Gió nhẹ thổi qua nơi đây, dịu dàng ôm lấy bờ vai gầy gò của cậu. Bên ngoài, nhiều học sinh đang đứng vây quanh nhìn vào trong văn phòng trường, họ không biết Thẩm Thính Miên và mẹ cậu tới đây nói gì với giáo viên. Lý Mục Trạch cũng ở trong nhóm người đó, hắn cố rướn người đến gần để nhìn, thỉnh thoảng vì quá nôn nóng mà phải nhón chân mấy lần.
Thẩm Thính đã gầy đi rất nhiều. Dù cho trời không lạnh lắm, cậu vẫn mặc một chiếc áo khoác lông rất dày, để lộ ra cánh tay gầy với đầy vết thương. Cậu không cần phải che dấu gì nữa, mọi người đều đã biết nỗi bất hạnh của cậu, cậu cần tập chịu đựng cái nhìn tò mò từ người khác.
Lý Mục Trạch cảm thấy như đã cách một thời gian rất lâu rồi,Thẩm Thính Miên chợt xuất hiện giống như mùa hè trong giấc mộng xưa, hấp tấp thổi mạnh vào góc thu vàng hoang vắng trong hắn.
Đột nhiên giáo viên chủ nhiệm nhìn hắn, gọi to: “Lý Mục Trạch, tới đây.”
Lý Mục Trạch gấp gáp rẽ dòng người chạy đến, ánh mắt của Thẩm Thính Miên nhìn theo hắn. Hắn cũng không có gì quá khác thường ngoài việc nắm chặt tay mình khi thấy Thẩm Thính Miên.
“Bạn cùng bàn của cháu vẫn luôn bảo quản đồ đạc của cháu cẩn thận.” Giáo viên nói với Trịnh Văn Anh xong, quay sang nói với hắn, “Em dẫn cậu ấy lên lấy đồ đi.”
“Tìm thêm vài bạn nữa hỗ trợ.” Giáo viên dặn dò.
Lý Mục Trạch gật đầu: “Vâng ạ”
Lúc bọn họ bước ra cửa, Lý Mục Trạch lạnh lùng liếc nhìn đám đông đang vây quanh. Đúng lúc đó chuông vào tiết vang lên, cả hành lang nháy mắt đã trống trơn. Lý Mục Trạch dẫn Thẩm Thính Miên bước lên lầu. Hắn nhanh chóng nhận ra sự mờ mịt cùng kiềm nén của Thẩm Thính Miên, hẳn là cả hai đều cần một không gian yên tĩnh để thả lỏng bản thân.
Thẩm Thính Miên bước đi rất chậm, bước chân còn có vẻ khập khiễng, cậu chôn cả khuôn mặt trong chiếc áo lông cao cổ to xụ, đôi mắt bất an hỏi hắn: “Sách ở dưới sao?”
Lý Mục Trạch nhận ra đã lâu lắm rồi hắn chưa được nghe qua thanh âm của người này nên chỉ ngẩn người ra, không trả lời cậu. Thẩm Thính Miên vẫn không nhận ra điều gì cả, co quắp người hỏi lại hắn một lần nữa, Lý Mục Trạch mới trả lời “Ừ” một cái.
Thẩm Thính Miên vẫn ngoan ngoãn bước theo hắn cho dù cậu đang ngập tràn sự sợ hãi, có lẽ vì một sự tín nhiệm nào đó trong người cậu. Lý Mục Trạch liếc nhìn hình bóng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc của Thẩm Thính Miên, tựa như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bọn họ đi đến lầu hai, Thẩm Thính Miên do dự đứng ở cửa, Lý Mục Trạch đi vào rồi xoay người lại thì thấy bộ dạng bất an đến co quắp của người kia liền vươn tay kéo cậu đi. Cả người Thẩm Thính Miên run lên, vì động tác bất ngờ này mà hoảng hốt tột độ, sắc mặt có chút thay đổi. Lý Mục Trạch sửng sốt một chút rồi tiến lên, Thẩm Thính Miên thấy thế thì nhắm chặt hai mắt lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Cậu tưởng tớ muốn đánh cậu sao?” Lý Mục Trạch nghi ngờ hỏi. Một tay hắn nắm tay nắm cửa, một tay cố gắng khác chế lực tay kéo cậu lại gần như không muốn cậu phải bị đau.
Thân thể Thẩm Thính Miên đã rất khẩn trương rồi, cậu giãy giụa nói: “Không có, tớ có nghĩ vậy đâu.”
Lý Mục Trạch cảm nhận được cái lạnh trên tay của Thẩm Thính Miên, như thể có che chắn thế nào cũng không ấm lên được.
Hắn buông tay ra, nhìn bộ dạng sợ hãi như một chú thỏ con của người kia, chậm rãi hít mạnh một hơi rồi nói: “Sao cậu lại sợ tớ như vậy?”
“Tớ xin lỗi.” Thẩm Thính Miên xin lỗi rồi ho khan vài tiếng, “Cậu đưa sách cho tớ đi, tớ tự dọn cũng được.”
Cậu bước về trước thì bị Lý Mục Trạch kéo lại.
Lý Mục Trạch áp đảo cậu, thở phì phò hỏi: “Cậu không có gì muốn nói với tớ sao? Chúng ta… chúng ta lâu như vậy rồi mới gặp nhau mà.”
Thẩm Thính Miên thoạt nhìn rất yếu ớt, đôi môi tái nhợt. Cậu không biết phải cư xử thế nào mới phải nữa, cảm giác hiện tại vừa xa lạ lại quen thuộc khó hiểu, đoạn thời gian trị liệu như đã ngăn cách cậu với nhân gian này, bây giờ đột nhiên lại bước vào vùng ký ức nguy hiểm này nữa làm cậu rất bất an trong lòng.
Cậu không biết phải nói sao với Lý Mục Trạch mà người kia cũng không giống như trông tưởng tượng của cậu.Bọn họ đã tách nhau ra một thời gian, không dài cũng không ngắn nhưng đủ để cậu trở nên khó xử khi ở với hắn hơn, sợ là về sau sẽ càng gượng gạo hơn nữa. Có thể là do Lý Mục Trạch đã thật sự thay đổi, cũng có thể là do tác động của những đợt trị liệu làm Thẩm Thính Miên trở nên rụt rè hơn, để rồi khi phải đối mặt với Lý Mục Trạch cậu càng lo lắng hơn, cậu không biết người kia sẽ đối đãi với cậu ra sao. Cảm xúc này kết hợp với sự đảm bảo an toàn kỳ lạ trong đầu cậu càng làm cậu khó mở miệng hơn nữa. Ký ức của cậu đã bị đứt đoạn rất nhiều, gần đây có rất nhiều chuyện cậu không thể nhớ rõ nữa.
Thẩm Thính Miên không biết nói cái gì, ngọ nguậy phản kháng: “Cậu đừng như thế…”
“Đừng cái gì?” Lý Mục Trạch hỏi lại, hắn nắm lấy tay Thẩm Thính Miên, rồi đột nhiên hôn một cái lên môi cậu, sau đó mới kề sát tai cậu hỏi, “Đừng làm thế này sao?”
Nụ hôn quá bất ngờ này đã triệt để làm Thẩm Thính Miên cứng họng. Lý Mục Trạch vừa ôm cậu mà hôn đấy. Mới ban nãy còn xa lạ mà giờ đây cái hôn này lại thân thuộc đến thế. Những niềm vui, những nỗi buồn, rất nhiều thứ có liên quan đến Lý Mục Trạch cậu có nhớ một ít, cũng quên đi một ít. Trong cái hôn thấm đẫm nỗi buồn này, những ký ức bị lãng quên bỗng biến thành những mảng đen, bay lượn trong thế giới chỉ toàn một màu xám của cậu, rồi ở một góc nhỏ có hai đóa hoa nhỏ màu tím lặng lẽ sinh trưởng trên mảnh đất không màu này và không bao giờ héo tàn nữa.
Chờ đến khi Lý Mục Trạch buông cậu ra, môi cậu đã bị hôn đến ửng hồng, cái này làm cậu như có sức sống hơn một tí.
“Mục Trạch…Tớ nhớ cậu. Lần trước, tớ… tớ đến xem thành tích kỳ thi trước, thấy cậu đã được nhận học bổng rồi. Tớ nhớ cậu lắm luôn.”
Thẩm Thính Miên một lúc lâu sau cũng chưa nói hết câu, cậu cúi đầu, rơi nước mắt. Lý Mục Trạch thấy vậy bèn xoa nhẹ đôi mắt cậu, ân cần hỏi: “Gần đây cậu vẫn khỏe đúng không?”
“Tớ ổn.” Thẩm Thính Miên không biết người kia có còn nguyện tin cậu nữa hay không, lòng cậu giờ rối như tơ vò, cậu nghẹn ngào nói với Lý Mục Trạch: “Về sau có thể là tớ sẽ không đi học nữa.”
Lý Mục Trạch đã thay đổi rất nhiều, thành thục hơn, âm trầm hơn. Thẩm Thính Miên biết cái này không phải là tự nhiên, là do bị ép trở nên trưởng thành, mà hung thủ lại chính là cậu.
Lý Mục Trạch đã có tính toán riêng trong lòng, hắn rất nhanh chóng tiếp nhận việc này, gật đầu: “Cậu sẽ chuyển nhà sao?”
Thẩm Thính Miên ngơ ngẩn nhìn hắn nói: “Không có.”
“Về sau cậu sẽ nghỉ học luôn sao?”
“Có thể là sẽ bảo lưu lại.” Thẩm Thính Miên hít hít mũi rồi nói tiếp, “Tớ cũng chưa biết nữa.”
“Cậu có chuyển trường không?”
Thẩm Thính Miên cúi đầu xuống nói: “Tớ không biết nữa.”
“Không sao cả.” Lý Mục Trạch nghiêng đầu rồi đột ngột hôn cậu một cái, “Dù có thế nào thì tớ đều yêu cậu.”
Thẩm Thính Miên “Ừ” một tiếng, im lặng một lát, rồi nói với hắn: “Để nói sau đi.”
“Nói gì nữa chứ?” Lý Mục Trạch không chịu nổi liền buông cậu ra, mạnh mẽ hôn cậu thêm một lần nữa, rồi nói, “Miên Miên, tớ tưởng cậu đã rõ ý tứ của tớ rồi chứ?”
“Tớ hiểu.” Thẩm Thính Miên rầu rĩ trả lời hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Nhưng tớ không dám.”
Lý Mục Trạch thở phào một cái, nhẹ nhàng nói, “Tớ biết mình còn quá nhỏ nên ai cũng nghi ngờ tớ, không tin tưởng tớ. Cậu luôn cho rằng con đường mà cậu chọn là tốt cho tớ nhưng cậu có bao giờ hỏi tớ có chấp nhận đi trên con đường đó chưa, cậu cũng chưa bao giờ hỏi tớ thử liệu tớ có muốn tiếp tục bên cạnh cậu hay không, cậu cứ tự mình suy xét, tự mình đưa ra quyết định, tự mình buông tay tớ. Cậu thật sự quá đáng lắm cậu có biết không. Có lúc tớ từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nữa.”
Thẩm Thính Miên chấn động một phen, lo sợ không yên nhìn Lý Mục Trạch.
Lý Mục Trạch ôm chầm lấy cậu: “Chuyện này chúng ta về sau lại tính tiếp nhưng cậu đừng hòng đẩy tớ ra một lần nữa.”
Thẩm Thính Miên rụt lại một chút, đầu cậu lại bắt đầu đau hơn, dù có cố gắng thế nào cậu cũng không thể nhớ ra những ký ức đó. Bác sĩ Tiết có nói với cậu không cần cố gắng nhớ lại thứ gì cả, trị liệu sốc điện sẽ như một chiếc kéo cắt tóc của thợ cắt tóc, chỉ cần nó thấy đoạn ký ức đó là không tốt đẹp nó sẽ lập tức cắt bỏ ngay, việc của bệnh nhân chỉ là tiếp nhận nó thôi.
Hiện tại, Lý Mục Trạch vừa hôn lên trán cậu vừa nói: “Có bác sĩ Lý ở đây, cậu nhất định sẽ khá lên thôi.”
Thẩm Thính Miên dừng một chút, sửa lại câu nói của hắn: “Là Tiết mới đúng.”
Lý Mục Trạch: “Hả?”
Thẩm Thính Miên nhỏ giọng nói: “Cậu nhầm rồi, bác sĩ của tớ họ Tiết mà.”
Thì ra cậu ấy quên thật rồi.
Lý Mục Trạch nháy mắt đã hiểu được sự thật này. Mẹ hắn từng nói, trị liệu sốc điện sẽ làm cậu quên đi một số thứ. Là như thế này sao. Cậu ấy đã quên mất “bác sĩ Lý” là ai, có lẽ sẽ quên nhiều thứ hơn nữa. Không thể trách cậu ấy, cậu ấy không có sự lựa chọn nào khác, cậu ấy phải trị liệu để có thể bình phục trở lại.
Lý Mục Trạch gật đầu, âm thanh buồn mang mác: “Ừ… tớ nhớ nhầm.”
Hắn cứ như bồ công anh trong gió, cứ lửng lơ không cách nào tìm được chỗ đáp xuống.
Thẩm Thính Miên sửng sốt, theo bản năng kéo tay của Lý Mục Trạch: “Cậu làm sao vậy?”
Lý Mục Trạch mấp máy môi, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Thính Miên, đôi mắt đỏ lên, giọt nước mắt ẩn hiện nơi khóe mắt. Thấy Lý Mục Trạch im lặng không nói gì, Thẩm Thính Miên lại càng bất an hơn, cậu bèn vuốt ve tay hắn: “Mục Trạch, cậu không vui sao?”
Cậu chủ động ôm Lý Mục Trạch, hốt hoảng hỏi lại: “Có phải tớ nói sai gì không, cậu nói bác sĩ Lý…” Cậu có chút do dự, hỏi lại: “…là một người nào khác đúng không?”
Rồi cậu đành thừa nhận: “Chắc là tớ quên mất rồi. Bởi vì ảnh hưởng của việc trị liệu, bác sĩ có nói với tớ là tớ sẽ quên đi vài thứ…”
“Không có,” Lý Mục Trạch ôm chặt cậu, nghẹn ngào trả lời “Không có, không sao cả, quên rồi thì cứ quên đi vậy.”
“Không có gì là sao.” Thẩm Thính Miên sờ đôi mắt của Lý Mục Trạch, “Cậu khóc rồi đây.”
Lý Mục Trạch nhắm mắt lại, cố gắng cười một cái, nhẹ nhàng nói với cậu: “Không sao thật mà, tại tớ nhớ cậu quá nên có chút xúc động thôi.”
Thẩm Thính Miên không tin nhưng lại không biết an ủi hắn thế nào nên chỉ biết lặp đi lặp lại: “Đừng buồn mà, Mục Trạch, đừng buồn nha.”
Lý Mục Trạch ôm cậu, vùi mặt vào cổ cậu thì thầm: “Miên Miên, cậu phải nhớ kỹ, tớ yêu cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ…” Hắn liên tục lặp đi lặp lại hai chữ: “…rất nhiều… rất nhiều.”
“Tớ biết.” Thẩm Thính Miên liền trả lời hắn, còn ôm lại hắn, “Tớ biết mà, Mục Trạch, tớ vẫn luôn biết điều này.”
Bọn họ ôm nhau một lát. Lý Mục Trạch phát hiện Thẩm Thính Miên cũng khóc, hắn bèn lau nước mắt cho cậu rồi nói: “Để tớ đến phòng học lấy đồ cho cậu.”
Thẩm Thính Miên nói: “Tớ với cậu cùng đi đi.”
“Không cần đâu” Lý Mục Trạch cự tuyệt, hắn bỗng nhiên có chút ấu trĩ, “Tớ không thích để bọn họ nhìn cậu, soi mói bàn tán cậu đâu. Cậu không cần đi.”
Thẩm Thính Miên liền dừng lại: “Ừ, vậy cậu đi đi.”
Nhưng bước đi được nửa đường, Lý Mục Trạch lại quay về. Thẩm Thính Miên liếc mắt một cái cũng nhận ra được hắn đang sợ hãi.
Hắn run rẩy cười trừ một cái, hỏi cậu: “Cậu vẫn còn ở đây đúng không?”
Thẩm Thính Miên khó hiểu hỏi: “Gì cơ?”
“Cậu đứng đây.” Lý Mục Trạch khó khăn nói từng chữ một, “Ý tớ là, tớ đi một chút thôi, cậu phải đứng đây, không được đi nơi khác.” Nói tới đây, hắn thở mạnh một hơi, rồi hỏi tiếp, “Cậu không được gạt tớ, dù sao đi nữa cậu cũng phải chờ tớ quay lại đúng không.”
Thẩm Thính Miên sửng sốt, cả người vẫn chìm trong mơ hồ khó hiểu mà đáp lại: “Ừ, đúng vậy, đương nhiên là tớ sẽ chờ cậu quay lại.”
Cậu muốn nói Lý Mục Trạch cậu gầy quá, cười mà hóp cả hai má vào y như ông già rồi ấy. Cậu muốn nói nhiều hơn để khiến Lý Mục Trạch có thể cười. Nhưng lúc này, cậu thật sự không biết Lý Mục Trạch đang bất an chuyện gì thì làm sao có thể an ủi người kia được.
Lý Mục Trạch nhẹ nhàng thở phào, vẫn chăm chú nhìn Thẩm Thính Miên, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng với cậu như mọi khi. Nhưng lần này lại không giống vậy, đôi mắt của Lý Mục Trạch đỏ hồng, mỗi cử chỉ của hắn đều biểu thị rằng hắn muốn khóc thật lớn nhưng hắn vẫn đang cố gắng nặn ra nụ cười với cậu.
“Được, tớ quay lại ngay, cậu phải ở đây chờ tớ.”
Lý Mục Trạch dụi mắt. Hắn biết bản thân đang hết sức vui mừng vì xem ra Thẩm Thính Miên đã quên mất đoạn kí ức nhảy lầu kia. Hắn vẫn không nhịn được nhắc cậu: “Miên Miên, đồng ý với tớ, ở đây chờ tớ… nhớ phải chờ tớ đấy.”
Ngày Thẩm Thính Miên thả người từ lầu cao xuống, Lý Mục Trạch của mùa hè 17 tuổi ấy đã vĩnh viễn chết đi. Sau này, dù bất luận thế nào đi chăng nữa, Lý Mục Trạch lúc đó cũng không thể quay về nữa.
Nhưng ngay giờ phút này, một Thẩm Thính Miên với thân thể chồng chất vết thương đang hứa hẹn với một Lý Mục Trạch mang trái tim cũng đầy những vết thương: “Ừ, tớ sẽ chờ cậu quay lại.”