Giữa mùa xuân, tháng 2, mùa côn trùng thức giấc.
Lẽ ra đã đến mùa “cỏ cây vươn mình” nhưng khắp nơi lại trơ trọi, thiếu sức sống.
Trên một con phố vắng vẻ, một nắp cống bị bung ra và được một bàn tay nhấc lên.
Mạnh Thắng thò nửa cái đầu ra khỏi miệng giếng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Phóng tầm mắt ra xa là từng đống đổ nát, hoang tàn chất bãi rác.
Đã từng là một thành phố đầy xe cộ, giao thông ùn ụt tấp nập.
Bây giờ sự hối hả và nhộn nhịp đã biến mất.
Tất cả những gì còn lại là bụi, giấy, máu và xương người đầy rẫy đây đó.
Bụi mù và vết bẩn giăng khắp mọi nơi, khiến bầu không khí càng thêm mục nát và nặng nề.
Đây là năm thứ ba kể từ khi “Thảm họa cự thú” trôi qua.
Khi những sinh vật khổng lồ vô danh từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở thế giới này, chưa đầy nửa năm sau, thế giới trên bờ vực hủy diệt, trật tự biến mất.
Những người sống sót, đã sống trong địa ngục kể từ đó.
“Vù~ ù!”.
Có gió thổi.
Làn gió thổi tung mái tóc đen nhánh của Mạnh Thắng, cậu vội vàng đứng dậy khỏi ống cống và đậy nắp lại.
Dưới nắp có một sợi dây được buộc, không ngừng đung đưa theo gió.
Mạnh Thắng ăn mặc rách rưới và người lấm lem bùn đất, với một chiếc túi đeo chéo chắc chắn lủng lẳng bên hông.
Khắp người cậu ta, những phần cơ thể sẽ tiếp xúc với không khí, đều được đều bị buộc lại bằng những vòng tròn với chất vải chống nước..
Chỉ lộ ra một đôi mắt màu đỏ hoe.
Lúc này, sấm sét nổ ầm ầm trên bầu trời.
Trời đang mưa.
Mạnh Thắng thích những ngày mưa, mưa có thể làm loãng mùi của không khí.
Mạnh Thắng ghét cũng những ngày mưa, nước mưa sẽ tích tụ một lượng lớn độc tố gọi là 'Kuva', làm tăng khả năng nhiễm trùng và làm bệnh tình trầm trọng hơn.
'Kuva' được mang đến bởi những dạng sống gọi là 'Behemoths(Cự thú)'.
Khi máu của những cự thú tiếp xúc với không khí, nó sẽ phát tán chất độc này.
Nó có thể gây ra các đốm đỏ bất thường xuất hiện trên bề mặt da cơ thể người, cũng như khiến người bệnh dính lên một mảnh màu đỏ trên con ngươi.
Khi vết đỏ lan khắp con ngươi có nghĩa là người dính bệnh cách cái chết không xa.
Cũng giống như Mạnh Thắng.
Màu đỏ thẫm trong mắt cậu gần như đã chiếm lấy con ngươi của cậu.
“Rào Rào!”.
Làn nước mưa rửa trên mặt đất, khiến dậy lên mùi bùn đất.
Mạnh Thắng đã đeo kính lặn để trên đầu, bảo vệ đôi mắt của mình.
Cậu cũng đội một chiếc mũ bảo hiểm không thấm nước để 'Chống chọi chất độc'.
Tiếp theo, Mạnh Thắng khéo léo băng qua đường.
Đi qua tòa nhà trung tâm mua sắm đổ nát, lại đi qua rạp chiếu phim đổ nát.
Đột nhiên, đôi mắt cậu rực cháy, cậu dừng lại ngay lập tức.
Giờ khắc này, Mạnh Thắng ánh mắt trở nên trống rỗng, phảng phất mất đi tiêu cự.
Trong tầm nhìn của cậu, khung cảnh đường phố đột nhiên trở nên hơi tối.
Cậu nhìn thấy một vài điểm sáng u ám đang di chuyển ở ngã tư phía trước, và sắp rẽ vào một ngã tư
'Ảo ảnh' kỳ diệu này xuất hiện sau khi xảy ra 'Thảm họa cự thú'.
Trước khi thảm họa xảy ra, Mạnh Thắng đã tìm kiếm trên Internet một cuốn sách cổ tên là "Hô hấp pháp" và quay trở lại.
Theo người bán, đây là báu vật được người đó đào được từ một cổ mộ.
Đó là một phương pháp tu tập đã bị thất truyền đã lâu.
Mạnh Thắng đã từng bị ám ảnh bởi thứ này.
Sau khi cậu mua nó, cậu nghiêm túc thực hành theo nội dung trong sách cổ.
Nhưng không có kết quả.
Nhưng sau 'Thảm họa cự thú', Mạnh Thắng cảm thấy rõ ràng rằng cái gọi là 'Hô hấp pháp' bắt đầu phát huy tác dụng.
Mỗi lần luyện công, cậu đều có thể cảm nhận được một chút hơi ấm truyền vào trong cơ thể, không lâu sau liền có một luồng hơi ấm mờ nhạt xông lên đỉnh đầu.
Không mất nhiều thời gian để cậu nhận ra rằng, cậu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số hình ảnh.
Cậu có thể nhìn thấy điểm sáng xám phát ra từ con người, ký sinh trùng cự thú, cự thú và cũng như các sinh vật khác.
Giống như bây giờ, cậu luôn có thể phát hiện ra nguy hiểm trước.
Mạnh Thắng lập tức hạ thấp bước chân, yên lặng nấp vào cốp xe bên cạnh.
Đợi một lúc lâu.
Sau đó, những sinh vật to lớn như chó sói đi ngang qua.
Nó trông giống như một con bọ, với cái đầu giống sói, vòm miệng nhọn và mũi nhô ra.
Bốn hoặc năm trong số những thứ này đi ngang qua trên những con phố gần đó, và thỉnh thoảng chúng dừng lại để nhìn xung quanh.
Cực kỳ cảnh giác.
Đây là ve sói, một trong những ký sinh trùng của cự thú.
Trong khoảng hai năm trở lại đây, Mạnh Thắng đã tiếp xúc với chúng rất nhiều lần.
Rõ ràng là những thứ này thính giác nhạy bén, luôn đánh hơi được khi ngửi thấy mùi tanh.
Thiện hút máu, hung dữ và tàn nhẫn, đi theo nhóm, hiếm khi đi một mình.
Mạnh Thắng không ngạc nhiên chút nào khi gặp phải ve sói.
Bởi vì ở sâu trong thành phố này, trong khu vực từng là trung tâm thành phố, có một con quái vật khổng lồ đang ngủ đông.
Một con cự thú sống nhăn răng!
Nó có thân người đầu dê, răng hổ, tay người, âm thanh gào rống giống như tiếng con nít khóc rống.
Mỗi khi vào ban đêm, nếu người nào nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đó là âm thanh con thú khổng lồ đang phát ra.
Nó đã lợi dụng tiếng khóc của trẻ con rất nhiều lần, để dụ con mồi của mình lao vào cắn câu.
Trong cốp xe, Mạnh Thắng cẩn thận rời đi sau khi lũ ve sói rời đi.
Không lâu sau.
Cậu bò ra khỏi một lỗ thông hơi.
Ở đầu kia của lỗ thông hơi là một siêu thị.
Khu vực rộng lớn của siêu thị bị đổ sập, nhưng khu vực xung quanh khu vực thực phẩm vẫn nguyên vẹn một cách thần kỳ.
Thế là nơi đó trở thành “nơi bí mật' của Mạnh Thắng.
Chỉ là vì nguyên nhân lối vào và lối ra, chỉ còn lại ống thông hơi của siêu thị để ra vô, Mạnh Thắng không thể mang quá nhiều thức ăn ra ngoài cùng một lúc.
Mà cậu cũng không muốn mang quá nhiều.
Vì như vậy sẽ gây nghi ngờ, thu hút sự chú ý và chuốc lấy cái chết cho chính mình.
Bây giờ không có cảnh sát để giữ trật tự.
Nếu muốn sống, cậu phải dựa vào chính mình.
Lúc này, trong túi của Mạnh Thắng đã có bảy, tám cái bánh mì đóng gói riêng lẻ và xúc xích giăm bông.
Những thứ này dù đã hết hạn sử dụng nhưng vẫn ăn được nhờ có chất bảo quản.
Về phần ăn vào có bị bệnh hay không, hiện tại không người nào để ý nữa.
Có ăn là được!
Khi cậu trở lại, mưa đã tạnh.
Bước chân của Mạnh Thắng cũng nhẹ hơn một chút.
Số bánh mì và xúc xích giăm bông này đủ để cậu ăn trong một tuần.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thắng cảm thấy vui sướng tràn ngập.
Thật không may, hạnh phúc đến và đi nhanh chóng. Khi Mạnh Thắng đi đến giao lộ nơi đám ve sói được tìm thấy, mắt cậu lại cảm thấy hơi nóng.
Sau đó, cậu nhìn thấy một ánh sáng màu xám hình người xuất hiện sau một chiếc xe buýt có mui xe bị móp lõm bên cạnh.
Mạnh Thắng quyết định dứt khoát, xoay người bỏ chạy.
“Má nó, thằng nhóc lanh thiệt.” Trong xe có người mắng một tiếng, sau đó một người cường tráng xông ra ngoài.
Thân hình vạm vỡ, trên tay và mặt đầy những vết sẹo gớm ghiếc.
Người đàn ông huýt sáo ngay lập tức.
Trước một quán cà phê Internet, nơi cánh cửa đã biến mất, lại có thêm hai người đàn ông chạy ra.
Một người cầm một con dao, còn lại thì cầm cây gậy trong tay.
Tất cả đều có vũ khí.
Ba người đàn ông chặn đường lui của Mạnh Thắng.