Chương 22
Tĩnh An vương phủ, Lưu Tiên Cư.
Nguyễn Nhược Ngược đã phát ra choáng váng rất lâu. Diêu Kế Tông cũng không nói, chỉ vùi đầu uống trà. Hắn cho nàng một chút thời gian bình phục nỗi lòng. Thật lâu sau thật lâu sau, Nguyễn Nhược Ngược thở dài một tiếng nói:
- Như vậy, Lý Sướng tất thảm!
- Mọi sự tình ta đều nói cho ngươi, ngươi có thời gian khuyên nhủ nàng đi.
- Ta khuyên như thế nào được, nghe ngươi nói như vậy, Lý Sướng rõ ràng là cảm kích, nhưng vẫn nguyện ý một lòng với Bộ Bình Xuyên. Nói thật cho ngươi biết, mấy ngày nay, bọn họ gặp nhau đều cầu xin ta giúp đỡ nha.
- Hả?
Diêu Kế Tông mở lớn miệng hỏi.
- Ngươi còn thay bọn họ xe chỉ luồn kim?
- Đúng a, ta thay bọn họ xe chỉ luồn kim, bởi vì ta không biết sự tình nghiêm trọng như vậy. Nàng hướng tới ta cùng Lý Hơi cầu xin trợ giúp, cho nên ta gắng hết sức tương trợ. Nói thật, tí nữa Lý Sướng sẽ đến, nàng đều lấy cớ theo ta học thêu thùa may vá sau đó theo cửa sau đi ra ngoài, Bộ Bình Xuyên cùng xe ngựa đã chờ bên ngoài rồi.
- Xem ra Lý Sướng đối với Bộ Bình Xuyên thật sự là động tâm động tình a. Lúc trước ta không ngừng theo đuổi nàng, nàng giống như viên minh châu, ta động một chút nàng động một chút theo, chưa khi nào hao phí tâm tư cùng ta hẹn hò. Không thể không thừa nhận, ta là người thất bại.
Hắn miễn cưỡng cười nói.
Nàng vỗ vỗ vai hắn nói:
- Dùng câu châm ngôn tới khuyên ngươi, ‘nhân sinh tình duyên các hữu phân định*. Lý Sướng nhất định không phải một nửa của ngươi, này không tính ngươi thất bại. (* Tình yêu không thể chiếm đoạt được)
Diêu Kế Tông bỗng chốc tỉnh hẳn, cười nói:
- Đừng an ủi ta, ta biết ta là tướng bại trận. Nhưng theo đuổi nàng không phải chiến trường của ta, ta liền lui lại, còn có thể đi mở chiến trường mới. Vị tất ta liền chưa chiến đã bại.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Hay là ngươi vẫn nên khuyên nhủ nàng ta đi, ta nói chắc là không tốt đâu, sợ nàng hiểu lầm.
- Ta liền đi khuyên một lời, bổn phận bằng hữu là hết, có nghe hay không tùy ở nàng. Tình cảm dù sao cũng là chính chuyện tình cảm của nàng, nàng nguyện ý đi nếm thử hạnh phúc khổ đau trong đó, người bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn nàng lựa chọn đường đi. Muốn ngăn cũng ngăn không được.
Hai người đang nói chuyện, Hạnh Nhi đã dẫn Lý Sướng vào Lưu Tiên Cư.
- Tiểu vương phi, Thụy An Vương tiểu quận chúa đến.
Liền thấy Lý Sướng uyển chuyển đi vào, dáng đi thướt tha, môi anh đào, mắt thu thủy trong suốt, mang một vẻ đẹp tự nhiên. Quần áo gấm hoa màu hồng, theo gió chuyền lại mùi hương nhẹ nhàng. Thật là một mỹ nhân, nàng xuất hiện hoa cỏ đều kém sắc, nàng dừng lại chỗ bụi hoa. Trông thấy Diêu Kế Tông ở đây, nàng nao nao. Diêu Kế Tông hào phóng hướng nàng chào hỏi:
- Lý Sướng, chào ngươi.
Lý Sướng cũng không nói chuyện, chỉ mỉm cười hành lễ. Liền nhẹ nhàng nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược nói.
- Tẩu tử, tẩu có khách nhân, muội liền tiến tới sương phòng nha.
Đúng là xa lạ khách khí, trên mặt Diêu Kế Tông tuy rằng còn mang theo ý cười, trong lòng lại chua chát như ăn mười quả hồng xanh.
- Đi, vậy muội đi trước đi.
Nguyễn Nhược Nhược gật đầu cho phép. Nhìn bóng dáng Lý Sướng yểu điệu bước vào sương phòng, nàng an ủi Diêu Kế Tông nói:
- Không phải nàng cố ý lạnh nhạt với ngươi, kỳ thật là vội vã từ sương phòng đi ra ngoài, qua cửa sau tìm Bộ Bình Xuyên. Mỗi lần đều là như vậy, một phút một giây đều chờ không nổi. Tình sâu như biển a... Làm cho người ta khuyên như thế nào?
Đúng nha, làm cho người ta khuyên như thế nào? Lý Sướng đã nhập ma chướng. Trời cao tới đâu biển rộng tới đó, nàng đều nhìn không tới, thế giới này cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có trước mắt nàng là lưới tình. Nàng đã đầu chui vào, không biết có thể thoát ra hay không hay vĩnh vĩnh không siêu sinh? Hắn nghĩ đến đây, chỉ có thở dài, tiếp một tiếng thở dài.
Lý Sướng một thân gấm hoa màu hồng ra phía sau vườn hoa Tĩnh An Vương phủ, liền có lão nông kiêm người gác cổng đến thay nàng mở cửa sau ra. Nàng vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa chờ ở đó. Bộ Bình Xuyên dựa thân vào xe chờ nàng, thấy nàng đi ra, nhẹ nhàng cười, ánh mắt chứa đầy tình ý.
Nàng như chú chim nhỏ nhảy hai bước xuống bậc thang trước cửa, liền tiến lên giữ chặt tay Bộ Bình Xuyên cười khanh khách, ánh mắt long lanh hỏi hắn.
- Đợi đã bao lâu?
- Mới đến.
Bộ Bình Xuyên mỗi lần đều đáp như vậy. Nàng tự nhiên sẽ không tin sẽ trùng hợp như vậy, nàng biết Bộ Bình Xuyên đã sớm chờ ở trong này. Chính là hắn không nói ra, nàng cũng không vạch trần. Chỉ lắc lắc tay hắn, nhìn hắn cười đến hồn nhiên. Đến nỗi người qua đường đều nhìn nàng, vui sướng cười thỏa thích không để ý đến người khác.
Cửa sau Vương phủ, đường xá tương đối vắng vẻ. Người đến người đi cũng không nhiều, nhưng cũng không thiếu được luôn có người với xe ngựa đi đường qua lại. Ở Đại Đường, tuy nho gia cho rằng "Nam nữ thụ thụ bất thân" Giới luật đã có, nhưng phần lớn dân chúng cũng không coi đó là chuyện to tát, nam nữ gian kết giao vẫn là có vẻ tự do. Cho nên bọn họ trước công chúng tình chàng ý thiếp như vậy, cũng không bị mọi người chê bai. Nhưng bị người nhìn ngó là khó tránh khỏi, dù sao cũng là một đôi nam thanh nữ tú xuất sắc.
Bộ Bình Xuyên nhận thấy người qua đường liên tiếp hướng bọn họ nhìn qua, vội nói:
- Nàng, lên xe trước đi.
- Dạ.
Nàng nắm tay hắn chuẩn bị lên xe, liền có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại trước xe ngụa của họ. Màn xe kéo ra, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng tươi cười, hướng nàng kêu:
- Sướng muội muội.
Gọi với tâm trạng vui mừng.
Bất quá chỉ là một tiếng cười gọi, Lý Sướng nghe lại giống như là bị một cây gậy thô to đánh vào đầu, cả người cứng đờ. Không tin tưởng nhìn người ở cửa xe phía đối diện, nàng thì thào nói ra ba chữ “Thất hoàng tử."
Mà tay nàng nắm tay Bộ Bình Xuyên chuẩn bị lên xe, nháy mắt lạnh như băng. Nàng bối rối quay đầu nhìn lại hắn, trên mặt hắn, ý cười đã không còn sót lại chút gì, khuôn mặt, bộ dáng cứng như đồng thiết, đôi mắt hờ hững. Nhìn ra ngoài, một mảnh hoang vu lạnh lẽo.
Nàng càng hoảng loạn, không trả lời Lý Mân, gắt gao cầm chặt tay Bộ Bình Xuyên. Yên lặng coi chừng hắn, trong ánh mắt như có ngàn vạn lời nói, là lặng lẽ cầu xin. Đừng, xin ngươi không nên...
Sau khi Lý Mân bị ám sát, hắn đóng cửa không ra ngoài một thời gian, chân tay liền ngứa ngáy. Giống như trước, hắn cải trang mang theo hai tùy tùng ra cung. Ở trong thành Trường An tùy tiện đi bộ một vòng, quyết định đến Tĩnh An vương phủ tìm cặp vợ chồng son Lý Hơi tâm sự.
Hắn thích nghe Nguyễn Nhược Nhược nói chuyện, lần trước thọ yến có nhiều người, nàng không chịu cùng hắn đáp nhiều lời. Hắn cũng biết khó xử của nàng, cho nên lúc này liền đi cửa sau, không kinh động Vương gia Vương phi, trực tiếp đi vào Lưu Tiên Cư của bọn họ. Không nghĩ tới, liền gặp Lý Sướng. Nhìn nàng cùng vị thiếu niên anh tuấn liếc mắt đưa tình, Lý Mân tự nhiên biết vị đường muội này trốn cha mẹ đi gặp tình lang.
Lý Mân cũng không có ý định can thiệp, vì thế cố ý hiện thân mở miệng gọi nàng, liền mỉm cười chờ xem hai người này xấu hổ thế nào. Lại trăm triệu không ngờ, sắc mặt Lý Sướng nháy mắt trắng bệch. Ánh mắt nhìn người bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay hắn, giống như là sợ Hoàng huynh muốn lập tức kéo nàng đi khỏi hắn vậy. Lý Mân chỉ muốn trêu cợt nàng, không nghĩ đem nàng dọa thành như vậy, không khỏi lòng sinh xin lỗi, vì thế xuống xe hướng tới bọn họ đi đến.
Hắn vừa đi đến, Lý Sướng lại càng chấn kinh.
- Thất hoàng tử, huynh đừng lại đây.
Một mặt nói, một mặt đứng phía trước che chở người phía sau. Một mặt đối hắn nói chuyện, lại xoay mặt lại nhìn khuôn mặt phía sau kia. Lý Mân chưa từng gặp qua bộ dáng thất kinh của nàng như vậy, sắc mặt tái nhợt không có không có tí máu. Không khỏi thầm giật mình, hắn dừng lại nhìn nàng, có chút buồn bực nói:
- Sướng muội muội, muội sợ hãi như vậy làm gì chứ? Ta bất quá là trùng hợp gặp các ngươi, cũng không phải tới bắt các ngươi. Ngươi không cần đề phòng ta như vậy nha.
Hắn nghĩ nàng che ở trước mặt Bộ Bình Xuyên, là sợ hắn làm khó hắn. Hắn hoàn toàn không biết, Lý Sướng sợ Bộ Bình Xuyên sẽ đối phó hắn. Khoảng cách gần như vậy, lấy võ công của Bộ Bình Xuyên, một kiếm bay ra, tuyệt đối không thể thoát. Thực tế mà nói, nếu không phải Lý Sướng chắn trước mặt, Bộ Bình Xuyên đã sớm xuất kiếm. Nhưng mà tay nàng đã nhanh cầm nấy tay hắn, ánh mắt của nàng thê lương tuyệt vọng nhìn hắn, giống như là... Ký ức của hắn như sông chảy về, lo âu buồn bã nổi lên. Ánh mắt đau thương.
Lý Sướng không nói thêm lời nào, vẫn như cũ mặt trắng bệch che ở giữa hai bọn họ. Ba người ở thế giằng co, cửa lại phát ra tiếng "cạch " liền mở ra, đi ra là Diêu Kế Tông, hắn vừa thấy bên ngoài mặt trận như này, liền cả kinh, tròng mắt đều thiếu chút nữa rơi ra ngoài. Không phải chứ? Sao trùng hợp như vậy? Làm thế nào để Bộ Bình Xuyên buông tha Lý Mân không? Này nếu nổi lên trận đánh...Cục diện như hỏa tinh cùng địa cầu. Đột nhiên xoay người, hắn hô to gọi nhỏ:
- Nguyễn Nhược Nhược, Nguyễn Nhược Nhược ngươi đừng vội đi vào, mau tới đây, ngoài này ngươi còn có khách.
Cũng là Diêu Kế Tông có linh cảm, nên từ cửa sau đi ra ngoài.
Do hắn muốn đi đường Lý Sướng thường đi qua này, Nguyễn Nhược Nhược liền hướng tới hắn nói:
- Việc gì mà phải a, nàng đi một chút cao hứng phấn chấn, ngươi đi...Trong lòng dễ chịu sao?
Quả thật chịu khổ sở, nghĩ người mình thích từ nơi này tránh tai mắt của mọi người đi đến gặp tình lang, cảnh tượng như vậy làm cho hắn run rẩy, trong lòng hắn càng chua sót. Vì thế không muốn nghe Nguyễn Nhược Nhược ở bên tai tiếng huyên náo, vội vàng cáo từ nàng trở về.
- Cửa ngay tại phía trước, không cần ngươi tiễn, ta liền trở về, đi trở về.
Hắn trăm triệu thật không ngờ, cửa vừa mở ra, cư nhiên là tình hình như vậy. Lý Mân hắn không biết, hắn không thể nói rõ. Không thể không vội vàng gọi Nguyễn Nhược Nhược trở lại, nàng vừa tới cửa thấy một màn như vậy, cả người lạnh run. Hai vị cừu nhân như thế nào gặp gỡ tại đây? May mắn còn không có xuất hiện một màn máu tươi. Lại nhìn vẻ mặt Lý Sướng tái nhợt che ở giữa bọn họ, lúc này là cái tình huống gì? Nguyễn Nhược Nhược liền tiến lên nói:
- Lý Mân, Lý Sướng, các ngươi đây là đang làm cái gì? Mắt to trừng đôi mắt nhỏ a?
- Ta chỉ trùng hợp gặp Lý Sướng, gọi muội đấy một tiếng. Ai ngờ muội muội lại sợ hãi thành như vậy, cứ như là ta cố ý đến làm khó bọn họ vậy. Sướng muội muội, các ngươi tình chàng ý thiếp ta mặc kệ, ta cũng sẽ không chạy tới nói với Thụy hoàng, ngươi cũng không cần khẩn trương như vậy.
Lý Mân nói hai ba câu đem sự tình nói rõ ràng, còn nhân tiện trấn an Lý Sướng một phen.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe có chuyện như vậy, lập tức kéo Lý Mân bước đi.
- Ngươi đã mặc kệ chuyện bọn họ tình chàng ý thiếp, vậy đừng chắn đường hai người bọn họ. Liền nhanh theo ta vào nhà, Lý Hơi ở nhà đấy, ca ca đệ đệ các ngươi hảo hảo uống vài chén.
Nàng tự nhiên hiểu được Lý Sướng sợ hãi cái gì, cũng hiểu được Lý Sướng che trước Bộ Bình Xuyên là vì cái gì. Lý Mân là chẳng hay biết gì, trong lòng nàng biết rõ. Cho nên việc cấp bách, lập tức làm cho Lý Mân rời đi. Nơi đây không nên ở lâu, nếu không trời biết Bộ Bình Xuyên muốn làm ra cái "Hoạt động khủng bố" gì? Lý Mân bị nàng lôi kéo, tự nhiên ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi Lý Mân xuất hiện, Bộ Bình Xuyên một mực yên lặng đứng cạnh, giờ phút này rồi đột nhiên chấn động, ánh mắt bi thương, nháy mắt trở nên bén nhọn. Ánh mắt như mũi tên vô hình bắn ra, lao thẳng tới thân hình Lý Mân đang đi.
Ngay cả hắn đã xoay người sang chỗ khác, bản năng vẫn cảm ứng được. Hắn quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt lợi hại của Bộ Bình Xuyên. Rõ ràng là người anh tuấn trẻ tuổi, mới vừa rồi dung mạo như trời quang trăng sáng, giờ này khắc này, lại xơ xác tiêu điều như gió lạnh mùa đông. Hai tròng mắt như mãnh thú rình mồi, hàn quang lẫm liệt, lực sát thương vô hình.
Lý Mân bỗng nhiên cả kinh, cước bộ cũng dừng lại một chút.
Bộ Bình Xuyên không kìm lòng được tay cầm kiếm muốn xông lên, nhưng Lý Sướng... Xoay người lại gắt gao ôm hắn lại. Ôn nhu như nước cũng hoàn toàn ràng buộc hắn. Thân thể của nàng ở trong lòng hắn khẽ run, giống như là con thuyền lênh đênh giữa mưa gió, đang chờ đợi cầu viện. Hắn có thể đẩy ra nàng sao?
Chần chờ trong nháy mắt, Nguyễn Nhược Nhược đã kéo Lý Mân chạy nhanh đi vào.
- Lý Mân, ngươi đi mau nha! Lần trước ngươi khen rượu Tây Vực ngon không dứt miệng, ta cũng chỉ còn lại một ít. Đi chậm bị Lý Hơi uống hết ta cũng mặc kệ.
Miệng nàng nói, tay lôi kéo, như một trận gió đem Lý Mân kéo qua cửa. Vào cửa nàng hướng tới Diêu Kế Tông đứng cạnh cửa nháy mắt cái, hắn tất nhiên hiểu được.
Nguyễn Nhược Nhược mang theo Lý Mân tiến vào phủ, hai phiến cửa sau liền đóng lại. Xe ngựa của Lý Mân liền đi lên cửa trước chờ. Xe ngựa đi qua, Diêu Kế Tông liền đi tới nhắc nhở Lý Sướng.
- Lý Sướng, các ngươi còn không đi mau đi.
Lời nói của hắn có lý, Lý Sướng buông Bộ Bình Xuyên ra, kéo hắn lên xe.
- Chúng ta đi thôi.
Bộ Bình Xuyên cũng không động đậy, ánh mắt hắn còn dán tại hai cánh cửa đã đóng chặt. Giọng Lý Sướng mềm mại ôn nhu, nói với hắn:
- Bộ Bình Xuyên, chúng ta đi thôi.
Bộ Bình Xuyên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt rất kỳ quái, như bầu trời đêm hắc ám thâm sâu không thấy đáy. Nàng nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy, trong lòng hoảng sợ. Ngập ngừng nói:
- Chàng...... Đang trách ta, phải không?
Trầm mặc, trầm mặc không nói gì. Bộ Bình Xuyên trầm mặc, không chỉ là không nói lời nào, giống như là cả người đều đã muốn hóa đá.
- Bộ Bình Xuyên, ngươi không cần như vậy, nàng cũng là không có cách nào. Ngươi có hiểu được không? Ngươi là người yêu của nàng, Lý Mân là đường ca, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Nếu ngươi ở ngay trước mặt của nàng giết ca ca nàng, thật sự rất tàn khốc, ngươi không phải cứ như vậy đả kích nàng chứ?
Diêu Kế Tông đi ra chỗ hai người nói chuyện. Thuận miệng nói ra, Bộ Bình Xuyên nghe được trong lòng chấn động, như sét đánh giữa trời quang. Hắn đột nhiên cắn chặt răng, cả người không thể ức chế được run rẩy. Trong lòng hắn, có chuyện cũ như bừng tỉnh, rít gào rống giận phun ra độc nước lửa cháy, như ăn mòn phá hỏng tâm trí và con người hắn. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mùa xuân trong xanh ánh nắng trói trang, như ngàn vạn mũi châm đâm vào trong mắt hắn, một trận đau đớn...... Cơ hồ rơi lệ.
- Bộ Bình Xuyên.
Lý Sướng cảm thấy được hắn khác thường, liền ôn nhu gọi hắn, một đôi bàn tay mềm cũng liền nắm chặt tay hắn. Nhưng mà Bộ Bình Xuyên lại giật mạnh tay, thân hình chợt lóe, như du long bay ra mấy trượng, liên tục lộn nhào mấy cái, liền bay lên mái nhà, trong chớp mắt biến mất sau mấy dãy nhà.
- Bộ Bình Xuyên...
Thanh âm Lý Sướng như đuổi theo cánh chim đang bay, nhưng đuổi không kịp bóng dáng hắn, hắn như đại bàng giương cánh. Nàng giật mình đứng giữa đường, cảnh xuân tươi đẹp, một thân hoa ảnh bay phần phật, vẫn hoa lệ như trước, nhưng….Dung nhan cũng không còn sáng lạn như hoa xuân nữa. Nước mắt của nàng rơi rơi, giống như đóa hoa điêu linh.
Ở sau lưng nàng vài bước, Diêu Kế Tông liên tục thở dài...
Nguyễn Nhược Nhược kéo Lý Mân vừa vào trong cửa, liền chỉ huy lão hoa nông đóng cửa lại. Một bên tiếp tục kéo hắn đi, mắt thấy cửa đã đóng lại, bọn họ cũng đi vào bên trong nhà thuỷ tạ. Nguyễn Nhược Nhược mới thở phào một hơi, liền đi chậm lại. Khi thấy tay mình còn lôi kéo tay Lý Mân, này thật sự không hợp cấp bậc lễ nghĩa, liền nhanh buông ra.
- Thất hoàng tử, ngươi về sau đi ra ngoài, nên mang nhiều hộ vệ bên người nha. Một mình Khinh Xa đi theo thì sao được? Nếu giống như lần trước, nửa đường hiện ra một tên thích khách, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để hắn chém nha.
Một màn vừa rồi thật sự nguy hiểm, như giữa trời cao đi xiếc dây, không cẩn thận một cái sẽ mất mạng. Nguyễn Nhược Nhược nhớ tới không khỏi có chút sợ hãi, đương nhiên vừa rồi nói Lý Mân tùy hứng cải trang tới lui du lịch.
- Ngươi là làm sao mà biết được?
Lý Mân đột nhiên hỏi ra như vậy một câu, hoàn toàn không đúng đề tài. Nàng nhất thời ngẩn người, hỏi ngược lại:
- Biết cái gì?
Lý Mân nhìn nàng, ngữ khí thong dong, chậm rãi nói:
- Biết người Lý Sướng che chở kia, chính là hắc y thích khách lần trước muốn giết ta.
Lý Mân bình tĩnh đáp nhưng lại khẳng định, những lời sắc bén như dao này, giữa những hàng chữ ẩn dấu lưỡi kiếm sáng như gương. Nàng bị hắn chém qua một câu, bất ngờ không kịp phòng bị, suýt nữa rối loạn trận tuyến. Miệng vẫn miễn cưỡng nói:
- Lý Mân, nói... Cũng không nên nói lung tung, ngươi dựa vào cái gì... Nói người ta là thích khách?
- Ánh mắt hắn.
Lý Mân đáp ngắn gọn.
- Ánh mắt? Ngươi chỉ bằng đôi mắt liền khẳng định hắn? Cũng không sợ oan uổng người tốt sao?
- Ta nhớ rõ ánh mắt hắn, càng xác thực là ánh mắt đó. Cái loại ánh mắt lạnh thấu xương này, hàn quang bắn ra bốn phía như đao kiếm bay tới, làm người ta không thể nhìn gần. Ngày đó ta chỉ nhìn thoáng qua, liền vẫn khắc vào trong đầu. Tuyệt đối là hắn.
Lý Mân khẳng định.
- Cái kia... Không cần khẳng định như thế, phải biết rằng trí nhớ con người cũng sẽ có thời điểm công tác sai ...
Nàng liền ha ha cười, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Lý Mân đánh gãy lời của nàng nói:
- Một khi đã như vậy, ta đây lại đi ra nhìn kỹ hắn lần nữa, nhận thức cho thật rõ, không thực oan uổng người tốt nha.
Nói vừa xong, hắn liền xoay người lại hướng cửa sau đi đến.
- Ngươi trở về cho ta.
Nàng khẩn trương, liền túm hắn lại. Mới vừa rồi ít nhiều Lý Sướng mới ngăn được một màn chém giết bảo vệ hắn chu toàn, này lại đi ra ngoài, không biết còn có thể hay không ngăn cản lại một màn tàn sát.
- Nếu hắn không phải thích khách, ta cùng với hắn tiếp cận, ngươi cùng Lý Sướng khẩn trương như vậy làm gì?
Nàng sợ run nửa ngày, liền giậm chân một cái nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, ta bị ngươi đánh bại. Là hắn là thích khách kia, nhìn biểu tình của Lý Sướng, Lý Mân ngươi giơ cao đánh khẽ được không?
- Ngươi làm sao mà biết được?
Lý Mân hỏi lại một lần nữa.
- Ta cũng trong lúc vô ý mới biết, hơn nữa cũng là vừa mới biết được.
Nàng không tính cùng hắn nói tỉ mỉ.
- Lý Sướng, như thế nào nàng quen biết người này? Là ngay từ đầu, nàng biết người này muốn giết ta sao? Còn có, hắn tên gọi là gì? Lai lịch thế nào?
Nghi vấn của Lý Mân rất nhiều.
Nàng liền một hơi giải đáp.
- Người này là Bộ Bình Xuyên, là vị du hiệp, không có người biết lai lịch hắn. Lý Sướng là ngẫu nhiên quen biết hắn, nhất kiến chung tình. Cũng là sau khi ngươi gặp chuyện, mới biết được hắn muốn giết ngươi. Cũng rất khó cho nàng, vừa bảo toàn ngươi lại không muốn nhìn ngươi bắt hắn. Ngươi...... Thông cảm, thông cảm khó xử của nàng, nếu hắn dừng tay, ngươi không tiếp tục truy cứu hắn nữa?
Lý Mân trầm tư thật lâu, hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
- Hắn vì cái gì muốn giết ta?
Hai tay nàng buông thõng, lực bất tòng tâm nói:
- Vấn đề này ta cũng không biết, nhưng ta biết. Nếu ngươi tìm được đáp án, thỉnh nhớ rõ nói cho ta nghe một chút.
Hắn không nói, ánh mắt nhìn nhà thuỷ tạ màu vàng nhạt giữ một đám hoa thủy tiên trắng tuyết. Gió xuân nhè nhẹ, hoa cùng bướm quây quần, ao nước trong xanh lấp lánh, cảnh trí đẹp như họa.
Hắn kìm lòng không được nhớ tới Lý Sướng, nàng xinh đẹp như hoa xuân chớp nở, tinh khiết như ngọc, nàng như thế nào lại yêu thương Bộ Bình Xuyên, yêu thương một nam tử như vào đông giá lạnh xơ xác tiêu điều?