Hướng Về Trái Tim

Chương 13

Trong nhà hàng sang trọng với tiếng nhạc êm đềm, Nghiêm Tố ngồi gần cửa sổ, trên bàn đang đốt hai cặp nến thơm có kiểu dáng giống lọ hoa, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt chị, không nhìn rõ cảm xúc.

Chị khẽ lắc nhẹ rượu vang trong ly, như đang nghe tiếng dương cầm róc rách hệt tiếng nước chảy, nhưng chi có chị biết chị đang nghĩ gì.

Hôm nay là sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị, nhưng lại là một sinh nhật cô độc.

Theo mọi năm, sẽ luôn có một người đàn ông cùng chị mừng sinh nhật, nhưng hôm nay chị lại cãi nhau với anh ta vì những chuyện cũ.

Chị không biết trước sinh nhật bốn mươi của mình có còn đợi được người đó mở lời, vốn theo chủ nghĩa không kết hôn, bỗng phát hiện ra nỗi cô đơn lặng lẽ trong cuộc sống đơn độc ấy thực tế lại quá thê lương, vất vả làm việc cả ngày, về lại ngôi nhà vắng vẻ, mọi cô độc và mệt mỏi đều ập đến khiến chị cảm thấy rất mệt rất mệt.

Vừa lúc nãy, anh chàng du học về nước theo đuổi chị rất lâu đã cầu hôn chị. Nếu theo cá tính trước kia, chị nhất định sẽ từ chối, nhưng lần này chị lại do dự.

Gần đây chị luôn nghĩ đến một vấn đề, chị có nên tìm một người để lấy, dù sao chị cũng đã lớn tuổi, nay còn có người chịu đón nhận, chị nên lấy làm mừng mới phải, nhưng trong thâm tâm, chị vẫn chờ mong người đàn ông mà mình đã đợi hơn hai mươi năm - Giang Hoài Thâm.

Nhưng đến hôm nay thì chị hoàn toàn bỏ cuộc.

Vì anh ta đã tàn nhẫn gọi chị cùng đi chọn nhẫn cưới với mình, nói là định kết hôn.

Quen biết với anh Thâm là vì người chị Nghiêm Quy Vân.

Trong ký ức, chị Nghiêm Quy Vân là một người phụ nữ khá xinh đẹp và hiền dịu, nhưng chị lại có một cuộc hôn nhân bất hanh, cũng chính cuộc hôn nhân này đã mang lại bóng đen thời thơ ấu cho chị.

Chị nhớ rõ mùa đông năm chín tuổi, Quy Vân vừa trải qua một ngày bị hành hạ vất vả, cuối cùng sinh ra một cậu con trai, lấy tên là Hứa Lạc Thiên, ngụ ý cậu là thiên sứ vui vẻ dạo chơi nhân gian.

Đó là lần đầu Nghiêm Tố trông thấy một đứa bé sơ sinh, làn da đỏ hồng nhăn nheo, chị thậm chí không dám ôm, sợ làm rơi mất.

Vốn là chuyện rất vui, nhưng người anh rể ham ăn lười làm, lại thích uống rượu đánh bạc Hứa Nham Tùng đã phá hoại tất cả. Quy Vân đã trông đợi người chồng Hứa Nham Tùng sẽ vì con trai mà sống thật tốt, nhưng rốt cuộc càng hy vọng lại càng thất vọng.

Hứa Nham Tùng mấy hôm không về nhà bỗng nửa đêm đá bật cửa ra, làm tất cả mọi người tình giấc.

Nghiêm Tố và mẹ chưa kịp dậy thì nghe phòng bên vẳng đến tiếng hét của Quy Vân. Nghiêm Tố vội ngồi dậy, lao đến, thấy Hứa Nham Tùng đang túm tóc Quy Vân, vừa kéo vừa đánh: “Lấy tiền ra đây!”.

“Em đã nói là không có!” Quy Vân che chở đứa con, lại bị Hứa Nham Tùng tát cho một cái, đầu đập vào tủ quần áo, ngã ngồi xuống đất.

Tiểu Lạc Thiên òa khóc.

Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, không thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập tức rút một cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham Tùng: “Không được đánh chị tôi!”.

Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy tiền”.

“Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất.

“Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”, hắn lôi xềnh xệch chị đi.

Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy trên đất lên, đập manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước cửa.

Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay.

Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai đêm.

Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn đã cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp, còn chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi.

Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân đã hai mươi lăm, còn Nghiêm Tố thì mười hai tuổi.

Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học nói, về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì.

Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân đã có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng.

Nếu cứ như thế mãi thì tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc nào cũng xảy ra khi người ta đang hanh phúc nhất.

Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ một khoản tiền, bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho một hộp đêm. Quy Vân rất do dự không biết có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay không. Nếu không đi thì tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu?

Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ quyết tâm, chọn cách rời đi, tìm một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng bất ngờ đã xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm Tố tan học về nhà thì thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi

bệt trên sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi không thở được, nhũn người ngồi một bên.

Khi không thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt một cái mà cậu bé đã biến mất. Không lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra một vụ bắt cóc trẻ con.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Lạc Thiên biến mất thì sẽ ra sao.

Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm kiếm mấy ngày mấy đêm liền.

Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi.

Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì thì mẹ nhất định sẽ không gượng nổi nữa”.

Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế nào? Em sẽ thế nào?”.

Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to.

Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc về nhà.

Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu đứng đắn.

Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa thì sẽ ổn.

Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ.

Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy trên người chị một mùi hương nhàn nhạt, có lúc còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng nói chị Quy Vân làm việc trong hộp đêm.

Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta nói là thật, thế là chị nói với Quy Vân rằng không muốn đi học nữa, không muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình, cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy Vân.

Vừa nói ra, Quy Vân đã nổi trận lôi đình, lần đầu quát Nghiêm Tố: “Em mười bốn tuổi thì làm được gì? Không lo học hành mà đòi ra ngoài thì làm được gì? Ai bảo em là chị làm ở hộp đêm, chị đã nói chị làm nhân viên phục vụ, rửa bát ở quán ăn, nếu em không tin thì ngày mai chị đưa em đến xem chỗ chị rửa bát rửa đĩa. Những người khách đó đến quán đương nhiên phải hút thuốc uống rượu, cả những người đàn ông làm cùng cũng thích hút thuốc uống nrợu, chị không thể cứ bảo người ta nhịn hút nhịn uống. Nếu em bỏ học, chị vất vả thế này để làm gì? Nếu không để em và mẹ sống tốt hơn, thì chị cũng đã ngã gục từ khi Tiểu Lạc Thiên mất tích rồi, hà tất phải gắng gượng đến hôm nay, cứ phải chịu sự quấy rối của khách. Được, em không học thì tùy, sau này cũng như chị, không có bản lĩnh, rửa bát đĩa cho người ta, bị đàn ông bắt nạt, kém cỏi hèn hạ sống hết đời. Đừng học nữa, đừng học nữa!”.

Quy Vân ném manh cặp sách của Nghiêm Tố xuống sàn nhà, gạt hết sách vở trên bàn xuống.

Quy Vân khóc, khóc rất thương tâm.

Nghiêm Tố sợ đến đờ người, không dám nhắc đến chuyện bỏ học nữa, lặng lẽ nhặt lên từng quyển vở một.

Không bao lâu sau, họ dọn ra khỏi căn phòng chỉ năm sáu mét vuông đó đến một căn chung cư nho nhỏ, tuy vẫn là thuê, không lớn, nhưng không cần phải chen chúc ba người một giường nữa. Quy Vân và Nghiêm Tố một phòng, mẹ một phòng, Quy Vân vẫn đi làm đêm, gian phòng ấy gần như trở thành của một mình Nghiêm Tố.

Có một ngày Quy Vân đưa một chàng trai trẻ tuổi về, khoảng hai mươi tuổi, tên anh là Giang Hoài Thâm.

Mặt anh ta đầy máu, Nghiêm Tố nhìn Quy Vân cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt anh ta, bôi thuốc. Trên gò má sạm nâu của anh ta xuất hiện màu đỏ hồng.

Về sau Nghiêm Tố mới biết, Quy Vân lúc tan làm gặp phải bọn lưu manh, là anh chàng tên Giang Hoài Thâm này bất bình, tranh cãi với bọn chúng rồi biến thành ẩu đả, mới ra nông nỗi này.

Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm mỗi ngày đều đưa đón Quy Vân về nhà. Lâu dần, Giang Hoài Thâm trở thành khách thường xuyên của nhà chị.

Nghiêm Tố phát hiện ánh mắt của Giang Hoài Thâm lúc nào cũng vô tình dừng lại ở chị Quy Vân, có lúc chị Quy Vân nói với anh mấy câu, anh còn đỏ mặt.

“Anh thích chị tôi, đúng không?”, Nghiêm Tố hỏi thẳng anh.

Giang Hoài Thâm ngẩn ra, đôi mắt đen nháy chi nhìn chị mà không nói gì.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng cưa cẩm chị tôi, đàn ông các người chẳng phải loại tốt lành gì”, chị hung dữ trừng mắt với anh.

“Trẻ con”, Giang Hoài Thâm chỉ lanh lùng buông ra hai chữ rồi quay người bỏ đi.

Nghiêm Tố tức đến nỗi run rẩy toàn thân, chị hét với theo: “Họ Giang kia, tốt nhất anh đừng có cầu xin tôi đấy nhé, hừ!”.

Từ đó, Nghiêm Tố thề không đợi trời chung với Giang Hoài Thâm, chi cần nơi nào có anh thì chị sẽ không xuất hiện. Hai người cứ giương móng vuốt như thế, mặc cho Quy Vân khuyên ngăn thế nào cũng vô ích.

Năm chị lên cấp ba, có hôm tan học, Nghiêm Tố hẹn hai người bạn cùng đến thư viện tìm tài liệu ôn tập, để tiết kiệm thời gian, ba người họ đi tắt đến thư viện, ngờ đâu lúc sắp tới thì lại gặp mấy tên lưu manh vây đánh một người.

Nghiêm Tố và bạn sợ hãi nấp sang một bên, chi sợ dính dáng vào.

Mấy tên lưu manh kia thấy có người thì ngừng tay, tên đứng đầu lên tiếng cảnh báo người kia nếu còn dám gây chuyện thì sẽ không phải là một trận đơn giản như hôm nay nữa.

Nghiêm Tố nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mở to mắt, quan sát kỹ kẻ cầm đầu đám lưu manh, hóa ra lại là Giang Hoài Thâm.

Khi rời đi, Giang Hoài Thâm cũng thấy chị, sắc mặt tối sầm lại, cúi đầu bỏ đi cùng mấy tên kia.

Nghiêm Tố cứng đờ người, bị bạn kéo đi tới thư viện. Nhìn những kệ sách xếp đầy, chị không có tâm trí nào mà tìm tư liệu mình cần nữa, nói với bạn một tiếng rồi xách túi chạy như bay về nhà.

Quy Vân vẫn chưa về, Nghiêm Tố quyết tâm đợi chị.

Hơn ba giờ sáng, Giang Hoài Thâm đưa Quy Vân về nhà.

Vừa vào, Quy Vân đã thấy Nghiêm Tố ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghiêm Tố vừa thấy Giang Hoài Thâm thì kéo nhanh Quy Vân lại, chi vào mũi anh, nói: “Xin anh sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa, nhà chúng tôi không hoan nghênh loại lưu manh”.

Sắc máu nhanh chóng biến mất trên mặt Quy Vân, chị kéo tay Nghiêm Tố xuống, lanh lẽo nói: “Tố Tố, cho dù em ghét Hoài Thâm nhưng cậu ấy là bạn của chị, em không thể đối xử như vậy”.

Nghiêm Tố chỉ vào Giang Hoài Thâm: “Chị, anh ta là lưu manh, hôm nay em tận mắt thấy anh ta và mấy tên lưu manh vây đánh một người, anh ta không phải người tốt. Lần trước anh ta cứu chị, chưa biết chừng là một màn kịch do anh ta tự biên tự diễn, anh ta không tốt lành gì đâu”.

Quy Vân cắn môi, nhíu mày: “Hoài Thâm không phải loại đó”.

Giang Hoài Thâm liếc nhìn Nghiêm Tố đang phẫn nộ, anh không muốn Quy Vân khó xử nên cáo từ rồi ra về.

Giang Hoài Thâm đi rồi, Nghiêm Tố lại nói: “Anh ta là lưu manh”.

“Cậu ấy là bạn chị.”

“Nhưng anh ta là lưu manh.”

“Lưu manh cũng có người tốt.”

“Lưu manh đánh người cũng là người tốt?”

Tiếng cãi nhau gay gắt của hai người đã đánh thức bà Nghiêm đang ngủ say, Quy Vân không muốn làm phiền hàng xóm lúc nửa đêm nên dìu mẹ về phòng ngủ.

Từ đêm đó, để tránh phiền phức không đáng có, Giang Hoài Thâm chỉ đưa Quy Vân đến dưới lầu là dừng bước. Vì vậy, Quy Vân và Nghiêm Tố đã chiến tranh lanh với nhau một thời gian dài.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Nghiêm Tố đã lên lóp Mười, vốn thành tích học của Nghiêm Tố luôn đứng đầu lớp, lại xinh đẹp nên từ hồi cấp hai đã có rất nhiều nam sinh lén lút nhét thư tình cho chị. Lên cấp ba thì những cậu chàng theo đuổi càng nhiều gấp bội.

Vì cuộc hôn nhân thất bại của Quy Vân nên từ nhỏ chị đã ghét những động vật giống đực, cá tính cô độc ngạo mạn của chị đã đắc tội với rất nhiều nam sinh, vì thế đã chuốc phải phiền phức không đáng có.

Hôm đó tan học chị bị mấy tên vây lại, trong đó dẫn đầu là tên nam sinh cao to hư hỏng ở trường kế bên, bị chị từ chối rất nhiều lần, vì mất mặt nên hôm nay tìm thêm anh em đến dạy cho chị một bài học.

Tên nam sinh hư hỏng đó ép chị vào góc tường, nói là hôm nay không hôn được chị cho thỏa thì hắn sẽ theo họ chị luôn.

Chị vùng vẫy gắng sức đẩy hắn ra, mới chạy vài bước lại bị tóm lại. Trong lúc giằng co với hẳn, chị bị trật chân, sợ hãi cầm túi xách lên đánh hẳn, nhưng vẫn là châu chấu đá xe, rất nhanh, tay chị đã bị hắn ta túm chặt, đưa lên cao.

Hắn ta đắc ý quay lại nói với mấy tên bạn đứng sau lưng: “Chúng mày nhìn cho rõ đây, tao sắp hôn nó rồi. Chụp hình lại làm kỷ niệm, góc độ phải rõ vào”.

Đúng lúc Nghiêm Tố cảm thấy tuyệt vọng thì tên kia bị ai đó đấm cho một cú thật manh, bất đắc dĩ phải buông hai tay chị ra. Tên kia giận dữ chửi rủa nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, hắn ta lập tức im thin thít, hai chân run lẩy bẩy, cun cút chuồn đi với đồng bọn.

Nghiêm Tố không ngờ rằng người cứu chị lại là người bị chị lớn tiếng gọi là lưu manh.

Chị quỳ xuống nhặt tủi xách trên đất, vừa đứng dậy thì cơn đau dội lên từ mắt cá chân khiến chị đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Tôi cõng cô về”, Giang Hoài Thâm tốt bụng nói.

“Không cần”, Nghiêm Tố từ chối thẳng thừng, tay không ngừng xoa mắt cá chân, muốn làm giảm bớt cơn đau.

“Vậy cô cứ ngồi đó mà xoa đi”, Giang Hoài Thâm không thèm nhìn chị, quay người bỏ đi.

Nghiêm Tố nhìn theo bóng anh, nước mắt ấm ức không kìm được mà trào ra. Chị cắn răng, đứng lên, lê từng bước.

Giang Hoài Thâm đi được vài bước thì tức giận siết chặt nắm tay lại, quay đầu, quát chị: “Bây giờ cho cô hai lựa chọn, một là tôi bế cô về, hai là tôi cõng cô về”.

“Anh là đồ lưu manh thối, cút thật xa cho tôi.” Chị vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, chị được bế bổng lên, “Đồ lưu manh thối tha, bỏ tôi xuống!”.

Giang Hoài Thâm căn bản không đếm xỉa đến sự chống trả của chị, giọng lạnh nhạt: “Bế hay cõng?”.

"... Cõng”, Nghiêm Tố bất lực đáp.

Giang Hoài Thâm cõng chị đi về hướng nhà chị.

Lần đầu gần gũi con trai đến thể, Nghiêm Tố cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập rất nhanh, rất nhanh, gò mà cũng nóng lên.

Đến mãi sau này chị mới biết, hóa ra trái tim thiếu nữ của chị đã rung động lần đầu vào khoảnh khắc ấy.

Do Quy Vân nhờ nên Giang Hoài Thâm dù bận rộn ở hộp đêm đến mấy cũng luôn giống như một tay bảo vệ, mỗi ngày tới giờ tan học đều đến trước cổng trường đúng giờ, đợi Nghiêm Tố về.

Nghiêm Tố tuy vẫn ghét anh nhưng không phản đối anh đưa chị về, tuy vậy hai người lúc nào cũng kẻ trước người sau, cách một khoảng rất xa.

Mùa hè năm lên lóp Mười một, Nghiêm Tố nóng quá không ngủ được, nửa đêm cầm quạt đứng ngoài ban công hóng cơn gió mát mùa hè.

Bỗng, tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ dưới lầu đã thu hút chị. Cũng không xa lắm, chị chú ý nhìn, đó là Quy Vân và Giang Hoài Thâm.

Chị đang đinh xuống lầu đón Quy Vân thì thấy Giang Hoài Thâm ôm chặt Quy Vân vào lòng, giọng như van nài: “Quy Vân, tôi thật sự không để tâm đâu”.

Quy Vân không vùng thoát ra ngay mà nói với vẻ bất lực: “Thâm, đừng thế. Chị lớn hơn em năm tuổi, tính ra thì em phải gọi chị là chị mới đúng. Em biết chị từng có một cuộc hôn nhân thất bại, chị còn có một đứa con trai đã mất tích, khi chị già rồi thì cuộc đời em mới là lúc huy hoàng nhất”.

Giang Hoài Thâm vùi mặt vào mái tóc xoăn của Quy Vân, nói: “Tôi không để tâm người khác nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn ở bên em,chỉ cần em thấy vui vẻ hạnh phúc là được”. Anh ngẩng đầu lên, “Quy Vân, tin tôi, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, tôi sẽ bảo vệ em, không để em bị khách bắt nạt, không để em chịu khổ thêm chút nào nữa”.

Quy Vân vùng ra khỏi tay anh, nói: “Thâm, đừng làm thế, đến lúc đó em sẽ hối hận..

Giang Hoài Thâm bất chấp sự vùng vẫy của chị, ôm chặt chị vào lòng, hôn lên môi chị.

Nghiêm Tố đứng trên ban công lầu hai, thấy cảnh đó thì tim bỗng thắt lại, một cảm giác đau nhói khó tả. Chị không biết mình bị sao nữa, cảm giác hụt hẫng kỳ lạ, trái tìm trống rỗng như thiếu mất gì đó.

Chị trở về phòng, trốn lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh Giang Hoài Thâm hôn chị Quy Vân. Tên lưu manh đó thật sự yêu chị ấy, là chị ruột của chị, có một khoảnh khắc, chị bắt đầu ghen tỵ với chị mình. Tại sao? Tại sao lại ghen tỵ vói chị mình, người đó là một tên lưu manh, là loại lưu manh chị ghét nhất.

Quy Vân không đón nhận tình yêu của Giang Hoài Thâm, mà chỉ đẩy nhẹ anh ra, vào nhà.

Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm không đến trường đón Nghiêm Tố tan học về nữa.

Nghiêm Tố mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, thì đều đọc sách, học bài.

Có lần tình cờ, chị đi ngang cửa một hộp đêm tên Vạn Tử Thiên Hồng, nhìn thấy anh ôm một cô nàng hở hang hôn nhau công khai, tay anh không hề e ngại, đặt trước ngực cô ta, xoa bóp liên tục.

Cơn đau như cắt nơi lồng ngực khiến chị sắp ngạt thờ, cảnh tượng đó còn tàn nhẫn hơn khi thấy anh hôn chị Quy Vân.

Một lúc lâu sau, cuối củng anh cũng buông cô ta ra.

Chị không thể kìm nén cơn giận, bước nhanh đến, giơ tay lên tát anh một cái thật đau.

Anh sững người, vẻ mặt giận dữ nhìn trừng trừng chị.

Chị giễu cợt: “Giang Hoài Thâm, anh đúng là tệ hại. Anh không xứng với chị tôi”.

Mắng xong, chị quay người bỏ đi.

Mấy người anh em đứng canh anh ai nấy đều xoa tay, định dạy dỗ chị thay anh. Anh đưa tay ra ngăn lại, cắn răng, siết chặt nắm đấm, căm hận nhìn theo chị.

Vì thành tích học tập của Nghiêm Tố quá xuất sắc, chị được trường cử đi du học theo diện trao đổi học sinh.

Quy Vân mừng đến nỗi khóc rất lâu, không ngừng nói cuối cùng đã mong được đến ngày Tố Tố thành công, cùng lúc với niềm vui thì lại thấy nỗi phiền não vì khoản sinh hoạt phí sắp tới.

Nghiêm Tố không vui, một là vì sinh hoạt phí, số tiền ấy không biết lấy ở đâu ra, hai là vốn nghĩ rằng chị cả đời ghét đàn ông, sẽ không thích ai, nhưng chị lại phát hiện ra một cách bi thảm rằng, chị đã thích một tên lưu manh thối tha, hơn nữa người mà tên lưu manh ấy thích lại là chị ruột của chị. Còn nữa, nếu chị ra nước ngoài, có khả năng sẽ rất lâu không được thấy tên lưu manh ấy, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại anh nữa.

Đúng lúc Nghiêm Tố thầm buồn bã thì điều bất ngờ đã xảy ra, Quy Vân quyết định tái hôn, lấy một ông già họ Dương lớn tuổi hơn chị rất nhiều.

Nghiêm Tố hỏi Quy Vân, có phải là vì sinh hoạt phí nên mới làm vậy không?

Quy Vân cười nói không phải, người đàn ông ấy tuy lớn tuổi, nhưng đối xử với chị rất tốt, chỉ là chị muôn tái hôn, tìm một người đàn ông chăm sóc chị mà thôi. Chị rất xin lỗi rằng dù cho chị lấy chồng thì vẫn không có được khoản sinh hoạt phí đó.

Nghiêm Tố không biết nói gì, đêm đó chị ngồi trên ban công ngần ngơ rất lâu, do dự không biết có nên từ bỏ cơ hội du học này không.

Hôm sau tan học, Nghiêm Tố bất ngờ trông thấy Giang Hoài Thâm đã lâu không gặp ở trước cổng trường.

Chị trừng mắt nhìn anh: “Anh đến làm gì?”.

Giang Hoài Thâm kéo chị đến công viên gần trường, nhét cho chị một phong bì.

“Gì đây?”, chị mở ra, bất ngờ nhìn thấy một tờ chi phiếu, bên trên viết những mười vạn tệ. Chị ngẩn người rồi hỏi anh, “Anh có ý gì đây?”.

Anh nhìn chị, nói gọn: “Mười vạn tệ đây chắc đủ cho cô sinh hoạt một năm ở Anh, tiền sau này đợi khi cô đến Anh rồi tôi sẽ tiếp tục chuyển cho cô”.

“Tôi không cần tiên của anh, cầm đi”, chị nhét trả lại anh.

“Cô đừng mơ tưởng, nếu không phải vì Quy Vân, tôi cũng mặc kệ cô. Tôi không nói là sẽ cho không cô, chỉ là mượn, đợi cô về nước rồi sẽ trả cho tôi cả vốn lẫn lời, giấy mượn tiền tôi đã viết cho cô rồi, cô chỉ cần ký tên là được”, anh rút ra một tờ giấy, đưa cả giấy lẫn bút cho chị.

Chị tức đến nỗi tái xanh mặt, chi vào mũi anh, quát: “Giang Hoài Thâm, tôi không đi, cũng không thèm mượn tiền anh. Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đi cho tôi! Từ nay về sau, nơi có anh thì không có tôi”. Nói xong chị quay người chạy đi.

“Chắc không phải cô sợ không trả nổi tiền cho tôi nên mới không chịu mượn tiền chứ?”, giọng nói mang vẻ giễu cợt vang lên sau lưng.

Chị quay phắt lại, hét lên giận dữ: “Giang Hoài Thâm, anh là tên lưu manh, anh là đồ khốn nạn. Tôi hận anh! Tôi hận anh!”. Tại sao anh không hề nghĩ đến cảm giác của chị? Tại sao chị lại yêu phải tên lưu manh tàn nhẫn máu lanh lại vô tình như vậy? Nước mắt không kiềm chế nổi roi ra, chị khóc to trước mặt anh, không hề che giấu.

“Tôi vốn là một thằng lưu manh.” Anh cũng không an ủi chị, chi lặng lẽ nhìn chị khóc, đến khi chị không còn roi nước mắt nữa, anh mới lấy khăn tay ra, đưa cho chị: “Cô là niềm hy vọng của Quy Vân, Quy Vân gửi gắm mọi điều cô ấy không làm được cho cô, cô được đưa đi du học, Quy Vân vui đến nhường nào. Nếu cô muốn nhìn cô ấy đau lòng buồn bã thì cứ ở lại. Tôi nói tôi cho cô mượn tiền không phải vì tôi nhỏ mọn, vì bao năm nay tôi biết tính tình cô thế nào, cho không cô thì cô có chịu cầm không? Nếu cô không muốn chị cô sầu khổ vì món tiền này, đi vay nặng lãi, thế thì mượn tôi. Tôi cũng muốn xem xem cô trả số tiền này lại cho tôi thế nào, đừng để tôi đánh giá thấp cô”.

Anh nói hết những gì cần nói, lại đẩy giấy và bút đến trước mặt chị, lặng lẽ chờ phản ứng của chị.

Chị trừng đôi mắt long lanh lệ nhìn thẳng anh, chùi đôi mắt cay nhức, cầm lấy giấy và bút, lướt qua nội dung trên giấy, ký tên rồi ném bút lên người anh, hét to: “Giang Hoài Thâm, tôi sẽ không vì anh cho mượn tiền mà cảm ơn anh đâu. Tôi sẽ không để chị tôi thất vọng, cũng sẽ không để chị ấy đau khổ, anh chờ đấy, số tiền này tôi nhất định sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lời”.

“Tốt, tôi đợi”, anh cười cười, nhìn bóng chị tức tối bỏ đi, trong tích tắc như quả bóng xì hơi.

Anh chậm rãi quay lại, nhìn gốc quỳ già sau lưng.

Nghiêm Quy Vân từ từ bước ra sau gốc cây, đến trước mặt anh, dịu dàng cười nói: “Thâm, cảm ơn em”.

Anh nhíu mày, giọng nói lanh đến đáng sợ: “Quy Vân, em thật quá tàn nhẫn, bắt tôi đưa tận tay số tiền này cho em gái em”.

“Thâm, cũng chỉ có em mới có thể khiến Tố Tố nhận số tiền này. Nó thích em.”

“Thích tôi? Quy Vân, đừng đùa như thế, chuyện này không buồn cười tí nào. Em biết trái tím tôi ở đâu, Quy Vân, đừng tàn nhẫn như vậy, được không?”, giọng anh gần như van nài.

“Xin lỗi, nhưng không làm thể thì phải thể nào mới đưa được số tiền đó cho Tố Tố”, Quy Vân khẽ mấp máy môi.

“Có đáng không? Bán nửa đòi mình, có đáng không? ”

Quy Vân đưa tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày nhíu lại của anh, cười nhẹ: “Thâm, nó là em gái chị, là em gái duy nhất, giống như em đã nói, Tố Tố là niềm hy vọng của chị. Chị đã mất đi con trai,Tố Tố là niềm hi vọng của chị”

“Quy Vân, mười vạn tệ đó tôi sẽ nghĩ cách trả giúp em, được không? Đi theo tôi, được không? Tôi đã rời khỏi hộp đêm, hợp tác cùng một người bạn làm xây dựng, em tin tôi, nhất định sẽ có ngày tôi thành công trong ngành này”, anh đưa tay nắm chặt lấy hai vai Quy Vân.

Quy Vân cười khẽ, nhẹ nhàng ngả đầu lên ngực anh, nói: “ừ, Thâm, chị tin em sẽ thành công, chị sẽ đợi đến ngày đó”.

Lần này chị không nói những câu kiểu như “em xứng đáng với người tốt hơn”, mà chị vươn tay ôm lấy vòng eo chắc khỏe của anh, tham lam hít thở mùi hương chỉ anh mới có.

Nếu chị không lớn hơn anh năm tuổi, nếu chị không sa ngã đến độ làm việc ở hộp đêm, nếu chị sớm gặp được anh, thì tốt biết bao. Nhưng hiện thực luôn phũ phàng, nếu anh đã có cuộc sống mới, chị càng không thể làm phiền anh.

Anh sung sướng như điên, ôm chặt lấy chị,chỉ sợ buông tay ra, chị sẽ lặng lẽ biến mất như áng mây trắng trôi trên bầu trời.

Anh không thể nào ngờ, đó là vòng ôm cuối cùng mà Quy Vân để lại cho anh.

Quãng thời gian ở Anh, đối diện với những người nước ngoài da trắng mắt xanh, tuy có một cảm giác cô độc khó tả nhưng Nghiêm Tố giống như một con ếch nhảy, không phút nào cho phép mình nghỉ ngơi. Chị nhớ đến khoản nợ khiến chị tủi nhục, chị nhớ đến tên lưu manh đáng ghét kia, cả đời vẫn nhớ.

Thư của Quy Vân là một động lực khác để chị sống. Trong hình, người đàn ông già đến nỗi có thể làm cha họ đang ôm Quy Vân, nụ cười của chị thật rạng rỡ. Nghiêm Tố bất giác nghĩ, có lẽ, Quy Vân thật sự đã tìm được hanh phúc thuộc về mình.

Nhưng hanh phúc của chị thì ở đâu?

Chị nghĩ ngợi, trước mắt như hiện lên một bóng dáng mờ nhạt, là tên lưu manh thối tha khiến chị phải nghiến răng nghiến lợi. Chị rút ra một tờ giấy viết thư, sau đó ra sức viết, một lúc sau, khi nhìn thấy chữ tiếng Anh dày đặc trang giấy, đều là những lời mắng tên lưu manh đó, chị bất giác cười khẽ thành tiếng.

Lưu manh thối tha, trả tiền cho anh, nhưng đáng đời anh không hiểu tiếng Anh.

Giang Hoài Thâm mỗi lần nhận được tiền và thư của Nghiêm Tố đều ngẩn ngơ rất lâu. Anh bỗng nhớ đến năm nào Quy Vân nhận lời đợi anh, nhưng chẳng qua là chỉ mong anh thật sự làm nên sự nghiệp mà cổ vũ anh, chỉ là một cái cớ thuận miệng mà thôi.

Anh thật sự đã tạo dựng được sự nghiệp trong ngành xây dựng, nhưng Quy Vân lại không chịu xa rời người chồng đã lớn tuổi ấy.

Quy Vân lại bắt đầu nói những lời cũ, mấy năm nữa thì chị đã bốn mươi, già lắm rồi, con đường đời của anh phải thích hợp với người phụ nữ khác tốt hơn chị, và làm người không thể mất lương tâm, chị muốn ở cùng người chồng đã giúp chị quá nhiều đến tận cuối đời.

Anh còn nói gì được?

Anh gửi tiên cho Quy Vân rồi lại tìm người phiên dịch tờ giấy chi chít chữ ấy, khi hiểu ra trong đó nói những gì, anh giận đến mức ném thư vào sọt rác, sau đó gửi một tờ hóa đơn liệt kê Nghiêm Tố còn nợ bao tiền đến Anh.

Mỗi khi Nghiêm Tố nhận được thư anh gửi thì đều kích động đến nỗi mãi mới mở ra xem, nhưng chị tìm khắp mọi ngóc ngách trên tờ giấy mà lần nào cũng chỉ là hóa đơn chi tiết, cảm giác hụt hẫng khó tả lại khiến tím chị nhói đau.

Chị nghiến răng, nguyền rủa tên lưu manh thối tha kia cả ngàn lần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chóp mắt mà đã mấy năm.

Nghiêm Tố từ Anh trở về, ở sân bay, chị nhìn thấy Quy Vân và mẹ. Chị xúc động ôm chầm lấy họ, khẽ nói bên tai họ: “Me, chị, con về rồi. Sau này con sẽ nuôi cả nhà”.

“Được, em nuôi cả nhà”, Quy Vân cười, mắt rưng rưng, ôm chặt lấy Nghiêm tố.

Một lần tình cờ, Nghiêm Tố biết từ Quy Vân rằng chị đi Anh không bao lâu sau thì Giang Hoài Thâm cũng rời khỏi N đến tỉnh khác, đồng thời đã có một bầu trời thuộc về riêng anh.

Có lẽ đã lập gia đình, hoặc vẫn còn một mình.

Nghiêm Tố không biết mình trúng tà gì, bỏ mặc bao nhiêu công việc tốt, một thân một mình chạy đến đỏ, tìm được Giang Hoài Thâm đã mấy năm không gặp.

So với mấy năm trước, “mùi vị” lưu manh trên người anh đã nhạt bớt, có thêm sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Chị kìn nén trái tim đập loạn trong lồng ngực, hét lên một tiếng: “Lưu manh thối tha, tôi về rồi đây”.

“Đến trả món nợ cuối cùng ư? Tiền để đó, cô có thể đi được rồi”, anh không thèm liếc mắt một cái, vẫn bận rộn với bản vẽ trong tay.

Chị chưa bao giờ biết tình yêu của mình lại hèn kém đến thế, tuy rất giận, rất muốn bỏ đi, nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành: “Tôi về đây chưa tìm được việc, món tiền cuối cùng phải đợi một thời gian nữa”.

Anh ngước lên liếc nhìn chị, cười giễu: “ủa? Cái đám chữ chi chít kia không giúp được cô sao?”.

Chị đỏ mặt, lấy hết can đảm: “Cùng lắm tôi làm việc cho anh. Trả hết phần nợ cuối cùng là được”.

Anh lại ngẳng lên chăm chú nhìn chị, một lúc sau chỉ nói đơn giản một chữ: “Được”.

Anh tưởng chị không biết món tiền đưa chị đi du học năm nào không phải của anh, mà là của chị Quy Vân. Thực ra chị đã biết từ lâu, chị có lỗi với Quy Vân, chị từng nghĩ không muốn học mà quay về, nhưng chị lại ích kỷ không muốn mất liên lạc với anh.

Chị tự nhủ, cho dù chị bỏ cuộc nhưng Quy Vân cũng đã trả giá rồi, làm sao để quay về trước kia?

Chị viện cớ vì tiền, có thể ngày ngày gặp anh.

Anh lại lấy cớ chị phải trả tiền mà giữ chị lại, chỉ vì có thể giữ được chút dính líu với Quy Vân.

Thời gian vội vã, không ai phá vỡ lớp giấy ngăn cách cuối cùng.

Quy mô của Giang Hoài ngày càng lớn, tổng bộ tập đoàn lại dời đến N.

Người cao ngạo như Nghiêm Tố, mong đợi đã bao năm, lại vì một sự cố mà hoàn toàn chôn giấu tình cảm trong lòng.

Chị và Quy Vân đã rời khỏi căn nhà đó gần mười hai năm, cách mười hai năm mà tên Hứa Nham Tùng ma quỷ đó vẫn tìm ra Quy Vân, cầm giấy kết hôn, chỉ vào người chồng lớn tuổi của Quy Vân mà nói rằng chị vẫn là vợ của hắn, ông lão già khụ họ Dương kia đã bắt cóc phụ nữ có chồng, hoặc đưa tiền cho Hứa Nham Tùng, hoặc bọn họ sẽ kiện.

Tờ giấy kết hôn đó không chỉ đánh gục Quy Vân mà cũng đả kích cả người chồng lớn tuổi mà chị muốn chăm sóc.

Quy Vân mất đi lý trí, cầm gạt tàn thuốc trên bàn nước đập lên người Hứa Nham Tùng.

Khi Nghiêm Tố và Giang Hoài Thâm chạy đến thì Hứa Nham Tùng vừa gục xuống đất, trán rách một đường dài, máu chả rất nhiều, còn ông Dương, chồng của Quy Vân tức giận ngất trên sofa.

Giang Hoài Thâm không nghĩ ngợi gì, lập tức gọi cấp cứu 120, sau đó bế Quy Vân đang run lẩy bẩy về phòng ngủ, đặt lên giường cho chị nằm thẳng. Anh lau nước mắt cẩn thận cho Quy Vân, không ngừng nói với chị rằng chị sẽ không sao, anh sẽ không để chị gặp bất kỳ chuyện gì.

Quay lại, anh nhặt gạt tàn thuốc lên, lau sạch dấu vân tay của Quy Vân, ra lệnh cho Nghiêm Tố tìm cách cầm máu cho Hứa Nham Tùng trước khi nhân viên cấp cứu đến.

Rất nhanh, Hứa Nham Tùng và ông Dương đã được khiêng đi.

Khi cảnh sát tới, Giang Hoài Thâm tự nhận là do anh gây ra.

Giang Hoài Thâm bị dẫn đi, Quy Vân như lên cơn điên, ra sức gào thét rằng không phải do anh, mà là do chị gây ra.

Giang Hoài Thâm không nói gì nhiều, chỉ cười nhẹ với Nghiêm Tố: “Chăm sóc tốt cho chị và bác nhé”.

Đó là nụ cười xúc động nhất nhưng cũng hèn kém nhất của anh mà chị từng thấy, là anh đang cầu cứu chị. Nước mắt dâng lên, chị gật đầu, nén nỗi đau như cắt trong lòng, chị ôm chặt lấy Quy Vân, không cho chị mình vùng thoát.

Hứa Nham Tùng may mắn nên vẫn còn sống, nhưng ông Dương thì không được như vậy, bệnh tìm tái phát, qua đời trong bệnh viện. Giang Hoài Thâm chịu tội thay cho Quy Vân, vói tội danh cố ý gây thương tích, bị phán tù sáu tháng.

Sau chuyện này Quy Vân không thể nhìn mặt người nhà họ Dương, lại nợ Giang Hoài Thâm quá nhiều, nên chị luôn rầu rầu buồn bã.

Mấy tháng sau Giang Hoài Thâm ra tù, Quy Vân bị một trận cảm nhẹ mà đột nhiên không gượng dậy nổi.

Dù Giang Hoài Thâm và Nghiêm Tố tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc, nhưng Quy Vân đã mất đi ý chỉ sinh tồn. Khỉ chị sắp lìa đời, Giang Hoài Thâm luôn ở canh, chị dựa vào lòng anh, hai người thủ thỉ trò chuyện mãi.

“Thâm, Tố Tố và mẹ xin nhờ em.”

“Thâm, nếu có thể, nhất định phải giúp chị tìm lại Tiểu Lạc Thiên.” “Thâm, nếu vẫn còn kiếp sau, cho dù lớn hơn anh mười tuổi, em cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ anh.”

Ngón tay chị đan chặt vào ngón tay anh, sau đó nhắm mắt mãi mãi, không bao giờ mở ra nữa.

Nghiêm Tố đứng ngoài cửa phòng nãy giờ nghe thấy vẳng ra tiếng khóc xé lòng, chị đẩy manh cửa, lại thấy Giang Hoài Thâm ôm người chị Quy Vân đã ra đi, khóc rất thương tâm. Đó cũng là lần đầu tiên trong bao năm nay, chị thấy nước mắt của người đàn ông manh mẽ ấy.

Tình yêu của anh, vết thương của anh, bao gồm cả sinh mệnh của anh, anh đã trao tất cả cho Quy Vân.

Nước mắt lặng lẽ từng giọt từng giọt lăn theo gò má của chị rơi xuống đất, chị khóc cho sự ra đi của Quy Vân, cũng khóc cho mối tình si bao năm chưa từng nảy mầm đã chết của chính mình.

Nghiêm Tố uống cạn rượu vang trong ly, vừa đặt ly rượu rỗng xuống thì đồng hồ trên đình tòa lầu đối diện gõ những tiếng chuông báo giờ rền vang, chị nhìn ra ngoài, đã mười hai giờ đêm, sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị đã qua.

Chị đứng lên, mỉn cười rời đi, ra ngoài vẫy một chiếc taxi, đến một tổ ấm khác của mình.

Ở đó, đã bao năm nay, là nơi chị luôn quen đến để chữa trị vết thương.

Ra khỏi taxi, chị lảo đảo bước vào thang máy.

Ra khỏi cửa thang máy, chị bất ngờ thấy ngoài cửa, người đàn ông đã bắt chị lặng lẽ rơi nước mắt gần hai mươi năm nay.

Giang Hoài Thâm dập tắt nửa điếu thuốc lá đang hút dở, đưa một bó hoa bách hơp trắng muốt cho chị, nói: “Tuy đã quá mười hai giờ, nhưng vẫn phải nói một tiếng, chúc mừng sinh nhật”.

“Ba mươi chín tuổi, ha, rất xứng đáng để chúc mừng ư? Hay là anh nghĩ nhắc nhở tôi lại già đi một tuổi là chuyện rất sảng khoái?”. Chị khẽ gạt bó hoa bách hợp ra, mò lấy chìa khóa định mở cửa nhưng chìa khóa cứ như đối đầu với chị, không cách nàot ra vào ổ khóa được.

“Em uống say rồi, để anh”, Giang Hoài Thâm đang định lấy chìa khóa thì bị chị gạt ra, bó hoa bách hợp rơi tuột xuống đất, một chiếc hộp nhung hình trái tim rơi ra, nhưng chị không nhìn thấy.

Chị quát lên với anh: “Giang Hoài Thâm, căn nhà này là do tôi mua, xin anh sau này đừng tự tiện đên nữa. Cút về địa bàn của anh mà lo đám cưới đi”.

Anh không giận mà cười.

Vì đã bao năm rồi, anh lại nhìn thấy cô bé mười mấy tuổi, suốt ngày thấy anh là mắng lưu manh thối tha.

Anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc hộp nhung và bó hoa bách hơp lên, đưa đến trước mặt chị: “Chẳng lẽ em muốn anh cử hành đám cưới một mình?”.

Chị đờ đẫn nhìn chiếc hộp hình trái tím màu đỏ rât đẹp ấy, trong tích tãc, nơi lông ngực dội rất manh.

Chị ngần ngại đón lấy chiếc hộp nhẫn ấy, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn chị đã chọn lựa rất tì mi. Phải, cho dù là biết anh kết hôn với người khác, chọn nhẫn cho người khác, nhưng chị vẫn ích kỷ xem như đang chọn nhẫn cho mình, ngay cả độ to nhỏ của vòng nhẫn cũng chọn theo ngón áp út của chị.

Nước mắt không còn kiềm chế được, trào ra, chị giữ chặt cặp nhẫn ấy, khóc to.

Lời kết

Cảm khái vạn phần, trải qua bảy tháng trời, tôi đã rút cạn tâm huyết hoàn thành “Hướng về trái tim”.

Rất nhiều độc giả đều thấy thắc mắc, vi sao tôi lại lấy tên sách là Hướng về trái tìm1? ừ, tên sách này lấy từ bài hát tiếng Quảng Đông Xoáy nước do Hoàng Diệu Minh và Bành Linh song ca, tôi cảm thấy lời bài hát rất hợp với tình yêu của Giang Văn Khê và Lạc Thiên, trong đó có một câu rất thu hút tôi: Vạn vật trên đời, hướng về trái tìm.

Ban đầu khi cấu tứ tiểu thuyết này, nữ chính trong đầu là dạng thục nữ đáng yêu và hơi ngốc nghếch một chút, nhưng khi viết ra cứ cảm thấy cô nàng ấy hơi lệch so với suy nghĩ ban đầu, khiến tôi rất thấy chán và không có cảm xúc. Về sau bị mấy tác giả đả kích sự tôn nghiêm, nói rằng không thích thì bỏ đi, kết quả khiến tôi rất giận, dù sao cũng vất vả viết ra mấy vạn chữ rồi, bỏ thì đau quá. Thế là, tôi cố gắng phấn đấu, tôi không tin, truyện mà tôi càng không thích càng thấy chán thì sống chết gì tôi cũng phải xây dựng tình cảm, bồi đắp kịch tính cho nó. Kết quả cũng thấy rõ, tôi viết rất HIGH, khiến họ lại càng kỳ thị tôi.

Đọc xong truyện, có lẽ mọi người đều đặt câu hỏi có nên đi chữa trị chứng nhân cách phân liệt của Giang Văn Khê hay không, về câu hỏi này, tôi không nói rõ đâu, tôi không học Y, nên đối với loại bệnh dị thường này cũng không thể giải đáp được (độc giả: hừ hừ hừ, thực ra là lười biếng, không muốn nói chứ gì). Mỗi người đều có hai mặt, tôi nghĩ cũng như Giang Văn Khê, mặt mà bạn kìm nén sẽ thông qua một cách khác để giải tỏa, chỉ có điều là tôi viết hơi quá lên thôi, về sau không miêu tả kỹ bệnh đó nữa, xem như có tình yêu của Lạc Thiên rồi, sau khi đã có cảm giác an toàn thì tự nhiên cũng khá hơn, thế giới rộng lớn kỳ tích luôn có (để tôi lười đến cùng đi).

So với tốc độ trước kia thì truyện này đã có thể hoàn thành sớm hơn, nhưng đầu tháng Năm năm nay, cuộc đời tôi rơi vào thời kỳ tối tăm nhất, người mẹ thân yêu nhất trên đời của tôi bị phát hiện mang bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trải qua hai tháng trời bị hành hạ kinh khủng, bà đã qua đời vào ngày 20 tháng 1, hưởng dương chi năm mươi lăm tuổi...

Từ khi biết mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, tôi thật sự cảm thấy cả thế giới này như sụp đổ trước mắt. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc rằng tôi làm thế nào để hoàn thành được hơn hai mươi vạn chữ này trong tình trạng như thế. Ngẫm ra thì trên mặt tôi, cảm xúc hiện ra đầu tiên sẽ là cười, đương nhiên là cười khổ sở. Bởi vì quá căng thăng, tôi bât đăc dĩ phải dùng con chữ để giảm bớt áp lực cho mình.

Để chăm sóc mẹ, bắt buộc phải ở canh giường bà suốt đêm, không được ngủ, không nhớ rõ tôi đã cầm cự qua từng đêm dài dằng dặc như thế bằng cách nào. Khi giở quyển sổ nhật lý dày cộp ra, toàn là những con chữ chó gặm mà tôi viết tay cả.

Ở canh bên giường mẹ, dùng giấy bút ra sức viết Hướng về trải tìm, thực ra tôi mong muốn nhiều hơn là bà có thể gắng gượng đến lúc quyển sách này xuất bản, thế nhưng ước mơ này đối với tôi mà nói, là một khao khát mãi mãi không thể thực hiện.

Thượng đế không thể nào cho bạn cả một thiên đường, nên ông đã ban cho bạn một người mẹ, nhưng tại sao ông lại tàn nhẫn đưa mẹ của tôi đi? Tôi, tự cho rằng mình đã bị Thượng đế tạt nhựa đường đầy người, cuộc đời chưa bao giờ đen tối như thế, chi thấy địa ngục, không thấy thiên đường.

Kính tặng tác phẩm này cho người mẹ tôi yêu thương nhất, mong bà ở thế giới cực lạc sẽ không có đau khổ mà chỉ có hanh phúc.

Cảm ơn các bạn độc giả đã cổ vũ tôi bấy lâu, mong gia đình các bạn luôn hanh phúc, an khang, mong rằng tiểu thuyết của tôi sẽ có thể mang lại niềm vui cho mọi người.

Vu Ninh, tháng 7 năm 2009

Hoa Thanh Thuần

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment