Hương Thôn Diễm Tình

Chương 22

Đại thúc tìm đường chết muốn ly biệt ( Xoắn xuýt lại muốn bị thao, tiểu công ác liệt)

Trans & Beta: Gấu

Tiếu Chiến rất tức giận, đây là việc vô cùng rõ ràng, cơ ngực chập trùng lên xuống, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, mỗi một lỗ chân lông tựa như đang phun khí nóng ra, khiến Lâm Bảo ở trong ngực hắn run lẩy bẩy.

Lão nam nhân không biết tại sao mình lại chọc tức hắn, rõ ràng chính anh đã bị ung thư, sao hắn còn dằn vặt tra tấn anh như vậy. Lâm Bảo vẫn còn như đang ở trong mộng thì Tiếu Chiến buông anh ra, động tác của nam nhân rất thô bạo, trực tiếp thả anh ra, Lâm Bảo suýt chút nữa đặt mông xuống đất, nhưng Tiếu Chiến vẫn tiếp được anh, khí lực nắm cổ tay anh rất lớn, hầu như muốn bóp nát xương tay.

"Ô... Làm gì vậy... Đau quá..." Lâm Bảo nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.

Tiếu Chiến vừa nhìn thấy dáng vẻ đạo đức này của anh lại tức giận đến nghiến răng, hận không thể ngay lập tức đem lão tao hàng này ăn tươi nuốt sống.

Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận nói, "Lâm Bảo, tôi ở trong lòng anh chỉ là một người con nuôi?"

Lâm Bảo sửng sốt, anh hé miệng, nhưng lại nói không nên lời. Anh thật sự rất yêu Tiếu Chiến, nhưng người như anh chung quy không thích hợp cũng không xứng với nam nhân, trước đây chỉ ở trong thôn anh cũng không có nghĩ nhiều, chờ ra đến thành phố lớn rồi, anh mới ý thức hai người có bao nhiêu chệnh lệch.

Sau này Tiếu Chiến muốn ở trong thành phố làm quan quân, mà chính anh chỉ là lão nông dân, cái gì cũng không có, chỉ khiến hắn mất mặt mà thôi.

Lâm Bảo tự ti mà cúi đầu, lại nghĩ đến chính mình bị ung thư, hiện tại đã được xác nhận, sau này chắc chắn phải tiêu nhiều tiền hơn, anh không thể liên lụy tới Tiếu Chiến, chẳng bằng mượn cơ hội này cùng nam nhân triệt để cắt đứt....

Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng anh có chút đau đớn, anh cố nén cảm giác không khỏe, nhẹ giọng nói, "Tôi... thật sự chỉ coi cậu... là con nuôi..."

Tiếu Chiện giận dữ cười, "Ha, lão tử chỉ là còn nuôi sao? Vậy con mẹ nó trước kia nói với lão tử là..."

Lâm Bảo nhớ tới sau khi bị Tiếu Chiến vứt bỏ, khi gặp lại nam nhân anh liền không biết xấu hổ thổ lộ với nam nhân...

"Không... Tôi hối hận rồi..."

Tiếu Chiến sửng sốt.

Lâm Bảo khóc lóc nói, "Tôi... hối hận rồi... Nếu không chúng ta... nếu không thì... chấm dứt đi..."

Gương mặt tuấn tú của Tiếu Chiến cứng đờ, như thể nghe chuyện gì đó vô cùng khó tin mà trừng mắt nhìn anh, Lâm Bảo bị ánh mắt âm u của hắn nhìn tới không ngóc đầu lên được.

Bầu không khí giữa hai người cứ như vậy đông cứng lại, qua hồi lâu, Tiếu Chiến giận dữ cười nói, "Được, chấm dứt thì liền chấm dứt đi, ngược lại lão tử cũng không thèm khát loại hàng vừa xấu vừa lớn tuổi lại quê mùa như thế này."

Nói xong hắn đem báo cáo kiểm tra ném lại, sau đó liền quay đầu bước đi.

Lúc này đầu óc Lâm Bảo trống rỗng, anh ngây người, viền mắt cuồn cuộn nước chảy ra che đi tầm mắt phía trước. Anh muốn gọi nam nhân kia lại, nhưng âm thanh như bị kẹt lại trong cổ họng, không phát ra được chút tiếng vang nào.

Anh trơ mắt nhìn nam nhân rời đi, anh vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối nhu nhược vô năng, bị người bắt nạt vẫn ha ha cười khúc khích, đã từng thầm mến Vương quả phụ sát vách kết quả một chút dũng khí nói ra cũng không có. Bây giờ bị Tiếu Chiến dằn vặt thành như vậy lại không thể làm gì, đần độn đứng ngốc một chỗ, tùy ý để nước mắt rơi xuống.

"... Tiếu..."

Lâm Bảo thống khổ ngồi trên mặt đất, cảm giác buồn nôn càng ngày càng mãnh liệt, rốt cục trong nháy mắt do không kiềm chế được nỗi lòng tất cả dịch dạ dày từ trong cổ họng trào ra.

Tiếu Chiến đang muốn mở cửa rời đi thế nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh phía sau liền dừng bước lại, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lửa giận ngập trời hầu như sắp muốn đốt sạch lý trí vốn có, nếu như là lúc trước hắn nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn dằn vặt Lâm Bảo, hành hạ anh đến sống không bằng chết, sau đó sẽ cười lạnh rời đi.

Nhưng hiện tại, nghe thấy Lâm Bảo gào khóc, anh cũng có...

"Mẹ nó!" Tiếu Chiến xoay người nhìn người đang quỳ trên mặt đất nôn ra, Lâm Bảo nôn đến mặt mày đều xám đen, đưa tay kéo áo Tiếu Chiến, anh như bị điên mất rồi kéo chặt hắn.

"Ô ô.... Tiếu..."

Tiếu Chiến cười lạnh hất tay anh ra, đè lại eo anh, như trừng phạt mà đánh mạnh vào cặp mông của anh. Lòng bàn tay nam nhân hạ xuống rất nặng, cái mông phỏng chừng đã xuất hiện dấu tay, Lâm Bảo như được sống lại ôm lấy hắn khóc rống lên.

"Ô ô ô... Tiếu Chiến... Tôi... Tôi... cần cậu... Đừng đi... Đừng bỏ lại tôi..." Lông mày đang nhíu chặt của hắn đang từ từ dãn ra nhưng chính hắn cũng không phát hiện, mà là càng ngày càng dùng sức đánh mông lão tao hàng.

Ở trên sân thượng của khu nội trú xuất hiện một người nam nhân cao lớn đang đánh mông to của một lão nam nhân nông thôn gầy yếu, một quang cảnh vô cùng kì dị. Lâm Bảo bị đánh tới a a khóc gọi, mới đánh mười mấy cái mà cặp mông to đã sưng lên một vòng, mông lớn bị quần vải quấn lấy chặt chẽ.

Tiếu Chiến nhìn thấy vậy hô hấp liền dồn dập, một bên hung ác đánh anh, một bên nhìn đũng quần phồng lên. Chờ đánh hơn ba mươi cái, bàn tay hắn cũng có chút đau đớn mới chịu thả anh ra.

Lâm Bảo khóc tới đầy mặt nước mắt, lúc này mông lớn của anh rất đau, dạ dày cũng đau, dù vậy anh vẫn chăm chú nắm chặt áo của Tiếu Chiến.

"Ô ô ô..." Lão tao hàng khóc liên tục, Tiếu Chiến lại cứng tới không chịu nổi.

Kỳ thực hắn là một người cực kỳ ác liệt, trước khi đọc báo cáo kiểm tra hắn căng thẳng không chịu nổi, sau khi nhìn báo cáo xong được bác sĩ tư vấn tốt, biết được anh dù một chút bệnh tật cũng không có thậm chí ngay cả bệnh về dạ dày cũng không có nhất thời một luồng tà hỏa muốn xông ra.

Lúc đi ra hắn cố ý làm mặt nghiêm túc mắt thấy lão tao hàng bị dọa tới nước mắt rơi loạn, trong lòng hắn lại vô cùng thoải mái.

Khi nghe lão tao hàng nói phải chăm sóc tốt Tiểu Thu thì một cơn giận không tên bốc lên, lại nghe thấy anh muốn làm cha nuôi hắn liền giận tới khuôn mặt cũng vặn vẹo.

"Ngu ngốc! Lão chó mẹ vừa dâm đãng vừa nhu nhược!" Tiếu Chiến không hề kính già yêu trẻ mà mắng ra. Lâm Bảo khóc nấc lên lắc đầu.

Tiếu Chiến còn chưa hết giận, ôm ngang lấy anh, mở miệng cắn mạnh lên môi anh, tiếp tục mắng, "Lão kỹ nữ!"

Lâm Bảo bị mắng tới lúng túng vô cùng nhưng là do anh có lỗi trước, anh không nên bởi vì bị ung thư mà muốn chặt đứt quan hệ với hắn, chấm dứt rồi thì chính anh lại không nỡ, quá không bình thường, bị đánh đòn cũng đáng.

Tiếu Chiến cắn mút lỗ tai anh tới xuất huyết, một tay xoa nắn vú anh, Lâm Bảo rầm rì giãy dụa mấy lần, áo khoác mới mua bị cởi ra, Lâm Bảo xấu hổ nói, "Ưm... Không muốn... Ở bên ngoài... ở bên ngoài lạnh..."

Tay Tiếu Chiến dừng lại, căm giận nói, "Đi chỗ khác!"

Lâm Bảo ngơ ngác nhìn hắn. Tiếu Chiến cũng bị anh chọc tức tới bật cười, cách quần áo cắn đầu v* nhỏ nói, "Chọn một chỗ để lão tử thao anh!"

"Ô..." Lâm Bảo đem đầu chôn vào trong quần áo của hắn, thẹn thùng đỏ mặt.

Mẹ, lão tao hàng này cũng biết làm nũng, quả nhiên vào thành phố liền học được mất tật xấu rất nhanh.

"Tiếu Chiến... quay lại khách sạn đi..."

"Không được."

"Ư..."

"Nếu không nói lão tử ôm anh ra cổng bệnh viện trực tiếp làm!"

"Vậy... đi... đi vào nhà vệ sinh..."

"Nhà vệ sinh cái rắm! Là phòng vệ sinh, đồ quê mùa!"

Tiếu Chiến ôm ngang lão quê mùa đang khóc thút thít lên, một cước đá tung cửa, trực tiếp đi xuống lầu.

Mà trên sân thượng cô quạnh, chỉ có tờ kết quả kiểm tra của Lâm Bảo phấp phới tung bay.

Không biết khi nào thì Tiếu Chiến mới nói cho Lâm Bảo biết sự thật, nhưng với tính cách ác liệt của nam nhân, phỏng chừng sẽ là rất lâu sau đó đi...

n
Bình Luận (0)
Comment