Mình mới báo cáo xong một môn, có chap tiếp đây!
Trăng lạnh như nước.
Cùng với tiểu ngu ngốc đi dạo xung quanh cái hồ nhỏ ở hậu viện của Trương Thế Nhân, ánh trắng nhu hòa trên mặt hồ phản chiếu những đốm sáng trắng, không một tia gió, nhưng vẫn vô cùng lạnh.
Tiểu ngu ngốc thấy tôi ôm ngực, cởi áo choàng trên người, một mùi hương quen thuộc chỉ tiểu ngu ngốc mới có trong nháy mắt cũng ập đến – trầm hương, trong vị ngòn ngọt của hoa mẫu đơn còn hòa lẫn hương vị của canh đậu xanh của Vương mụ mụ, như có một luồng hơi ấm chậm rãi chảy vào tim.
Tôi theo bản năng quấn áo choàng ngửi mùi hương trong người, bị hắn kéo ôm vào ngực, vui cười đùa giỡn, giống như những ngày được sưởi ấm quanh bếp lò đang hiện ra trước mắt, nhưng giờ phút này, tôi một câu cũng không nói nên lời.
Đút Ô bố Mẫn Đạt uống hết thuốc, lại dụ Kỳ Nhi ngủ xong, tiểu ngu ngốc mới nhẹ nhàng nói: “Có muốn ra ngoài dạo một lát không?”
Tôi gật đầu ấp úng, nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Tôi không biết nên giải thích thế nào với tiểu ngu ngốc, nếu cho hắn biết tôi không phải Tố Tâm thì chẳng khác nào gạt bỏ hết toàn bộ trước kia, tự ám chỉ mình đã luôn lừa hắn; mà nếu như nói cho hắn biết tôi chính là Tố Tâm thì…
Trên đường tới đây, tôi có vờ hỏi Kỳ Nhi, Tố Tâm thích mẫu đơn à? Trong hoàng cung Hạp Hách những mảng mẫu đơn lớn không?
Kỳ Nhi chớp chớp mắt mấy cái, trả lời rất rành roạt lưu loát.
Hoàng cung Hạp Hách, ngoại trừ những khóm mẫu đơn lớn ra, còn có khóm lan tử la, lan hồ điệp, cúc ngọc bích, chỉ cần có thể làm thuốc, Tố Tâm đều ắt có.
Tôi có hơi mù mờ, nàng Tố Tâm này đã từng biểu lộ tình yêu đặc biệt đối với mẫu đơn chăng?
Kỳ Nhi lắc đầu, Tố Tâm tỷ tỷ vẫn dùng hoa làm thuốc, chưa từng nói thích hay không thích cái gì.
Nghe vậy, tôi rất ngạc nhiên.
Hóa ra nhiều năm nay, tiểu ngu ngốc đã quá tự mình đa tình.
Tiểu ngu ngốc từng nói, hôm Tố Tâm cứu hắn, hắn quả thật là đã vô cùng nản lòng thoái chí, một người từ nhỏ đã có dung mạo hơn người, không thiếu chuyện bị người khác đâm chọc sau lưng là cái “bao cỏ”, cũng từng có bọn đăng đồ lãng tử chòng ghẹo hắn, đúng lúc này, Tố Tâm xuất hiện, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, cười động lòng người, nàng nói: “Người không có tướng mạo không được, cũng giống như mẫu đơn vậy, ngoài trừ bề ngoài ung dung lộng lẫy, còn có thể chữa khỏi ho thanh quản, làm thuốc an thần…”
Chỉ một câu, tiểu ngu ngốc tự sa vào mộng đẹp của mình, hắn cho rằng, Tố Tâm đang cổ vũ hắn, Tố Tâm hiểu hắn. Giờ coi bộ, vị y nữ Tố Tâm này, chắc là đang nói công dụng làm thuốc của mẫu đơn.
Đúng là… bi thương tột cùng, hơn mười năm sau, tôi lại đánh bậy đánh bạ, mang lời Tố Tâm từng nói ra lặp lại, từ đó, An Lăng Nhiên liền xác định tôi chính là người trong định mệnh của hắn, cứ như vậy tạo nên một đoạn nghiệt duyên.
Nếu như, bây giờ tôi nói, Tố Tâm đến giờ cũng chưa từng thích ngươi, ngược lại thầm yêu Mẫn Đạt vương tử, sau mười năm chờ đợi, tôi không biết tiểu ngu ngốc sẽ cảm thấy thế nào, đêm dài người tĩnh, lỡ hắn có nghĩ quẩn, nhảy hồ thì biết làm sao bây giờ?
Sau khi cân nhắc xong, tôi dừng bước chân lại hẳn, hồi hộp mà vặn tay cắn môi.
An Lăng Nhiên vốn đang lửng thững phía trước, thấy tôi tụt lại tuốt phía sau, cũng dừng bước ngoái đầu lại nhìn tôi: “Sao không đi?”
Tôi líu lưỡi, phân vân một hồi mới nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc, ta không phải Tố Tâm.”
Tiểu ngu ngốc mở to mắt nhìn, không có phản ứng gì.
“Giấu ngươi lâu như vậy, là lỗi của ta. Cho nên ta mới muốn rời khỏi Mục vương phủ, bởi vì ta không muốn làm thế thân của Tố Tâm, bởi vì… bởi vì, ta thích ngươi.”
Dưới ánh trăng sáng tỏ, cái bóng trắng của An Lăng Nhiên bị ngọn gió hiu hiu thổi có chút miên man.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiểu ngu ngốc “ừ” một tiếng.
Tôi tưởng mình giải thích còn chưa rõ ràng, vì thế nói năng hơi lộn xộn: “Mẫn Đạt vương tử với Kỳ Nhi, là người nhà của Tố Tâm, mặc kệ thế nào, ta sử dụng thân thể của Tố Tâm lâu như vậy, cũng phải báo ân. Cho nên ta, ta mới phải giả dạng làm nàng…”
Tiểu ngu ngốc vẫn bất động như cũ, lại ‘ừ’.
Tôi càng nói càng loạn, đầu óc rối như tương hồ.
“Ta không phải yêu quái, cũng không phải quỷ, ta là xuyên tới đây, chỉ là… chuyện… Tố Tâm, Kỳ Nhi…”
%>_<% ôi mẹ ơi, mau tới cứu con a! Tôi thật sự không biết nên biểu đạt thế nào, ta chỉ không muốn tiểu ngu ngốc cho rằng tôi là Tố Tâm thật, lại thấy cô ấy cùng với nam nhân khác sầu triền miên mà ruột gan đứt từng khúc, nhưng mà những gì tôi nói nãy giờ rốt cuộc hắn có hiểu được không đây?
Tôi gấp đến độ đứng tại chỗ giậm chân, cuối cùng nhào tới chỗ tiểu ngu ngốc, túm lấy quần áo hắn hét lên: “Rốt cuộc là ngươi có hiểu ý ta không hả?”
“Ta không phải là Tố Tâm mà ngươi ngày nhớ đêm mong, mà là người của một thế giới khác.”
“Nhưng mà, ta thật sự yêu ngươi.”
“…”
Tiểu ngu ngốc vẫn không nói gì, chúng tôi cứ vậy mà một người dùng hết sức lực nhào lên người đối phương, còn một người thì cứ bình tĩnh hơi khom đầu gối chịu đựng sức nặng.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi tưởng An Lăng Nhiên sẽ gọi người đến trói tôi lại rồi đưa vào bệnh viện tâm thần; lâu đến mức tôi còn tưởng hắn sẽ phẫn nộ rồi quăng tôi xuống hồ, “Chụt!”
Cái gì cũng không có, tôi chỉ bị hôn một cái.
Một nụ hôn mang theo chút âm ấm của tiểu ngu ngốc.
Hắn ngượng ngùng, hắn vui sướng, tựa hồ đều chứa đựng trong nụ hôn này, chuyển sang da mặt của tôi, trong nháy mắt bùng cháy, lập tức đỏ ửng.
Tôi ngây dại.
Vụ này là sao đây hả?
Đôi mắt hoa đào của tiểu ngu ngốc sáng ngời, lấp lánh như sao.
“Liêm Nhi, mặc dù nàng nói có chút lộn xộn, nhưng những lời nãy giờ ta rất thích.”
“Tâm ý của nàng ta cũng hiểu rồi, tâm ý của ta, nàng hiểu được sao?”
“…”
Hai tay dần dần buông áo, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cả thế giới, đều vỡ tung.
…………