bách Tiếu hoa’?

“Muội muội, khăn gấm này của ngươi là từ đâu đến? Thêu rất đẹp.” Biểu tình Tần Hương Y bình tĩnh, thưởng thức đánh giá khăn gấm một phen.

Liễu Yến Yến tựa hồ cảm thấy được cái gì, nhanh chóng tiếp nhận khăn gấm, nói: “Tỷ tỷ, không có gì. Chỉ là được một người bạn tặng cho.” Dứt lời, nàng đem khăn gấm gấp lại, bỏ vào trong tay áo.

“Bằng hữu? Là nam hay là nữ?” Tần Hương Y thực tùy ý hỏi.

“Tỷ tỷ, lời này cũng không thể nói lung tung.” Sắc mặt Liễu Yến Yến đột nhiên ảm đạm rất nhiều, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ rất không nguyện ý nói việc khăn gấm.

“Muội muội đừng trách, Bổn cung chỉ là tùy tiện hỏi.” Tần Hương Y cười nói, ánh mắt lại quét Liễu Yến Yến một vòng, nữ tử nhìn như ôn nhu này sao có điểm cổ quái.

“Thần thiếp sao dám.” Liễu Yến Yến lắc đầu liên tục, trên mặt có kinh sắc.

“Muội muội, ngồi đi. cùng Bổn cung tâm sự.” Tần Hương Y không hề hỏi nhiều, chỉ là nhẹ nhàng giương tay, ra hiệu Liễu Yến Yến ngồi xuống.

“Tạ hoàng hậu tỷ tỷ.” Liễu Yến Yến bước nhỏ nhẹ nhàng, đi đến bên ghế, chầm chậm ngồi xuống.

“Muội muội từng là người trong phủ Âu Dương tướng quân?” Tần Hương Y lại đánh giá Liễu Yến Yến một phen, dưới bề ngoài đạm bạc của nàng tóm lại là cất dấu cái gì.

“Đúng vậy.” Liễu Yến Yến nói rất đơn giản, nàng cũng không có giấu diếm, trả lời rất trực tiếp.

Nhưng từ trong ánh mắt của nàng Tần Hương Y thấy được một cỗ ai oán. Có lẽ bởi vì sinh ra là ca kỹ, nàng khiêm tốn hơn người khác.

“Như vậy. Vậy nhất định rất quen với Âu Dương quý phi?” Tần Hương Y hỏi tiếp.

“Cũng không phải rất quen thuộc. Khi đó thần thiếp chỉ là ca kỹ nhỏ, Âu Dương quý phi là tiểu thư tôn quý.” Đầu Liễu Yến Yến cúi thật sự thấp, nàng tựa hồ không muốn đề lên chuyện cũ nữa, ánh mắt lưu động luôn lóe khác thường.

Tần Hương Y rất cẩn thận, cũng ý thức được cảm xúc của Liễu Yến Yến biến hóa, không hề hỏi nhiều. Tiếp theo cung nhân lại dâng một ly trà thơm, nàng thực kiên nhẫn nếm xong, canh giờ đã qua một khắc đồng hồ, nàng không muốn g lại, muốn quay về Phượng Du cung.

Nhưng vừa bước ra Phi Yến cung, một trận cuồng phong thổi tới, ống tay của nàng áo bị chốt cửa kẹp lấy, tiếp theo nghe được thanh âm của vải bị xé nát, tay áo bị lôi ra rách một lỗ hổng thật lớn.

Tần Hương Y quay đầu lại, tay áo bị rách, lại ngoài ý muốn phát hiện, chốt cửa của Phi Yến cung này đều là cố ý tạo hình, cẩn thận chu đáo, hình dạng này có điểm giống hoa, thậm chí giống Bách Tiếu hoa.

Quái! Đôi mày thanh tú của Tần Hương Y nhíu lại, ánh mắt quét mọi nơi một phen, Phi Yến cung này xác thực không tầm thường như nơi khác.

“Hoàng hậu tỷ tỷ làm sao vậy?” Liễu Yến Yến bước từng bước nhỏ, vội chạy nhanh tới.

“Không có gì. Không cẩn thận bị rách quần áo.” Tần Hương Y nhanh chóng cầm tay áo bị rách, dùng cười dấu giếm.

“Thật sự không có chuyện gì sao? Hoàng hậu tỷ tỷ.” Vẻ mặt Liễu Yến Yến thân thiết.

“Uh. Muội muội mau lên. Bổn cung về cung trước.” Tần Hương Y giật mình, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, ở đáy lòng nàng, nghi ngờ thật mạnh.

Dần dần đi xa, người ôn nhu phía sau, ngoái đầu nhìn lại chốt cửa, đáy mắt xẹt qua một phần trầm trọng.
Bình Luận (0)
Comment