Hưu Thư Khó Cầu

Chương 124

Hôm sau, Hiên Mặc Lâu, tôi nhìn nữ nhân quan trọng thứ ba trong cuộc đời tiểu ngu ngốc.

An Lăng Nguyệt nhìn thấy tôi, cũng vô cùng kinh ngạc.

“Chị dâu?”

Tôi cười đứng dậy, không nói.

Nguyệt Nhi kéo tay tôi cười đến mi phi sắc vũ, “Muội đã nói ca ca có chuyện gì mà khó nói ở nhà, lại bảo muội đến quán trà, hóa ra là chị dâu”.

Tôi ngăn Nguyệt Nhi đang ôn chuyện, lắc đầu cười nói: “Đích thật là có một số chuyện không tiện nói ở nhà, cho nên ca ca muội mới gọi ta đến quán trà”.

Sắc đêm dài đăng đẳng, tiểu ngu ngốc mấy ngày chạy tới chạy lui giữa tiểu viện của Trương Thế Nhân và Mục vương phủ, ngoại trừ việc hẹn hò với tôi còn phát hiện ra một bí mật khiến cho hắn tay chân luống cuống. Vốn dĩ, hẹn tình nhân không phải chỉ mỗi mình hắn, còn có cô muội muội bé bỏng mà hắn quý nhất – Nguyệt Nhi. Đối với chuyện này, tôi rất vui sướng khi người gặp họa mà bình phẩm một câu: thượng bất chính hạ tắc loạn.

Nói đến cũng gây nghiệt, mấy ngày nay từ trên xuống dưới của Mục vương phủ, đều tập trung cả tinh thần lẫn thể xác vào đại sự tạo phản, lơ là đi cô gái nhỏ ngoan ngoãn. Ngoại trừ tôi ra, nào ai có thể nghĩ tới được chuyện An Lăng Nguyệt cùng Chu Diệc Thủy vừa mắt nhau, lại có ai ngờ được cô thiên kiem tiểu thư tao nhã đứng đắn đêm khuya gặp tình lang, hẹn hò dưới ánh trăng. (nguyên văn: hoa tiền nguyệt hạ)

Vì thế, sau khi tiểu ngu ngốc nhìn thấy cảnh hai người chàng chàng thiếp thiếp, hoàn toàn sụp đổ. Tôi không có gan nói cho tiểu ngu ngốc là kỳ thật tôi đã sớm biết chuyện này, đành phải nói lãng đi: “Thật ra cũng không sao cùng lắm thì, nếu gạo đã nấu thành cơm, các ngươi chỉ việc tác thành cho Nguyệt Nhi thôi. Muội ấy vốn không thích Văn Mặc Ngọc, huống chi Văn Mặc Ngọc với Huyền Nguyệt…”, còn chưa nói dứt lời, tôi đã tự động ngậm miệng, nuốt ngược câu sau trở lại. Đối với chuyện này, tôi thật ra vẫn rất nghi ngờ. Hoặc là nói, rất bàng hoàng.

Nguyệt Nhi là con gái cưng của An Lăng Tiêu với Túc Phượng, em gái giỏi giang của tiểu ngu ngốc, xem tình hình này, quan hệ của Văn Mặc Ngọc và Huyền Nguyệt cả nhà bọn họ đều đã rõ trong lòng, nhưng dưới tình huống như vậy mà bọn họ lại vẫn kiên trì coi Nguyệt Nhi là công cụ chính trị gả cho Văn Mặc Ngọc, nếu không phải tôi náo loạn, ai có thể đoán được cục diện ngày hôm nay ra sao?

Tiểu ngu ngốc thổn thức không thôi, hôn hôn lên trán tôi nói: “Liêm Nhi, nàng nghĩ rằng ta với cha mẹ muốn thế lắm sao? Nàng cho rằng ta không muốn rước nàng về Mục vương phủ sao?”

Tôi trầm mặc, không nói lời nào. Người khác không biết, ta thì sao lại không hiểu? Tình cảnh lúc này, so với Vương Uyển Dung ngày đó có gì khác nhau đâu? Khởi sự thành hay bại, chẳng qua là một đêm thôi. Cho dù Mục vương, Hoài vương, Văn lão gia tử có chuẩn bị chu đáo cỡ nào, nhưng mà điều hủy diệt nhất chính là kế hoạch bị vỡ. Loại thời khắc ấy, hưu tôi, nếu như hắn có thất thế, tôi có lẽ vẫn còn đường sống; ngược lại…

Trong màn diễn này, Vương Uyển Dung, tôi, Nguyệt Nhi đều là nhược điểm không thể đụng vào nhất của bọn họ, cũng là vũ khí trí mạng nhất của kẻ địch. Cho nên, chúng tôi cần phải che dấu, ẩn nấp. Giờ nếu mà tác thành cho Nguyệt Nhi, để cho cô ấy quang minh chính đại đính hôn với Chu Diệc Thủy, chỉ sợ sẽ phá hỏng mọi chuyện, không chỉ Nguyệt Nhi không có chút xíu đường lui, đến Chu gia cũng sẽ tai ương ngập đầu.

Không sai, tôi đột nhiên có chút hiểu được. Bất luận Nguyệt Nhi có gả cho ai, đều có thể gây họa diệt môn, nhưng năm tháng vẫn còn dài, rơi vào đường cùng nên mới chọn Văn Mặc Ngọc để lấp liếm. Trong đêm tối, tôi với tiểu ngu ngốc nằm ngửa ra, nghe giọng nói trầm trầm sâu lắng mê hoặc người của hắn: “Để Nguyệt Nhi gả cho Văn Mặc Ngọc, là kế sách tạm thời, cũng là cử động bất đắc dĩ. Kế hoạch của bọn ta vốn là để Nguyệt Nhi ba ngày sau theo nàng và mẫu thân rời khỏi Lạc Vân quốc, tụ họp với biểu di, bây giờ… Liêm Nhi, ta thật không biết nên nói với muội muội như thế nào”.

…………

Hớp ngụm trà, tôi bình tĩnh mà trình bày: “Ca muội thấy muội ước hội với Chu Diệc Thủy”.

Nguyệt Nhi mở to mắt, cả kinh đến mức không nói nên lời.

Tôi đặt chén trà xuống, vẫn vân đạm phong kinh mở miệng như cũ: “Đừng sợ, ta đứng về phía muội”. “Chị dâu quyết định, giúp muội bỏ trốn”.

“… Chị dâu, đại ơn đại đức Nguyệt Nhi khó mà báo đáp, xin nhận một lạy của muội!”

Nhìn An Lăng Nguyệt kích động dập đầu, trong lòng tôi thầm vì tiểu ngu ngốc bi ai ba giây. Thực xin lỗi, tướng công yếu quý, lần này thật không được trách tôi, thứ nhất là vì lòng dạ của nữ nhân và đầu óc đều được làm từ đậu hủ, gặp chuyện thế này thật sự không có cách nào mà lý trí phân tích giống như nam nhân được; thứ hai tôi trước giờ miệng lưỡi không nhanh nhẹn, tiểu ngu ngốc thông minh vậy mà cũng không biết khuyên giải thế nào, thì tôi làm sao mà khuyên giải cho được, để Nguyệt Nhi đi theo bọn tôi? Huống chi, đối phương còn là một cô gái đang yêu đương cuồng nhiệt, có thể vì người mình yêu mà hiến cả mạng sống. Vì thế, kết quả tốt nhất…

Tôi cúi người xuống, nói nhỏ: “Nguyệt Nhi, chắc muội biết mật đạo của Mục vương phủ ở chỗ nào chứ?”

…………
Bình Luận (0)
Comment