Ngoài cửa sổ sắc trời âm trầm, mây đen giăng kín, vài tia sáng trong mây trắng điểm xuyết cuối chân trời trở nên bé nhỏ xa xăm mà huyền ảo vô thực. Ngày về đã gần ngay trước mắt, lại ngỡ như tia sáng đó cơ hồ mãi không bắt được.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng lặng bên khung cửa thật lâu, vạt áo trước vương chút sương mai, bám vào da thịt, lạnh thấu tim.
Bên kia tường rộn rã tiếng bước chân, dường như cố tình muốn để ai đó chú ý.
Tiếng cửa chính phòng ken két mở ra, như tia nắng sớm đầu tiên đột phá đêm trường, thanh trong mà sắc sảo.
Đoan Mộc Hồi Xuân lẳng lặng trở về giường, chăm chú dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở ngoài.
Cơ Diệu Hoa từ chính phòng bước ra, thủng tha thủng thỉnh rời cửa, “Uy, tập luyện buổi sáng ư?”
Có người dùng tiếng Tây Khương đáp lại một tràng.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nha nha nha, không xong rồi! Ta ngủ một đêm dậy dường như nghe không hiểu tiếng Tây Khương nữa!”
Đối phương lại lít chít lách chách thêm một trận, ngắn hơn so với trước một chút.
Cơ Diệu Hoa thở dài phán: “Ai, sao nghe vẫn không hiểu vậy.”
Tiếng bước chân y hồi chuyển, chầm chậm đến trước cửa sổ phòng Đoan Mộc Hồi Xuân.
Mặc dù không ở vị trí đối diện khung cửa, Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn cảm nhận được ánh mắt của y từ bên ngoài xuyên thẳng vào, “Thân thân…” Y dè dè dặt dặt kêu.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang định ra vẻ tỉnh giấc, chợt nghe Cơ Diệu Hoa hạ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn là thân thân còn mệt lắm, không bằng để ngày mai hãy lên đường.”
…
Rõ ràng là y cố ý.
Đoan Mộc Hồi Xuân hít sâu một hơi, trở người ngồi lên, vơ lấy áo khoác mắc ở trên giá, đứng dậy mặc y phục.
“Thân thân đã tỉnh?”Cơ Diệu Hoa bám dính song cửa nhìn vào trong.
Đoan Mộc Hồi Xuân buộc hảo áo khoác, tiến tới trước cửa sổ.
Cơ Diệu Hoa hớn hở cười nhìn hắn: “Thân thân, chào!”
Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên đóng cửa, “Phi lễ chớ nhìn.” Kỳ thực hắn làm thế, chẳng qua vì không muốn để Cơ Diệu Hoa phát giác sự bất thường của hắn mà lấy làm nghi ngờ, mặc dù, hắn mơ hồ cảm thấy dường như Cơ Diệu Hoa đã phát hiện được cái gì đó về kế hoạch giải cứu hôm nay.
Rửa mặt chỉnh chu hoàn tất, Đoan Mộc Hồi Xuân liền xuất môn.
Cơ Diệu Hoa đứng ngay giữa viện, tay cầm ngân liên tử (sợi xích vàng) được y dùng làm vũ khí.
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng chột dạ, bình tĩnh lẳng lặng bước tới hỏi: “Phong chủ đang luyện công?”
Cơ Diệu Hoa phấn khởi cười nói: “Thân thân, ngươi thấy ta quấn ngân liên tử quanh lưng hai vòng hay một vòng thì đẹp?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Có gì khác biệt?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu quấn hai vòng…” Y vừa nói vừa làm, “Chỉ có thể rũ xuống một đoạn nhỏ thế này. Nếu quấn một vòng…” Y xả một vòng ra, “Sẽ lộ ra cả dây dài.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đều được.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ý của thân thân đây, nghĩa là đều đẹp ư?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cúi nhìn thắt lưng y. Ngẫm lại mà nói, so với bản mặt y, thắt lưng của y quả thực làm thế nào cũng đẹp.
“Vậy quấn một vòng đi.” Cơ Diệu Hoa quấn kỹ ngân liên tử, “Kiểu này rút ra cũng tiện.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Sao hôm nay Phong chủ lại muốn mang ngân liên tử?”
“Bởi vì hôm nay phải xuất môn a. Thân thân tú sắc khả xan như thế, ngộ nhỡ bị đạo tặc cướp mất thì biết làm sao?” Y lo lắng ngưng mày, “Nhất định ta phải hảo hảo bảo hộ thân thân mới được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân khép mắt, thản nhiên nói: “Phong chủ lo xa rồi.”
Cơ Diệu Hoa vừa như thở phào nhẹ nhõm, lại như đang thở dài: “Lo xa mới tốt a.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đến trù phòng bưng bữa sáng về.
Cơ Diệu Hoa nhìn cái màn thầu lẻ loi trơ trọi trong mâm, nhíu mày, “Thân thân, đây không phải là bữa sáng chứ?”
“Chính là bữa sáng.”
“Nhưng ta thấy giống lương khô ăn dọc đường hơn a.”
“Dùng lương thực ăn trên đường làm đồ ăn sáng.” Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không đổi sắc nói. Hiện tại từ trên xuống dưới Thánh Nguyệt giáo đều bận rộn chuẩn bị cho buổi hẹn sắp tới của Giáo chủ và Minh tôn, hiển nhiên ai lại đi quan tâm đến chuyện điểm tâm ăn uống. Cái màn thầu này là do bữa trước hắn tìm đồ ăn cố tìm thêm, mới hòng kiếm được.
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thân thân đã ăn chưa?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Thỉnh Phong chủ dùng.”
Cơ Diệu Hoa cúi nhìn, phân cái màn thầu ra làm hai, đưa nửa cái cho Đoan Mộc Hồi Xuân, “Thân thân ăn đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày nói: “Phong chủ không cần phải thế, Tôn Ẩn không đói bụng.”
“Thân thân không ăn, ta cũng không ăn.” Cơ Diệu Hoa ném màn thầu vào mâm một phát.
Đoan Mộc Hồi Xuân cầm lấy một nửa yên lặng mà ăn.
Cơ Diệu Hoa cũng ăn theo.
Nhất thời, miệng cả hai đầy màn thầu, nhờ vậy trong phòng khá là thanh tĩnh.
Thế nhưng thanh tĩnh chẳng bao lâu, đã nghe Cơ Thanh Lan gọi cửa: “Phong chủ.”
Cơ Diệu Hoa nuốt một cái dứt điểm miếng màn thầu, sau đó đích thân ra mở cửa, “Thanh Lan thân thân, ngươi tới tìm ta để bỏ trốn sao?”
Cơ Thanh Lan bảo: “Ta có vài lời muốn nói với Phong chủ và Tôn Ẩn.”
“Nga?” Cơ Diệu Hoa đứng chắn trước cửa, “Lẽ nào Thanh Lan thân thân nguyện ý cả ba chúng ta về sau sống có nhau?”
Cơ Thanh Lan không hưởng ứng trò đùa, “Vào bên trong có tiện không?”
Lúc này Cơ Diệu Hoa mới chịu tránh người.
Thấy Cơ Thanh Lan tiến đến, Đoan Mộc Hồi Xuân hành lễ: “Công tử.”
Cơ Thanh Lan xua tay cười bảo: “Kể từ nay, Phong chủ mới là công tử của ngươi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghiêm trang nói: “Phong chủ là Phong chủ, Tôn Ẩn vĩnh viễn không dám quên ân đức của công tử.” Dĩ nhiên là không thể quên. Tư thù hạ độc, mối thù khiến Thánh Nguyệt giáo gây hấn với Ma giáo, tất cả hắn đều khắc cốt ghi tâm.
Cơ Thanh Lan lại cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn lầm người.”
Cơ Diệu Hoa bất mãn nói: “Thanh Lan thân thân, ta còn ở đây đó.”
Cơ Thanh Lan lấy một chiếc hộp nhỏ chừng nửa gang tay từ trong tay áo ra, đưa cho Cơ Diệu Hoa rồi nói: “Đây là Trấn Tâm hoàn buổi đầu tiên ta tặng Tôn Ẩn. Chỉ là muốn duy trì cần phải dùng mỗi tháng, nhưng một viên này công dụng đến cả đời. Nếu không cùng Tôn Ẩn hợp ý, thú thật, ta cũng không nỡ cho đi. Thỉnh Phong chủ sau hai mươi mốt ngày nữa, lúc bình mình, cho Tôn Ẩn uống vào.”
Cơ Diệu Hoa ngắm nghía chiếc hộp nhỏ trong tay, “Nha nha nha, Thanh Lan thân thân bất công quá đi mất. Vì sao chỉ cho Mạn Hoa thân thân, không cho ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Phong chủ là người luyện võ, lại còn là tuyệt đỉnh cao thủ, thể chất vượt trội so với người thường, hiển nhiên không cần đến Trấn Tâm hoàn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hờ hững đưa mắt nhìn chiếc hộp trong tay Cơ Diệu Hoa, lòng dạ bốn bề khởi sóng. Việc Trấn Tâm hoàn, nguyên bản hắn định chờ lúc thoát khỏi Thánh Nguyệt giáo sẽ thỉnh cao thủ hạnh lâm(*) của Trung Nguyên tương trợ, không ngờ Cơ Thanh Lan tự giao giải dược ra, hơn nữa lại giao cho Cơ Diệu Hoa. Nghiễm nhiên Cơ Thanh Lan đây là muốn ban ơn lấy lòng Cơ Diệu Hoa, nhưng cũng bớt được cho hắn không ít chuyện. Nói cách khác, nếu hiện tại khống chế được Cơ Diệu Hoa, tất hắn có thể bình an trở về Trung Nguyên.
“Như thế a.” Cơ Diệu Hoa bỏ chiếc hộp vào lòng. “Hảo a, Thân thể Mạn Hoa thân thân có khỏe mạnh, thì tương lai của ta mới hạnh phúc được a.”
Cơ Thanh Lan vội ho một tiếng hỏi: “Phong chủ định khi nào khởi hành?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thanh Lan thân thân định khi nào khởi hành?”
Cơ Thanh Lan đáp: “Minh tôn hẹn đúng vào giờ Dậu, vì vậy Giáo chủ tính khởi hành giờ Tỵ.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Tỵ thì tử thì (giờ Tỵ là giờ tử), không tốt lắm a. Nhưng mà ta thích!”
Cơ Thanh Lan hỏi: “Phong chủ cũng định khởi hành giờ Tỵ?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Không. Ta tính giờ Ngọ khởi hành.”
Lần đầu tiên Đoan Mộc Hồi Xuân thực sự cảm nhận được một khắc tựa một năm. Càng nhắc nhở bản thân đừng để ý đến sắc trời trong ngày, lại càng mất tự chủ hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần đến giờ Tỵ, có một giáo đồ Thánh Nguyệt giáo chuyển đến phong thư.
Cơ Diệu Hoa chẳng buồn nhìn qua, phất tay dùng tiếng Tây Khương bảo: “Đọc.”
Giáo đồ kia mở thư đọc lên.
Hắn đọc bằng tiếng Tây Khương, với Đoan Mộc Hồi Xuân mà nói chẳng khác gì thiên thư.
Giáo đồ đọc xong, cẩn cẩn trọng trọng quan sát nét mặt Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa chống má, thần sắc vẫn một mực như mọi khi, chỉ gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Giáo đồ đặt thư xuống bàn.
Cơ Diệu Hoa lệnh: “Đốt đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lẳng lặng điểm ngọn lửa, sau đó châm một góc thư vào nến, thả xuống đất, nhìn ánh lửa cháy bùng lên rồi lụi dần. Tuy động tác của hắn không hề trì trệ, nhưng lúc tiến hành thì mắt chăm chăm nhìn mặt thư, âm thầm nhớ kỹ hình dạng hàng chữ ngay giữa giấy. Vừa rồi khi đối phương đọc thư, hắn cũng nhớ được mấy từ ở đầu câu, dù không rõ nhớ được tới phần quan trọng hay không, nhưng có chút đỉnh vẫn còn hơn không.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên nói: “Thân thân, thật không thú vị a.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa dịp bảo: “Đã vậy, Tôn Ẩn cáo lui trước.”
“A?” Cơ Diệu Hoa đang định phản đối, Đoan Mộc Hồi Xuân đã tiến trước một bước rời khỏi, tự ý trở về phòng.
Về tới phòng, hắn không dám chậm trễ, chấm nước trà viết đi viết lại nhằm học thuộc ký tự trong giấy, mãi đến khi xác định vững vàng đã nhớ kỹ, mới đưa tay xóa hết những vệt nước trên bàn.
Chương 42 hoàn.Chú thích:
*Ðức Khổng Tử ngồi dạy học dưới giàn hạnh, vì thế nên thường dùng làm chữ gọi về cửa thầy học. Nhà Ðường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh (“hạnh viên” 杏園) nên tục mới gọi các người đỗ là “hạnh lâm” (杏林).