Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật của Thẩm Thính Miên. Trịnh Văn Anh đã mua cho cậu một cái bánh kem cỡ lớn. Hai người ăn cũng không hết, cậu đem phần bánh kem dư đi cho Lý Mục Trạch ăn cùng. Vốn là cậu đã hẹn hôm nay sẽ đến nhà Lý Mục Trạchnhưng hai ngày trước, hai người đã cãi nhau một trận.
Đây là lần đầu tiên cả hai cãi nhau. Trước giờ cảm xúc của cậu vẫn không ổn định, lúc tốt thì không nói nhưng lúc xấu thì thật sự làm người khác mất hết kiên nhẫn. Cậu đã quá thân mật với Lý Mục Trạch, trước mặt hắn, cậu vẫn vô tư bộc lộ hết. Hôm đó, Lý Mục Trạch để lộ ra một chút biểu cảm mất kiên nhẫn, cậu nhanh chóng thấy tất cả, thế là hai người cãi nhau. Lúc đó cậu tức giận và thương tâm đến cỡ nào, bây giờ ngẫm lại thì rõ ràng là hắn đã kiên trì lâu như vậy, hắn đã làm tốt lắm rồi, cả hai dù thế nào cũng sẽ không vì mấy chuyện lông gà lông vịt này mà chia tay đâu.
Trịnh Văn Anh hỏi cậu: “Tối hôm nay con không về nhà à?”
Thẩm Thính Miên gật đầu: “Dạ, không về ạ. Mẹ nhớ ngủ sớm một chút nha.”
Trịnh Văn Anh không nói gì nhưng lúc cậu mở cửa bước ra thì bà gọi cậu lại: “Sinh nhật vui vẻ nha Miên Miên của mẹ.”
Thẩm Thính Miên ngẩn người, không biết phải phản ứng gì mới tốt, thế là đành gật đầu rồi bước ra ngoài.
Lúc sắp đóng cửa, cậu lại chạy vào, ôm chặt mẹ mình: “Yêu mẹ nhiều lắm!”
Trịnh Văn Anh kinh ngạc cười, đẩy cậu một chút: “Cái đứa nhỏ này!”
Thẩm Thính Miên mua 10 cây xúc xích nướng, dùng bao nilon gói lại, mang nó và bánh kem đến gặp Lý Mục Trạch. Cậu không gọi điện hay nhắn tin trước cho hắn. Liếc thấy di động rung lên hai lần, vừa chờ xe buýt vừa kiểm tra điện thoại,nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn muốn cho hắn một chút bất ngờ. Cậu đoán Lý Mục Trạch nhất định sẽ cho rằng cậu vẫn còn đang giận hắn
, sợ hắn sẽ sốt ruột nên ngay khi lên xe, cậu ngay lập tức gọi lại cho hắn.
Lý Mục Trạch mới vừa tan học,lập tức trả lời điện thoại:“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ à?” Thẩm Thính Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát, đang nghĩ coi là nên nói mình đang ở đâu để có thể tạo bất ngờ cho hắn.
Lý Mục Trạch lại hiểu thành ý nghĩa khác. Hắn nói liên hồi như thể đã chuẩn bị sẵn câu chữ từ trước rồi: “Xin lỗi, xin lỗi mà. Ta cũng có lúc không khống chế được mình, cậu đừng để ý quá. Lâu lâu tớ lỡ tức giận với cậu hay không kiên nhẫn với cậu, cậu cũng không được hoài nghi tình cảm của tớ dành cho cậu.”
Hắn nói như vậy, người không biết sẽ cho rằng hắn đã gây ra lỗi lầm gì đó lớn lắm.
Nhưng thật ra, Thẩm Thính Miên hồi tưởng lại, cậu chỉ hơi cau mày: “Đừng khóc.”
Nói xong câu này, cả hai đều sửng sốt, Lý Mục Trạch nhanh chóng trở nên luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Lúc đó hắn liền thật lòng xin lỗi: “Xin lỗi lắm luôn, gần đây tớ quá mệt mỏi nên mới vậy.”
Thẩm Thính Miên đương nhiên là hiểu, cậu còn hiểu sự mệt mỏi của hắn hơn thế nữa, cậu cười nói với Lý Mục Trạch:“Chuyện không có gì cả, quên nó đi. Tớ là thọ tinh* tớ quyết định hết.”
(*Thọ tinh: dùng để chỉ người được tổ chức sinh nhật, nhân vật chính của buổi sinh nhật) Lý Mục Trạch ở đầu bên kia nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng nói: “Cậu đợi chút, tớ tới nhà cậu ăn sinh nhật nha.”
Thẩm Thính Miên lặng đi một lát.
Lý Mục Trạch lại bắt đầu khẩn trương: “Cậu không muốn tớ tới sao?”
“Đừng có cái gì cũng nghĩ về hướng tiêu cực như vậy chứ. Hai đứa mình ai cũng có việc riêng để làm cả, giờ tới lượt tớ dỗ cậu nha.”Thẩm Thính Miên thở dài,bĩu môi, “Cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ đi nha.”
Thẩm Thính Miên mang tâm trạng háo hức gõ cửa nhà Lý Mục Trạch, ý định tạobất ngờ đã hỏng mấtrồi,tiểu thọ tinh của chúng ta hiện giờ đang rất buồn phiền.
Kết quả vừa mở cửa ra, cậu lại là người bị bất ngờ. Một Siêu nhân Action* đang luống cuống cố tạo dáng pose, cười to ba cái tượng trưng, sau đó tiếng cười dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại khoảng yên lặng kỳ lạ. Hai người 4 mắt nhìn nhau.
(*Siêu nhân Action: là một nhân vật trong bộ truyện/hoạt hình cậu bé bút chì Shin. Đây là nhân vật trên TV mà Shin rất yêu thích) Thẩm Thính Miên: “…”
Siêu nhân Action: “…”
Thẩm Thính Miên yên lặng bước lên phía trước, sờ lên cánh tay cứng đờ của siêu nhân Action đằng trước.
Trong phòng truyền ra tiếng bật cười của mẹ Lý, bà một tay che miệng một tay cầm camera quay phim.Thẩm Thính Miên cảm thấy không thể để không khí trở nên kì cục thế này nữa, bèn mở to mắt, kinh ngạc lui về phía sau, miệng không ngừng kêu: “Woa! Woa… Woa…”
Lý Mục Trạch: “Miên Miên, cậu không làm diễn viên được rồi.”
Thẩm Thính Miên: “Phải không đó?”
Lý Mục Trạch: “Chắc chắn luôn.”
Thẩm Thính Miên: “…”
Sau khi vào nhà, Thẩm Thính Miên mới bất giác thoải mái cười một trận, Lý Mục Trạch vào sau liền đóng cửa phòng lại. Cậu vừa cười vừa nhéo mặt hắn: “Woa, cái mặt nạ này cũng chân thật ghê ha.”
Cậu không quên xoa xoa trang phục hóa trang trên người Lý Mục Trạch, cười không dừng được: “Bộ đồ này nhìn quá xịn xò ghê ha, cậu mua lúc nào vậy?”
“Ở taobao đó.”Lý Mục Trạch đưa tay kéo mặt nạ xuống, hỏi cậu,“Cậu có muốn hôn siêu nhân Action này không nè?”
Thẩm Thính Miên buồn cười hỏi: “Cậu cảm thấy là cậu bé Shin sẽ muốn hôn siêu nhân Action sao?”
Lý Mục Trạch liền gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
Thẩm Thính Miên: “…Thật đúng là…”
Cậu nhìn khuôn mặt bị mặt nạ ép xuống của Lý Mục Trạch. Hắn nghi hoặc nhìn cậu, cậu kéo mặt nạ của hắn lên, nhéo cằm hắn nói: “Nhưng tớ không muốn hôn siêu nhân Action, tớ chỉ muốn hôn Lý Mục Trạch thôi.”
Lý Mục Trạch bị cậu trêu mà sưng sốt cả người, khuôn mặt dần đỏ lên, chẳng biết phải làm gì nữa đành xoa nhẹ mặt cậu:“Miệng tiểu thọ tinh này sao lại ngọ như vậy hả.”
Thẩm Thính Miên cảm thấy bộ quần áo đủ màu sắc này cũng thật chân thật, đã vậy còn mịn ghê, không nhịn được bảo: “Chờ chút, để tớ mặc cho.”
“Đừng, chật lắm, không thoải mái đâu.” Lý Mục Trạch bất đắc dĩ khuyên nhủ, nhéo nhẹ cái mũi có chút lành lạnh của Thẩm Thính Miên, “Thật là! Đứa ngốc này.”
“Ừ.” Thẩm Thính Miên gật đầu, lại có chút tò mò hỏi lại: “Vậy đây là quà sinh nhật cậu tặng tớ à?”
Cậu còn tưởng rằng Lý Mục Trạch sẽ làu bàu gì đó lại cơ nhưng Lý Mục Trạch lại không hề làm vậy. Đôi mắt hắn lóe lên, gò má đỏ ửng, nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: “Vẫn còn.”
Thẩm Thính Miên ngơ ngác hỏi: “Hả? Là gì vậy?”
Lý Mục Trạch bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, giống như muốn ám chỉ gì đó: “Cậu biết không, cậu luôn cho tớ một cảm giác rất yên bình, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa cũng đều rất bình tĩnh, không vội vã…”
Thẩm Thính Miên cho rằng hắn đang nói đến vụ cãi nhau lần trước, cậu liền giải thích: “Lần trước thật xin lỗi cậu, lần đó tớ đang phát bệnh chứ không phải tớ cố ý gây hấn với cậu đâu.”
Lý Mục Trạch ngơ ngác cười, hắn cúi đầu nhanh chóng hôn một cái vào mặt Thẩm Thính Miên, rồi ôm chặt cậu, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Tớ có nói chuyện này đâu, cậu xem cậu này…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rèn sắt thành thép nhưng lại không nỡ mắng người kia, chỉ có thể chua xót dịu dàng nói: “Cái… đồ ngốc này! Cậu không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy?”
Thẩm Thính Miên mờ mịt nói: “Tớ không hiểu thật mà.”
Lý Mục Trạch thở dài, cắn nhẹ một cái lên vành tai mềm mại của cậu, bất đắc dĩ nói: “Thôi quên đi.”
Quên cái gì vậy trời!Thẩm Thính Miên rụt cổ, vuốt lỗ tai và lui ra một bước, thở hồng hộc nói: “Đừng quậy nữa.”
Như vậy cũng coi là quậy sao, Lý Mục Trạch dựa ra phía sau, tay ôm ngực để lộ ra biểu cảm mang ý vị sâu xa.
Mẹ Lý rất biết cách tạo không khí, bà gắn nhiều dây đèn LED đủ màu trên tường, còn mấy trái bong bóng nữa. Điều này làm Thẩm Thính Miên ngại quá trời, đành phải rụt người không ngừng cảm ơn bà. Lý Mục Trạch buồn cười nói bên tai cậu: “Không cần như vậy, đều là người một nhà mà, mẹ tớ… Á!”
Hắn không biết Thẩm Thính Miên làm sao mà có thể một bên thì lén véo hắn một cái, một bên thì cười nói vui vẻ với mẹ mình.Lý Mục Trạch nắm lấy hai ngón tay của Thẩm Thính Miên, theo ngón tay hướng đến chỗ cổ tay, hắn dùng ngón tay miết nhẹ lên cánh tay của cậu.
Mẹ Lý ngồi ở phía đối diện, nhìn thần sắc kì quái của hai đứa, bà thở dài trong lòng: Bà mẹ này cảm thấy thật là dư thừa nha.
Bà vào phòng bếp mang ra một cái bánh kem. Thẩm Thính Miên có chút ngượng ngùng, cậu định nói là mình cũng có mang bánh kem tới nhưng lại sợ làm hai người kia tụt hứng. Cậu nhìn Lý Mục Trạch cắm từng cây nến, nói với mình: “Miên Miên của chúng ta đã là người lớn rồi.”
Thẩm Thính Miên chớp mắt, cảm giác chua xót nhanh chóng tiêu biến.
Mẹ Lý nói:“Lý Mục Trạch, con bắt đầu luôn đi.”
Lý Mục Trạch hay hát trật nhịp, nhưng trước mặt hai trong số những người thân nhất của mình, cậu không quá ngại ngùng gì. Dưới ánh nến, hắn ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật với giai điệu có phần kỳ lạ, vừa vỗ tay vừa cười với Thẩm Thính Miên. Tiếng cười này xóa mờ sự xấu hổ của những bí mật khó nói, chúng có thể ở vị trí ngang với những chân lý trong mắt những người đang yêu.
Sau khi hai người quay lại phòng, Lý Mục Trạch lặng lẽ hỏi cậu: “Cậu ước cái gì vậy?”
Thẩm Thính Miên ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn hắn: “Ước sống lâu trăm tuổi đó.”
Mọi động tác của Lý Mục Trạch đột ngột dừng lại,hắn thong thả ngồi dậy,khuôn mặt ẩn trong bóng tối.Thẩm Thính Miên là đồ lừa đảo, cậu ấy luôn có thể khiến những sai lầm của mình trở thành sự chua xót trong lòng hắn, Lý Mục Trạch chẳng có cách nào trách tội cậu cả nhưng cũng không cách nào tin tưởng cậu tuyệt đối. Hắn từ từ ngồi lên, dựa vào người Thẩm Thính Miên, thở dài.
Thẩm Thính Miên nắm tay hắn: “Tớ cũng ước cho cậu nữa đó, ước cậu cũng sống lâu trăm tuổi đó.”
“Sinh nhật cậu năm sau, cậu nhớ hy vọng nhiều hơn nữa.” Hắn cười nói, “Gấp đôi niềm tin thì thế nào cũng linh cho xem.”
Hắn luôn như vậy, luôn chân thành tha thiết như vậy.Ánh mắt Lý Mục Trạch chuyển xuống phía dưới, nhéo nhẹ vào eo Thẩm Thính Miên. Thẩm Thính Miên có tin được hay không không quan trọng, hắn tôn trọng mọi quyết định của cậu, bao gồm cả lời nói dối.
Thẩm Thính Miên đang quan sát sắc mặt hắn. Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, chạy đi tìm điện thoại: “Cậu là chòm sao Cự Giải, vậy chúng ta…”
“Không cần tra đâu, tớ xem rồi. Thiên Bình và Cự Giải, hai ta là cặp đôi trời sinh đó.”
Lý Mục Trạch rầu rĩ nói, ngước lên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Thính Miên, bỗng buồn cười: “Tớ tra lâu rồi, cậu định nói tớ mê tín đúng không?”
“Không có.” Thẩm Thính Miên cũng cười, “Tớ chỉ cảm thấy kinh ngạc là tại sao cậu có thể biết tớ nghĩ gì thế này chứ.”
Lý Mục Trạch ôm cậu vòng lòng, híp mắt hỏi: “Vậy cậu có biết tớ đang nghĩ gì không?”
Thẩm Thính Miên cười như một đứa ngốc: “Cậu muốn làm tớ ngạc nhiên hay muốn tặng tớ món quà thứ hai hả?”
Lý Mục Trạch nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia, cảm giác như mình đang phạm tội. Vì vậy, hắn đành buông cậu ra, miệng lưỡi khô khốc nói:“Khụ……Gì đây chứ… Để tớ làm bài tập hôm nay trước đã.”
Thẩm Thính Miên gật đầu, liếc nhìn đồng hồ: “Gần 12 giờ rồi.”
Lý Mục Trạch cười nham hiểm: “12 giờ càng tốt.”
Thẩm Thính Miên: “?”
Thẩm Thính Miên: “Cậu định làm gì xấu đúng không?”
Nhìn bộ dạng cứ cười mà chẳng thèm nói gì của Lý Mục Trạch, Thẩm Thính Miên như bừng tỉnh: “Woa.”
Lý Mục Trạch nhìn về phía cậu: “Woa cái gì?”
Thẩm Thính Miên lại “Woa” một tiếng nữa, nháy mắt: “Mục Trạch, tớ thấy hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu là học tập thôi.”
Lý Mục Trạch nghiêm túc nói: “Thì đúng mà, mỗi ngày tớ đều học hành nghiêm chỉnh không phải sao?”
Thẩm Thính Miên trừng mắt: “Phải vậy mà.”
Lý Mục Trạch: “Vậy còn vấn đề gì nữa?”
Thẩm Thính Miên ngốc ngốc nói: “Không có gì đâu.”
Lý Mục Trạch vuốt tóc cậu: “Ừ, ngoan.”
Thẩm Thính Miên cúi đầu, chớp mắt, cậu đang cố tiêu hóa mấy câu chữ của hắn. Lý Mục Trạch trộm liếc cậu một cái, trong mắt hiện lên tia vui vẻ như một quả đào xanh nhỏ bé.
…
(Đọc và tự tưởng tượng nha các bạn ^◡^)
…
Sau khi kết thúc, Thẩm Thính Miên từ trên giường bò dậy, cau mày oán trách hắn:“Đã nói là sẽ dơ rồi mà.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Mục Trạch vẫn ôm cậu trong lòng, cọ đầu vào cổ cậu.
Thẩm Thính Miên cảm thấy hắn chẳng có chút nghiêm túc chút nào, cậu nhúc nhích một chút như muốn đẩy hắn ra:“Cậu cho tớ mượn một cái để tớ đối với.”
Lý Mục Trạch biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi:“Đổi gì cơ?”
Thẩm Thính Miên yên lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Đi giặt chút đi.”
Lý Mục Trạch ngẩng đầu: “Giặt cái gì?”
Cái người này! Cậu cảm thấy tính mình có tốt cỡ nào cũng phải giận thôi, cậu quay mặt chẳng thèm nhìn hắn, hung dữ nói: “Giặt quần lót!”
Lý Mục Trạch sửng sốt một lát, cười: “Bây giờ á?”
“Để mai giặt sẽ bị mẹ cậu thấy mất.” Thẩm Thính Miên trốn tránh ánh mắt hắn, thúc giục đẩy hắn đi,“Giặt xong nhớ đem vô phòng phơi nha, nhanh lên đi, không giỡn với cậu nữa đâu.”
Lý Mục Trạch cọ đầu lên cổ Thẩm Thính Miên mà thành nghiện, chóp mũi cạ lên vành tai mềm mại của cậu: “Cứ để bà ấy thấy cũng không sao.”
Thẩm Thính Miên nhịn không được nắm lấy áo hắn, rụt cổ lại muốn trốn hắn:“Không giỡn với cậu nữa…”
Lý Mục Trạch đè gáy cậu lại, quay sang mút đôi môi cậu một lát, thở mạnh ra: “Đừng giặt nữa, để lại tặng tớ đi.”
Lý Mục Trạch nói như vậy, tuy biết như vậy là rất hư hỏng nhưng hắn vẫn muốn nhìn biểu cảm sốt ruột của Thẩm Thính Miên, vì vậy hắn âm thầm quan sát cậu, chờ cậu thẹn quá hóa giận, chờ cậu bất lực. Lý Mục Trạch biết Thẩm Thính Miên đang siêu xấu hổ. Đúng là cậu đang đỏ mặt, ngơ ngác nhìn hắn nhưng không hề đánh hắn mà là sửng sốt chốc lát rồi đột nhiên tiến lên hôn hắn một cái.
Lý Mục Trạch bị tấn công bất ngờ, tim đập liên hồi, bên tai truyền đến âm thanh mềm mại của Thẩm Thính Miên đang dỗ hắn: “Mục Trạch ngoan nè, đừng chọc tớ nữa, tớ cho cậu cái gì cũng được nhưng cái này… thì không được thật mà.”
Lý Mục Trạch hít hít mũi, vùi mặt trong lòng ngực cậu, vào giây phút này hắn đã nhận định sẽ yêu đến chết mới thôi: “Cậu bảo tớ chết, tớ cũng cam lòng.”
5 phút sau, có 2 thanh niên từ từ nhô đầu ra ngoài phòng. Bên ngoài tối đen, Lý Mục Trạch giơ điện thoại lên, bật đèn pin từ điện thoại lên rồi kéo tay Thẩm Thính Miên đi ra ngoài.
Đi đến nửa đường, hắn mới phát hiện Thẩm Thính Miên không mang dép, cũng không mang vớ mà đi chân trần, chân cậu đạp lên trên thang lầu, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.
“Sao cậu không mang dép?” Lý Mục Trạch hỏi hắn, âm thanh có chút lớn, liền bị Thẩm Thính Miên bịt miệng lại.
Thẩm Thính Miên nôn nóng, nhỏ giọng quát: “Cậu nhỏ giọng chút coi.”
Lý Mục Trạch bắt lấy bàn tay của Thẩm Thính Miên, nhẹ nhàng hôn một cái: “Tớ lấy của tớ cho cậu mà cậu có chịu đâu.”
Thẩm Thính Miên cúi đầu, ấp úng nói: “Tớ không muốn đâu.”
Lý Mục Trạch cười tươi: “Tớ nói là dép cơ.”
Thẩm Thính Miên ngẩn người, giật tay về: “Ý tớ… ý tớ cũng là dép mà.”
Lý Mục Trạch cũng không muốn làm cậu khó xử thêm, hắn dắt cậu vào phòng vệ sinh. Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thính Miên rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút, cậu vươn tay ra muốn lấy cái quần lót trong tay Lý Mục Trạch
, hắn lại tinh nghịch giơ cao lên, nhướng mày nhìn cậu.
Thẩm Thính Miên một khi đã giận sẽ đỏ mặt ngay lập tức, cậu cố lấy lại mấy lần không thành, vừa xấu hổ vừa tức giận kêu lên: “Lý Mục Trạch!”
Lý Mục Trạch thuận thế kéo cậu vào lòng, hôn một cái lên mặt cậu, dỗ dành: “Ngoan, tớ giặt giùm cho.”
Thẩm Thính Miên muốn đẩy hắn ra một chút nhưng không thành, buổi tối cậu chẳng có chút sức nào đành dựa vào người hắn, rầu rì nói: “Cậu giặt sạch chút nha.”
Lý Mục Trạch xoa đầu cậu rồi thì thầm bên tai: “Ừ tớ sẽ giặt siêu sạch sẽ cho mà.”
Những lời này theo dây thần kinh trên tai chảy thẳng đến tim cậu, khiến cậu như chìm trong mộng đẹp,cậu cũng không dám nhìn Lý Mục Trạch, mặt đỏ rực, cúi đầu, tránh ra một bên. Nghe thấy tiếng nước chảy, cậu đột nhiên rầu rĩ nói: “Mục Trạch.”
“Hả?”
“Sau này sẽ cho cậu tiến xa hơn.”
Lý Mục Trạch ngẩng đầu lên, nhìn bên sườn mặt của Thẩm Thính Miên trong gương, nhìn bộ dạng cậu do dự rồi lại kiên quyết, hai lỗ tai đỏ bừng, nghe Miên Miên của hắn nói: “Chờ cậu thi xong đã.”
Cái vẻ trêu ghẹo ban nãy thật ra cũng chỉ là lớp ngụy trang thôi, khi thật sự nhắc đến đề tài này, Lý Mục Trạch lại trở nên xấu hổ ngượng ngùng, hắn không nói nên lời, chỉ có thể lấp bấp vài chữ: “Ừm… Nếu lúc đó không có ai trong nhà thì chuẩn rồi.”
Thẩm Thính Miên nghiêm túc mà lại cực kì đáng yêu, cậu thương lượng với hắn: “Có thể đừng ở trong nhà không? Đến khách sạn đi, chúng ta mướn phòng cũng được.”
Lý Mục Trạch kinh ngạc: “A? Thật à?”
“Thật mà, đến lúc đó chúng ta đã là người lớn thật sự hết rồi, thế nào cũng được hết.” Thẩm Thính Miên nhìn hắn, “Cậu nghĩ thế nào?”
“Tớ…Tớ muốn cậu mặc đồng phục trường.”
“Gì cơ? Lúc đó đã tốt nghiệp rồi mà.”
“Không phải, ý tớ là tớ muốn cậu mặc đồng phục lúc ấy ấy cơ…”
“…Ơ?” Thẩm Thính Miên yên lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói, “Cũng không phải không được.”