Bạch Thanh Ẩn đang chuẩn bị xuất phủ thì gặp Ngưng Sương.
Từ sau đêm hôm đó, hơn mười ngày rồi, Ngưng Sương cùng hắn vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào. Giờ phút này lại vô tình chạm mặt, thực sự cũng không biết nên nói điều gì cho phải, nên cả hai đều tỏ ra hơi xấu hổ.
Cuối cùng, vẫn là Ngưng Sương mở lời trước “Tướng công định đi đâu?”
“Có một chuyến vận hàng hóa đã đến nơi, ta muốn đi nghiệm thu.” nghe thấy ngữ khí của Ngưng Sương không khác gì lúc trước, Bạch Thanh Ẩn cũng thả lòng tâm một chút.
“Nghe nói, tướng công gần đây không chú tâm vào việc quản lý sinh ý cho lắm. Ngưng Sương là thê, theo lý nên khuyên nhủ tướng công đôi lời, mặc kệ là tướng công muốn làm cái gì, đừng quên một điều, Bạch phủ trên dưới hơn trăm người, còn có các thương hào của Bạch gia đều cần tướng công ra sức chèo chống. Nếu là tướng công cứ như thế bỏ mặc sinh ý không lo, khiến cho nhập bất phu xuất, đến khi đó bọn họ sẽ ra sao a.”
Bạch Thanh Ẩn nhìn thẳng vào Ngưng Sương, bắt gặp ánh mắt chân thành của nàng thì, trong lòng dâng lên một tia chua xót.
Nàng đích thật là một hảo thê tử, không nũng nịu cũng không hoang phí, biết vì người khác mà lo nghĩ, tuy chỉ mới vào Bạch phủ không bao lâu, liền được mọi người yêu thích.
Nếu như không có sai lầm kia, nàng gả cho kẻ khác nhất định sẽ sống phi thường hạnh phúc.
Mà hiện tại, hắn lại lầm lỡ cuộc đời của một cô nương tốt như nàng.
Lặng yên một lát, Bạch Thanh Ẩn gật đầu “Ta đã biết.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngưng Sương nhìn hắn, ảm đạm cười.
“Nàng… đi đâu?” trong tay nàng xách theo một chiếc làn, nha hoàn bên người nàng cũng đồng dạng mang theo một chiếc làn, rất giống như muốn ra chợ mua thức ăn.
Ngưng Sướng cầm chiếc làn trên tay, cười nsoi “Ngưng Sương muốn đến miếu dân hương.”
“Cầu phúc sao?”
“Ân.”
“Cần ta đưa nàng sao?”
“Không cần, tướng công cứ đi đi. Ngưng Swong sẽ ngồi mã xa.” Ngưng Sương dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi “Tướng công, Trường Tiếu gần đây tốt chứ?”
Bạch Thanh Ẩn nhìn nàng, gật đầu “Ân.”
Ngưng Sương có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lời nào.
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Bạch Thanh Ẩn lại không nhịn được hỏi điều vốn vẫn khiến hắn buồn bực trong lòng “Ngưng Sương, đêm đó nàng cùng Trường Tiếu nói những gì?”
Đêm hôm đó, khi hắn chờ đến lúc không thể nhịn được nữa, liền đẩy cửa mà bước vào thì, Trường Tiếu mới đi ra, tuy rằng trên mặt vô lệ, nhưng ánh mắt lại sưng đỏ chứng tỏ đã từng khóc qua.
Hắn đau lòng, muốn hỏi y đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trường Tiếu chỉ là khăng khăng không nói, lại một bộ dáng mệt mỏi vô cùng, lúc hắn tiến lên đỡ lấy thân thể loạng choạng của y, Trường Tiếu liền gần như ngay lập tức tựa vào lòng y ngủ say.
Biết Trường Tiếu không muốn mình hỏi, Bạch Thanh Ẩn vẫn nhịn xuống không hỏi ra lời, hôm nay nhìn thấy Ngưng Sương, hắn cuối cùng vẫn không thể kềm chế được muốn biết Trường Tiếu khi ấy nói những gì cùng Ngưng Sương, lại khiến cho Ngưng Sương bình tĩnh lại, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì…
Thấy hắn hỏi, trong ánh mắt Ngưng Sương thoảng qua một mạt buồn thê lương, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống đất. Bạch Thanh Ẩn vừa thấy, lại nghĩ vì mình mà khơi dậy thương tâm của nàng, liền vội vàng nói “Nếu nàng không muốn nói cũng không sao, ta cũng chỉ thuận tiện hỏi ra.”
“Không có gì.” Ngưng Sương yếu ớt ngẩng đầu nhìn, biểu tình trên mặt thoạt như bình tĩnh, nhưng thanh âm lại tràn ngập chua xót “Trường Tiếu ngày đó nói với thiếp, cục diện phát sinh như ngày hôm nay vậy, có phải hay không là do trời cao an bài? Tướng công, chàng nói xem, người tại sao lại vô duyên vô cớ mà đi yêu thương người khác chứ?”
Bạch Thanh Ẩn dần trở nên trầm mặc “Phải a, tại sao chứ…’
“Người ta bảo đó là nhân duyên.” tầm mắt Ngưng Sương chuyển đi nơi khác, vài phần mê mang, vài phần đau thương “Do kiếp trước kết hạ nên mới tạo nên duyên kiếp này, nếu thực là như thế thì, người nào đúng mà kẻ nào sai chứ, chỉ có những ai thiếu tình ai, kiếp này phải hoàn lại mà thôi.”
“Ngưng Sương?” Bạch Thanh Ẩn nhìn nàng khó hiểu, hoang mang tại sao nạng lại đột nhiên nói ra lời này.
Ngưng Sương hồi thần lại, nhìn Bạch Thanh Ẩn cười cười, nói tiêó “Tướng công, thời gian không còn sớm, Ngưng Sương phải đi miếu dâng hương cầu phúc, tạm thời đi trước.”
“Hảo.’
Ngưng Sương nghiêng người rời đi, Bạch Thanh Ẩn nhìn nàng đi rồi, mới có chút đăm chiêu mà xuất phủ.
________________________
Ngưng Sương dâng hương xong rồi, bèn xin một quẻ sâm, cầm đến miếu chúc1 giải sâm, miếu chúc vuốt râu một lúc lâu, vẫn không nói gì.
“Đại sư, quẻ sâm này là như thế nào?” nhìn thấy thế, Ngưng Sương bất an hỏi.
Miếu chúc liếc mắt nhìn nàng một cái, mới nói “Vị nữ thí chũ này, thí chủ muốn cầu cái gì?”
Ngưng Sương cẩn thận đáp “Nhân duyên.”
Miếu chúc không nói, chỉ nhìn quẻ sâm trong tay lắc đầu thở dài.
Trong lòng Ngưng Sương nhất thời trầm đến đáy.
“Đại sư…”
“Nữ thí chủ, nên nghe lão phu nói một lời.” Miếuc chúc trầm thanh ngắt lời Ngưng Sương.
“Vâng…”
“Thế gian này, có nhân mới có duyên, mọi sự không thể cưỡng cầu. Quẻ sâm của thí chủ là sâm hạ, cũng tức là hung, cuộc đời này đã định là vô duyên, nhưng lại khó tránh khỏi ách nan, càng lún sâu, sẽ gia hủy nhân vong.”
Ngưng Sương nghe vậy, thân thể lão đảo, cũng may bên cạnh có nha hoàn đỡ lấy nàng, mới không té xuống đất.
“Đại sư, xin hỏi ngày có cách giải quyết sao?” Ngưng Sương hồi thần lại, lo lắng dò hỏi miếu chúc.
Miếu chúc nhìn quẻ sâm trong tay, lại lần nữa thở dài.
“Thí chủ, tựa như lời nói lúc nãy của lão phu, mợi sự không thể cưỡng cầu. Thí chủ nhớ lấy khoan dung kẻ khác, làm nhiều việc thiện, tránh đi đừng để lòng tham sinh tâm, mới có thể bảo bình an.”
Ngưng Sương ngồi trên ghế, nhìn mãi một phía, thật lâu không nói gì.
___________________
1 Miếu chúc :mấy ông ngồi giải sâm hay thấy trong fin cổ HK hay TQ ý