Hưu Thư Khó Cầu

Chương 103

Điểu lão đầu “mời” tôi tới Tinh Nhu Các, chỉ nói việc này phải chờ Thánh thượng định đoạt, rồi quay đi.

Tôi bị nhốt trong thủy lao cao cao, ngay đến cả Kỳ Nhi cũng không được gặp, chỉ có hai lão bà tử mỗi ngày đi thuyền sang mang cho tôi chút đồ ăn, Túc Phượng vẫn còn tốt, đồ ăn dù có hơi lạnh chút, nhưng so với bình thường cũng không khác gì.

Qua ba ngày, tôi ở trong Tinh Nhu Các thật sự nhàm chán vô cùng, còn đang nghĩ đợi lão bà tử đưa cơm tới đây, khẩn cầu bọn họ mang đến cho tôi thêm vài quyển sách để giết thời gian, không ngờ Nguyệt Nhi lại đến.

Đây cũng chính là người đầu tiên tới thăm tôi, tôi rất là kinh ngạc.

Đứng cạnh mép giường, không biết nên nói gì với cô ấy.

Một lát sau, Nguyệt Nhi mới hỏi:

“Chị dâu dạo này khỏe không?”

Giọng nói dịu dàng ôn nhuận, không giống như khóc, ánh mắt cũng trong suốt thấy đáy, không thấy một tia hồng.

Tôi nói: “Khỏe, chỉ là hơi nhàm chán.”

Nguyệt Nhi sờ cằm, mở miệng định hỏi gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói.

Tôi đối với tình huống bên ngoài cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa ngóng trông muốn giết muốn chém gì cũng phải sớm có kết quả rồi chứ, cũng khỏi phải suốt ngày làm tổ ở Tinh Nhu Các, liền nói bóng nói gió hỏi vặn tới lui.

Chuyện Văn Mặc Ngọc không biết, tình hình Văn phủ thì không nói được, thái độ của điểu lão đầu cũng không được đụng vào, nói tới nói lui, tôi chỉ biết được chút ít về tình hình của An Lăng Nhiên gần đây.

Nguyệt Nhi nói, ba ngày nay ca ca đều tự nhốt mình trong thư phòng, không biết đang nghĩ gì.

Tôi theo phản xạ hỏi lại, “Tuyệt thực?”

Nguyệt Nhi lắc đầu, chỉ nói, ăn thì vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, hơn nữa còn nghe nói ăn rất nhiều, mới nãy còn nghe huynh ấy bảo Vương mụ mụ hầm canh gà. Mọi người trong phủ nói, ca ca lại có chút điên.

Dứt lời, Nguyệt Nhi thúc thít một hồi, khiến tôi tốn hơi thừa lời cả buổi.

Đây chính là cái gọi ngụy biện?!

Mấy ngày trước, tên khốn khiếp này còn nào là yêu nào là thân thiết với tôi, cho dù có thu hồi lại cũng không cần nhanh thế chứ? Lúc vạch kế, tôi còn do dự, còn cảm thấy có lỗi với tiểu ngu ngốc, cảm thấy cho dù hắn có tính kế với tôi, thì dù sao đối với tôi cũng có tình cảm, nhưng bây giờ…

Lòng người dễ thay đổi a!

Nguyệt Nhi thấy thế, kéo tay tôi có chút xúc động.

“Chị dâu, sao chị hồ đồ thế? Ca ca không tốt sao?”

Tôi nghe xong lời này, nghĩ đến Nguyệt Nhi đang ‘bi xuân thương thu’, đáy lòng thầm vì hôn sự của mình mà bi ai, liền an ủi vài câu, ai ngờ còn nói chưa xong, Nguyệt Nhi liền rung đầu, trâm hoa ngọc lung lay trên đầu cứ như sắp rớt.

Cô ấy nói: “Chị dâu, không phải. Thật sự không phải.”

“Trước kia muội vẫn nghĩ lời nương nói mới là đúng, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (mệnh do cha mẹ, lời theo mai mối), trước giờ hôn sự của nữ nhi nên nghe theo cha mẹ. Giờ muội nhìn thấy chị dâu, mặc dù tiếc chị và ca ca có duyên không phận, nhưng cũng ngộ ra được chút đạo lý, nữ nhi không nhất thiết phải nhẫn nhịn chịu đựng, chúng ta cũng có thể lựa chọn tình cảm cho chính mình.”

“…”

Tôi phồng to mắt nhất thời không nói được gì, nói như thế, Nguyệt Nhi không hận tôi, ngược lại còn kính nể tôi? Tôn sùng tôi?

Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, “muội, muội” nửa ngày mới nặn ra được một câu:

“Nguyệt Nhi ý muội là gì?”

Nghe vậy, Nguyệt Nhi đột nhiên bộp bộp quỳ gối xuống.

“Chị dâu, trước kia Nguyệt Nhi không dám nhớ không dám nghĩ, nhưng hành động của chị dâu ở Văn phủ đã khiến cho Nguyệt Nhi hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Chu lang song túc song tê, mong chị dâu giúp đỡ!”

Nói xong, lại bụp bụp đập đầu vang hai cái.

Tôi quá ngạc nhiên, đến ngay cả sức lực đỡ Nguyệt Nhi lên cũng không có.

Gian phu của tôi là giả, Nguyệt Nhi có “Chu lang” lại là thật.

Vậy, vậy… nếu chỉ là phá hủy cuộc nhân duyên này của Nguyệt Nhi, điểu lão đầu có thể sẽ không giết tôi, hiện tại, tôi lại làm hư con gái của bà ta đến nông nỗi này, có khi nào bà ta bắt đầu có tà niệm rồi không?

Nguyệt Nhi khóc đến hai mắt đẫm lệ, còn ôm chân của tôi cúi đầu nói gì đó.

Tôi thở dài, ngồi xổm xuống ôm Nguyệt Nhi khóc lớn.

Nha đầu này, chẳng lẽ ngươi không biết chị dâu ngươi giờ vẫn đang khẩn cầu Bồ Tát, bản thân còn khó bảo toàn sao?

Chu lang kia của ngươi, rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?
Bình Luận (0)
Comment