Hữu Châu Hà Tu Độc

Chương 49

Cơ Diệu Hoa thêm vào mấy cành cây, nhóm lại ngọn lửa, sau đó ngồi xuống bên người Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân làm như không thấy, ăn chiếc bánh nướng đã nguội lạnh.

“Cành cây đáng chết, dám cứa rách khuôn mặt bé nhỏ của thân thân.” Cơ Diệu Hoa lấy thuốc trị thương trong ngực ra, tỏ ý muốn giúp thoa thuốc.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngoảnh mặt, trong đầu phát sinh cảm giác quái đản, xúc động muốn phun cả bột mì trong miệng.Nhưng xúc động thì xúc động, kết cục hắn vẫn lặng thinh đưa mặt qua.

Cành cây cứa không sâu, chỉ để lại vết máu nhàn nhạt.

Cơ Diệu Hoa nhúng nhúng ngón tay vào nước trước, kế đến dùng ngón áp út cẩn cẩn trọng trọng chấm một chút, bôi lên mặt hắn.

Thuốc cao mát lạnh, đối lập với khuôn mặt càng lúc càng nóng lên của Đoan Mộc Hồi Xuân.

“Thân thân, ngươi làm sao vậy?” Cơ Diệu Hoa dừng tay, giương mắt nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt nhìn miếng bánh nướng trên tay, lãnh đạm hỏi: “Phong chủ đã xong chưa?”

“Xong rồi.” Cơ Diệu Hoa thấy hắn định đi, vội kéo lại bảo: “Vẫn còn những vết thương khác.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta có thể tự lo được.”

Cơ Diệu Hoa nhìn bàn tay hắn đưa tới, do dự một lúc, lưu luyến bàn giao bình dược trong tay.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhận lấy dược bình, phóng người lên cây, ngồi xuống một chạc cây, tựa lưng vào cành, mở bình tự thân trát thuốc.

Cơ Diệu Hoa đứng dưới lo lắng bảo: “Thân thân, ở trên cây không an toàn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “So với ở cạnh Phong chủ an toàn hơn.” Hắn phán xong câu đó, phía dưới trầm mặc một hồi, lúc đầu Đoan Mộc Hồi Xuân còn thấp thỏm, chẳng biết y sẽ ứng đáp ra sao, rồi thoắt cái lại thấy hả dạ. Bị tóm trên đường đào tẩu, xem như là chuyện thảm bại nhất trong đời hắn, đối với kẻ đầu sỏ gây nên tất cả, cả một chút tâm ý báo đáp sơ sài* hắn cũng không dư dả.

*Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.

Chẳng bao lâu, ánh lửa mờ dần.

Dưới tàng cây Cơ Diệu Hoa khe khẽ gọi: “Thân thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm mắt, giả mù giả điếc.

Cơ Diệu Hoa dường như đã bỏ cuộc, cứ thế thả người ngồi xuống gốc cây, mặc cho ánh lửa ngày một tối, rồi tắt hẳn hoàn toàn.

Đoan Mộc Hồi Xuân mở mắt, thất thần nhìn về phía trước.

Kể từ khi lưu lạc Tây Khương đến nay, nếu có lúc nào hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đó chính là buổi tối. Bóng đêm xóa đi sự khác biệt giữa Trung Nguyên với Tây Khương, đôi khi có thể giúp hắn đánh lừa bản thân, rằng thực chất hắn vẫn đang ở Bễ Nghễ sơn, hoặc là…

Tê Hà sơn trang.

Phía chân trời mới chuyển sang màu xám, Cơ Diệu Hoa liền tỉnh.

Y vừa đứng dậy, lập tức không chớp mắt ngóng nhìn thân ảnh cao cao tại thượng trên cành cây, như sực nhớ ra điều gì, khóe miệng y khẽ nhếch lên.

Chim chóc bừng tỉnh, hót vang.

Đoan Mộc Hồi Xuân giật giật chân, tựa tỉnh phi tỉnh.

Cơ Diệu Hoa tận dụng thời cơ, đột nhiên rống to một tiếng: “Thân thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hốt hoảng bật dậy, nhíu mày, cúi nhìn y.

Cơ Diệu Hoa đang dang rộng tay, hướng về phía hắn đầy mong đợi, thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không khỏi thất vọng buông tay nói: “Sao thân thân không chịu ngã xuống chứ?”

“…” Đoan Mộc Hồi Xuân nhún chân, nhảy từ trên cành xuống, bắt đầu thu thập hành lý. Hành lý là trước đó hắn chuẩn bị ở Thánh Nguyệt giáo, kế đến là tay nải của Cơ Diệu Hoa vốn hắn cũng mang theo, lúc đụng độ người trong Ma giáo vẫn chưa vứt bỏ, không nhờ thế, bọn họ đã chẳng có lương khô để dùng. Nghĩ tới lương khô, bụng hắn như  gõ trống. Đêm qua ôm một bụng tức, ăn vội vã mấy miếng lương khô rồi lên cây, hiện tại ngủ xong cả đêm, nguôi hết giận, trong bụng tự khắc thừa ra khoảng không, khẩn thiết cần bổ sung thực phẩm.

Cơ Diệu Hoa thấy hắn lôi bánh nướng ra, nhanh nhảu lấy lòng đưa ấm nước tới.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y một cái, đón lấy nốc ừng ực ừng ực mấy ngụm, xong xuôi lau khóe miệng bảo: “Đi thôi.”

Cơ Diệu Hoa kinh ngạc hỏi: “Thân thân nguyện ý theo ta về Tuyệt Ảnh Phong?”

“Nếu ta không đi, Phong chủ sẽ thả ta ra sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân ngoái đầu nhìn y một cái, chẳng đợi y đáp lời, “Nếu kết quả đều như nhau, việc gì ta không để bản thân được thoải mái chút đỉnh.” Kinh qua cả đêm suy ngẫm, hắn đã tỉnh táo lại. Dù dưới góc nhìn của hắn, Tuyệt Ảnh phong xa xôi cách trở, nhưng Ma giáo có hàng vạn giáo chúng, lại quan hệ mật thiết với Xích giáo, với Hồn Hồn vương, muốn tìm được Tuyệt Ảnh phong chỉ là chuyện sớm muộn. Đã vậy, hắn đến Tuyệt Ảnh phong làm khách thì mất mát gì?

Nghĩ thông suốt một trận, tốc độ đi đường của Đoan Mộc Hồi Xuân tăng nhanh rõ rệt, cũng không dừng lại để buộc đá làm dấu nữa. Cứ thế đi được năm ngày rưỡi, Đoan Mộc Hồi Xuân phát giác bản thân đã trông thấy quan đạo.

“Đây là?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn quan đạo dưới chân núi cùng bình nguyên nối tiếp quan đạo, nghi hoặc hỏi: “Tuyệt Ảnh phong đâu?”

Cơ Diệu Hoa đáp: “Vẫn còn hai ba ngày đường.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào y nói: “Tuyệt Ảnh phong…không nằm trong những dãy núi này.”

Cơ Diệu Hoa nhún vai đầy vô tội phán: “Ta chưa từng nói Tuyệt Ảnh phong tọa ở những ngọn núi này.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bừng tỉnh. Cơ Diệu Hoa cố tình dẫn hắn vào núi, mục đích để đánh lạc hướng. Mà bản thân hắn thì tự cho là thông minh dọc đường để lại dấu vết, càng khiến hắn trở thành kẻ tiếp tay khiến Ma giáo nhầm đường!

“Thân thân yên tâm, ta tuyệt không nỡ để thân thân ngày ngày dệt cửi cuốc đất mà sống đâu.” Cơ Diệu Hoa cười toe toét bảo.

Nụ cười ấy trong mắt Đoan Mộc Hồi Xuân muốn bao nhiêu chói lóa có bấy nhiêu. Hắn lẳng lặng trấn an bản thân, rằng nhất định Minh tôn sẽ tìm được Tuyệt Ảnh phong, cho dù có lạc đường thì cũng trì trệ mấy ngày thôi.

Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân tiến xuống chân núi chẳng hề trách móc, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nếu Đoan Mộc Hồi Xuân mà thấy được, nhất định sẽ liệt vào hạng khả ố.

Xuống tới chân núi, Đoan Mộc Hồi Xuân thở hắt một hơi. Nhìn mãi cây cối sơn động, nay trông thấy vết bánh xe, quả có tư vị khác thật thân thuộc.

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta nhớ rõ phía trước không xa có ‘tạp bành trát’, chúng ta đến đó ngồi nghỉ đi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng biết tạp bành trát là cái gì, bất quá có thể ngồi nghỉ ngơi chắc cũng là chỗ kiểu như quán trà hàng ăn, mấy ngày qua bọn họ dùng không phải lương khô thì cũng hoa quả dại trên núi, thực sự rất nhạt miệng, lòng không khỏi chờ mong thưởng thức đồ ăn nóng.

Phía trước mà Cơ Diệu Hoa nói là phải đi gần cả dặm về phía trước, mới gặp một toán người ngồi ven đường.

Tiến vào liền nhận ra bọn họ đang ngồi trên bồ đoàn (đệm cói), quây thành từng nhóm năm sáu người, hoặc ba bốn người một nhóm, một lão bà năm sáu chục tuổi lưng còng đến eo, vừa nói vừa quạt bếp lò. Trên bếp đặt chiếc nồi lớn, nghi ngút tỏa nhiệt.

Bao tử Đoan Mộc Hồi Xuân kêu ùng ục. Hắn gượng gạo liếc nhìn Cơ Diệu Hoa, nhận ra y đang nhất mực chăm chú nhìn lên phía trước, cơ hồ không hề để ý đến hắn.

Cơ Diệu Hoa đến trước mặt lão bà, tự mình lấy hai chiếc đệm cói kế bên bà đem lại cho Đoan Mộc Hồi Xuân.

Lão bà chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa ra hai cái bát lớn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn quanh đám người đang ngồi, tìm một chỗ ít người, đặt đệm xuống.

Hắn vừa an tọa, liền phát hiện khá nhiều người đang nhìn qua, ánh mắt tuyệt đối không thể gọi là thân thiện.

“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa bưng hai cái bát không ngừng tỏa nhiệt tiến tới. Phục trang của y trước giờ chẳng giống ai, có đôi lần Đoan Mộc Hồi Xuân muốn thấy Lư Sơn chân diện mục (dung mạo thật) của y, nhưng phát hiện ra ngay cả ban đêm đi ngủ y cũng trát phấn dày cộm, thế nên đành bỏ cuộc. Có lẽ do trang phục của y quá xuất chúng, khiến toàn bộ ánh mắt vốn đang chỉa vào đây dội trở lại.

Hắn nhận lấy chiếc bát trong tay Cơ Diệu Hoa, nhận ra đó là một bát canh thoạt nhìn đen thui, bên trong có mấy miếng thịt, đôi vắt mì cùng vài món linh tinh.

Cơ Diệu Hoa húp cả ngụm lớn, rồi khà một hơi đầy thỏa mãn.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngửi ngửi, ngoại trừ mùi thịt, còn thoang thoảng chút hương thanh như trà.

“Đây là tạp bành trát.” Cơ Diệu Hoa nói.

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu hớp một ngụm, lập tức nhíu mày. Mùi vị quả thật rất kỳ lạ. Vừa nhấp vào thì có vị đắng như trà Khổ Đinh. Nhưng cái đắng nhanh chóng tan ra trong miệng, thay vào đó là vị tươi ngon của thịt, kèm theo chút mặn của muối, nhưng khi nuốt xuống, đọng lại trong khoang miệng chính là hương vị lạ lùng của tươi mới và đắng dung hòa.

“Ăn ngon chứ?” Cơ Diệu Hoa nhìn hắn chờ mong.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩng đầu, phát hiện lão bà kia cũng đang nhìn lại đây, ánh mắt đầy hiếu kỳ, xen lẫn chút lo lắng hồi hộp như đang đem bảo bối nhà mình ra đặt trước mặt kẻ khác chờ đánh giá. Hắn nhếch khóe miệng, gật đầu cười cười với bà.

Bấy giờ lão bà mới thỏa mãn mà thu hồi ánh mắt.

Cơ Diệu Hoa thấy hắn ăn đến miếng thứ nhì, hứng khởi nói: “Tây Khương còn rất nhiều mỹ thực khác, nếu thân thân thích…”

“Khoát!” Một gã Tây Khương đứng sau Cơ Diệu Hoa, quát một tiếng, lỗ mãng cắt ngang câu nói còn lại của y.

Đỉnh mày Cơ Diệu Hoa khẽ nhíu lại, phấn trên ấn đường rơi xuống giữa lòng bát.

Kẻ nọ thấy y vẫn ngồi yên bất động, kích động tiếp tục nói lít chít lách chách.
Bình Luận (0)
Comment