Ta nghe Tiểu Thuận nói xong liền cực kỳ kinh sợ. Uông thám hoa mất cha thì mắc gì mà muốn chém ta?
Ta sải bước chạy đến hậu viện, Tô công tử đang đứng trên hành lang. Tô công tử nói, Uông công tử đã yên ổn rồi. Uông Thụy ở hậu viện đánh đánh giết giết đến mức Trung thúc cùng lão bà Lưu thẩm không nhịn nổi nữa. Lưu thẩm lúc ấy một phen cầm cán chổi, xuất chiêu dạ xoa tham hải thức công thêm một chiêu nghênh phong đả hổ cho Uông thám hoa nằm dẹp lép dưới đất. Khiêng về nam viện. Tô công tử vừa qua hỏi thăm, đại phu nói buổi tối có thể tỉnh lại.
Ta không thể thấy tư thế oai hùng của Uông thám hoa khi vung kiếm giết địch cũng có chút thất vọng, Bùi công tử tựa bên lan can không mặn không nhạt tiếp một câu, “Không bằng vương gia bớt chút thời gian đi tìm đạo sĩ về xem lại vận khí đi, dạo gần đây toàn gặp mấy chuyện binh đao máu lửa.”
Trung thúc dẫn theo hai ba người dâng lên binh khí thu được của Uông thám hoa. Là thanh kiếm hồi trước Nhân vương đưa cho ta, có tên là Kham Thanh. Là bảo kiếm tinh luyện thượng đẳng, ít nhất cũng phải hơn chục cân. Ta bình thường dùng nó như tạ để luyện cơ tay. Về sau bị Hoa Anh Hùng khiêng đi nghịch, để lại ở Tráng Chí đình trong hậu viện. Ai ngờ cánh tay như que củi của Uông thám hoa lại mang ra múa may được, quả nhiên thể dục buổi sáng gần đây rất có hiệu quả.
Trung thúc lại dẫn ta tới thị sát hiện trường. Tổn thất duy nhất là bao cát ở Tráng Chí đình. Bị Uông thám hoa rạch mấy nhát, cát vàng tuôn ra một nửa.
Về việc Uông thám hoa vì sao muốn chém ta, sau khi Tô công tử phân tích giải thích, ta mới lĩnh ngộ được. Trời trên cao, lão tử thật sự là oan uổng.
Truyện kể rằng thái hậu từ tận Sơn Đông đem cả nhà già trẻ của Uông Thám hoa bắt về giam lỏng trong một đại viện ở ngoại ô. Tuy nói là giam lỏng, nhưng hoàng gia luôn hào phóng, hơn nữa ta cũng âm thầm quan tâm thu xếp. Cuộc sống cũng thoải mái dễ chịu.
Uông Thụy tuy rằng là dòng dõi thư hương, nhưng liên tiếp hai đời đều là nghèo kiết hủ lậu. Lão cha của Uông thám hoa lại có tiếng tiết kiệm. Bình thường dạ dày quen ăn rau củ bị thịt cá thay phiên tẩm bổ, đường máu mỡ máu từ từ tăng lên.
Phó dịch thủ vệ trong viện đều đã được tiểu vương gia ta dặn dò. Đối đãi với Uông gia hết sức ân cần. Tranh thủ thời gian còn cùng Uông thái gia chơi mạt chược giải sầu.
Vì thế mà hôm nay, bất hạnh xảy ra. Uông thái gia giữa trưa uống hai chén rượu nhỏ cùng một mâm bún thịt*. Ngồi xuống xoa xoa tay, cùng thảo luận chuyện về các nhân vật phong lưu trong lịch sử. Nói đến chuyện Sở bá vương cắt cổ tự vẫn. Sơ sẩy một cái, từ một thành ba. Lửa giận công tâm, nhồi máu cơ tim, nằm vật ra, chết.
Phó dịch trong phủ trước tiên chạy đến vương phủ báo tang. Vừa lúc Uông thám hoa cùng Hoa Anh Hùng đang ở Tráng Chí đình xem bảo kiếm. Uông thám hoa chợt nghe tin dữ, đầu tiên là hôn mê. Sau khi tỉnh dậy, nhận định là cha hắn do thái hậu bắt vào kinh, thái hậu là đầu sỏ. Cho nên hắn xách Kham Thanh đến tìm ta liều mạng. Đây là tiền căn hậu quả.
Ta chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Trong đầu Uông thám hoa đã có cái logic đần độn này, cho dù có nói cũng không thông. Hậu hoạn vô cùng, làm cách nào cũng phải giải quyết hắn.
Một con chim nhỏ đậu trên nóc nhà hót mấy tiếng, vỗ vỗ cánh tiếp tục bay. Ta nhấc chén trà uống một ngụm, biện pháp có, chỉ còn thiếu nhân thủ. Một nhân thủ võ công thật cao cường.
Nói đến võ công cao cường, người đầu tiên ta nghĩ đến là Nhân vương. Quyết định ngồi kiệu phi một mạch đến Nhân vương phủ. Người tính không bằng trời tính. Gà yêu của Nhân vương cũng chết bất đắc kỳ tử. Tiểu thiếp của Nhân vương lau nước mắt nói với ta, Thái vương ngài tới vừa đúng lúc, đi khuyên nhủ vương gia đi. Từ lúc hắn ở trong cung về một ngụm nước cũng chưa uống ~~~ không phải chỉ là con gà sao ~~
Nhân vương bẻ gãy một chiếc đũa, “Câu [Tường Anh tướng quân chỉ là một con gà], nếu để bổn vương nghe thấy một lần nữa thì ngươi cũng sẽ như nó!” Hai mắt phủ kín tơ máu tiếp tục ở chính viện xây mộ phần cho Tường Anh tướng quân.
Ta thở dài thườn thượt, đi thôi.
Ở Nhân vương phủ phất tay cho kiệu phu lui đi, ta một mình vòng vo trên đường. Lại đến tửu lâu uống hai chén, hạ quyết tâm. Bước ra khỏi cửa tửu lâu ta ngoắc ngoắc một gia đinh đang ẩn núp gần đó, “Về phủ đem kiệu đến đây, đưa ta đi An Quốc phủ.”
Phù Khanh Thư không ngờ ta còn dám vác mặt đến, sắc mặt đương nhiên khó coi. Cầu người thì phải cúi đầu, ta khép nép nói, “Phù công tử, thật là có chuyện này mong ngươi hỗ trợ, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.”