Vốn là như thế.” Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Như thế a.” Cơ Diệu Hoa kéo dài âm, sau đó chống má bảo, “Thân thân đút cho ta đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hai tay của Phong chủ hình như vẫn lành lặn.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Chẳng qua bề ngoài trông hoàn hảo vậy thôi. Kỳ thực sau lần đầu nhìn thấy thân thân, chúng đã nhũn đến giở không lên rồi.”
“Vậy ư?” Đoan Mộc Hồi Xuân bất ngờ vung tay đánh tới mặt y, Cơ Diệu Hoa cứ thế bất động mặc cho hắn tiếp cận.
Nhìn khuôn mặt tô trắng còn hơn cả giấy, tay Đoan Mộc Hồi Xuân cứng đờ giữa không trung.
“Thân thân đây là muốn sờ ta sao?” Cơ Diệu Hoa phi thường phối hợp đưa mặt tới.
Ngón tay Đoan Mộc Hồi Xuân vừa chạm đến mũi y thì đột nhiên rụt lại.
Cơ Diệu Hoa che miệng bảo: “Thân thân vẫn ngượng ngùng như thế a.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đưa bánh bao ra nói: “Phong chủ, thỉnh.”
Cơ Diệu Hoa há mồm.
Đoan Mộc Hồi Xuân cầm bánh bao tống thẳng quá nửa vào.
Cơ Diệu Hoa ấm ức nhìn hắn, lấy bánh bao ra nói: “Thân thân, sao ngươi lại chặn cứng cái miệng anh đào nhỏ của ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”
Cơ Diệu Hoa cắm cúi ăn bánh bao, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đoan Mộc Hồi Xuân tự thấy bản thân không phải kẻ xem mặt mà bắt hình dong, nhưng trông bộ dạng đó của y, quả có loại kích động muốn che mặt tránh nhìn.
Cơ Diệu Hoa giải quyết xong một cái bánh bao, lại há mồm.
Lần này Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ đút một phần ba.
Cơ Diệu Hoa tiếp tục ăn.
Cứ thế một đút một ăn một đút một ăn mãi đến khi xơi sạch ba cái.
Cơ Diệu Hoa ngăn cái bánh bao thứ tư trong tay Đoan Mộc Hồi Xuân, cười xuề xòa nói: “Ba cái vừa đủ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm hỏi không biết bản thân có quá nhạy cảm không, nhìn sao cũng thấy câu này của Cơ Diệu Hoa dường như ám chỉ cái gì đó.
“Thân thân chủ động đem bánh bao đến cho ta, phải chăng nghĩa là thân thân…” Cơ Diệu Hoa cắn móng tay, chăm chăm nhìn hắn, thủy quang trong mắt sóng sánh như thể sắp trào ra, “Đã sẵn sàng để cùng ta
cộng phó vu sơn**(hoan ái)?”
“…” Đoan Mộc Hồi Xuân đứng phắt dậy, quay đầu bỏ đi.
Cơ Diệu Hoa thân pháp cực nhanh ôm choàng thắt lưng hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân trở tay đánh trả một chưởng.
Cơ Diệu Hoa một tay ôm eo hắn, một tay bắt lấy tay hắn nhanh đến mức cào trúng mu bàn tay, y cười đắc chí vươn hai tay vòng qua thắt lưng hắn từ phía sau, nói: “Thân thân đến gặp ta, ta thật cao hứng a.”
“Phong chủ thỉnh tự trọng!” Mỗi một chữ đều phát ra từ kẽ răng. Đoan Mộc Hồi Xuân cứ tưởng Kỷ Vô Địch đã là kẻ bất phàm bất khả tư nghị nhất trong số những người hắn từng gặp, hiện tại mới biết, núi cao còn có núi cao hơn. Bên cạnh Kỷ Vô Địch chí ít vẫn còn Viên Ngạo Sách, Cơ Diệu Hoa thì tứ vô kỵ đạn (ngang tàng) chẳng khác gì một Kỷ Vô Địch sử dụng võ công của Viên Ngạo Sách.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nha nha nha, ta luôn luôn thích ở cùng thân thân mà.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngửa đầu, chậm rãi, chậm rãi hít sâu một hơi.
Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu. (việc nhỏ không nhẫn sẽ phá tan đại cục)
Nếu Cơ Diệu Hoa chưa mời đã tới thì hắn đây cứ thuận nước đẩy thuyền, bằng không chẳng phải phí hoài nỗi khổ bị trêu chọc trường kỳ của hắn!
“Phong chủ.” Đoan Mộc Hồi Xuân tận lực cắm mắt nhìn lên cành Bách xum xuê xanh biếc trong vườn, “Đa tạ ngươi hôm qua xuất thủ tương trợ.”
“Nha, phải rồi.” Cơ Diệu Hoa gác cằm lên vai hắn, “Thương thế của thân thân thế nào?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, ngỡ rằng cuối cùng cũng lôi được trọng tâm câu chuyện từ chỗ kỳ kỳ quái quái trở về, “Đa tạ Phong chủ quan tâm, thương thế của Tôn Ẩn đã ổn.”
Tay Cơ Diệu Hoa lần theo thắt lưng hắn mò lên trên, miệng thao thao bảo: “Tai nghe không bằng mắt thấy, ta phải tận mắt nhìn một cái mới được.”
“Không cần.” Đoan Mộc Hồi Xuân ghì lấy tay y, cố định chúng về thắt lưng, “Phong chủ ban cho linh đan diệu dược, thuốc đã dùng sao có thể không khỏi bệnh?”
“Ai.” Cơ Diệu Hoa bất giác thở dài.
Dù nguyên do y thở dài chẳng hề khiến Đoan Mộc Hồi Xuân hiếu kỳ chút nào, nhưng xét tình xét lý xét hoàn cảnh trước mắt, hắn đành lễ độ hỏi một câu, “Cớ chi Phong chủ lại thở dài?”
Cơ Diệu Hoa ảm đạm đáp: “Bởi vì ngươi.”
…
Quả nhiên là đáp án hắn tối không muốn nghe.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang nghĩ phải làm sao để chuyển trọng tâm câu chuyện, chợt nghe Cơ Diệu Hoa nói: “Thương tích của thân thân còn có thể dùng dược chữa lành, nhưng bệnh của ta thì không thuốc nào trị nổi.”
“A?” Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt, cẩn cẩn trọng trọng hỏi han, “Bệnh của Phong chủ là…”
“Bệnh tương tư thân thân a!” Cơ Diệu Hoa đáp, đoạn rướn tới hôn lên mặt hắn!
“…” Biết ngay đáp án của y tuyệt đối không tầm thường! Hắn vừa uổng công vui mừng cái gì chứ? Đoan Mộc Hồi Xuân lại hít sâu, nỗ lực trấn áp nỗi kích động muốn nâng tay áo lên chùi mặt, bình tĩnh mở miệng hỏi, “Phong chủ không cảm thấy tư thế của chúng ta rất kỳ quái sao?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Có sao? Ta không cảm thấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân phán như đinh đóng cột: “Có.” Hắn đang ra sức vùng khỏi sự kiềm hãm của Cơ Diệu Hoa, thế nhưng Cơ Diệu Hoa lại buông tay trước.
“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa cắn móng tay nói, “Võ công vừa khôi phục là ngươi đã đối xử tệ bạc với ta rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không đổi sắc nói: “Phong chủ đa tâm, trước khi bị đưa đến Thánh Nguyệt giáo, Tôn Ẩn thụ nội thương, may nhờ Phong chủ ra tay tương trợ, mới hòng khôi phục được võ công. Ân của Phong chủ Tôn Ẩn khắc cốt ghi tâm, sao lại có thể bạc đãi Phong chủ.”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Nhưng đến giờ thân thân vẫn chưa hề chủ động hôn ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân rất muốn nói rõ một lần, nhưng chợt nghĩ đến kế hoạch của Lục Nhân Nghĩa, đành đem lời tận lực nén xuống, thở dài nói: “Tính mệnh Tôn Ẩn chẳng dài lâu, sao dám tiếp nhận tình cảm của Phong chủ.”
Cơ Diệu Hoa trừng lớn mắt, “Thân thân cũng tương tư thành bệnh?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa dịp nói: “Chẳng hay Phong chủ có từng nghe qua…Trấn Tâm hoàn?”
“Chưa từng nghe.”
Cơ Diệu Hoa đáp đến sảng khoái, khiến Đoan Mộc Hồi Xuân phải giật mình, nhất thời khó phân được y đây là giả vờ, hay thật sự không biết.
Vốn hắn định nói thẳng ra, nhưng lại nhịn xuống. Lập trường của Cơ Diệu Hoa vẫn chưa xác định, việc y rốt cuộc có quan hệ thế nào với Cơ Thanh Lan cũng thập phần mơ hồ, tuy y giúp hắn khôi phục võ công, nhưng đằng sau hành động ấy có ẩn dấu thâm ý hay không còn chưa biết, quả thực chưa phải thời điểm để nói thật tâm.
“Vừa rồi Phong chủ đã đi đâu?” Đoan Mộc Hồi Xuân thuận miệng hỏi.
Cơ Diệu Hoa đáp: “Đi gặp Thanh Lan thân thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh, thầm lấy làm may mắn cho quyết định vừa rồi của mình, “Công tử thức giấc rồi?”
Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Đáng tiếc là Thanh Lan thân thân đi vắng.”
“Đi vắng?” Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Đi đâu vậy?”
Cơ Diệu Hoa đảo tròng mắt, hể hả cười nói: “Thân thân muốn biết?”
Nhìn mặt y một cái, Đoan Mộc Hồi Xuân liền phán luôn: “Không muốn.”
“Di? Thân thân không cân nhắc cân nhắc lại sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân quay sang thu hồi thực hạp trên bàn đá rồi bỏ đi.
Cơ Diệu Hoa gọi theo hắn: “Ngọ thiện (bữa trưa) thân thân có tới không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nguyên bản không định để ý, nhưng đi được bảy tám bước vẫn bị gương mặt Lục Nhân Nghĩa liên tục nhảy ra trong đầu bắt dừng chân. Hắn quay lại bảo: “Nếu Phong chủ không muốn đến thính đường dùng bữa…”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ta muốn cùng ăn với thân thân.”
“Vậy thì để ta đến.”
Giá như con người chỉ cần ăn ba ngày một lần thì tốt rồi.
Lúc đem thực hạp trả về trù phòng, Đoan Mộc Hồi Xuân cố ý đảo một vòng qua chỗ Cơ Thanh Lan, quả nhiên không thấy Cơ Thanh Lan, chỉ gặp A Bội từ bên trong bước ra.
A Bội thấy hắn, đôi mắt liền sáng ngời, sau lại tối sầm ngay tức khắc, cuối cùng lúc bừng lên thêm lần nữa, thì đã thành ánh lửa phừng phực.
“Ngươi không biết xấu hổ!” A Bội sấn tới, hậm hực đá cho hắn một cước, ngoảnh mặt bỏ đi.
Đoan Mộc Hồi Xuân bị đá mà chẳng hiểu tại sao. Cho dù nàng biết chuyện hôm qua Lục Nhân Nghĩa tới phòng hắn, thì cũng đâu cần phải dùng phản ứng ấy. Lẽ nào nàng hoài nghi bọn họ làm cái gì trong phòng? Hắn càng nghĩ càng thấy vô lý, nhịn không được đuổi theo hỏi: “A Bội cô nương, vì sao lại nói thế?”
A Bội bước nhanh vài cái, ngẫm lại vẫn không cam tâm, bèn lao trở về, rút khăn tay trong mình ra dúi vào người hắn, “Còn không mau lau sạch vết son trên mặt, đi rêu rao khắp nơi bộ đắc ý lắm sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đến lúc này đã rõ căn nguyên. Nghĩ đến bản thân vừa mang một cái dấu như vậy nghênh ngang rảo quanh Dị Khách Cư, hắn không khỏi đỏ mặt.
A Bội chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Tại sao ngươi luôn luôn không chịu nghe lời ta, cớ gì cứ phải chung chạ với Phong chủ chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp không được. Lúc trước hắn còn có thể quang minh chính đại bảo rằng bản thân vô tội bị liên lụy, nhưng hiện tại khó mà mở miệng được nữa, suy cho cùng sáng nay là chính hắn tự tìm tới cửa.
“Có phải ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định trở về Trung Nguyên không?” A Bội dừng một chút, rồi đột nhiên hạ giọng nói, “Nếu ngươi quả thực muốn quay lại Trung Nguyên, ta có biện pháp.”
Chương 29 hoànChú thích:Vu sơn: Vu Sơn là một ngọn núi có thật, nơi đây có Trường Giang Tam Hiệp trứ danh (bao gồm Cù Đường Hiệp, Vu Hiệp và Tây Lăng Hiệp) chảy qua. ‘Vu Sơn vân vũ’ vốn là cảnh quan tự nhiên tuyệt đẹp, tại đỉnh Vu sơn cao ngất xanh thẳm nằm giữa mười hai ngọn núi non trùng điệp, mây phủ mưa bay thập phần hùng tráng mỹ lệ.
Tuy nhiên, trong tiếng Trung nếu dùng “Vu Sơn vân vũ” hoặc tách rời ra thành “Vu sơn” hay “vân vũ”, đều mang ý khác chỉ việc tình ái triền miên của nam nữ.
Lấy “Vu Sơn vân vũ” để hình dung chuyện giữa nam nữ là từ một đoạn thú vị trong <Cao Đường phú> và <Thần Nữ phú>.
Thời điểm Sở Tương Vương cùng Tống Ngọc du lãm ở đài Vân Mộng, Tống Ngọc kể: “Ngày trước tiên vương (chỉ Sở Hoài Vương) đã từng đến đây du lãm, vui chơi mệt mỏi sau thì ngủ. Tiên vương mơ thấy một nử tử mỹ lệ động nhân, nàng tự xưng là Vu Sơn chi nữ, nguyện ý hiến dâng chăn gối cho Sở vương hưởng dụng. Sở Vương biết
huyền ngoại hữu âm (Cổ nhân ví vợ chồng như đàn cầm, đàn sắt) nên phi thường vui vẻ, lập tức lâm hạnh vị mỹ nữ Vu sơn ấy, đôi bên hoan hảo. Vu Sơn nữ dặn Hoài vương, nếu còn muốn tìm nàng, hãy nhớ tại Vu Sơn, sáng sớm có “triêu vân’(mây bay), ban đêm có ‘hành vũ’(gió thoảng).
Đó là lý do hiện nay”Vu Sơn vân vũ” được dùng để hình dung việc hoan ái.
Sóc Phong dịch.