Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội Ii

Chương 8

Chương 8
Sở Thiên Diêu không biết bản thân vì sao lại chạy đến đây, nhưng hai chân cùng ý chí giống nhau, mỗi ngày vào giờ này, sẽ không tự chủ  được đi đến cầu Trường An này. Mà cũng không hẳn, chính xác là nàng chỉ hướng đến một tiệm rượu mang tên “Nhã Hiên”.
“Vị khách nhân này mỗi ngày vào giờ này đều đến.” Hồ cơ gợn sóng chẳng qua là thuận miệng nói vậy, người nói vô tâm, người nghe lại đã có ý. Sở Thiên Diêu theo bản năng lập tức đem những lời này cất trong lòng. Vì thế, mỗi ngày giờ thân, nàng đều chạy đến Nhã Hiên này, một mình độc tọa. Tâm tư không nói thành lời, nàng rốt cục đến đây làm gì, để ý gì, vì cái gì?.....
Sở Thiên Diêu là nữ nhi, nhưng khí chất lại hiên ngang, mỗi khi nàng mặc trên người trang phục nam nhân, người ngoài khó lòng phân biệt. Đáng tiếc cho dù hiên ngang hay nhu mì thì tình cảm cũng đều như nhau. Ngày đó vừa thấy Bộ Bình Xuyên, nàng như người mất hồn, đối với hắn nhớ mãi không quên. Mỗi ngày, nàng đều cân nhắc, trằn trọc, chỉ là không biết tâm sự cùng ai. Nàng cũng là một thiếu nữ mười tám tuổi, tâm tình tất nhiên thay đổi cũng là điều dễ hiểu.
Bộ Bình Xuyên quả nhiên mỗi ngày vào giờ  này đều đến . Không cần phân phó, hồ cơ  Liên Y thấy hắn đều tự động mang rượu và thức ăn lên. Sau khi uống xong, hắn sẽ để lại ngân lượng trên bàn, rồi rời đi thẳng. Hắn rất ít nói chuyện, chỉ chăm chú một li tiếp một li uống rượu. Cảnh xuân tháng ba tươi đẹp, hắn cũng không để tâm. Hắn có phải có tâm sự gì không ai biết hay không?
Sở Thiên Diêu nhìn hắn như xem truyện truyền kì, đọc mà không chuyển mắt . Lòng nàng luôn hướng về hắn, nhưng lại không thể tiếp cận, hắn toàn thân tỏa ra một loại khí thế vô  hình khiến người khác cảm thấy vô cùng xa cách. Chỉ  có thể đứng xa mà ngóng nhìn, chứ không cách nào lại gần được.
* * * *
Lúc này, Sở Thiên Diêu đang tương tư đơn phương Bộ Bình Xuyên, Diêu Kế Tông lại đang hừng hực khí thế theo đuổi tiểu quận chúa Lý  Sướng.
Nguyễn Nhược Nhược theo lời ủy thác của Diêu Kế Tông tới gặp Lý Sướng nói chuyện.
Thụy An vương phủ….
“Lý Sướng, ngày hôm qua cùng chúng ta đi đạp thanh, ta thấy Diêu Kế Tông, hắn thực thích muội. Muội hẳn là cũng thấy chứ?” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng hỏi.
Lý Sướng làm sao có thể không nhận ra, nàng tuy mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng càng nhỏ tuổi như vậy thì lại càng nhạy cảm, đặc biệt đối với ánh mắt của người khác giới. Nàng không đáp lời, chỉ cúi đầu mỉm cười, nụ cười e ấp như nụ hoa mới nở.
“Nếu muội không ghét hắn, có thể thử gặp hắn vài lần. Có cảm tình thì tiếp tục phát triển, không cảm tình thì coi như có thêm bằng hữu. Muội thấy sao?” Nguyễn Nhược Nhược đi thẳng vào vấn đề, nàng thật sự không thích quanh co lòng vòng. Lý Hơi nghe được chỉ cười, cười mà không nói gì. Đại Đường nhiều lễ nghi phiền phức, nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù có người phản đối, nhưng căn bản vẫn thiếu người ủng hộ. Nguyễn Nhược Nhược bạo gan nói vậy, chỉ cần Lý Sướng không phản đối thì coi như đã thành công được vài phần.
Nguyễn Nhược Nhược chờ câu trả lời của Lý Sướng, nhưng chỉ thấy nàng cười mà không nói gì, liền cũng cười nói: “Không nói gì coi như muội đồng ý nhé.”
Lý Sướng nghe được xấu hổ mặt chuyển sang hồng, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào.
Thời hiện đại, nam nhân muốn lấy lòng nữ  nhân, tám chin phần đều là tặng hoa hồng. Nhưng thời Đường thì khác, nam tử nếu để ý tới ai thì tất yếu đều tặng thi (thơ) . Diêu Kế Tông tất nhiên không hiểu nhiều về luật bằng trắc trong thơ cũ, cũng viết không được thể thơ tự do hiện đại, chỉ còn cách đi chép thơ, tùy tiện cắt xén một đoạn tình thi của Toa Sĩ Bỉ Á tặng cho Lý Sướng.
Ta đem nàng so sánh với ngày hè
Nàng so với ngày hè càng dễ thương, càng ôn hòa

Chẳng khác nào nụ hoa tháng năm vừa mới nở
Chỉ tiếc rằng mùa hè cũng quá ngắn ngủi, vội vàng mà qua
Mặt trời có khi phát ra ánh sáng nóng rực
Có khi là tầng tầng mây đen bao phủ
Tất cả sự việc tốt đẹp trong nhân gian đều không nhiễm muộn phiền
Hoặc là xuất phát từ ngẫu nhiên, hoặc bởi vì thiên đạo vô thường
Nhưng mùa hè của nàng sẽ vĩnh viễn không mất đi
Sắc đẹp của nàng vĩnh viễn sẽ không phai nhòa theo năm tháng…..
Diêu Kế Tông tất nhiên không thể tùy tiện ra vào Thụy An vương phủ, chỉ có thể ủy thác Nguyễn Nhược Nhược làm người trung gian chuyển tiếp thư từ.
Nguyễn Nhược Nhược cười nói: “Huynh đệ ngươi được lắm, Hồng lâu, tây sương ngươi đều biết, cả bài thơ mười bốn câu này của lão Toa ngươi cư nhiên cũng thuộc. Thật không hổ là tài tử Bắc Kinh.”
Diêu Kế Tông đáp trả: “Khi ta còn học  đại học, một lần từng bị người trong đoàn kịch nhìn trúng, ra sức mời ta diễn vai La Mật u (Romeo), cho nên mới có thể nhớ rõ bài thơ này của lão Toa như vậy.” Xem khẩu khí của hắn chẳng khác nào hắn thường xuyên cùng lão Toa uống rượu đàm đạo vậy. Nguyễn Nhược Nhược nghe được bật cười ha hả.
Phong thư đầu tiên đưa tới tay Lý Sướng, nàng xem xong kinh ngạc hỏi: “Đây cũng là thi?”
Nguyễn Nhược Nhược kiên quyết khẳng định: “Đương nhiên là thi. Đây là Diêu Kế Tông học  được thi của Tây Vực, cho nên phong vị có hơi khác.”
Lý Sướng nửa tin nửa ngờ, cầm lên đọc lại lần nữa, cuối cùng lại cười nói: “Tẩu tẩu, nhưng mà… loại thơ này muội xem không hiểu.”
Nguyễn Nhược Nhược với cương vị đồng chí, trở  về nói cho Diêu Kế Tông phản ứng của Lý  Sướng. Hắn hồi lâu tổng kết kinh nghiệm, hấp thụ giáo huấn, cuối cùng đi đến kết luận thay một bài thơ các dễ hiểu hơn.
Trong lòng ta chỉ tưởng nhớ đến mình nàng
Nhất thời như chim sơn ca theo tối tăm đại địa

Xông lên thiên môn
Hát vang bài hát ca ngợi tình yêu
Ta nhớ kĩ nụ cười ngọt ngào của nàng, đó là trân bảo
Dạy cho ta coi thường tất cả, kể cả việc  đổi chỗ cùng đế vương.
Lần thứ hai, bài thơ được chuyển đến cho Lý Sướng. Lần này, nàng đọc xong càng kinh ngạc vạn phần: “Tẩu tẩu, sao trong thơ Tây Vực lại có  thể nói muốn cùnghoàng đế đổi chỗ. Đây chính là mưu đồ tạo phản, đại nghịch bất đạo” Nàng vừa nói vừa nhanh tay xé nát bức thư thành một đống giấy vụn. “Tẩu tẩu nói lại với Diêu Kế Tông, tuyệt đối không bao giờ được viết lại bài thơ như vậy nữa.”
Hai lần thất bại, cục diện vô cùng bất lợi. Nguyễn Nhược Nhược cũng chẳng biết làm cách nào giúp đỡ Diêu Kế Tông, chỉ có thể an ủi hắn: “Viết thơ không phải sở trường của ngươi, ngươi nhanh chóng nghĩ kế khác đi, nếu không ta chỉ sợ ngươi chưa xuất binh đã hi sinh oanh liệt mà thôi.”
Quả thật thi văn không phải sở trường của Diêu Kế Tông, nhưng hắn cũng không dễ gì  giương mắt nhìn mĩ nhân bay đi trước mặt. Vì  vậy hắn quyết định thiết lập phương án B: du xuân ngoạn cảnh. Hắn bằng mọi cách gọi cho kì được Lý Hơi, Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Sướng, bốn người hai đôi, ra ngoài thành dạo chơi. Kì thực Diêu Kế Tông cũng chưa biết sẽ đi đâu, đành phó mặc cho ngựa tùy ý di chuyển .
Một lúc khá lâu sau, xe ngựa đi đến chân núi Lệ Thủy, Nguyễn Nhược Nhược hô lớn: “Dừng xe dừng xe, ở đây khắp nơi đều là hoa, chúng ta đi hái hoa được không?”
Loài hoa này mang tên Vân Anh, là một loài hoa nở  vào mùa xuân, cánh hoa màu tím nho nhỏ, lung linh đáng yêu, tuy không có gì đặc sắc nhưng lại rất thanh nhã, dịu dàng. Thoạt nhìn, chỉ thấy đơn độc một đóa, hai đóa, nhưng xem kĩ, lại thấy trải dài khắp tầm mắt một màu tím nên thơ. Từ xa nhìn lại, chẳng khác nào tấm lụa mỏng cắt ngang bầu trời. Cảnh xuân đẹp như vậy, thật sự khó lòng bỏ qua.
Nguyễn Nhược Nhược hồ hởi nhảy xuống xe, làm cho Lý Hơi cuống quít đuổi theo phía sau. Diêu Kế Tông ở lại giúp Lý Sướng xuống xe, cử chỉ hắn nho nhã hiếm gặp. Cả bốn người hướng về phía cánh đồng hoa mà đi tới.
Nguyễn Nhược Nhược hái vô số hoa, kết thành vòng hoa xinh đẹp. Nàng đeo vào cổ tay rồi đưa ra trước mặt Lý Hơi: “Nhìn được không?”
“Đẹp lắm.” Lý Hơi chân thành khen. Nguyễn Nhược Nhược lại làm một chuỗi nữa, tặng cho Lý Sướng, làm cho nàng mừng rỡ vô cùng, mỉm cười hỏi: “Đẹp quá, tẩu tẩu, người làm thế nào vậy?”
“Rất đơn giản, ta dạy muội. Muội thông minh lanh lợi, nhất định sẽ học rất nhanh.” Nhược Nhược cười nói. Quả nhiên, Lý Sướng vừa học đã biết, giờ đây có thể tự mình làm được. Nhược Nhược kêu Lý Hơi giúp mình hái hoa, hái thật nhiều hoa kết thành vòng mang ở trên đầu.
“Nhìn ta có giống tiên tử không vậy?” Nàng hỏi
Vòng hoa mang trên đầu nàng càng làm tôn thêm vẻ  kiều diễm, quả thật xinh đẹp vô cùng. Lý  Hơi mãi nhìn không chớp mắt, vừa hay Diêu Kế Tông cùng Lý Sướng đứng cách đó khá xa. Hắn không kìm lòng được cúi xuống hướng môi nàng đặt lên một nụ hôn.
Bên kia, Diêu Kế Tông vẫn ân cần giúp đỡ Lý Sướng, cung cấp nguyên vật liệu cho Lý Sướng gia công thành vòng hoa, đeo trên cổ tay, mang trên  đầu, cũng như Nhược Nhược, Lý Sướng chẳng khác nào tiên tử hạ phàm.

Lý Sướng trước nay đều ở trong vương phủ, ít tiếp xúc với bên ngoài, giờ đây cùng bọn họ ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, giống như được cùng gió bay tới chín tầng mây. Loài hoa Vân Anh này tuy rằng kém xa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, khí chất cũng không thể bằng hải đường cao quí, nhưng xem ra lại có vẻ thanh tú, đáng yêu. Kết thành vòng hoa, đeo trên người tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Đó không hẳn là mùi hoa, mà là mùi hơi thở tươi mát của hạnh phúc đoàn viên. Nghĩ đến đó, khóe môi nàng khẽ nở nụ cười mãn nguyện.
Diêu Kế Tông nhìn nụ cười của nàng, chỉ  cảm thấy hoa xuân tất thảy đều kém xa nàng. Hắn  đột nhiên đứng bật dậy, nhẹ nhàng nói: Lý  Sướng, ta ca uội nghe, muội thấy sao?” Hắn ngang nhiên gọi thẳng tên nàng không hề câu nệ.
Lý Sướng cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, nói: “Được”
Diêu Kế Tông bắt đầu cất giọng, tiếng ca trong sang, hòa nhập cùng với cảnh xuân.
Gió nhẹ nhàng dương liễu khẽ lung lay, một mình ta đi tìm xuân hoa, ai có thể biết tình nghĩa là gì, tình đầu ý hợp chính là tình nghĩa.
Xuân phong lay động rừng hoa, ta hái thật nhiều hoa kia, hái thật nhiều tặng cho nàng, không biết nàng có thể  trân trọng nhận nó hay không?
Hoa của ta nàng hãy nhận lấy, hãy nói với ta nàng cũng yêu hoa, hãy cùng ta tay trong tay đi tìm hoa xuân.
Tịch dương đã hạ ánh đỏ vàng, nàng thật giống đóa hoa tươi đẹp nhất, hết thảy hoa tươi cỏ đẹp, đều phải chịu thua kém dưới chân nàng.
Một khúc du dương êm ái, hợp tình hợp cảnh vang lên khắp triền núi. Nhược Nhược cùng Lý Hơi  đang triền miên hôn, nghe tiếng ca cũng kinh động, im lặng lắng nghe.
Nhược Nhược cười nói: “Không ngờ, hắn ca hay như  vậy. Trước kia, khẳng định là ca vương, nếu không không để đạt trình độ chuyên nghiệp này.
“Cái gì là ca vương?” Lý Hơi không rõ hỏi.
“Chính là người có tài ca hát, được công chúng ghi nhận” Nhược Nhược giải thích.
Hai người họ lại lẳng lặng nghe, cho đến câu cuối cùng, Lý Hơi nhịn không được ôm chặt Nhược Nhược, thì thầm bên tai nàng: “Nàng thực sự  là đóa hoa xinh đẹp nhất.” Nhược Nhược nghe vậy, từ trong tâm nở nụ cười hạnh phúc.
“Huynh ca thật sự rất hay, nhưng mà bài hát này, muội hình như trước đây chưa từng nghe qua.” Lý Sướng nghe xong một khúc, lập tức lên tiếng khen.
“Muội đương nhiên chưa từng nghe qua, đây là…” Diêu Kế Tông thiếu chút nữa không giữ được mình, nói ra sự thật. May mắn, lời còn chưa nói ra vẫn có thể sửa lại: “Đây là Tây Vực ca”
“Tây Vực thi, Tây Vực ca, huynh hiểu biết nhiều về Tây Vực thật.” Lý Sướng nhìn Diêu Kế Tông bằng ánh mắt khâm phục, nàng quả nhiên là một cô gái ngây thơ, người khác nói gì đều không hề nghi ngờ.
“Muội nếu thích, ta còn có trò này của Tây Vực muốn giới thiệu uội.”
“Là cái gì?” Lý Sướng tò mò vô cùng.
“Chờ ta.” Diêu Kế Tông chạy nhanh về phía xe ngựa, lấy ra một cái túi lớn, đoạn kêu lớn: “Nhược Nhược, Lý Hơi, lại đây nào.”
Hai người vừa chạy tới, Diêu Kế Tông không biết  đã nói gì, chỉ thấy Nhược Nhược ánh mắt lóe lên một cái, hắn không khỏi không đắc ý nói: “Nhìn  được không, có hứng thú không vậy?”

Nhược Nhược ngây người, rất lâu sau mới cười nói: “Ngươi nghĩ sao vậy? Làm thế nào tạo ra cái vợp cầu lông này?” Nhược Nhược trong nghề bắt đầu ra tay thử võng mạc: “Lưới này chắc chắn lấy từ lưới đánh cá, rất chắc chắn, lại đàn hồi. Ngươi vất vả rồi!”
“Đâu chỉ một cái thôi” Diêu Kế Tông vừa nói vừa lấy ra vài cái nữa, “Ngươi chỉ cho Lý Hơi, ta chỉ Lý Sướng. Chờ khi bọn họ học được rồi, chúng ta nam nữ hỗn hợp đánh kép.
“Ý kiến hay, nhưng mà, cầu lông đâu?” Nhược Nhược suy nghĩ một hồi lên tiếng hỏi.
Diêu Kế Tông mở bao lấy ra một quả cầu lông chim nhẹ: “Cầu thật sự làm không được, chỉ có thể dùng cái này thay thế. Ngươi chấp nhận một chút đi.
Nhược Nhược cười đến rung cả người: “Được được được, ta chấp nhận, chúng ta ai làm việc nấy, chỉ bảo hai đệ tử. Sau đó cùng nhau đối chiến một hồi.
Vì thế binh chia làm hai đường, một bên Diêu Kế Tông giảng giải cho Lý Sướng trò cầu lông đến từ “Tây Vực”, một bên Nhược Nhược lại thẳng thắn giúp Lý Hơi về trò chơi thế  kỉ 21.
“Cầu lông cách chơi vô cùng đơn giản, chỉ cần tận lực đem cầu đánh lên không trung. Chỉ cần cầu rơi xuống phần sân phía đối phương là coi như chiến thắng. Ở thời đại của ta, đây là môn thể thao tốt nhất để rèn luyện thể lực.”
Lý Hơi nhiều năm luyện tập võ nghệ, thân thủ  linh hoạt mạnh mẽ, rất nhanh đã học thành thạo lối chơi. Nhược Nhược nhịn không được cười nói: “Lý Hơi, như vậy là trò sắp giỏi hơn thầy rồi.”
Bên kia, Diêu Kế Tông và Lý Sướng lại thật sự không thuận lợi, nàng là điển hình tiểu thư đường đại quí tộc, ngày ngày ở  trong khuê phòng, mềm mại vô lực. Đi cùng ra ngoài thành ngắm hoa còn được, chứ bắt nàng chạy tới chạy lui chơi cầu lông thì thật sự là làm khó nàng. Đánh được vài hiệp, liền đổ mồ hôi đầm đìa thở gấp nói: “Ta đánh không được nữa rồi, mệt mỏi quá.”
Diêu Kế Tông không còn cách nào khác, đành để Lý Sướng ở một bên tọa kị nghỉ ngơi, còn hắn chạy tới đem Lý Hơi đá sang một bên, cùng Nhược Nhược đứng lên bắt đầu đại chiến. Bọn họ đều là những tay cao thủ, vừa khai chiến đã liên tiếp tấn công. Trong quá trình song phương đối đánh, chỉ thấy cầu bay tới tấp, thân hình họ thiên biến vạn hóa, lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, lúc nhu lúc cương, Lý Hơi ở bên ngoài cũng trầm trồ khen ngợi.
Còn Lý Sướng lại chỉ tĩnh tọa ở  một bên, loại thể dục hoạt động này, đối với nữ nhi khuê các tính tình văn nhã như nàng thì thực sự không có sức hấp dẫn. Nhìn một hồi, nàng vẫn như cũ chỉ cúi đầu xoay xoay vòng hoa trên tay.
Du xuân ngoạn cảnh, cuối cùng thành Diêu Kế Tông cùng Nhược Nhược biểu diễn thi đấu cầu lông. Hai bên khả năng như nhau, nhất thời chưa phân thắng bại. Trên đường trở về, Diêu Kế Tông vẫn còn không cam lòng nói: “Nhược Nhược, ta cư nhiên không thắng được ngươi, thật mất mặt, ngày mai nhất định tái chiến ba trăm hiệp.”
Nguyễn Nhược Nhược hoạt động cả ngày, lúc này trong người không còn chút sức lực. Nàng ngồi cạnh Lý Hơi, tựa đầu lên vai hắn, xua tay nói: “Không nên không nên, đã lâu như vậy không hoạt động, chỉ cùng người thi đấu một chút đã mệt mỏi như vậy, ngươi ít nhất bảy ngày sau mới hạ chiến thư có được không?”
“Nàng mệt lắm sao, có cần nằm nghỉ chút không?” Lý Hơi thập phần đau lòng nói. Nhược Nhược cười đáp: “Không sao, chỉ cần tựa vào vai chàng là được rồi.” Lý Hơi nghe vậy vội vàng điều chỉnh lại tư thế, cố gắng làm cho nàng thoải mái nhất.
Diêu Kế Tông nhìn mà ganh tị, hắn cũng mệt mỏi, nhưng đáng tiếc chẳng có bờ vai nào cho hắn tựa vào. Trong khi đó, tiểu quận chúa Lý Sướng ánh mắt lại dừng lại trên người đường huynh tẩu, ngại ngùng cúi đầu nở nụ cười ngọt mĩ. Diêu Kế Tông thực hận không thể tựa vào vai nàng như vậy, mĩ nhân còn chưa thuộc về hắn, còn phải cố gắng thật nhiều mới mong có cơ hội.
“Lý Sướng, đi du ngoạn cùng chúng ta, muội thấy vui không?” Diêu Kế Tông lên tiếng hỏi.
“Vui” Lý Sướng không cần nghĩ ngợi vội đáp. “Huynh xem muội hái nhiều hoa như vậy, kết thành vô số vòng hoa, mang về, các tỉ tỉ nhất định sẽ rất thích.”
  [ alobooks.vn ]
Nghiêm chỉnh mà nói, suốt cả chuyến đi, nàng chỉ để ý đến ngắm cảnh thưởng hoa, riêng cầu lông trong lòng không hề ấn tượng. Diêu Kế Tông cũng là người cơ trí, lập tức hiểu ra nàng không thích chơi bóng. Hắn bất giác trong lòng có chút không vui, đây chính là do hắn cố tình sắp xếp, nhưng lại không lọt vào mắt mĩ nhân. Xem ra Lý Sướng cùng hắn sở thích không giống nhau, hắn hiếu động, nàng lại thích yên tĩnh. Chỉ là nếu muốn lấy lòng người đẹp, hắn cũng có thể nhường nhịn một chút, lần tới nhất định sẽ đổi trò khác hay hơn.
 

Bình Luận (0)
Comment