Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 6

Bóng tối: thật khó để dứt khỏi nó. Nhưng một mùi hương nồng nàn, quen thuộc phả vào mũi nàng. Quyến rũ. Mời mọc. Giục giã nàng tỉnh dậy. Cà phê. Đúng rồi. Đặc quánh, thơm ngào ngạt và đã sẵn sàng. Virginia vươn người trên giường. Đầu tiên nàng duỗi tay, rồi đến chân, và thở dài khi làm thế nào cũng cảm thấy đau một cách thật khoan khoái biết bao.

“... Trong một tiếng đồng hồ nữa... được... chúng tôi sẽ đến...” Virginia ngồi bật dậy trên giường khi nàng nhận ra cái giọng nam trung rất đặc biệt đó. Đầu óc nàng quay cuồng. Cặp môi ngấu nghiến ngực nàng, những ngón tay cấu véo, vuốt ve, cơn khoái cảm... những lời thì thầm... một cảm giác rần rật bắt đầu chạy giữa hai chân nàng. Nàng nhắm nghiền mắt lại và đưa chân xuống cho đến khi những ngón chân nàng chạm vào sàn nhà trải thảm. Hãy bình tĩnh. Nàng sẽ không được, không thể, hoảng sợ lúc này.

Ánh nắng chiếu sáng bừng căn phòng khách, làm nàng phải nheo mắt lại khi bước vào. Anh đứng bên cửa sổ trong chiếc áo sơ mi và quần dài. Mái tóc đen bóng loáng của anh trông có vẻ ẩm ướt vì vừa tắm xong. Anh vươn thẳng một cánh tay lên quá đầu, bàn tay rám nắng của anh bám trên khung cửa sổ. Anh đứng lừng lững trong phòng. Sừng sững như một chú bò tót, đó là dáng vẻ của anh lúc này. Đó là hình ảnh mà anh luôn gợi lên.

“Chào anh”, nàng khẽ lên tiếng.

Anh quay lại, mỉm cười.

Nàng đặt tách cà phê của mình xuống một chiếc bàn nhỏ hình tròn bên cạnh bàn lớn và thả người xuống một chiếc ghế. Marcos bước lại và hôn lên trán nàng. “Anh cho gọi cả căn bếp lên đây đấy à?”, nàng thì thầm.

Anh vuốt ve má nàng. “Anh muốn bảo đảm là anh cho gọi những gì em thích”.

Một cảm giác nóng bỏng đang lan tỏa trên cổ nàng vì nàng nhớ đến lúc nép mình vào người anh sau khi cứ luôn miệng thốt lên mãi, “Xin anh. Lạy Chúa, không.” Ánh mắt anh đầy vẻ cảm thông, và hài lòng vì đã dành cho người yêu của mình một đêm yêu thương hết mình. Nàng nổi hết da gà khi nhận ra rằng anh đang nhớ lại tất cả những gì họ đã làm suốt đêm qua: hôn nhau, cười đùa, hôn nhau, ăn pho mát và nho trên thảm, rồi lại hôn nhau.

Họ đã làm tình cho đến khi Virginia nghĩ nàng đến bất tỉnh vì ngây ngất. Và vài tiếng đồng hồ trước khi thức dậy, khi nàng đã nằm cuộn tròn trong lòng anh, gác một chân ngang hông anh, anh lại chậm rãi, lười nhác làm tình với nàng lần nữa, và thì thầm với nàng những tiếng Tây Ban Nha mà nàng chỉ có thể nằm mơ mới mong tìm ra nghĩa của chúng.

Anh nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng. “Đêm qua anh có làm em đau không?”

Vừa khẽ mỉm cười, nàng vừa trật cổ áo pyjama của mình xuống và cho anh xem vết cắn mà anh đã để lại. Trán anh cau lại. “Như thế chắc phải đau lắm”.

“Chỉ đau theo cách dễ chịu nhất thôi”.

Thư thái ngồi xuống, nàng nhấp một ngụm cà phê thật ngon lành, rồi lại đặt tách cà phê xuống. “Gì vậy?”, nàng hỏi. Anh đang chăm chú nhìn nàng với ánh mắt rất lạ lùng.

“Chuyện gì vậy anh?”

“Đêm qua em đã cầu xin anh yêu em”.

“Thì sao?”

“Anh thích như thế”.

Bụng nàng lại như thắt lại. Đột nhiên môi nàng lại căng mọng lên và răm ran khi nàng nhớ lại rằng anh đã hôn nàng say sưa đến nhường nào. “Marcos, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ phức tạp ở Chicago”.

“Đâu nhất thiết sẽ như thế”.

Cả một nghìn con bướm đang đập cánh trong ngực nàng. “Anh nghĩ là bọn mình có thể duy trì được chuyện này sao?”

“Hai đứa mình đã chạm vào nhau. Hai đứa mình đã yêu nhau bốn lần trong một đêm. Em có nghĩ rằng đến thứ Hai bọn mình sẽ chấm dứt được sao?” Họ đã chạm vào nhau. Đôi bàn tay dài, rám nắng của anh đã ở đâu đó trong cơ thể nàng, và bàn tay của nàng cũng ở đâu đó trong anh. Nàng không dám nhớ lại. “Vậy theo anh... thì sao?”

“Chẳng ai phải biết về chuyện của chúng ta cả. Và theo anh thì chúng ta vẫn tiếp tục”.

Người nàng run rẩy. Những nơi chốn nhỏ nhắn râm ran và bứt rứt như thể đang nhắc nàng về nơi bàn tay anh đã tìm đến. “Tiếp tục”. Anh d ựa vào cửa sổ và bàn tay anh chậm rãi nắm lại tì tít cao trên bậu cửa sổ. “Anh thề rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ điều gì quyến rũ hơn em, trần trụi. Ngực em nữa”.

Nàng nhắm mắt lại, hổn hển hớp vào trong một hơi thở, cố ép mình không nhớ đến những gì anh đã làm ở đó. Cách anh bóp chặt hoặc mân mê hay... “Marcos”.

“Em đã buột miệng gọi tên anh khi anh ở trong em”.

Ôi, lạy Chúa. Vâng, đúng thế thật, đúng là nàng đã làm thế. Chẳng lẽ nàng không còn tí danh dự nào sao? Không còn chút tự trọng nào khi đứng trước anh? Không còn phẩm giá...

“Anh không thể nào ngủ được vì khát khao được yêu em lần nữa”. Anh buồn bã mỉm cười. “Em cứ cuộn tròn vào người anh và thế là anh không thể nào chịu nổi. Anh phải... đi tắm”.

Tự quàng tay ôm lấy thân hình đang run rẩy của mình, nàng hỏi, “Anh có muốn không?”

“Muốn gì cơ?”

“Yêu em lần nữa”.

Và anh trả lời... “Có”.

Bụng nàng nổ tung. Anh muốn nàng. Vẫn muốn. Nhiều hơn cả hôm qua? Marcos vẫn muốn nàng. Nhưng họ không thể tiếp tục khi quay về Chicago được. Họ không thể.

Tay anh buông xuống khi anh quay lại và làm nàng cứng đờ với một nụ cười. “Nhưng em phải ăn hết đi đã. Chúng ta sẽ đi tham quan”.

Nàng đặt tách cà phê của mình xuống trước khi nàng kịp làm nó sánh hết người mình. “Thật sao?”

“Tất nhiên. Thật chứ. Đầu tiên chúng ta sẽ bay một vòng khắp thành phố bằng trực thăng. Sau đó chúng ta sẽ đi ăn trưa ở trung tâm”.

“Trực thăng”.

“Em lo lắng à?”

“Thực sự là không. Mà là háo hức”.

Nàng tập trung vào món trứng, những chiếc bánh quế rồi đến trà.

Marcos đang chất đầy ú cả một đĩa như thể anh chưa được ăn gì từ hồi còn là một đứa bé chập chững đến giờ. “Em có muốn thăm quan Allende không?”, anh hỏi bâng quơ.

Allende. Nàng nhoẻn miệng cười. “Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ hỏi”. Nàng ch ợt nhận ra rằng anh chưa bao giờ hình dung là mình lại có thể tận hưởng một buổi sáng như thế này với Marcos. Một căn phòng khách sạn lịch sự, sang trọng đến nhường này, và một ngày đi chơi giữa trời trong xanh đầy nắng, một buổi sáng tinh khôi. Giống như một đôi vợ chồng. Trò chuyện. Mỉm cười với nhau. Vừa cười đùa vừa thưởng thức bữa sáng. Nhưng họ là ông chủ và trợ lý. Và họ đang dấn sâu vào mối quan hệ rõ ràng là sai lầm. Không khí xung quanh họ như đặc quánh lại vì khao khát nhục dục. Thực sự nếu có sét nổ ra thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

“Cô ta... có đồng ý với đề nghị của anh không?” Virginia hỏi, phá vỡ sự im lặng. Nhìn anh ăn dường như trò hơi quá kích thích so với chịu đựng của nàng.

Anh bỏ tọt một quả nho vào miệng. “Cô ta sẽ đồng ý thôi”.

“Có vẻ cô ta thậm chí còn không mặn mà lắm với việc bàn bạc chuyện làm ăn”.

“Đó là một ván bài”. Ánh mắt anh như bắt chặ nàng vào ghế của mình. “Cô ta muốn anh phải nài xin Allende nhưng anh sẽ không đời nào làm thế”. “Vậy anh định chơi trò này hết cả tuần sao?”

“Chắc là không”. Anh phết pho mát kem lên chiếc bánh sừng bò của mình. “Anh sẽ về với một lời đề nghị và để cho cô ta suy nghĩ”. N ếu anh là một người đàn ông khác, Virginia biết chắc rằng một người đàn bà như Marissa có thể dắt mũi được anh. Nhưng anh là Marcos. Không ai có thể suy nghĩ được một cách tỉnh táo khiở bên cạnh anh và anh cũng bất kham như một con ngựa hoang trong tay một đứa trẻ con. “Nếu cô ta từ chối lời đề nghị của anh thì sao?”

Anh hướ ng sự chú ý của mình ra khỏi cơn thèm ăn cồn cào và chọn một tờ báo trong số ba tờ đang gấp lại, thản nhiên nói, “Cô ta sẽ không kiếm đâu ra một đề nghị tốt hơn đâu, cứ tin anh đi”.

Anh mở ra tờ El Norte ra. “Điều gì đã khiến em tức giận vậy? Hôm qua ấy?” Chiếc tách dừng lại giữa chừng trên đường đến môi nàng và lách cách quay trở lại đĩa lót. “Em nghe thấy hai người... nói chuyện về em. Lần nào nghe thấy như vậy em cũng rất khó chịu”.

Anh chậm rãi gấp tờ báo lại và đặt sang một bên. Anh nhìn nàng chằm chằm khiến nàng bối rối vặn vẹo. Đôi mắt anh như của dân di ganấy, chúng như có ma thuật đối với nàng. Ma thuật đen tối.

“Em đang đỏ mặt kìa”.

“Đâu mà”.

Nhưng rõ ràng mặt nàng đang có cảm giác bỏng ran và một sợi cơ trên má nàng giật giật. “Là cảm giác bị chú ý phải không? Em không thích như thế này à?” Nàng hít vào một hơi thật sâu vì chẳng có túi đựng đồ ăn để cho nàng che mặt cả. Nàng phả giả vờ như thể anh đang gặp ảo giác. “Là vì chuyện người khác thì thầm sau lưng em”.

“Em không thể kiểm soát được những gì người khác thì thầm”. Anh cho tiếp một biếng bánh mì vào miệng và rồi lại cầm tờ báo lên.

“Anh nhầm rồi”. Sao anh lại có thể nghĩ như thế nhỉ? “Anh có thể kiểm soát những hành động của mình. Để người khác không có lý do gì để... để thì thào”.

“Chẳng lẽ những chuyện ngồi lê đôi mách lại làm em tổn thương sao, Virginia?” Giọng anh dịu dàng đến nỗi nàng thực sự cảm thấy nó như một lời vuốt ve. “Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bị tổn thương vì lời nói sao?” Một lần nữa, tờ báo được đặt xuống. Lần này ánh mắt anh như đốt cháy xuyên qua nàng. “Anh cũng nói điều này điều kia với cha mình. Anh nghĩ quả thật chúng đã khiến ông ấy bị tổn thương.”

Có điều gì đó làm nàng thấy nặng trĩu. Ánh mắt của anh. Giọng nói của anh. “Anh ước giá như anh có thể rút lại những lời đó?” Anh cau mày tư lự. “Không. Anh ước ông ấy hiểu chúng đúng như ý nghĩa của chúng. Những lời nói của một thằng con trai bị tổn thương với quyết tâm làm ông ấy phải suy sụp”.

Nàng chưa bao giờ biết rằng Marcos lại có thể tàn nhẫn đến thế. Nhưng anh có thể trở nên nguy hiểm. Anh là một loài thú dữ, và anh từng bị tổn thương. “Anh không có cơ hội nào để hàn gắn với ông ấy sao?‟

Nụ cười của anh như một con báo đang nhe nanh, đi kèm với một tiếng rít. “Vì cô ta”.

“Marcos”, nàng nói sau một thoáng im lặng, thậm chí còn hoảng sợ khi thấy cằm anh bạnh ra dữ tợn và cái nhíu mày đầy tăm tối. “Marcos, tại sao anh lại muốn phá hủy công ty đó? Anh có thể chấn chỉnh lại nó mà. Cứu vớt, khôi phục nó”.

“Như thế mất quá nhiều công sức”. Anh giơ tay lên vẫy hư gạt phắt đề nghị của nàng và quay lại với tờ báo. “Ăn nhanh lên, amor, anh háo hức cho em ngắm nhìn thành phố lắm rồi”.

“Anh chỉ đang háo hức được quay về và làm chuyện đó với em theo cách của mình thì có”, nàng trêu trọc.

Anh ngửa đầu ra sau và bật cười ha hả, nét mặt anh quyến rũ đến nỗi trái tim nàng đập loạn trong lồng ngực. “Thế là hai đứa mình hiểu nhau quá rồi”. Anh không thể nào dứt nổi ánh mắt ra khỏi nàng. Nàng vẫn là người phụ nữ mà anh khát khao suốt bấy lâu nay, nhưng giờ đây dường như nàng đã trở thành một con người khác, một phụ nữ quyến rũ, duyên dáng và cởi mở.

Ánh mắt rạng ngời khi chiếc trực thăng đỗ xuống mặt đất, Virginia gỡ chiếc tai nghe xuống cổ. “Đó là Allende sao?”, nàng hét lên trong tiếng cánh quạt gầm rú. Anh li ếc ra ngoài cửa sổ, tay vẫn bóp chặt những ngón tay nàng. Không thể nào, nhưng nỗi phấn khích của nàng đang khiến anh thèm khát phát cuồng. “Đúng thế, nó đây rồi”.

Khi họ đã bước xuống khỏi chiếc trực thăng, Marcos chăm chú nhìn tòa nhà trụ sở rộng lớn tọa lạc trên mảnh đất rộng cả hai trăm mẫu Anh. Nó nhỏ hơn so với những gì anh nhớ nhưng hồi đó anh trẻ hơn bây giờ rất nhiều.

Mặt trời chiếu rực rỡ trên đầu họ. Mái tóc đen mượt mà của Virginia lấp lánh. Và trong khoảnh khắc đó Marcos không còn nhận ra rằng tòa nhà cũ kỹ làm sao. Anh cũng không để ý thấy những vết dầu mỡ nhem nhuốc trên tất cả những chiếc xe tải và xe đưa hàng xếp thành hàng dài vô tận khắp bãi đỗ xe. Anh nhìn thấy chính mình và cha, đang bàn bạc lịch trình chuyển hàng. Một cảm giác nặng nề lạ lùng xâm chiếm làm trái tim anh trĩu nặng.

“Chúng ta có vào không?” Bị kéo khỏi những suy nghĩ, anh ngơ ngẩn nhìn cô nàng trợ lý của mình. Anh không hiểu tại sao nàng vẫn có thể đứng đó - quyến rũ và ngây thơ - trong khi anh cảm thấy rối bời đến thế.

Chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho bất kỳ điều gì chào đón mình bên trong, anh dẫn nàng bước về phía cánh cửa kính bên dưới tấm biển sắt mang dòng chữ Công ty Vận tải Allende.

Vài phút sau hai người bảo vệ ra mở cửa và dẫn họ vào trong. Marcos và Virginia được tự do thơ thẩn quanh những không gian cũ rộng thênh thang. Vẻ ửng hồng quyến rũ ánh lên trên má nàng khi nàng háo hức say sưa ngắm nhìn những gì xung quanh mình.

Chẳng có điều gì để nói về tòa nhà, trừ một điều rằng nó chỉ là một bộ xương trơ trụi, lạc hậu và cổ lỗ. Kinh khủng. Việc xây dựng mới là điều bắt buộc. Cùng với việc bổ sung một đội hình những xe đưa hàng hiện đại hơn để củng cố vị trí của công ty là mắt xích nối với thị trường Mỹ. Mua mới...

“Chỗ này rộng khủng khiếp”, nàng thốt lên, tì một tay lên bức tường gạch đỏ có vai trò chia không gian trong phòng.

Marcos ghìm mình lại. Anh đã nghĩ cái quái gì thế nhỉ?

Anh đâu có muốn khôi phục lại vinh quang cũ của công ty; anh muốn nó biến mất cơ mà. Anh cau mày sa sầm mặt trong khi Virginia uyển chuyển cất bước và bắt đầu thám thính hết phòng này sang phòng khác. Tất cả đếu vắng tanh trong buổi sáng hôm nay theo yêu cầu của Marcos. Cuộc chạm trán với Marissa là điều cuối cùng anh muốn trong ngày hôm nay - và cũng may là cô ta đủ thông minh để tuân thủ.

Virginia vén tóc ra phía sau tai, trán nàng nhăn lại khi nàng ngước lên nhìn những thanh rầm trên trần nhà. Thay vì để ý đến lớp sơn đang bong tróc ra khỏi các bức tường và lên danh sách những chỗ cần sửa chữa vì đằng nào thì cô Hollis có lẽ cũng đã liệt kê sẵn cho anh rồi - Marcos tập trung theo phản ứng của nàng.

Một cảm giác ấm áp và mơ hồ trỗi dậy trong anh. Virginia hẳn sẽ là một tay chơi poker đáng thương hại. Vẻ mặt của nàng hoàn toàn không thích hợp cho những toan tính ngầm - hơn nữa quá khứ của cha nàng càng khiến nàng căm ghét trò cờ bạc đó.

“Văn phòng đầu tiên của anh đây”, anh nói, giọng không một chút cảm xúc. Nàng quay người lại trên ngưỡng cửa khi nghe thấy anh nói, mắt mở to. “Căn phòng này à? Trông ra cổng trước sao?” Anh bước theo nàng vào một không gian nhỏ bé và cố nhìn nó qua đôi mắt của nàng, cũ kỷ bẩn thỉu và bừa bộn, nhưng dù sao thì nó cũng phản ánh đúng thực trạng của nơi này: một nơi đầy hứa hẹn đang cần được chăm chút.

Marcos chỉ muốn đá cho mình một phát vì trong đầu anh vừa tự hình dung ra việc sơn sửa lại nơi này. Không. Quỷ tha ma bắt nó đi, không.

Anh sẽ không đời nào làm thế.

Tất cả những gì anh muốn làm là hủy diệt nó, giống như xóa sạch nó khỏi quá khứ của mình bằng một cú bổ nhào. Soạt một phát. Mất tiêu. Úm ba la! Nhưng căn cứ vào vẻ hứng thú ngập tràn trong mắt Virginia, có thể thấy là nàng thích thú với nơi này. “Không hiểu sao em thấy nó hợp với anh”, nàng nói. “Thô ráp, hăm hở”.

Họ cùng chia sẻ một nụ cười.

Cảm giác ngây ngất trong anh lớn dần lên mức không thể nào tin nổi. “Công ty này có bao nhiêu phương tiện vận tải tất cả”, nàng nói. “Áng chừng ấy?”

Anh chăm chú ngắm nàng lướt tới bên cửa sổ. Anh nhìn theo nàng trong giây lát rồi cũng bước theo.

Nàng đang nhìn qua những tấm mành cửa, chăm chú quan sát bãi chất hàng rộng mênh mông, còn anh đang tiến lại phía sau nàng. Anh vùi mặt mình vào cổ nàng và ôm choàng lấy nàng trong hai cánh tay của mình, cố kìm lại một tiếng rên. “Có hai nghìn không trăm bốn mươi chiếc xe đưa hàng - cùng với hàng trăm xe nhỏ hơ để vận chuyển các loại hàng đơn giản hơn”. Nàng ngửi thấy một mùi hương dịu dàng, gây gây, tóc nàng cũng thoang thoảng mùi dầu gội đầu đi đường của anh. Sự kết hợp đó bốc thẳng lên đầu anh như một thứ thần dược tình yêu.

Anh chưa bao giờ hình dung được rằng những ngày họ ở bên nhau sẽ như thế này. Đúng là cảm giác đam mê và thèm khát liên tục dày vò anh hừng hực, nhưng ngoài ra còn cảm giác yên bình thư thái và sung sướng khi có nàngở bên.

Thật dịu dàng, anh kéo nàng vòng qua đối diện với mình. “Ngay khi chúng ta hạ cánh xuống Chicago, anh sẽ cho chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của em. Anh muốn những kẻ kia biến khỏi cuộc sống của em và cha em để em có thể yên tâm. Đồng ý chứ?”

Vẻ sa sầm, bao trùm đôi mắt nàng. Nụ cười của nàng dần biến mất.

Anh nâng mặt nàng lên giữa hai lòng bàn tay của mình. “Như thế có gì khôngổn à?” Rõ ràng là có. Nàng nhìn lảng đi chỗ khác và cắn môi dưới của mình. “Cám ơn anh, không, mọi chuyện đều tốt mà. Đó là thỏa thuận của chúng ta mà, đúng không?”

Nàng giả vờ, không nói ra. Nhưng trong thâm tâm anh thừa hiểu. Khi không thấy Marcos phản bác gì, Virginia cúi mặt xuống và ngoảnh đi chỗ khác, bỗng nhiên trông nàng thật trẻ con và dễ tổn thương đến lạ. Nàng tự ôm chặt lấy mình. “Em quên mất là em đang được trả tiền để làm việc này, và những thói xấu của cha em đã đưa em đến đây”.

Marcos biết rằng một người phụ nữ như nàng không dễ dàng ngã vào giường của một người đàn ông. Lẽ nào nàng đang hối hận vì đã làm thế? Hay chỉ là những hoàn cảnh đã xô đẩy nàng vào đó?

Bản năng nam giới trỗi dậy trong anh, thúc giục anh ôm lấy nàng, chiếm hữu nàng, dỗ dành nàng, thực hiện vai trò thiên phú của một người đàn ông và che chở cho nàng.

Với cảm xúc mạnh mẽ đang trào lên, anh chụp lấy vai nàng và dịu dàng bóp nhẹ. “Em lo là ông ấy sẽ không bỏ cờ bạc - rằng chuyện này sẽ chỉ giải quyết tạm thời vấn đề của em thôi phải không?”

Nàng gật đầu. “Vâng ạ”. Ngày nào Virginia cũng gọi điệ n cho cha nàng. Ruột gan anh quặn thắt bất bình khi thấy nàng phải khổ sở vì một người đàn ông lớn tuổi bất cần đời đang tự hủy hoại cuộc sống của mình. “Đã bao lâu rồi kể từ khi cha em có một công việc thực sự?” Họ lững thững bước trở lại hành lan, vai kề vai.

“Từ khi mẹ em qua đời. Cách đây nhiều năm rồi”. Họ bước vào phòng làm việc cuối cùng - phòng làm việc cũ của cha anh. Có lẽ Virginia cũng không biết đây từng là phòng làm việc của ông vì kích thước rộng thênh thang của nó, hoặc có thể nàng cũng ngờ ngợ, Marcos không biết nữa.

Tất cả những gì anh biết là anh không thể nào chịu đựng nổi khi nhìn lại nơi này nhưng đồng thời cũng không thể nào rời đi nổi. Anh đi qua sàn nhà lát gỗ, giờ được phủ một tấm thảm trắng bờm xờm. Anh vừa mân mê cửa sổ vừa đăm chiêu nhìn ra ngoài. “Ông ấy vẫn như thế này từ hồi ấy đến giờ à? Cha em ấy?”

“Gần đây mọi chuyện càng vượt khỏi tầm kiểm soát”. Đi vòng quanh chiếc bàn, anh vuốt ve ngón tay dọc theo cạnh bàn xù xì - anh vẫn thường ngồi đây và nghe cha mình nói chuyện qua điện thoại. Với vẻ mặt tư lự, anh hỏi, “Ông ấy đã bao giờ cố gắng tìm một công việc chưa?”

“Có chứ. Ông đã thử, nhưng tất nhiên là ông không tìm được gì cả. Ít nhất thì đó cũng là những gì ông nói, nhưng em cho là lòng kiêu hãnh không cho phép ông chấp nhận những loại công việc mà người ta đề nghị với ông”.

Anh cau mày. “Nhiều khi em phải chấp nhận những gì em có thể tìm được”.

“Em đồng ý”. Nàng di di những đầu vải lông của tấm thảm bằng mũi giầy cao gót của mình. “Em chỉ cảm thấy là ông đang hy vọng ai đó sẽ cho ông cơ hội với những gì ông từng làm trước kia. Ông từng là một nhà quản lý giỏi, chỉ có điều ông đã làm hỏng cơ hội của mình”.

Những cơ hội thứ hai, Marcos thầm nghĩ. Người ta lúc nào cũng nói về chúng, nhưng trong thực tế thì chẳng có ai ban phát chúng cả.

Ngay cả chính anh cũng không dành một cơ hôi như vậy cho cha mình. Như trong một đoạn phim quay chậm, anh để cho những thứ xung quanh mình lặng lẽ thẩm thấy vào tâm trí. Một bức chân dung Marissa bên cạnh chiếc máy tính im lìm. Những món đồ phụ nữa kiểu cách bày trên mặt bàn. Và tim anh nặng trĩu khi nhận ra rằng Marissa đã chiếm hữu phòng làm việc của cha mình.

Không có tấm ảnh nào của người đàn ông lớn tuổi đã nuôi anh khôn lớn. Những bức áp phích bóng đá - những tấm áp phích cổ điển mà ông già đã sưu tầm - không còn gắn trên tường. Cô ta, đồ phù thủy không có trái tim đó đã lấy đi tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ!

“Đây là văn phòng của cha anh à?” Virginia chăm chú nhìn anh, và vẻ thương xót trong mắt nàng càng làm anh quyết tâm phá hủy nó. “Giờ thì hết rồi”. Anh nhếch môi cười khẽ, và chụp lấy tay nàng.

“Thôi nào, chúng ta đi thôi. Các nhân viên văn phòng sắp tới làm đấy”.

Anh đưa nàng ra ngoài. Rối bời trong ý nghĩ rằng mọi chuyện đối với anh và cha mình mới thật quá muộn màng làm sao - nhưng có lẽ đối với nàng thì không. Người cha già của Marcos không phải là một tay cờ bạc, nhưng khát khao chinh phục một người phụ nữ đã khiến ông chà đạp chính người con trai của mình.

Có vẻ thật là không công bằng khi một đứa trẻ phải hy sinh hạnh phúc của mình vì một bậc cha mẹ, Marcos càng không thể vui lòng. Anh không bao gi ờ chấp nhận mẹ kế của mình lại là một người phụ nữ mới chỉ vài tháng trước đó còn là người yêu của mình, không bao giờ chấp nhận mẹ kế của mình lại là một người phụ nữ ngang nhiên dắt mũi cha mình như một thằng ngốc. Sau một loạt những cuộc tranh cãi nảy lửa mà trong đó Carlos Allende nhất định không chịu thừa nhận ý kiến của con trai mình là đúng, Marcos đã thu dọn đồ đạc của mình và ra đi. Nhưng còn Virginia?

Khi cha nàng lại một lần nữa rơi vào vũng lầy cờ bạc tăm tối đó, cái sinh linh rộng lượng và thủy chung này sẽ làm gì? Và anh sẽ sẵn lòng làm gì để giúp đỡ nàng? Nàng yêu Mexico. Có một điều gì đó thật trễ nãi và ngọt ngào về quãng thời gian họ đã trải qua trong những ngày sau đó, lượn lờ qua những cửa hàng nhỏ, ăn uống ở các nhà hàng, đi dạo quanh thành phố.

Buổi chiều nay, khi đôi giày cao ghót của Virginia nện trên sàn lát đá cẩm thạch của bảo tàng MARCO hoành tráng, nàng không khỏi há miệng hớp một hơi thật sâu đầy ngưỡng mộ. Đây là một trò xa xỉ mà từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cho phép mình hưởng thụ. Nàng hiếm khi tự cho phép mình ra ngoài chơi để thư giãn hoặc kích thích trí óc của mình, lúc nào nàng cũng đắm chìm trong những mối lo toan bộn bề.

Giờ đây nàng đang thả bước qua những bức tranh được trưng bày, cảm nhận sự hiện diện của Marcos bên cạnh nàng, với cảm giácnhư thể nàngđã bước chân vào một thực tại hoàn toàn khác.

Nàng say mê ngắm nhìn mỗi bức tranh, mỗi bức tượng bằng đôi mắt của một người đàn bà vừa bất thình lình được khai sáng về thị giác. Thính giác. Và xúc giác. Những màu sắc thật rực rỡ, và tất cả các chủ đề đều dữ dội. Thậm chí cả cái chết cũng thật dữ dội.

Đến đêm, Marcos đưa nàng ra ngoài ăn tạ i một quán ăn nhỏ chỉ cách trung tâm thành phố vài khối phố. Sau các món sa lát, bánh taco và thịt rán, họ tay trong tay bước đi giữa dòng người đông đúc.

Nàng chưa bao giờ có cảm giác an toàn đến thế. Nàng đang ở một thành phố nguy hiểm, xung quanh là thứ ngôn ngữ nàng không hiểu và giữa những người xa lạ, dị thường, vậy mà nàng cảm thấy hoàn toàn an toàn. Thế giới của nàng dường như ở một nơi xa thẳm. Những món nợ của cha nàng, những lời đe dọa, và thực tế rằng mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ hơn.

Tất cả chẳng còn gì đáng bận tâm trong lúc hai cánh tay dài và cứng như đá ấy choàng quanh người nàng. Nàng cảm thấy lần đầu tiên trong đời nàng được bảo vệ. An toàn.

Trên đường quay trở về khách sạn, nàng bắt gặp Marcos đang ngắm nàng bằng đôi mắt cùng nụ cười đầy ý nghĩ đó. Và một giọng len lén thì thầm với nàng. Nó đi cùng họ về đến phòng, len lỏi vào đâu đó sâu thắm trong nàng.

Tất cả những chuyện này là thật, đến mức không thể thật hơn được nữa, Virginia Hollis. Ngươi không thể làm cho anhấy nhận ra sao?

Không, nàng không tin là mình có thể. Anh nhìn thế giới với đôi mắt của một người đàn ông. Trong khi nàng, là với đôi mắt của một người phụ nữ. Trong lúc nàng v ật lộn để thuần hóa những cảm xúc đang sôi sục của mình, Marcos véo lấy cằm nàng giữa ngón tay cái và ngón trỏ rồi ngửa đầu nàng ra phía sau. “Ông ấy cờ bạc với những ai? Em có biết không?”

Phải mất một lúc nàng mới đuổi kịp dòng suy nghĩ của anh. Nàng lắc đầu. “Em không biết”. Đã mấy hôm rồi mà Marcos vẫn chưa từ bỏ chủ đề về cha nàng. Như thể anh đang có ý định lảng tránh chủ đề về chính người cha của mình và thay vào đó tập trung vào giải quyết những rắc rối của cha nàng.

Vừa nghiêng vai trút bỏ áo sơ mi trên người, anh vừa nhìn nàng đăm đăm dưới ánh đèn phòng, giọng anh trầm trầm êm ái. “Em nói rằng trò cờ bạc của ôngấy đã đẩy em đến nơi này. Trong chiếc giường ngay sau em kia. Giường của anh. Em nói vậy là thật sao?”

Nàng cân nhắc câu hỏi hồi lâu, và mặc dù đúng là nàng cần cứu cha mình bằng bất kỳ giá nào, nàng vừa khẽ khàng thú nhận, vừa cởi bỏ chiếc áo len ngắn tay của mình, “Em nghĩ tự em đã đưa mình đến đây”.

Nàng ném chiếc áo của mình sang một bên, rồi đến chiếc nịt ngực. Ngay cả trong bóng tối mờ mờ, nàng vẫn thoáng nhận ra cằm và cổ họng anh giật giật đanh lại. Cơ thể khỏa thân của nàng hành hạ anh khiến nàng thích thú mỉm cười và nhích lại gần anh hơn. Hai lòng bàn tay của nàng chạm lên lớp nhung êm ái trên ngực anh, những ngón tay của nàng lần dần lên phía trên. “Ngài nói sao về điều đó đây, ngài Allende?”, nàng thì thầm.

Với vẻ chậm rãi đầy chủ ý, anh quay đầu về phía đầu nàng. Trong khi những ngón tay liều lĩnh vuốt ve một cách trễ nải dọc theo lưng nàng, miệng anh day nhẹ trên má nàng và hơi thở nóng bỏng ngọt ngào của anh phả lên da thịt của nàng. “Tôi nói rằng em là điều bé nhỏ quyến rũ nhất mà tôi từng thấy, thưa quý cô Hollis. Và tôi muốn cô hứa với tôi - bất kể chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, cô sẽ tìm đến tôi nếu như cha cô có khi nào lại gặp rắc rối nữa”.

“Không, Marcos”.

“Có. Em phải đến. Anh chỉ muốn bắt em phải hứa với anh rằng em sẽ không đi trả những khoản nợ không phải của mình, nhưng anh biết sẽ là không công bằng nếu đòi hỏi điều đó ở em. Em cảm thấy có trách nhiệm đối với ông ấy, anh tôn trọng điều đó. Giờ thì hãy làm ơn hiểu cho rằng anh cảm thấy có trách nhiệm đối với em”.

Những ngón chân của nàng co lại vì vẻ chiếm hữu ánh lên trong mắt anh. “Nhưng anh đâu phải có trách nhiệm đối với em”.

“Em là nhân viên của anh”.

“Anh có đến hàng nghìn nhân viên cơ mà”.

Những đốt ngón tay của anh vuốt ve đầu ngực của nàng, cơ thể nàng bừng tỉnh vì sự đụng chạm đó. “Nhưng em là người duy nhất là người yêu của anh”. Những từ đó lơ lửng trong không trung trong một khoảnh khắc nóng bỏng. Nàng đã sẵn sàng từ bỏ tất cả. Nàng chỉ còn muốn hôn anh. Gần như có thể nghe rõ từng giây đang tích tắc trôi qua khi thời gian của họ bên nhau sắp hết.

“Không cãi nhau nữa à?”, anh hỏi, cảm nhận rõ chiến thắng của mình. Nàng chịu thua, lắc đầu, quàng tay của quanh người anh. “Không”.

Khi làn môi họ chạm vào nhau, thì nàng đã nín thở từ lúc nào, môi nàng hé mở để gặp môi đang mỉm cười của anh trùm lấy môi nàng. Anh dịu dàng bọc lấy chúng rồi bắt đầu dụ dỗ và tra tấn nàng bằng những cái day cắn và mút dịu dàng khiến nàng đê mê ngây ngất từ đỉnh đầu đến tận gót chân.

Khi anh đặt nàng xuống giường, miệng anh càng lúc càng đòi hỏi nhiều hơn, làm ngọn lửa khát khao lan khắp trong huyết quản của nàng. Và khi lưỡi anh sục sạo tham làm và nóng bỏng vào trong nàng, một bàn tay với những ngón tay dài và khéo léo cũng lần ngược lên phía ngực nàng để nhào bóp một bên nhũ hoa đang thổn thức, ngóng đợi. “Chiquita”.

Anh cọ những sợi ria của mình vào cằm nàng và nàng thở dài như hụt hơi. Nàng đã là người tình của anh một tuần rồi.

Nàng chẳng là gì hơn thế và cũng sẽ không bao giờ có thể là gì hơn thế.

Một tay chống người lên, anh dùng tay còn lại để cởi thắt lưng quần nàng. Anh kéo trễ chiếc khóa xuống và lột chiếc quần ra khỏi người nàng. Ngón tay anh chạm nhẹ lên cạp chiếc quần lót và tạo những vòng tròn chậm rãi, uốn éo trước khi trượt dần xuống.

Người tình một tuần. Tất cả chỉ là thế. Cởi bỏ xong chiếc quần lót, anh hối hả đặt nàng xuống giường và phủ lên khắp cơ thể nàng một trận mưa những nụ hôn đầy bất ngờ. Trên vai, trên bụng nàng, rồi mở tiệc trên một bên nhũ hoa. Virginia trượt tay xuống và hờ hững vuốt ve phía sau mái tóc đen nhánh của anh trong khi nó vẫn mê mải chuyển động, trong đầu nàng băn khoăn không biết cảm giác cho con bú sẽ như thế nào. Đứa con của họ.

Lúc nào nàng cũng khát khao một gia đình.

Virginia, người tình một tuần!

Khi anh hôn trượt dần xuống dưới bụng nàng, đột nhiên một cảm giác đau quặn thắt ập tới khi nàng chợt nhận ra rằng nàng chưa bao giờ cảm thấy ước mơ của nàng về một gia đình lại nằm xa tầm với đến thế. Thoạt đầu nỗi khát khao đã bị gạt sang một bên để giúp cha nàng thoát khỏi nỗi đau khổ của ông. Giờ thì nó lại đang trỗi dậy trong tâm trí nàng và cười nhạo nàng.

Bởi vì nàng đã trở thành người tình của người đàn ông này.

Người đàn ông Tây Ban Nha tóc đen quyến rũ này.

Và tất cả những người đàn ông trong tương lai của nàng đều sẽ bị mang ra thầm so sánh với Marcos Allende. Mỗi chiếc giường mà nàng ngủ trên sẽ không giống như chiếc giường này. Và nàng hoảng sợ, nghi ngờ liệu có còn người đàn ông nào trên thế gian này hôn nàng như anh đã từng hôn nàng không nữa. Vuốt ve nàng như thế này, đúng như thế này.

Nhận ra miệng anh đang tiến gần xuống một nơi nguy hiểm, nàng oằn người dưới người anh. “Anh mà biết em đang nghĩ gì lúc này”, nàng ngửa mặt nói lên trần phòng, “anh sẽ rời khỏi phòng ngay”.

Anh nhìn thẳng lên và đón lấy ánh mắt của nàng, giọng anh nghiêm túc một cách đáng sợ. “Đừng trao cho anh trái tim của em, Virginia”. Ôi, lạy Chúa. Nàng nắm chặt mắt lại. Đừng đem lòng yêu anh, đừng phải lòng người đàn ông này. Nàng giễu cợt, giật tay mình ra khỏi tay anh khi nàng ngồi thẳng dậy. “Gì cơ? Anh nghĩ anh ghê gớm đến thế cơ à? Rằng em không thể cưỡng nổi anh chắc? Em nói cho anh biết nhé... trái tim em... không nằm trong thỏa thuận của chúng ta. Anh là ông chủ và em là... nhân viên. Còn đây chỉ là một... sự sắp đặt thôi”.

Một bàn tay chai sạn của anh vuốt ve lên xuống dọc chân nàng. “Ấy thế mà chúng ta vẫn dễ dàng quên mất chúng ta là ai ở đây, đúng không? Rất dễ lẫn lộn”. Nàng cau mày trước vẻ lo lắng trong giọng anh và ôm ghì lấy đầu anh, bướng bỉnh kéo môi anh vào môi nàng.

Người tình. Tất cả chỉ có vậy.

Tất cả những chuyện này là thật, đến mức không thể thật hơn được nữa, Virginia Hollis. Ngươi không thể làm cho anh ấy nhận ra được sao?

Họ đã dần hiểu nhau. Có lẽ hiểu quá rõ là khác. Họ tâm sự, nhưng không phải là về tương lai. Họ tâm sự, nhưng không phải là về hai người. Họ giả vờ, như họ đã thỏa thuận như vậy.

“Cả tuần này em có thấy vui không?”

Trên đường ra sân bayở phía sau chiếc Mercedes, Virginia ngồi nép mình bên cạnh Marcos và đặt má nàng trên vai anh. Tất cả thật kỳ lạ như bản năng mách bảo mà nàng lại tìm đến vị trí đó, và cũng như bản năng mách bảo mà Marcos lại choàng tay quanh vai nàng để chìa vai mình ra cho nàng.

Nàng không thèm quan tâm liệu nàng có nên làm thế hay không nữa, chỉ biết rằng vài tiếng đồng hồ nữa thôi là nàng sẽ không dám làm thế nữa. Vì thế nàng phải làm ngây bây giờ.

“Thật là một tuần kỳ diệu”, nàng thú nhận và giọng nàng lạc đi khi anh lướt nhẹ miệng mình ngang qua thái dương nàng và đặt nụ hôn dịu dàng gần như không thể cảm nhận được lên đó. “Bất ngờ... siêu thực và kỳ diệu”.

Anh ghì lấy nàng thật chặt, thật nồng nàn, và thì thầm vào mái tóc của nàng, “Lẽ ra chúng ta phải làm thế này từ trước rồi mới phải”. Thần người ngơ ngẩn vì hơi hướng thèm khát còn lơ lửng trong giọng anh, Virginia nghịch nghịch những chiếc cúc áo sơ mi của Marcos trong khi anh kiểm tra điện thoại và gọi một cú về văn phòng. Trong lúc anh nói vào điện thoại, nàng liếc trộm sang anh một cái.

Giọng anh ngân nga trong tai nàng, và cánh tay quanh người nàng đang lơ đãng đi lên đi xuống dọc cánh tay để trần của nàng. Suốt cả tuần qua nàng đã không thể nào ngăn được mình không chăm chú ngắm nhìn anh, và đã thầm sung sướng khi nhận ra rằng hầu hết các lần đó anh cũng đang ngắm nhìn nàng.

Khi đã ngắt máy, anh ngoảnh ra ngoài cửa sổ nhìn những ánh đèn pha lướt qua và nói. “Em sẽ tự chuyển tiền khỏi tài khoản của anh và giải quyết vấn đề của mình ngay đi nhé. Ngay lập tức, sáng sớm mai.”

Một mệnh lệnh. Như một người đàn ông độc đoán, và cũng là ông chủ của nàng. “Hiểu chưa?”

Nàng không nhận ra là nàng đã áp tay lên ngực anh cho đến khi bàn tay to lớn của anh đưa lên áp vào tay nàng. Nàng nhìn những ngón tay của họ đan vào nhau. Ngón tay của những kẻ yêu nhau.

Lạy Chúa, nàng vừa làm cái điều khinh suất nhất. Hãy nhìn nàng mà xem - xõa sượi trên người ông chủ của mình. Thử hình dung chuyện này mà lộ ra ngoài? Nếu mọi người mà biết? Tệ hơn tất cả là ruột gan nàng đang quặn thắt vì nàng căm ghét khi thấy nó chấm dứt. Mà nó phải chấm dứt - đêm nay.“Vâng, em sẽ giải quyết chuyện này ngay lập tức”, nàng thì thầm, và bất ngờ hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc của anh.

“Anh nghĩ rồi”. Marcos lật tay nàng lại để săm soi và ngón tay cái của anh bắt đầu chậm rãi vẽ vòng tròn giữa lòng bàn tay nàng. “Anh muốn đề nghị cho cha em một công việc”.

“Một công việc?”

“Anh nghĩ nếu ông ấy nhận thấy mình vẫn còn có ích, ông ấy sẽ phá bỏ cái vòn lẩn quẩn mà ôngấy đang bị kẹt bên trong”. Nàng yên lặng nghĩ ngợi, vẫn đặt má mình trên ngực anh, cảm thấy hoàn toàn thư thái nhưng đồng thời lại hoảng sợ khi nghĩ rằng cảm giác này có thể bị thay thế bởi nỗi khó chịu. “Tại sao chứ?”, nàng hỏi.

Anh nhướng một bên lông mày, rồi nheo mắt lại. “Tại sao cái gì?”

Nàng sờ lên chiếc thánh giá nặng trịch trên cổ anh. “Tại sao... lại... cha em?”

“Tại sao không?”

Nàng nhún vai, nhưng tim nàng bắt đầu đập rộn ràng khi nghĩ đến điều đó. “Có khi ông tuyệt vọng rồi”. Tuyệt vọng giống như nàng. Không biết nàng sẽ chịu đựng ngày thứ Haiở văn phòng như thế nào đây? Nàngthèm khát người đàn ông này kinh khủng. Anh là một người tình đặc biệt, luôn làm nàng cảm thấy mình thật quyến rũ và hoang dã đến nỗi nàng chỉ muốn chấp nhận đánh liều tất cả cùng anh, giờ đây anh lại còn trao cho cha nàng sợi dây cứu sinh không thể nào tin nổi này sao?

“Có lẽ ông ấy tuyệt vọng thật”, Marcos cười khùng khục với vẻ đồng tình. Nhưng không, cha nàng không hề tuyệt vọng, không có ai tuyệt vọng cả. Một nụ cười sáng bừng trên mặt nàng. “Hoặc có thể ông ấy sẽ muốn có thêm một cơ hội”. Và biết đâu rốt cuộc nàng vẫn đương đầu ổn thỏa với thứ Hai.

Nàng vẫn sống sót từ trước đến giờ, vẫn giả vờ như không hề khao khát gì Marcos suốt bao ngày, bao tuần, và bao tháng qua đấy thôi. Từ giờ nàng sẽ làm ra vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hết. Như thể khi anh nhìn nàng, ruột gan nàng không hề rối tung lên vì sung sướng, và khi anh mỉm cười với nàng, tâm can nàng không rúng động.

Trong khi đó anh đang mỉm cười với nàng, gây ra tất cả những run rẩy trong cơ thể nàng, và vuốt ve má nàng bằng bàn tay ấm áp của mình. “Anh đã tìm hiểu về ông ấy rồi. Ông ấy từng là một người đàn ông thông minh, tận tụy và ông ấy hoàn toàn có thể lại là một người như vậy.

Virginia lặng yên nghe những lời anh nói, thầm cảm ơn vì Marcos đã bỏ qua những sai lầm của cha nàng và nhận ra ông còn là một ngườiđàn ông chăm chỉ với công việc. Và một kế hoạch hình thành trong đầu nàng. Cha nàng từng điều hành một chuỗi cửa hàng lớn thành công và nếu mọi chuyện không xuống dốc sau cái chết của mẹ nàng, có lẽ bây giờ ông đã trở thành một CEO rồi.

“Anh biết không, Marcos”, nàng khẽ nói, cố làm vẻ mặt nghiêm túc giữa một cơn bùng nổ những cảm xúc. “Em nghĩ biết đâu ông lại thích đến Mexico”. Im lặng bao trùm. Chiếc xe rẽ về bên trái và đi vào đường dẫn nhỏ vào sân bay. Virginia nhớ lại vẻ mặt tối sầm lầm lì của Marcos trong chuyến tham quan Allende của họ và nàng bồi thêm, “Có khi ông lại thích làm việc từ tại Allende”, nàng nói. Nàng giật mồi từ từ, hy vọng sẽ gieo đôi chút nghi ngờ trong anh để anh xem xét lại quyết định của mình về tương lai của công ty. Nhưng anh vẫn lặng thinh, và nàng gần như hối tiếc vì đã thử.

Anh đăm đăm nhìn nàng với vẻ mặt đầu tính toán, rồi quay sang nhìn chiếc máy bay đang chờ sẵn. “Có thể”.

Cả hai đều không nói một lời nào, nhưng khi anh kéo nàng sát lại, cúi đầu xuống và hôn nàng, nàng cố vùng vẫy chống lại một cơn đau nhói trào lên. Đây chính là nơi lần đầu tiên họ đã hôn nhau.

Có nghĩ rằng nó cũng là nơi họ hôn nhau lần cuối cùng.

Buổi sáng hôm sau nàng đang dọn dẹp văn phòng của anh thì Marcos dừng lại ở ngưỡng cửa. Hình ảnh Virginia đang loay hoay với chiếc máy pha cà phê làm anh đứng sững lại, rồi máu trong người anh trào lên sôi sục.

Khi nàng rót cà phê ra cốc - cà phê đen, đúng loại anh thích - chiếc áo sơ mi cài khuy giản dị nàng mặc trên người hằn căng bộ ngực khiến cho anh chỉ ngắm nhìn cũng đủ phải khổ sở rồi.

“Xin chào”.

Nàng ngước lên với hơi thở khẽ hắt ra ngỡ ngàng. “Marcos - ông Allende”. Và đôi nhũ hoa của nàng lại chuyển động, chật căng, khiêu khích và quyến rũ khi nàng hít nhẹ vào.

Tim anh đập dồn dập trong khi họ trân trân nhìn nhau, những từ đó lở lửng trong không khí. Ông Allende.

Những từ được nói ra để xóa sạch tất cả những gì đã xảy ra ở Monterrey, Mexico. Không ngờ là nàng lại có thể làm được chuyện đó một cách dễ dàng như vậy, anh bước vào trong và đóng cửa lại sau lưng mình. “Xin chào, cô Hollis.” Anh thực sự có thể làm được.

Họ đã từng giả vờ là người tình của nhau.

Giờ họ sẽ giả vờ như chưa bao giờ là như vậy.

Nâng cốc cà phê đen lên ngang ngực, Virginia chăm chú nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác đăm đăm của một người phụ nữ e sợ rằng một người đàn ông đã biết những bí mật của nàng. “Tôi có thể lấy cho ông thứ gì đó được không, ông Allende?”

Em. Anh cắn chặt từ đó lại, cởi bỏ áo khoác và lẳng nó lên chiếc ghế sô - pha hình chữ L trước khi anh bước về phía bàn làm việc. Đầu óc anh quay cuồng với những ý nghĩ về nàng. Nàng ngước lên mỉm cười với anh từ nơi đang nằm trong lòng anh. Nàng bị ám ảnh vì sự ngăn nắp, và nó thể hiện rõ ràng. Phòng làm việc của anh sạch tinh tươm. Nàng là một cái xế hộp xếp đồ nhỏ nhắn, cô Hollis của anh. Ai có thể biết được rằng nàng có thể là một người phụ nữ bùng nổ như vậy trên giường? Phóng đãng nhường ấy? Sexy nhường ấy? Mê mẩn nhường ấy?

“Tôi nghe nói cô đã về nhà an toàn”, anh nói, bụng dưới rạo rực khi nhớ lại những lúc họ làm tình với nhau. Chết tiệt, đừng có quay lại đó, anh bạn.

“Vâng, cám ơn ông”. Nàng nhoẻn cười với anh, nụ cười làm những suy nghĩ trong đầu anh rối bời. “Và tôi tranh thủ ngủ thêm được một chút”.

“Tuyệt. Tuyệt”.

Cơ thể anh thắt lại vì câu nói của nàng, vì anh không hề chợp mắt được chút nào kể từ khi họ quay về. Anh nhớ nàng mãi không thôi, ngây thơ, cuộn tròn nép vào anh.

Diablos, anh chưa bao giờ hình dung được rằng lại có ngày anh hướng về Monterrey với nỗi khát khao. Giờ thì điều đó đã xảy ra.

Anh khát khao được ở đó với cô nàng trợ lý của mình một tuần nữa, nơi anh biết chính xác phải làm những gì với nàng. Môi mím chặt lại vì căm ghét những ý nghĩ nhục dục của mình, anh cầm cốc cà phê khỏi tay nàng khi nàng chuyển nó cho anh và vẫy tay ra hiệu cho nàng là mọi việc đã xong. Nấn ná chia tay cũng chẳng ích gì. “Tất cả chỉ có vậy thôi. Cám ơn cô, cô Hollis”.

Và với cơn đau quằn quại của những cơ bắp tinh thần, anh dứt mắt mình ra chỗ khác và đẩy hình ảnh của nàng ra khỏi tâm trí mình.

Anh còn công việc phải lo toan.
Bình Luận (0)
Comment