Chương 12
Diêu Kế Tông vừa vào đến cửa, bọn hạ nhân đã vui mừng nhất loạt hô lên: “Nhị công tử đã trở về, nhị công tử đã trở về.”. Diêu phu nhân đang gào khóc thảm thiết, vừa thấy hắn đi vào liền lập tức chạy tới: “Kế Tông, con của ta, mẫu thân còn sợ con…”. Bà nghẹn ngào vòng tay ôm hắn thật sâu thật chặt.
Diêu Kế Tông lau nước mắt cho bà, ôn nhu nói: “Mẫu thân, con không sao, người xem con không phải rất tốt sao? Con không xảy ra chuyện gì cả, đều là Tiền chưởng quầy không hiểu chuyện nói bừa mà thôi.”
Quả thực Tiền chưởng quầy sai người đến đây báo tin, nói hắn bên ngoài gây ra chuyện bị người ta đuổi đánh, làm cho Sở phu nhân lo lắng vô cùng. Khi còn ở thế kỉ 21, cha mẹ hắn cũng không đối tốt với hắn như vậy. Với họ mà nói, chỉ có công danh sự nghiệp là quan trọng nhất. Chỉ cần có sự nghiệp, hắn gây chuyện với ai cũng được, tham gia thi đấu gì cũng được, thậm chí sinh bệnh nằm viện cũng đều không quan tâm. Bây giờ Diêu phu nhân quan tâm hắn như vậy, hắn thực sự cảm động vô cùng.
“Tiền chưởng quầy cũng không phải tự nhiên nói bừa, đệ có biết đệ vừa chọc giận đến ai không?” Diêu Kế Tổ một bên nghiêm giọng nói.
“Là ai? Long ngũ gia vị thế ra sao? Theo lịch sử mà nói, hình như không phải là hoàng thân quốc thích gì.” Diêu Kế Tông hỏi lại, nếu đã không phải hoàng thân quốc thích thì hắn cần gì phải sợ.”
“Long ngũ gia không phải người trên quan trường, mà là người trên đường…Đệ chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc loại đại gia này, thật sự là muốn chết mà.”
“Trên đường, như vậy là có ý gì? Hắc đạo?” Diêu Kế Tông thiếu điều nhảy dựng lên, không thể nào? Cư nhiên đắc tội với lão đại xã hội đen sao?
“Long ngũ gia không phải người Trường An, hắn từ vài năm trước mới chuyển đến. Về lai lịch của hắn, cũng có nhiều loại truyền thuyết. Có người nói rằng, hắn vốn là đạo tặc giang hồ, giết người cướp của vô số. Sau trở lên giàu có, liền chậu vàng rửa tay, mang theo thủ hạ thoái ẩn ở Trường An này, trở thành đại hào phú. Trong thành Trường An, hắn thế lực không nhỏ. Đệ đi trêu chọc hắn, kể cả hắn không lên tiếng, thủ hạ của hắn cũng nhất định không tha cho đệ. Kế Tông, đệ chỉ toàn gây chuyện rắc rối, phải làm thế nào mới sửa được đây? Nếu không sửa được, đệ chỉ còn cách chờ người ta tới xử lí mà thôi.” Diêu Kế Tổ đau lòng nói.
Trường An tây thành là hoàng cung, Trường An đông thành là nơi sinh sống của dân cư địa phương. Long ngũ gia là lão đại ở đông thành, hiển nhiên trừ quan lại ra, sẽ là người có thế lực lớn nhất. Thực không ngờ, tên mập mạp này lại là người có thân phận như vậy.
“Nói như thế, lẽ nào đệ đã đắc tội với trùm lưu manh?” Diêu Kế Tông hỏi.
“Cái gì?” Diêu Kế Tổ nghe không hiểu hỏi lại.
“Không có gì.” Diêu Kế Tông vội vàng sửa lại, “Long ngũ gia này vốn là người có thân phận, tại sao không tọa ở trên lầu yên tĩnh, mà lại ở lầu dưới làm gì?”
“Long ngũ gia không thích tọa nhã lầu, hắn thích náo nhiệt, nguyện ý tới tiệm ăn. Bàn tròn trung tâm đó luôn được giành cho hắn.”
“Đại ca, hắn thường xuyên đến đó uống rượu, uống đến một nửa thì bắt đầu ca hát sao?”
“Long ngũ gia uống xong ba tuần sẽ xướng ca.”
“Hắn xướng khó nghe như vậy, chẳng phải sẽ đuổi khách đi sao. Đại ca, huynh chẳng lẽ không có ý kiến gì?”
“Kế Tông, đệ thực sự không hiểu sao. Chuyện này đâu thể nói thẳng với hắn. Thế nên đệ mới bị bọn họ đuổi đánh cũng chẳng lấy gì làm lạ.”
“Kế Tổ, đừng trách Kế Tông, việc cấp bách lúc này là phải nghĩ cách giải quyết.” Diêu phu nhân lên tiếng cắt ngang.
“Chỉ có một biện pháp, Kế Tông, đệ sáng mai theo ta tới Long phủ, chịu đòn nhận tội với Ngũ gia.”
“Muốn đệ đi chịu đòn nhận tội, không thể nào, đệ có tội gì?” Diêu Kế Tông ủy khuất lên tiếng.
“Đệ trước mặt nhiều người như vậy, nói Long ngũ gia ca giống sói tru, làm cho hắn rất mất mặt. Đệ nếu không muốn bị xử theo lối giang hồ, liền chân thành đi thỉnh tội đi.” Diêu Kế Tổ phân tích mặt lợi hại.
“Đệ không đi, đệ muốn xem hắn rốt cục làm gì được đệ.” Diêu Kế Tông kiên quyết phản đối.
“Kế Tông, đệ đừng ngang bướng như vậy, nhanh nhanh chóng chóng làm Ngũ gia bớt giận. Nếu không chỉ sợ sau này đệ không được sống yên ổn đâu.” Diêu Kế Tổ tận tình khuyên bảo.
Diêu phu nhân cũng dịu dàng nói: “Kế Tông, nghe lời Kế Tổ, đi gặp hắn nói vài câu chân tình, dập đầu vài cái là được rồi.”
Bà không nói lời này còn không sao, vừa nói lên đã khiến Diêu Kế Tông càng không chịu đi. Nói vài câu còn có thể, chứ bắt hắn dập đầu tạ tội thì nhất định không được. Hắn nói như đinh đóng cột: “Đã nói không đi thì sẽ không đi. Con mệt rồi, có gì sau này nói tiếp.” Nói xong hắn đi về phòng, đóng chặt cửa, vùi đầu ngủ một giấc.
Bên ngoài, Diêu phu nhân cùng Diêu Kế Tổ vô cùng lo lắng. Dù gì cũng là mẫu tử tình thâm, đưa hắn tới cho Long ngũ gia xử tội, quả thực trong lòng cũng đau đớn vô cùng.
* * * * *
Lầu Nhã Hiên
Sở Thiên Diêu đã uống gần hết vò Trúc Diệp Thanh mà bàn gỗ nơi Bộ Bình Xuyên thường ngồi vẫn như cũ trống trơn. Xem ra, hắn hôm nay cũng sẽ không đến. Đã liên tục mấy ngày, không thấy hắn xuất hiện. chẳng lẽ, hắn từ giờ về sau cũng sẽ không đến đây độc tọa nữa. Nghĩ đến đây, Sở Thiên Diêu trong lòng không khỏi có chút thẫn thờ.
Nhưng tâm tư thẫn thờ đâu chỉ có riêng mình nàng. Hồ cơ Liên Y kia, ánh mắt thâm trầm tìm kiếm thân hình quen thuộc. Tuy biết không thể cùng người mình yêu bước chung một con đường, nhưng trong mắt nàng vẫn như cũ chỉ có thân ảnh màu lam đó.
Giữa dòng Trường An, một chiếc thuyền hoa tinh xảo xinh đẹp, chầm chậm trôi đã lâu. Toàn thân thuyền màu xanh biếc, điểm thêm màu son yêu kiều. Khuất sau mành trúc là một cô gái trẻ, mặt mày như gió hoa, tràn đầy xuân sắc, một mình bên cửa sổ độc tọa. Nàng một tay chống má, một tay vô thức gảy gảy dây đàn cổ. Ngón tay nhẹ lướt, chỉ thấy âm thanh vang lên trầm buồn, tựa hồ trong lòng cô gái có muôn vàn tâm sự…Lòng của nàng đang nghĩ gì? Sóng mắt của nàng xao động vì ai? chỉ biết rằng tất cả lòng nàng đều gửi gắm vào làn nước xuân và rừng đào bên kia sông.
Thời tiết tháng ba trong lành tinh khiết, thật khiến người ta dào dạt ý xuân. Thành Trường An, ba nữ tử thanh xuân cùng có chung tâm sự, cùng vì một thân ảnh nam nhân mà buồn rầu.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bất giác nhìn lại mặt trời đã xuống núi từ bao giờ.
Thụy An vương phủ, Lý Sướng hương khuê…Giáng tuyết lâu
Đêm đã khuya, Lý Sướng vẫn không ngủ được, trong lòng nàng tâm sự chồng chất. Ngoài cửa sổ là bầu trời rộng lớn, ngân hà một dải sáng bừng, tinh tú đua nhau tỏa sáng, một vòng trăng tròn sáng tỏ như ngọc thạch. Nàng một mình gặm nhấm nỗi tương tư. Mà ý trung nhân kia, hắn đang ở phương nào?
Cuộc đời vì không tương tư, mới sinh ra tương tư, sau cùng lại đau khổ vì tương tư.
Mối tình đầu của Lý Sướng, cuộc đời lần đầu tiên biết đến hương vị tình yêu. Nhưng Bộ Bình Xuyên vì sao không hề xuất hiện. Gặp mặt một lần, sau đó lại tìm không thấy. Tương tư nếu như một vòng tròn, chẳng lẽ vòng tròn đó chỉ có chính mình. Hắn là gió phiêu lãng, là suối, là mây, không thể vòng được sao….Tâm tư Lý Sướng như nước thủy triều, mỗi cánh hoa trôi, mỗi khỏa bọt nước đều nhớ đến Bộ Bình Xuyên.
Ánh trăng sáng tỏ, dưới Giáng Tuyết lâu có một cây bạch quả cổ thụ. Lý Sướng không biết rằng, một thân y phục màu lam Bộ Bình Xuyên, ẩn thân dưới gốc cây đã lâu.
Chỉ cách nhau vài bước, nhưng Lý Sướng giống như ảo ảnh. Rõ ràng gần ngay trong gang tấc, ngay cả hơi thở đều vang vọng bên tai, nhưng Bộ Bình Xuyên lại cảm thấy nàng xa cách thiên sơn vạn thủy. Yêu, nhưng không cách nào lại gần. Vận mệnh đã an bài, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng.
*****
Liên tục vài ngày, Diêu Kế Tông đều bị Diêu phu nhân giữ trong phủ không cho ra ngoài. Đắc tội với Long ngũ gia thì việc đi lại trong thành quả thực rất nguy hiểm. Dù gì cũng nên tránh một thời gian, chờ hắn bớt giận rồi mới tính sau. Diêu phu nhân đã phái Diêu Kế Tổ đưa đến Long phủ một phần hậu lễ, nhưng Long ngũ gia chỉ bình tĩnh nói một câu: “Người trẻ tuổi, không biết trời cao đất rộng, phải chỉ bảo mới được.”
Lời này vừa nghe là biết hắn muốn giáo huấn Diêu Kế Tông, Diêu phu nhân chỉ còn cách giữ hắn trong nhà, dù thế nào cũng không cho xuất môn. Diêu Kế Tông thập phần không tình nguyện, nhưng lại chẳng thể cãi lời mẫu thân. Ở trong phòng cả ngày thực sự rất buồn, thật chẳng khác nào tiểu thư khuê các. Hắn vốn vì thất tình mà tâm trạng không tốt, bây giờ còn bị cầm chừng, trong lòng vô cùng buồn bực.
Buổi sáng hôm nay, Tĩnh An vương phủ sai đến một chiếc xe ngựa, thông báo rằng, hôm nay là sinh nhật tiểu vương gia, mời Diêu nhị công tử tới dự yến tiệc. Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, Diêu Kế Tông như trút được gánh nặng. Diêu phu nhân thấy người trong vương phủ tới đón cũng không ngăn cản. Có Tĩnh An vương bảo hộ, tên Long ngũ gia kia cho dù có người đông thế mạnh, cũng không dám động tới khách của hoàng tộc.
Đi được một đoạn, Diêu Kế Tông mới chợt nhớ ra, nếu đi dự tiệc sinh nhật, không thể thiếu quà được. Hắn nhanh chóng dừng xe, chạy đi chuẩn bị lễ vật.
Tĩnh An phủ giăng đèn kết hoa, người trên kẻ dưới ai nấy đều bận rộn. Khắp nơi tiếng cười nói lộn xộn, trò chuyện ồn ào, Người đến dự cũng liên tiếp đi vào không ngớt. Lý Hơi tuy là nhân vật chính, nhưng lại không ở trước cửa đón khách, mà đều do quản gia phụ trách tiếp đón. Diêu Kế Tông vốn có quan hệ thâm tình, không chần chừ tiến vào bên trong. Vừa vào đến cửa, đã thấy Hạnh Nhi chờ hắn, dẫn hắn tới sau viện. Lý Hơi và Nhược Nhược đang ngồi ở đây, yên tĩnh thanh bình như một đôi cẩm vũ uyên ương.
“Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, hai người lại trốn ở đây thanh tĩnh sao?” Diêu Kế Tông hỏi.
Nghe thấy âm thanh, Nhược Nhược quay lại cười nói: “Thân thích bằng hữu đến rất nhiều, chúng ta không chịu được tiếng huyên náo, nhân lúc không có ai chú ý mới vào đây một lát.”
Lý Hơi chăm chú nhìn Diêu Kế Tông, cố tìm trên người hắn một điểm khác thường. Diêu Kế Tông thấy vậy, phụng phịu nói: “Đừng nhìn, ta vừa thất tình, so với trước kia gầy yếu tiều tụy đi nhiều.”
Nhược Nhược xì một tiếng, cười nói: “Ngươi đâu có gầy đi, ta chỉ thấy ngươi mập lên thôi.”
Lý Hơi nghe xong cũng bật cười, chỉ có Diêu Kế Tông không cười, hắn thở dài nói: “Các ngươi có phải huynh đệ tốt không vậy. Ta bị người bỏ rơi, đã đủ bi thảm lắm rồi, các ngươi lại còn cười được. Lý Hơi, ngươi thật không có lương tâm, lúc trước ta giúp ngươi theo đuổi Nhược Nhược hao tổn nhiều tâm tư. Nay ta gặp chuyện, ngươi lại còn cười. Ta thật hối hận vì đã tốn sức dừng lại trên đường mua quà cho ngươi.”
“Ngươi mua quà.” Nhược Nhược lúc này mới chú ý thấy trong tay hắn cầm một cái hộp nhỏ, “Là cái gì đặc biệt vậy, nếu là vàng bạc châu báu, ngọc thạch đồ sứ thì đều đã có người mang đến rồi.”
“Ta đương nhiên không mua thứ tầm thường, Lý Hơi, ta tặng ngươi một thứ bảo vật có một không hai.”
Nhược Nhược vội vàng hỏi lại: “Cái gì cơ? Bảo vật có một không hai sao?”
“Đương nhiên. Ngươi lại đây nhìn xem.”
Nhược Nhược lại gần, nàng vừa nhìn thấy liền trợn tròn hai mắt. Lý Hơi cũng bật cười, nói: “Cái gì là bảo vật hiếm có, thì ra là một đôi rùa.”
Bọn họ hai người đều cười, trong khi đó Diêu Kế Tông lại không cười, hắn cầm lấy rùa đưa cho Nhược Nhược xem: “Nhược Nhược, ngươi nhìn xem, rùa này thực sự lạ. Trên lưng dài quá hai trương bối giáp, ta đặt tên nó là ‘rùa cái’.” Hắn quay sang rùa kia nói tiếp: “Rùa này càng khó lường hơn, cư nhiên sinh ba tầng quy xác, ta liền đặt tên là ‘có thể là cái’.”
Nhược Nhược nghe được cơ hồ cười đến sốc hông. Lý Hơi thấy vậy khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, cười đến đau bụng rồi sao. Diêu Kế Tông, người tạm thời đừng nói nữa được không.”
Diêu Kế Tông cũng đã nói xong, ngay lập tức im lặng. Hắn một lần nữa đem ‘rùa cái’ cùng ‘có thể là cái’ đứng lên. Nhược Nhược đứng dậy, cố gắng nhịn cười nói: “‘Rùa cái’, ‘có thể là cái’, Diêu Kế Tông, ngươi nghĩ vất vả rồi.”
Diêu Kế Tông đem ‘bảo vật quí hiếm’ giao cho Lý Hơi, thật lòng nói: “Gắng nuôi dưỡng đi, đây chính là một đôi Trường thọ bảo bối. Ta còn kêu người ta khắc tên hai ngươi lên mai rùa, tượng trưng cho tình yêu bền vững của hai ngươi đó.”
Lý Hơi không suy nghĩ, vội vàng tiếp nhận: “Đa tạ ngươi”
Nhược Nhược vội vàng đứng lên: “Cái gì? Ngươi cho người khắc tên ta và Lý Hơi lên mai rùa, ngươi có ý gì đây?”
Diêu Kế Tông vẻ mặt vô tội nói: “Đã quên mất, không nhớ nổi.”
“Đáng ghét, ta phải đánh ngươi.” Nhược Nhược xắn tay áo, rất nhanh đã tung ra mấy quyền. Lý Hơi trong lúc rảnh tay mới lật lưng rùa lên xem: “n ái, ngọt ngào, một đôi trời sinh, trai tài gái sắc.”
Nhược Nhược lập tức dừng tay, ghé vào bên người Lý Hơi xem dòng chữ trên mai rùa, cười ngọt ngào: “Khắc được lắm, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng chúng thật tốt. Lý Hơi, ta nuôi chúng ở ao nhỏ trong Lưu Tiên Cư được không?”
“Đương nhiên được.” Lý Hơi đồng tình.
Nhược Nhược dù không muốn, cuối cùng cũng phải nói đến chính sự:
“Ngươi….Tâm tình không tốt, nhiều ngày như vậy đều trốn tránh không chịu ra ngoài. Nếu ta không cho người đi tìm ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn còn chưa chịu lộ diện.”
Diêu Kế Tông thở dài nói: “Đừng nói nữa, ta vận khí gần đây quả thật không tốt. Tình trường thất bại, mọi việc cũng vì thế mà đổ bể. Ta bởi vì tâm tình không tốt mới trốn trong phòng, sau lại đắc tội với trùm lưu manh, bị hắn đuổi đánh trả thù, vì thế mới bị mẫu thân cầm chừng.”
“Trùm lưu manh? Là ai? Lưu Đức Hoa, ngươi nhanh nhanh kể lại toàn bộ cho ta nghe đi.” Nhược Nhược nói.
Diêu Kế Tông vì thế mới tỉ mỉ đem chuyện hắn cùng Long ngũ gia kết thù kể lại. Nhược Nhược nghe xong bật cười không thôi: “Như vậy cũng có thể kết thù, ta thật bội phục bản lĩnh gây chuyện của ngươi.”
“Ngươi phải bội phục Long ngũ gia mới phải, cư nhiên vì việc nhỏ như vậy mà so đo tính toán với ta.”
“Đắc tội với loại người này quả thực không phải chuyện tốt, oan gia nên giải không nên kết, ngươi cố hết sức hóa giải đi thôi.” Nhược Nhược khuyên nhủ.
“Ta đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, nhưng thực sự không có biện pháp nào khác. Bắt ta đi dập đầu tạ tội, thực sự là hạ sách. Chờ đến khi đại đao kề vào cổ, lúc đó mới tính sau.” Diêu Kế Tông quả nhiên chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Ba người đang nói chuyện, Hạnh Nhi lại từ bên ngoài chạy tới: “Tiểu vương gia tiểu vương phi, Vương gia cùng vương phi cho gọi hai người. Thất hoàng tử thay mặt Hoàng thượng tới dự yến tiệc, còn mang theo rất nhiều thưởng vật.”
Thiên tử ban thưởng, tất nhiên không thể chậm trễ. Nhân vật chính nếu không xuất hiện, quả thật có điểm bất kính. Lý Hơi cùng Nhược Nhược ngay lập tức tiến ra đại sảnh, ủy thác cho Hạnh Nhi giúp Diêu Kế Tông tìm một bàn tiệc tọa hạ. Bọn họ đi đến chỗ Lý Mân hành lễ vấn an. Lý Mân vui vẻ lên tiếng: “Lý Hơi, chúng ta là huynh đệ một nhà, hôm nay lại là ngày vui, không cần câu nệ lễ nghi phiền toái. Ta hôm nay ra khỏi cung, nhất định phải nhân dịp này uống thật say mới được.
“Không thành vấn đề, thất hoàng tử mời vào bên trong. Chúng ta coi như một bữa tiệc gia đình bình thường, không cần câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, mọi người cùng nhau vui vẻ một bữa.” Không đợi Lý Hơi trả lời, Tĩnh An vương đã cười nói.
Nhược Nhược cũng biết lúc này không nên nhiều lời, dù sao cũng đã có Vương gia cùng vương phi phụ trách tiếp đón, nàng tốt nhất không nên xuất đầu lộ diện, nếu không chỉ sợ ăn nói lỗ mãng gây ra nhiều rắc rối.
Ngoài đại sảnh, khách nhân nhiều vô số, bàn nào cũng đều chật cứng người. Hạnh Nhi sắp xếp cho Diêu Kế Tông một chỗ ngồi thoải mái, cùng bàn có rất nhiều người đang kính nhau uống rượu. Một lúc sau, rượu và thức ăn được mang đến. Diêu Kế Tông không khách khí ăn uống rất thoải mái. Đột nhiên, bàn bên kia vang đến một giọng nói quen thuộc. Hắn trong lòng vừa động, vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại bị bức bình phong che khuất.
Do dự một chút, Diêu Kế Tông cuối cùng quyết định đứng dậy, đi qua bức bình phong kia, mọi hình ảnh đều lọt vào trong tầm mắt. Nơi đó đều là những nữ khách dung trang diễm lệ, giọng nói êm đềm như châu ngọc lạc giữa trần gian. Thân ảnh ngồi giữa thật nhanh lọt vào tầm mắt Diêu Kế Tông, Lý Sướng trang phục đơn giản, cả người khoác một tấm nhiễu mỏng càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều. Diêu Kế Tông giật mình, ánh mắt lưu luyến không muốn rời đi.
Hắn đứng bất động tại đó đã lâu, Lý Sướng cũng mơ hồ phát hiện ra. Ánh mắt lưu chuyển nhìn về phía hắn… mỉm cười. Đây chỉ là một cách mỉm cười lễ phép bình thường, ánh mắt nàng cũng bình thản không thay đổi, đối với hắn hoàn toàn vô tâm.
Diêu Kế Tông trước nay chưa từng thất bại trong chuyện tình cảm. Hiện tại lại vì tình mà chẳng còn tâm trí ăn uống trò chuyện, chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi tiệc rượu ồn ào. Một người cô đơn đi giữa Trường An, cõi lòng đầy vẻ u sầu.
[ alobooks.vn ]
Ta yêu người nhưng người không yêu ta, trong cuộc sống, thất vọng lớn nhất chính là như thế. Phàm là những thứ không có được, phàm là những thứ đã mất đi, mới luôn cảm thấy trân quí.