Hương Vị Tình Yêu

Chương 7

Gương mặt cô giáo chủ nhiệm hiện rõ vẻ nghiêm trọng. Tôi nhìn gương mặt của mình trong ảnh, hổ thẹn cúi đầu.

Cô chủ nhiệm thở dài một cách nặng nề, nói: “Lý Vi, các thầy cô đã xem tài liệu chuyển trường trước đây của em, em từng học tại một ngôi trường có tiếng, kết quả và thái độ học tập cũng không tồi, các thầy cô thực sự không hiểu, tại sao em lại thành ra thế này.” Cô chủ nhiệm nhìn tôi với ánh mắt như đang than thở: lại là một học sinh đua đòi, sa ngã.

Tôi sững người một lúc rồi định thần lại, sau khi sự sợ hãi lúc đầu qua đi, trong lòng tôi bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh. Để những bức ảnh này vào hòm thư của trường, rõ ràng có người cố ý nhằm vào tôi.

Trước những cái gọi là chứng cớ của cô chủ nhiệm, tôi căn bản không có cách nào biện hộ được, lúc cấp bách thế này chỉ có thể cố gắng hết sức phủ nhận.

“Thưa cô Lý, em và bạn nam trong ảnh không phải như cô nghĩ đâu ạ, chúng em không hề yêu sớm.”

Cô Lý giận dữ cầm lấy túi hồ sơ trên bàn, tức giận nói: “Vậy em giải thích sao đây, những tấm hình này là thế nào?”

Tôi ngẩng đầu, những lời giải thích cứ thế tuôn ra: “Chỉ với mấy bức hình này, không thể nói lên điều gì, hơn nữa em không thấy mình làm sai điều gì cả. Nếu cô nhìn kỹ bức hình một chút, sẽ thấy vị trí của em và bạn nam này cách xa nhau, về căn bản không phải là động tác thân mật gì cả. Em không biết mình đã đắc tội với ai, nhưng những bức hình này rõ ràng có người cố ý chụp”. Do góc chụp nên tôi và Trình Chân nhìn giống như đang ôm nhau, nhưng sự thật thì chúng tôi không hề chạm vào nhau.

Cô Lý nghe xong lời phản bác của tôi, sững người một lúc, chăm chú nhìn kỹ bức ảnh, hắng giọng, rồi mới nói: “Rốt cuộc em có ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề này không hả?”

Tôi nói với khuôn mặt đầy vẻ vô tội: “Vâng, em có thể thấy được chuyện này rất nghiêm trọng, rõ ràng có người muốn hãm hại em.”

Cô Lý trừng mắt nhìn tôi, gắt gỏng nói: “Nếu em đã có thái độ như thế này, vậy thì các thầy cô chỉ còn cách mời phụ huynh đến gặp thôi.”

Tôi vừa nghe thấy mời phụ huynh đến, đột nhiên chết lặng, giọng điệu cứng rắn lúc trước cũng dịu lại, cầu khẩn nói: “Cô Lý, bố em hiện đang đi làm ở nơi khác, hay là đừng gọi bố em đến có được không ạ?”

Cô Lý nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì cô sẽ gọi điện cho bố em. Chuyện yêu sớm này nếu không dạy dỗ tử tế, sau này sẽ còn tái diễn.”

Xem ra, cô Lý thực sự quyết tâm xử lý tôi, chấn chỉnh lại nếp sống trong trường. Ngộ nhỡ, trước mặt bố tôi, cô lại khẳng định tôi yêu sớm thì tôi chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào để giải thích nữa rồi. Tôi không muốn bị oan uổng thế này! Nhìn những bức ảnh trên bàn, tôi đột nhiên nghĩ đến một người, đó chính là bố của Trình Chân – chú Trình, chú ấy nhất định sẽ nhận ra dáng người của Trình Chân.

Tôi nghiến răng, trong lòng nghĩ cùng không sá gì nữa rồi, ngẩng đầu lên nói: “Cô Lý, em có thể gọi chú em đến không ạ?”

Sau khi nhận được sự đồng ý của cô Lý, tôi gọi điện cho chú Trình, bảo chú đến trường tôi một chuyến.

Chú Trình rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của tôi, lúc tôi đang ngập ngừng ấp úng kể lại sự tình câu chuyện, chú Trình không hề nói gì, nhanh chóng đến trường tôi.

Trong phòng làm việc, cô Lý vẫn đang chữa bài tập, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi, không khí có chút nặng nề.

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa đi vào, tôi quay ra nhìn thì ra là chú Trình, liền vội vã chạy ra giới thiệu: “Thưa cô, đây là chú của em.”

Giọng nói của chú Trình rất ấm áp, chú lịch sự chào hỏi: “Chào cô Lý, không biết Tiểu Vi đã gây ra chuyện gì phiền phức?”

Cô Lý rất khách sáo nói: “Có người báo Lý Vi yêu sớm, ở đây còn có cả ảnh, đều là sáng hôm nay có người gửi vào hòm thư của trường, hy vọng phụ huynh…”.

Cô chủ nhiệm vẫn chưa nói xong đã bị chú Trình ngắt lời: “Cô để tôi xem bức ảnh đã”. Chú Trình chỉ vào bức ảnh chụp tôi và Trình Chân ở trên bàn, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Bọn trẻ vẫn còn nhỏ tuổi như thế này, rất dễ do nhất thời hồ đồ mà bỏ qua tiền đồ tốt đẹp phía trước”. Cô Lý lại bắt đầu giảng giải với giọng tận tình khuyên bảo.

Chú Trình cầm bức ảnh lên nhìn kỹ một lúc, mới mở miệng nói: “Tôi lại không cho là như vậy”.

Cô Lý bị câu nói của chú Trình làm cho sững sờ, cho rằng mình vẫn chưa giải thích rõ ràng, đổi sang cách nói khác: “Trường học cấm yêu sớm, một lỗi nghiêm trọng thế này, tôi hy vọng phụ huynh sau khi về nhà nên có biện pháp giáo dục đúng đắn với Lý Vi”.

Chú Trình đặt bức ảnh xuống, mỉm cười nói: “Chưa hỏi rõ ràng mà đã làm nghiêm trọng vấn đề lên, chi bằng nên hỏi thẳng trước đã, hơn nữa, tôi không cho rằng đây là một lỗi quá nghiêm trọng”.

Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, tôi ngẩng đầu nhìn chú Trình, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và thán phục. Chú Trình quay sang nhìn tôi hỏi: “Tiểu Vi, cháu có thật sự yêu sớm không?”. Không phải hỏi kiểu chất vấn, cũng không phải khiển trách, chỉ như cuộc đối thoại bình thường giữa những người bạn.

“Cháu không”. Tôi ngẩng đầu nhìn chú Trình, ánh mắt bình thản.

Chú Trình cười, xoa xoa đầu tôi nói: “Chú tin cháu”. Đôi mắt chú để lộ ra vẻ kiên định, khiến cho tâm trạng bất an của tôi trong phút chốc ổn định trở lại. Hóa ra sự tự tin vốn có của Trình Chân là do kế thừa được từ bố.

Mặt cô Lý có chút biến sắc, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô hắng giọng một cái, quyết không bỏ cuộc, nói tiếp: “Bất luận bức ảnh này có phải là hiểu lầm hay không, anh cũng nên biết, những bức ảnh này bị chụp lại sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của nhà trường, điều này nhà trường không thể nào chấp nhận được, chúng tôi sẽ nghĩ cách lien lạc với phụ huynh của em nam này”.

“Không cần đâu, cô Lý, em nam trong bức ảnh này chính là con trai của tôi, câu trả lời của tôi vẫn như vậy, người làm cha mẹ nên tin tưởng con cái của mình”, chú Trình cho tay vào trong túi, nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Cô bé Tiểu Vi này cũng gần như là con gái của tôi, dù sao thì, kể cả chuyện này là thật đi nữa, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học hành, tôi cũng không phản đối”.

Chú Trình không thèm để ý đến vẻ ngượng ngùng của cô Lý, cố ý đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Cô Lý, thật ngại quá, một chút nữa tôi còn có cuộc họp, chuyện này tôi cảm thấy vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng, hi vọng cô Lý không làm khó bọn trẻ”.

Tôi nhìn theo dáng chú Trình rời đi, dường như có chút không dám tin tất cả những gì vừa xảy ra, vấn đề rắc rối như vậy lại có thể được giải quyết một cách dễ dàng.

Khuôn mặt cô Lý chuyển dần từ xanh sang đen, dường như đang kìm nén rất nhiều điều nhưng không có chỗ để nói ra, quay sang khuyên nhủ tôi, thao thao bất tuyệt giảng giải về tác hại, hậu quả của việc yêu sớm. Tôi mím môi, từ đầu đến cuối đều không nói lại câu nào.

Cuối cùng, cô Lý nặng nề thở dài một tiếng: “Các em như thế này, phụ huynh lại không quan tâm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”.

“Cô Lý, em rất tỉnh táo, và em cũng biết mình đang làm gì”. Tại sao các thầy cô lại không thể hiểu được, tâm trí của chúng tôi cũng đã dần dần trưởng thành hơn, hiểu rõ những điều mình muốn, chúng tôi có đủ dũng cảm và niềm tin để đối mặt với chính con người mình, dù có phạm sai lầm, chúng tôi cũng học được cách gánh vác trách nhiệm.

Nghe đến đây, cô Lý đã chịu từ bỏ cách giáo dục tự theo ý mình, chỉ còn cách cho tôi quay về ký túc.

Vừa về đến ký túc, tôi đã thấy mọi người đều đang hướng ánh mắt về phía mình, như muốn đâm xuyên qua người tôi vậy. Điều khiến tôi không hiểu được là, ánh mắt ấy lại có chút khinh thường.

Môn học buổi chiều, tôi ngồi trong lớp mà đầu óc cứ suy nghĩ lung tung. Lúc tan học, Liễu Đình nắm lấy tay tôi nói: “Tiểu Vi…”. Cậu ấy gọi tôi một tiếng rồi đột ngột dừng lại.

Tôi sốt ruột hỏi: “Vừa vào lớp, minh đã thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Do dự một lúc, Liễu Đình nói: “Người trong ảnh có phải là Trình Chân không?”

Tôi trố mắt nhìn Liễu Đình hỏi: “Sao cậu lại biết về bức ảnh ấy?”

“Bức ảnh ấy bị đưa lên diễn đàn chung của trường rồi, sáng nay trong giờ tin học mình cũng mới biết”.

Biểu cảm của tôi trong chốc lát như bị đóng băng lại, hai tay tê cứng, mất hết sức lực, dựa vào chiếc bàn trước mặt, tôi gần như đã quên mất phải hô hấp thế nào. Cảm giác này thật tồi tệ, tôi vừa khó chịu vừa uất ức, rốt cuộc là ai đã làm những việc này để chĩa mũi nhọn vào tôi.

Buổi chiều, quay về ký túc, tôi bật máy tính lên, vào trang web quen thuộc – diễn đàn chung của trường.

“Tin sốc về bạn gái Lâm Nguyên Nhất bắt cá hai tay” – tiêu đề bài viết nổi bật ngay trên trang chủ, dòng chữ lớn in đậm màu đen làm mắt tôi đau nhức.

Ấn vào tiêu đề để xem nội dung bài viết, trong bài đăng một bức hình, cùng trong đống ảnh mà các thầy cô nhận được, điều khác biệt là, bức ảnh được tải lên mạng còn rõ nét hơn. Khoảng cách giữa tôi và người con trai trong bức ảnh cũng đã được xử lý một cách đơn giản, động tác nhìn qua lại càng thân mật hơn.

Dáng hình người con trai kia cao lớn, cơ thể nhỏ bé của người con gái nằm gọn trong vòng tay của cậu ấy, phù hợp với bóng hình phản chiếu dưới ánh trăng, ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đây là cặp đôi vô cùng tình cảm.

Người đăng bài viết này còn để lại lời chú thích: Người con gái trong bức ảnh chính là bạn gái mới vô cùng thân thiết của Lâm Nguyên Nhất, nhưng người con trai mà cô ấy đang ôm lại không phải là Lâm Nguyên Nhất.

“Đồ bắt cá hai tay”, “đồ hèn hạ”… những từ ngữ độc địa bắn ra như những mũi kim đâm nát lục phủ ngũ tạng của tôi, tôi run rẩy đưa tay ra ấn chuột, tắt trang web đi.

Hai người cùng phòng tôi cầm hộp cơm đi qua nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Lức họ rời đi, tôi còn nghe thấy rõ ràng một giọng thấp trầm nói: “Thật là xấu hổ”.

Từng chữ một được truyền đến tai tôi, tất cả máu trong người tôi như bị dồn hết lên đỉnh đầu.

Đúng lúc ấy, Liễu Đình về đến phòng, nghe thấy những từ ấy, hét lên với mấy bạn nữ kia: “Giỏi thì nói lại lần nữa xem nào!”. Hai người kia cúi đầu bỏ đi, Liễu Đình đi đến bên cạnh tôi, dùng tay vỗ nhẹ vai tôi, im lặng không nói gì.

“Rốt cuộc ai đã hãm hại mình chứ?”. Nghĩ lại chuyện trước đây có người cố ý khóa trái tôi trong phòng dụng cụ, Liễu Đình cũng đã từng nói, chắc chắn có người đứng đằng sau giở trò, tôi đột nhiên rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Liễu Đình trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Gần đây cậu có xích mích gì với đám con gái bên cạnh Lâm Nguyên Nhất không?”

Tôi day day trán suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Đến Lâm Nguyên Nhất mình còn không tiếp xúc mấy, nói gì đến mấy người bên cạnh cậu ấy chứ…”

Tôi thật sự không tiếp xúc gì với những người con gái xung quanh Lâm Nguyên Nhất, người tôi nhớ ra chỉ có mỗi Lý Giai, nhưng tôi và cậu ấy làm gì có xích mích gì đâu cơ chứ?

Liễu Đình nhìn tôi, không biết nên an ủi thế nào, chỉ khẽ nói: “Nếu không, buổi tự học tối nay chúng ta không đi nữa nhé, mình ở lại đây với cậu”.

Tôi lắc đầu nói: “Mình muốn ở một mình một lúc”. Không cần phải đến phòng học tôi cũng có thể đoán ra được, mọi người chắc chắn đều đang bàn tán về bức ảnh trên diễn đàn của trường. Diễn đàn là nơi tin tức được đưa ra linh hoạt nhất nhưng cũng là nơi xuất hiện những tin đồn nhảm, hơn nữa, một tin sốc như thế này, nhất định đã sớm làm chấn động toàn trường rồi.

Lúc chuẩn bị đi học, Liễu Đình chợt nhớ ra điều gì đó quay sang nói với tôi: “À, đúng rồi, hôm nay cậu không mang điện thoại đi, tên nhóc Trình Chân tìm cậu mãi đấy”.

Tôi mở điện thoại ra, bên trong đúng là toàn cuộc gọi và tin nhắn của Trình Chân, nghĩ một lúc, tôi hỏi Liễu Đình: “Liệu có phải cậu ấy đã nhìn thấy bài viết trên diễn đàn rồi không?”

Liễu Đình thở dài nói: “Không biết là đã xem chưa, nhưng nghe đội trưởng của Trình Chân nói, chiều hôm qua, sau khi tan học, Trình Chân ở lại sân một mình tập cả buổi chiều, chắc đang có chuyện gì bực mình lắm…”

Lúc trời gần tối, điện thoại để trên bàn của tôi lại bắt đầu rung lên liên tục, màn hình điện thoại hiện lên tên của Trình Chân, tôi bực bội tắt cuộc gọi đi.

Nhưng đầu dây bên kia hình như không có ý định từ bỏ, vẫn kiên nhẫn gọi vào số của tôi.

Tôi mở điện thoại lên, thiếu bình tĩnh nói: “Trình Chân, rốt cuộc có chuyện gì chứ?”

“Cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi”. Đầu bên kia truyền đến một giọng nói, không giống như đang tức giận, mà còn có vẻ như đang thở phào nhẹ nhõm, Trình Chân nói với giọng thấp trầm, “Bức ảnh ấy em đã xem rồi, chị không sao chứ?”

“Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt”. Sống bao nhiêu năm như vậy rồi mà cuộc sống của tôi chưa có lúc nào lại tuyệt vời như thế này.

Trình Chân cười hì hì nói: “Sao từ trước đến giờ em không phát hiện ra, hóa ra chị cũng ăn ảnh nhỉ?”

Tôi chớp chớp mắt nói: “Em vẫn vui vẻ quá nhỉ, có gì đáng vui cơ chứ?

“Ơ kìa, có thể không vui sao? Em còn được lên cả trang chủ diễn đàn của trường chị cơ mà”.

Cậu ấy lúc nào cũng để cái vẻ mặt không quan tâm đến chuyện gì như thế, sự tức giận trong lòng tôi tự nhiên bùng phát, tôi hét lên với cậu ấy: “Em thì tất nhiên là vui rồi, người bị xui xẻo cũng không phải là em, người bị gọi lên phòng giáo viên cũng không phải là em, người bị người khác chỉ trỏ, chửi bới lại càng không phải là em, nhưng em dựa vào cái gì mà cười nhạo chị chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó Trình Chân dịu giọng lại, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Vi”.

Cả thế giới như đang đứng yên, bao trùm sự tối tăm của màn đêm, trùm lên cả sự hoảng loạn trong lòng tôi. Trình Chân cất giọng trầm ấm, khẽ nói: “Em không phải gọi đến để chọc giận chị, em rất sợ chị xảy ra chuyện”.

Một đêm cuối thu, trầm lắng và tĩnh mịch, tôi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời, đêm nay thiếu vắng ánh sáng lấp lánh của những vì sao, chỉ thấy một màu đen vô cùng vô tận, như không tìm thấy được điểm dừng. Một cơn gió lạnh thổi qua, gốc cây ngô đồng trơ trụi khẽ lay động, trong lúc rối bời thế này, trong đầu tôi hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Trình Chân.

“Lần trước, lúc em đến trường tìm chị, thấy dưới tầng có hai người cứ lén lén lút lút, nhưng lúc ấy em cũng không nghĩ gì nhiều, không ngờ bọn họ lại đang rình để chụp trộm”. Ngừng một lúc, cậu ấy đột nhiên hỏi: “Có phải chị đã đắc tội với ai không?”

Tôi có thể đắc tội với ai được chứ? Tôi nghĩ kỹ lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây nhưng cũng không thấy có gì đáng nghi.

Một lúc lâu sau, Trình Chân nói: “Không nghĩ ra thì thôi, em chỉ định gọi an ủi chị tí thôi. Nghỉ sớm đi, em cúp máy đây”.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, vội hét lên: “Đợi đã!”

“Ừ?”

Tôi đi ra chỗ sân thượng, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, gió đêm lướt qua mặt tôi, làm tan biến bóng râm đang bao trùm trong lòng tôi, tôi nói: “Xin lỗi, chị không nên tức giận với em”.

Tiếng Trình Chân từ đầu bên kia truyền đến một cách rõ ràng: “Em không sao, lo cho chị đi đã. Đừng để ý những lời người khác nói, chị chỉ cần là chính mình là được rồi”.

Tâm trạng bất an dần dần ổn định lại, tôi cảm nhận được hơi ấm đang bao quanh mình. Trước khi ngắt điện thoại, tôi nói: “Thứ bảy tuần sau là đến Giáng Sinh, nghe nói khu quảng trường sẽ tổ chức lễ thắp đèn cây thông Noel, em có muốn cùng đi xem không?”

Đầu bên kia điện thoại hình như có tiếng cười khẽ: “Chủ đề của lễ thắp đèn ấy không phải là đêm lãng mạn dành cho các cặp đôi sao, chị chắc chắn muốn đi cùng với em chứ?”

Mặt tôi nóng bừng, nhanh chóng nói: “Không chỉ xem mỗi thắp đèn mà còn phải tìm ông già Noel để lấy kẹo, rồi còn đổi quà nữa mà”.

“Vậy chị chuẩn bị quà gì cho em thế?”. Trình Chân tò mò hỏi, như một đứa trẻ.

Tôi cười thầm nói: “Đến lúc thắp đèn cây thông em sẽ biết”.

“Được”.

Rồi cậu ấy tắt máy.

Tôi mua một hộp sôcôla, nhân hạt dẻ của Ferrero Rocher mà Trình Chân thích ăn nhất, bên trong còn kẹp một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật màu hồng:

“Ngày 24 tháng 12, em là đứa trẻ được sinh ra vào đêm Giáng sinh, ngày ngọt ngào nhất trong năm, đây là món quà đẹp nhất mà Thượng đế dành cho em. Còn đối với chị, sự xuất hiện của em chính là món quà tuyệt vời nhất”.

Tôi có thể trở lại làm chính mình, nhưng cũng không thể tránh được việc bị cô giáo gán cho cái mác “yêu sớm”, cho dù sau chuyện bức ảnh kia, các thầy cô cũng không tìm được chứng cứ nào khác về việc tôi yêu sớm.

Sau này, thầy cô gọi Lâm Nguyên Nhất đến nói chuyện, không biết cậu ấy đã nói những gì mà nghe nói cậu ấy đã khiến thầy hiệu trưởng vô cùng tức giận, nhưng rồi cũng không làm gì cậu ấy. Một thời gian dài sau, chủ đề bàn tán mới nhất ngoài giờ học đã chuyển sang chuyện tình tay ba giữa Lý Vi, Lâm Nguyên Nhất và người con trai bí ẩn trong bức ảnh.

Dường như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thù địch, đã có một người tướng mạo xuất chúng, học hành, chơi thể thao giỏi, đối với các bạn nữ lại dịu dàng như Lâm Nguyên Nhất ở bên cạnh, vậy mà tôi còn đi bắt cá hai tay, hành động này, đối với những người không biết được sự thật đúng là khó có thể chấp nhận được.

Còn tôi thì nghe theo lời Trình Chân, mọi người đã không thay đổi được suy nghĩ của mình thì tôi chỉ cần là chính mình là được, đối với sự chỉ trỏ, đàm tiếu của người khác, những lời nói dù có khó nghe đến đâu đi nữa, tôi cũng sẽ làm như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Tuy nhiên, có những người bạn càng muốn tránh thì lại càng không thể tránh được.

Tôi đã rất chú ý để tránh mặt Lâm Nguyên Nhất, thậm chí cả sân tập cũng rất ít đi qua nhưng không ngờ Lâm Nguyên Nhất lại bất ngờ xuất hiện trước tòa nhà lớp học, chặn tôi lại, gọi to: “Tiểu Vi”.

Trong những lúc nhạy cảm thế này, tôi chỉ mong có thể tránh cậu ấy càng xa càng tốt, nhưng nhìn thấy vẻ cởi mở của cậu ấy, tôi quay đầu bỏ đi nhưng lại cảm thấy như vừa làm điều gì sai trái.

Tôi thở dài, quay đầu lại cười với cậu ấy: “Tìm mình có việc gì không?”

Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi nói: “Có phải dạo này cậu đang tránh mình đúng không?”

Tôi lắc đầu: “Làm gì có chuyện ấy, chỉ là dạo gần đây mình hơi bận thôi”. Trong lòng tôi đang than thở một cách vô cùng chán nản, không muốn chuốc thêm phiền phức thì tốt hơn là nên tránh đi, tại sao đến trốn mà cũng không tìm được nơi nào thế này chứ?

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi, Lâm Nguyên Nhất cũng không lòng vòng nữa, hỏi thẳng luôn: “Đêm Noel ngày 24 này, đội bóng rổ có tổ chức dạ tiệc, cậu có muốn tham gia không?”

Tôi bĩu môi: “Mấy người bọn cậu ầm ĩ quá, mình lại không thân quen gì nên thôi vậy, hơn nữ, mình cũng có việc rồi”.

“Giữ thể diện cho mình chút đi mà, nhiều người như vậy cùng chơi đùa cũng vui vẻ mà, cậu đừng nhỏ nhen quá thế, có nhớ chuyện xảy ra lần trước không?”, Lâm Nguyên Nhất cười, nháy nháy mắt, “Hơn nữa, bây giờ mọi người đều nói cậu là bạn gái của mình, mình không đưa cậu đi thì còn đi cùng ai được nữa chứ?”

Ngay lúc này, tôi không hiểu được trong lòng Lâm Nguyên Nhất thực ra đang nghĩ gì, cậu ấy hình như không hề để ý đến những tin đồn giữa chúng tôi mà trái lại còn có vẻ rất thích thú.

Tôi lắc đầu nói: “Thôi đi, mình không muốn có thêm tin đồn để lại bị gọi lên phòng giáo viên đâu. Mình chỉ là diễn viên đóng thế, làm bia đỡ đạn thôi”.

“Để được làm nam diễn viên chính của nữ diễn viên đóng thế cũng phải cạnh tranh đấy, liệu mình có được không?”. Lâm Nguyên Nhất làm ra vẻ cường điệu lên.

Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm Nguyên Nhất, lẽ nào cậu ấy đang nói đến chuyện thích tôi? Thoáng nhìn qua vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo của Lâm Nguyên Nhất, tôi cũng chẳng hiểu rốt cục chuyện đó là thật hay giả nữa, chỉ còn cách chuyển sang đề tài khác.

Tôi hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc cậu đã nói chuyện gì với giáo viên chủ nhiệm thế?”

“Muốn biết à?” Lâm Nguyên Nhất mỉm cười nhìn tôi, “Đồng ý làm bạn gái mình, mình sẽ nói cho cậu biết”.

“Đồ chết tiệt!” Tôi không thèm đáp trả, quay đầu chạy một mạch.

Lâm Nguyên Nhất không phải người xấu, mỗi lần có chuyện không vui cậu ấy thường ngồi bên nghe tôi tâm sự, chỉ là bản thân tôi hiểu rõ hơn hết những cảm xúc đó không phải tình yêu. Vì thế, nếu không thể đáp lại tình cảm của Lâm Nguyên Nhất, chi bằng hãy giữ khoảng cách với cậu ấy một chút.

Ngày Giáng sinh, ngay từ sáng sớm, Trình Chân đã gọi điện thoại cho tôi để nhắc: “Nhớ hôm nay chín giờ hẹn nhau dưới cây thông Noel ở quảng trường trung tâm thành phố đấy”.

“Ừ”.

“Nhớ mang quà theo đấy”.

“Biết rồi”.

“Không được đến muộn”.

Tôi không thể kiên nhẫn mà nghe tiếp được: “Phiền quá, chị đi học đây”. Tôi miết nhẹ đầu ngón tay lên ô cửa kính đã bị hơi sương làm mờ đục, phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của tôi trong đó.

Ngoài trời, những bông hoa tuyết bắt đầu rơi, thật hợp với khung cảnh ngày hôm nay. Liễu Đình phấn khích đến mức cứ mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự háo hức: “Những đôi tình nhân có thể ở bên cạnh nhau trong đêm Noel đầy tuyết, nhất định sẽ có một năm hạnh phúc”.

Khuôn mặt Liễu Đình vừa nói vừa tràn ngập niềm vui sướng.

Tôi quay đầu lại, đập đập tay lên vai Liễu Đình: “Nhìn cậu hôm nay rất vui vẻ, liệu có phải anh chàng đội trưởng đội bóng rổ đã thổ lộ hết với cậu rồi không hả?”

Mặt Liễu Đình ửng đỏ, cậu ấy cúi đầu khẽ nói: “Ừ, anh ấy nói hôm nay sẽ cùng mình đi chơi thật thoải mái, cậu có muốn đi cùng không?”

Tôi xua tay nói: “Không cần đâu, mình ghét nhất là đi xem pháo hoa, hơn nữa tối nay mình có hẹn rồi”.

Liễu Đình vừa cười vừa nói xen vào: “Anh chàng họ Lâm cũng có thể đi cùng mà, càng tăng tình bằng hữu giữa đội bóng rổ của hai trường chứ sao”.

Tôi lúng túng như ngậm hột thị, ấp úng nói: “Ai thèm quan tâm cậu ấy chứ. Thôi đi nào, sắp muộn học rồi đấy”.

Kết quả là sau giờ học tôi vẫn bị Liễu Đình kiên quyết lôi đến KTV để tham dự buổi tiệc giữa hai đội bóng rổ hai trường. Vừa bước vào sảnh, Liễu Đình đã được đội trưởng đội bóng tặng một bó hoa hồng tuyệt đẹp. Một người nào đó bật bài hát “Yêu em”, cậu ấy không hề lúng túng, cầm ngay micro lên hát một cách say sưa, thu hút các cô gái ở đó.

Trong sảnh, những ngọn nến đang sáng rực, Liễu Đình ngượng nghịu trong vòng tay của đội trưởng đội bóng, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng đáng yêu. Cậu ấy nhìn Liễu Đình bằng ánh mắt say đắm, khẽ siết chặt bàn tay Liễu Đình. Ánh mắt họ chạm nhau, khoảng không gian mờ tối trong nháy mắt như bừng lên màu hồng rực rỡ.

Tôi liếc nhìn thời gian, lễ thắp đèn cũng sắp bắt đầu, tôi đứng nép mình trong một góc rồi khe khẽ đẩy cửa bước ra ngoài sảnh.

“Sao lại về sớm thế?”. Tôi vừa ló đầu ra khỏi cửa thì gặp ngay Lâm Nguyên Nhất, bộ dạng mệt mỏi tựa vào cửa.

Cậu ấy uống nốt ngụm nước ngọt cuối cùng rồi vứt lon One and one rỗng không vào thùng rác ngay trước mặt…

Lâm Nguyên Nhất rút ra một chiếc bật lửa, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, ánh lửa vàng rực soi rọi khuôn mặt điển trai của cậu ấy. Im lặng một lúc lâu, Lâm Nguyên Nhất đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: “Đã đến rồi sao lại về sớm như vậy, đợi chút nữa còn có pháo hoa đấy”. Khuôn mặt cậu ấy nửa hư nửa thực.

Tôi bĩu môi: “Mình có hẹn rồi”.

Lâm Nguyên Nhất nở nụ cười đau khổ: “Là Trình Chân phải không, người trong ảnh cũng là cậu ấy phải không?”

Tôi bất ngờ nhìn Lâm Nguyên Nhất: “Sao cậu biết?”

Lâm Nguyên Nhất nhún vai: “Khi cậu quan tâm một ai đó thì nhất cử nhất động của người ấy cậu cũng sẽ để ý, cho dù là chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua”, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm, “Vừa nhắc đến Trình Chân đã căng thẳng như vậy rồi, chắc hẳn cậu rất thích cậu ấy đúng không?”

Dưới ánh nến, bóng dáng cao lớn lạnh lẽo của Lâm Nguyên Nhất lại càng trở nên rõ ràng hơn, cả thế giới ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như cũng chỉ làm nền cho cậu ấy mà thôi.

“Cậu muốn nói gì?”

Một điệu nhạc kết thúc, trong sảnh vang lên tiếng cười nói rộn rã.

“Tiểu Vi” Lâm Nguyên Nhất dựa sát vào tôi, chăm chú nhìn tôi và nói: “Không phải là cậu thích Trình Chân thật đấy chứ?”

Tôi hoảng hốt lúng túng nhìn Lâm Nguyên Nhất, tất cả những hành động ấy đã tố cáo chính tôi, tôi chẳng hề có suy nghĩ gì đối với Trình Chân, nhưng tôi cảm nhận rất rõ nỗi nhớ nhung cứ mỗi ngày một nhiều thêm. Liệu đó có phải chỉ là tình cảm yêu thương của một người chị gái dành cho em trai mình hay không? Tôi không thể khẳng định được.

Không muốn phải đối mặt với sự thật trong thoáng chốc đã bị Lâm Nguyên Nhất khơi ra, lòng tôi đau nhói, có một chút cảm giác lo lắng, và hơn thế nữa đó là sự hoang mang không biết phải làm thế nào.

Tôi muốn trốn chạy, không muốn giải quyết vấn đề này, nhưng rốt cuộc vẫn không né tránh được tình cảm thực sự của bản thân. Tôi ngẩn người hồi lâu, cố dùng hết sức đẩy Lâm Nguyên Nhất ra, quay người chạy như bay, như đang trốn một điều gì đó.

Tôi đã thực sự thích Trình Chân rồi sao? Hi vọng khi đối mặt với cậu ấy, trái tim tôi có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng nhất cho chính bản thân mình. Tôi muốn đi tìm Trình Chân, tôi muốn một đáp án chính xác.

Rõ ràng biết trước mặt là vực sâu nhưng tôi vẫn muốn bước tiếp, quyết định như vậy có lẽ bản thân tôi cũng trở nên u mê rồi.

Những bông tuyết lưa thưa bay một cách vô tư lự trên bầu trời, nền trời đã chuyển hoàn toàn sang màu tối sẫm. Trong bầu không khí huyên náo ồn ã của ngày lẽ giáng sinh, tôi lại cố gắng che giấu sự lo lắng, sốt ruột trong lòng mình.

Chưa tám rưỡi tôi đã đến quảng trường trung tâm thành phố và gọi điện cho Trình Chân.

“Alo, Trình Chân à, chị đã đến rồi đây, bây giờ em đang ở đâu?”

Phía bên kia tiếng Trình Chân vang lên một cách do dự: “Em còn có chút việc, có thể sẽ qua muộn một chút, chị đã ăn cơm chưa?”

Tôi thở ra lòng bàn tay một hơi dài rồi nói: “Ăn rồi. Ngoài đường đang có tuyết, em cẩn thận chút, còn nữa, chị đợi em. Lại…”. Không đợi tôi nói hết câu, Trình Chân đã ngắt máy. Tiếng tút tút kéo dài bên tai, khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Trước khi nghi thức bật đèn diễn ra, trên quảng trường cử một người đi phát thiệp, người chủ trì những hoạt động này đang cầm micro nói: “Mọi người hãy viết mong muốn của mình lên tấm thiệp, sau đó treo lên cây thông Noel, nhất định ước muốn sẽ trở thành sự thật”.

Tôi cầm tấm thiệp trên tay, hỏi mượn chiếc bút từ một nhân viên làm việc tại đó và viết lên trên một dòng chữ: “Hi vọng vào thời khắc đèn trên cây thông vụt sáng, tôi và Trình Chân có thể ở bên cạnh nhau, cùng cậu ấy đón một Giáng sinh đáng nhớ”.

Tôi ngồi trên bậc thềm phía trước quảng trường, ngắm những đôi tình nhân đang đi qua trước mắt, thời gian trôi qua từng giây, người đổ về quảng trường mỗi lúc một đông. Chỉ còn một phút nữa là đến chín giờ, vẫn chưa thấy Trình Chân xuất hiện, tôi giận dữ gọi điện thoại cho cậu ấy.

Vừa nghe bên kia nhấc điện thoại, tôi đã mắng xối xả: “Đồ chết tiệt này, không đến thì đừng hòng nhận quà nữa!”

Phía bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên: “Xin lỗi, mình là bạn học của Trình Chân, bây giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại, bạn có thể đợi chút nữa rồi gọi lại được không?”

“Vậy hả, xin lỗi làm phiền bạn”.

Cô gái này là ai? Tại sao điện thoại của Trình Chân lại có con gái bắt máy? Trình Chân vì cô ta mà không đến sao? Đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ bất an.

Tôi rất muốn tự nhủ mình hãy bình tĩnh, thế nhưng thời gian cứ trôi qua, sự đau khổ trong lòng tôi dần chuyển thành nỗi tức giận.

Mọi hoạt động trong đêm Giáng sinh đang ở thời khắc náo nhiệt nhất, Ông già Noel xuất hiện trong đám đông, mọi người xung quanh cũng đang hân hoan đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1…”

Tôi đứng thẫn thờ dưới cây thông Noel.

Cây thông được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ, đám đông xung quanh đang chúc mừng lẫn nhau khiến tôi càng cảm thấy dường như chỉ có mình tôi là bị gạt ra khỏi cái thế giới này.

Nhưng trùm pháo hoa tan dần trên không trung làm bầu trời dần chuyển màu, và trong không khí hỗn loạn ấy, tôi dường như nghe thấy tiếng lòng mình đang tan nát.

Tôi đứng trước cây thông Noel, nhìn ngắm những vật trang trí lộng lẫy trên cây, hét thật to: “Tất cả chỉ là dối trá mà thôi!”. Giọng nói của tôi nhanh chóng chìm nghỉm trong đám đông huyên náo.

Tôi đứng bất động như vậy trong một tiếng đồng hồ, trò vui trên quảng trường đang đi đến hồi cao trào cuối cùng. Tôi cảm thấy chân bắt đầu tê mỏi, đột nhiên từ đằng sau tôi có một bé trai xô vào tôi, làm tôi ngã dúi xuống đất. Mẹ cậu bé chạy đuổi kịp, quay đầu lại nhìn tôi, rồi xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cháu có bị đau ở đâu không?”. Nói dứt lời đã quay sang đứa trẻ trừng mắt nhìn, quát lớn: “Đã bảo không được chạy lung tung rồi, sao con lại cứ không nghe lời thế hả!”.

Tôi liền xua tay: “Không sao ạ, thật là không sao đâu ạ, do cháu không cẩn thận thôi”.

Đứa bé vừa nói xin lỗi xong liền bị mẹ tóm cổ lôi đi. Khi đi nó còn hỏi thầm mẹ: “Mẹ, sao chị ấy lại khóc thế?”

“Chị ấy chắc là bị ngã đau lắm”.

Mãi nhìn theo hai bóng người một cao một thấp ấy cho đến khi khuất hẳn, lâu sau tôi mới định thần trở lại, đưa tay lên lau mặt, những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi đã thấm đẫm hai bên má.

Cho dù nghi thức thắp đèn đã kết thúc, tôi vẫn không muốn rời khỏi nơi này, cứ cố chấp níu giữ sợi dây hạnh phúc cuối cùng đang dần trôi đi.

Lau hết những giọt nước mắt trên mặt, tôi không tin Trình Chân thật sư quên ngày sinh nhật mình, không tin cậu ấy có thể quên mất buổi hẹn với tôi. Tôi cầm điện thoại lien tiếp gọi vào số cậu ấy, nhưng dù gọi thế nào, cũng đều không có người bắt máy, kèm theo đó là những tiếng tút dài báo hiệu máy bận, tôi dần rơi vào trạng thái vô cảm.

Trở về trung tâm quảng trừơng, đứng dưới cây thông Noel được chăng đèn nhấp nháy rực rỡ, tôi vẫn không thể cảm nhận được một sự ấm áp nào trong ngày lễ này.

Tay cầm chặt điện thoại di động, tôi mở danh bạ, muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng sau khi lật qua danh bạ một lượt, ngón tay nhấn phím cũng dần dần dừng lại.

Ngây người ra vài giây, tôi đột nhiên mỉm cười.

Tôi chợt nhận ra rằng, trong thành phố này, tôi không có cha mẹ, không có người thân, không có bạn trai và cũng chẳng muốn làm phiền đến hạnh phúc của người khác.

Tôi không ngăn được việc tự chế giễu chính bản thân mình. Thật là một đêm Giáng sinh đau khổ, tôi khẽ mỉm cười. Nước mắt vừa bắt đầu trực trào ra trên khóe mắt, đã bị tôi ngoan cố kìm lại.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một cách gấp gáp.

Từng hồi một không ngừng nghỉ. Lúc này tôi vừa đau lòng vừa tức giận, trong lòng đã định sẽ không tha thứ cho Trình Chân. Tôi mở điện thoại rồi quát to: “ Trình Chân, nếu em muốn xin lỗi chị cũng không nhận đâu”.

Đầu bên kia không có tiếng trả lời.

“Trình Chân, nói đi”.

Thời gian chầm chậm trôi qua trong cảm giác chờ đợi nặng nề.

Im lặng giây lát, đầu bên kia vang lên tiếng hỏi: “Có phải đã làm cậu thất vọng rồi không?”. Thì ra người gọi là Lâm Nguyên Nhất.

Sự chờ đợi trong lòng tôi bỗng chốc được thay bằng sự thất vọng ghê gớm, tôi chẳng còn cách nào đành ngoan cố, lau hàng nước mắt đang không ngừng rơi xuống, siết chặt lấy chiếc điện thoại và hỏi: “Có việc gì thế?”

Cậu ấy nói: “Mình gọi điện thoại để bảo với cậu, không qua đây chơi quả thật đáng tiếc. Bọn mình mua rất nhiều quà tặng, đang chuẩn bị phát đây”.

Tôi ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, lúc này tuyết đã ngừng rơi, loáng thoáng bên tai tiếng nói trong điện thoại bị tiếng pháo hoa làm đứt quãng.

Tôi thở dài rồi nói: “Cậu muốn gọi điện để nói với mình chuyện này à?”

Máy bên kia bắt đầu nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, nhưng cũng không che giấu được âm thanh ấm áp trong câu nói của Lâm Nguyên Nhất.

“Và…mình muốn gặp cậu”.

Lúc này, lời nói dịu dàng của Lâm Nguyên Nhất đã chạm đến trái tim giá lạnh của tôi, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi như thể đang muốn trêu tức tôi. Có lẽ trái tim giá lạnh này đang cần được sưởi ấm, tôi nhắm nghiền mắt nghĩ ngợi: Hoặc là tôi có thể thử đi ra ngoài xem sao.

Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi: “Các cậu đang ở đâu?”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười: “Vẫn đang ở quán bar, cậu có muốn qua đây chơi không?”

Đêm đã khuya như vậy, tôi rốt cuộc cũng không thể chống đỡ lại với sự cô đơn, đành quay về với đám người đang tụ tập ồn ã đó.

“Được, mình sẽ đến ngay”. Lau khô nước mắt, tôi quay đầu rời xa quảng trường tràn ngập sự đau khổ này.

Vẫn là sảnh Karaoke khi tôi rời đi. Khi tôi đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy Liễu Đình hào hứng quay trở về chỗ ngay sau khi vừa hát xong, nhìn thấy tôi mặt cậu ấy lộ rõ sự ngạc nhiên: “Tiểu Vi?”

Tôi gật gật đầu, nhìn một lúc trong phòng cũng không thấy bóng dáng của Lâm Nguyên Nhất, tôi quay sang hỏi Liễu Đình: “Lâm Nguyên Nhất đâu?”

“Cậu ấy vừa đi ra ngoài mua đồ”. Vừa nói Liễu Đình vừa nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Kì lạ, không phải hôm nay cậu có hẹn sao, sao lại quay về?”

Tôi cảm thấy khó có thể giải thích ngắn gọn trong một câu nên chỉ thở dài: “Mình bị cho leo cây rồi”.

Liễu Đình tiến đến gần tôi, tò mò hỏi: “Thật quá đáng, ai để cậu phải leo cây vậy? Mình sẽ giúp cậu dạy cho hắn ta một bài học”.

“Không cần đâu”. Tôi lắc lắc đầu, cũng là do tôi tự suy diễn, cho rằng Trình Chân thích mình, cho dù khi đứng dưới cây thông Noel nghe mọi người đồng thanh đếm ngược, trong lòng tôi vẫn mong chờ cậu ấy có thể xuất hiện trong những thời khắc cuối cùng. Cho đến khi nghe điện thoại của Lâm Nguyên Nhất, tôi mới chợt bừng tỉnh, hi vọng liền biến thành nỗi thất vọng, trong lòng lại đau khổ như thế này.

Liễu Đình lo lắng hỏi tôi: “Thật là không sao chứ? Trông cậu có vẻ buồn quá”.

Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bỏ đi, không còn ý nghĩa gì nữa rồi”.

Có thể tôi đã thực sự thích Trình Chân, thích những ngón tay mảnh khảnh nhưng rắn rỏi ấy, thích ánh mắt ấm áp của cậu ấy khi nhìn tôi. Mỗi một cử chỉ của cậu ấy, mỗi một nụ cười đều in sâu vào tâm trí tôi.

Nhưng nắm trong tay một thứ tìm cảm xa vời hóa ra lại khó khăn như vậy, cảm giác này thật mệt mỏi quá, từ bỏ nó đi còn tốt hơn là để tâm trí cứ lơ lửng như vậy.

Tiếng nhạc chát chúa dội vào làm lồng ngực tôi trở nên khó chịu, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo. Tôi cảm thấy chóng mặt, nên đã đến ghé vào sát tai Liễu Đình: “Chỗ này ồn quá, mình ra ngoài hít thở không khí chút đây”.

Liễu Đình gật gật đầu: “Mình sẽ đi cùng cậu”.

Từ trong phòng nhảy bước ra, chúng tôi đi đến bên ngoài cửa lớn của quán bar, Liễu Đình đột nhiên hỏi tôi: “Cậu thật sự không định suy nghĩ đến chuyện Lâm Nguyên Nhất sao?”

Trong tiền sảnh lớn vang lên một tiếng nhạc êm dịu, ánh đèn từ phía trong soi rọi khuôn mặt tôi, lúc mờ lúc tỏ. Tôi nói: “Mình không ghét cậu ấy, chỉ là cảm thấy cậu ấy hơi phức tạp”, vì thế mà lần nào cậu ấy cũng nhìn thấu tâm can tôi.

Nụ hôn với tôi lần đó, ánh mắt cậu ấy đã không thể che giấu được sự cô đơn và đau khổ, khiến tôi lờ mờ hiểu rằng, Lâm Nguyên Nhất kỳ thật chưa bao giờ quên được Lý Giai. Bị phản bội trong chuyện tình cảm đối với cậu ấy có lẽ là một điều không dễ chấp nhận, vì thế khi đối diện với Lý Giai, mới trở nên lạnh nhạt và xa cách như vậy, hoàn toàn không biết che giấu sự hận thù của mình với cô ấy.

Nếu không phải từng yêu một cách sâu sắc thì không thể hận tới mức đó được? Tôi lén thở dài, cũng may là bản thân tôi chưa rơi vào trong đó, nếu không thì cũng không thể chịu đựng nổi.

Ngoài trời hơi lạnh, trên đường người đi lại thưa thớt, tôi và Liễu Đình mua đồ uống, rồi đứng bên dưới ngọn đèn đường không người nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Dưới ánh đèn mờ ảo, những làn sương trắng mỏng toả ra nhè nhẹ… đột nhiên có ba bốn bóng người vụt qua, chặn ngay trước mặt tôi và Liễu Đình.

Trước mắt tôi thấp thoáng hiện ra mấy người nam sinh đang băng qua đường, mặc bộ đồng phục của trường Trình Chân, bộ dạng suồng sã cợt nhả:

“Sao lại chỉ có hai cô em xinh đẹp ở đây thế này? Haha, đáng thương quá, có cần bọn anh đưa các em về nhà không?”, chúng vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai Liễu Đình.

“Cút!”. Liễu Đình hét lên một tiếng, dùng hết sức gạt tay trên vai mình ra, định kéo tôi chạy đi nhưng bị bọn chúng quây lại thành vòng tròn.

Một tên trong đó ấn chặt tay Liễu Đình ép cậu ấy vào thành tường rồi nói: “Không thích tử tế thì đây cũng không cần tử tế”.

“Bỏ tay ra!” – Tôi xông ra ngăn lại.

“Làm gì mà đi nhanh thế, nói chuyện với nhau chút đã”. Tên đó vừa nói vừa vỗ vỗ lên má Liễu Đình.

Tôi tức quá liền quát to: “Bỏ ngay cái tay thối của mày ra”, vừa nói vừa ném mạnh lon coca vào người chúng.

Bọn chúng sững người lại, nhìn tôi một lúc, lát sau có một tên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn nói với tôi bằng một giọng suồng sã: “Đây chẳng phải bạn gái của hotboy Lâm Nguyên Nhất hay sao? Sao đêm Giáng sinh mà anh ta lại không đi với em à?”. Tên cầm đầu tiến lại gần tôi, túm lấy vai tôi rồi nói: “Nó không cần em thì chúng ta cùng đi chơi nhé”.

Tôi hoảng sợ, dùng hết sức đẩy tay hắn ra, trong lúc vùng vẫy thoát ra tôi rốt cục lại vung tay cho hắn ăn một cái bạt tai. Hắn huơ huơ nắm đấm lên trước mắt tôi. Tôi nghĩ, thôi xong rồi, mặt mũi choáng váng, không còn biết nên phản ứng như thế nào nữa.

Lúc này, cánh tay tôi đột nhiên bị người nào đó nắm chặt, kéo về phía sau, ngay sau đó một bóng người xuất hiện trước mắt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người chắn trước mặt tôi rốt cuộc lại là Trình Chân…

Dưới ánh đèn đường leo lét, gương mặt khôi ngô của Trình Chân trở nên lạnh lẽo vô cùng.

“Tiểu Vi, chị không sao chứ?”. Quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt Trình Chân trở nên dịu dàng hơn.

Tôi sững người nhìn gương mặt quen thuộc ấy, cố gắng kìm nén trái tim đang đập dữ dội, rốt cuộc vẫn là cậu ấy, Trình Chân.

Bị Trình Chân giữ chặt bên vai, tôi bất giác khe khẽ run lên, sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt không ngăn được lại chực trào ra.

Nhìn bộ dạng buồn bã của tôi, Trình Chân cũng trầm ngâm không nói, đột nhiên cậu ấy quay người lại, đá thẳng vào một tên vừa tiến sát đến tôi.

Một tiếng rầm vang lên, tên đứng trước mặt tôi bị ngã ra đất, khiến nhóm bạn của hắn cũng một phen hoảng sợ.

Trình Chân nheo mắt, khóe miệng không thèm cử động, nhìn giống như đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến mức làm cho người khác phải hoảng sợ. Cậu ấy quát lên với mấy tên đó: “Bắt nạt hai cô gái mà cũng đòi bản lĩnh gì, muốn tìm người chơi, tao sẽ cùng chúng mày chơi”. Vừa nói vưa giơ chân giáng một cú mạnh.

Mấy tên đó vội vàng bỏ chạy, nhưng vẫn còn cố nói với lại: “Mày đừng có tinh vi!”

Trình Chân nhếch mép, quay người chỉ thẳng vào bọn chúng: “Tất cả cùng xông vào đi!”. Vừa nói dứt lời, cậu ấy đã bị cả lũ bao vây lại.

Tôi nghe thấy những tiếng la hét trong đám người đó, hơi sững lại, đột nhiên cảm thấy ngay lúc này tâm trí còn căng thẳng hơn lúc đối diện với bọn chúng khi nãy.

Trình Chân vốn không vừa, thế nhưng phải đối mặt với nhiều người như vậy, cũng khó mà tránh được hết. Nhìn thấy sau lưng Trình Chân có một tên nhặt cây côn lên, chuẩn bị đánh lén Trình Chân. Ngay tại thời điểm nguy cấp ấy, đột nhiên có hai người xông tới, nhắm thẳng tên định đánh lén sau lưng Trình Chân đá luôn một cú, tên này thoắt cái đã bị đá bay ra ngoài.

“Làm gì đấy?”

Ánh đèn đường tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, rọi vào mặt hai người vừa đến, hóa ra là Lâm Nguyên Nhất và anh bạn đội trưởng đội bóng rổ.

Nhóm thanh niên ngẩng đầu lên nhìn thấy vóc dáng cao mét tám của hai người trong đội bóng rổ, lại quay đầu nhìn đôi mắt hằn rõ những tia đỏ của Trình Chân, tự biết có đánh cũng không lại. Chúng chỉ vào Lâm Nguyên Nhất rồi lắp bắp: “Bọn mày cứ đợi đấy, bọn tao không bỏ qua như thế này đâu”. Sau đó xô cả vào nhau chuồn thẳng.

Anh đội trưởng đội bóng kéo Liễu Đình về gần bên mình, cẩn thận xem cô ấy có bị sao không rồi mới nói: “Xin lỗi, anh đến muộn”. Liễu Đình với bộ dạng còn chưa kịp hoàn hồn, đợi đến khi bạn trai ôm mình vào lòng, tâm trí mới bình tĩnh trở lại, cô vỗ mạnh lên vai anh, nói: “Sao bây giờ mới đến, suýt nữa thì… suýt nữa thì…”. Vừa trải qua một tình huống nguy hiểm như vậy, nên ngay cả một cô gái tính cách vốn dĩ mạnh mẽ như Liễu Đình cũng bị hù dọa hú vía.

Đội trưởng vừa vỗ về Liễu Đình vừa quay sang hỏi Trình Chân: “Sao cậu lại ở đây?”

Trình Chân trầm ngâm đáp lại: “Tôi theo đám thanh niên côn đồ này được một lcus rồi, cũng may còn đánh lại được chúng”.

Tôi sải bước tiến đến phía Trình Chân: “Đã đi theo chúng một lúc như vậy sao không sớm ra mặt, cậu cứ đứng như vậy nhìn chúng tôi bị mấy tên côn đồ đấy ức hiếp sao?”

Trình Chân nhíu mày nói: “Em lo chúng phát hiện nên giữ khoảng cách với chúng, đến khi phát hiện có điều không ổn thì mọi chuyện đã như vậy rồi, xin lỗi”.

Lấy lý do gì vậy, tôi nhìn thẳng Trình Chân, hét lớn: “Xin lỗi? Chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản là đủ sao? Một câu xin lỗi liệu có giải quyết vấn đề không?”

Lâm Nguyên Nhất tiến lại gần tôi, giữ tay tôi lại rồi hỏi: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?”. Trong lòng tôi thoáng chút bất ngờ, mơ hồ cảm thấy hành động của cậu ấy vượt quá sự thân thiết thông thường nên tôi khẽ rút tay ra.

Trình Chân nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất kéo tay tôi, khựng lại giây lát rồi ngay lập tức kéo tôi về phía cậu ấy, trong ánh mắt Trình Chân như phát ra những tia lửa nhằm thẳng vào Lâm Nguyên Nhất.

Trình Chân cười nhạt, chỉ vào Lâm Nguyên Nhất rồi quay sang hỏi tôi: “Chị thích anh ta phải không? Thích đến mức bị anh ta hại chết cũng không có ý nghĩa gì phải không?”

Những lời nói của Trình Chân khiến cho Lâm Nguyên Nhất, người từ đầu giờ vẫn luôn im lặng, không thể kiềm chế được sự tức giận.

Trình Chân tiến lại gần Lâm Nguyên Nhất nói: “Bây giờ tôi thật sự thấy rất hối hận, trước đây tôi không muốn ép Tiểu Vi, muốn chị ấy dần dần hiểu rõ được tình cảm của mình, để chị ấy tự lựa chọn, nhưng bây giờ… Anh căn bản không có tư cách để đấu với tôi”. Cậu ấy nói rồi đưa tay về phía tôi, thấp giọng nói, “Tiểu Vi, em thích chị, vì thế, em tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ chị”.

Tôi sững người nhìn Trình Chân, trong lòng cảm thấy nhói đau. Cả người như đang ở trong mơ.

Tôi cười khổ sở, lắc đầu với Trình Chân: “Người không giữ lời hứa là em, rõ ràng đã hẹn với chị rồi, lại còn ở bên cạnh người con gái khác, em có tư cách gì xía vào chuyện của chị”.

Nói xong, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm giác cay đắng, xót xa bao trùm lấy tôi. Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt lấp lánh như những vì sao của Trình Chân, tôi sẽ không thể kìm được mà rơi nước mắt. Tôi cúi đầu, kéo kéo vạt áo Lâm Nguyên Nhất, khẽ nói: “Bây giờ đầu mình đang rối bời, không thể cho cậu bất cứ câu trả lời nào cả, nhưng bây giờ mình có thể xin cậu một điều được không, đưa mình đi khỏi đây!”
Bình Luận (0)
Comment