Một cách vô thức.
Chuông ra khỏi lớp vang lên.
Tiêu Thăng vừa giải thích xong loại "Thần Tàng" cuối cùng.
Anh ta cười nói: "Hôm nay tiết học đến đây là kết thúc, buổi chiều các em bắt đầu tu luyện 'Quan Tưởng Thuật. bước đầu tiên"
"Giáo sư Đình Đằng Phong sẽ thông báo các giảng viên mà các em đã được phân phối sau."
"Vậy, chào các em, hẹn gặp lại vào tiết sau."
Lúc này, một số học sinh hô to: “Chào thầy”.
"Cám ơn thầy!"
Sau giờ học, nghỉ giải lao 10 phút.
Đình Đằng Phong, chủ nhiệm của phòng giáo dục, lại ở đây.
Ông ta thông báo những giảng viên cố vấn mà họ được chỉ định.
Điều khiến Mạnh Thắng ngạc nhiên là giáo viên của cậu là Đình Đằng Phong.
Hơn nữa, cậu là học sinh duy nhất.
Một thầy một trò!
Tận dụng cơ hội này, Đình Đằng Phong cũng đã công bố kết quả của vụ việc Trần Vĩnh Long đêm qua.
Vụ việc cuối cùng đã được xử lý như một 'tai nạn'.
Trường học đã ra lệnh cho Mạnh Thắng tháo dỡ tất cả 'bẫy' trong ký túc xá để ngăn thảm kịch xảy ra lần nữa.
Đồng thời, an ninh khu vực ký túc xá được tăng cường để đảm bảo an toàn cho sinh viên.
Cuối cùng.
Mạnh Thắng bị trừ 20 tín chỉ như một hình phạt.
Sau giờ học.
Mạnh Thắng vừa rời khỏi lớp học, Đình Đằng Phong đã ngăn cậu lại.
"Cậu đi cùng với tôi."
Đình Đằng Phong nói xong rời đi.
Mạnh Thắng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo kịp.
Đã đến một cái ao nước yên tĩnh.
Đình Đằng Phong trực tiếp hỏi: "Đoàn Lăng có nói cho cậu biết ‘Sinh tử đấu’ là gì sao?"
"Vừa rồi cậu đã cố ý khiêu khích An Dĩ Thanh, để cho tên đó chủ động đánh ‘Sinh tử đấu’ sao?"
Mạnh Thắng không giấu giếm, gật đầu.
Cậu ta đã nghĩ về nó đêm qua.
Nếu cậu trực tiếp đề nghị ‘Sinh tử đấu’, An Dĩ Thanh có thể sẽ không bị mắc lừa.
Vì vậy, cậu đã lợi dụng điểm yếu trong tính cách của An Dĩ Thanh.
Nói ra “cấm kỵ”' của cậu ta ở trên lớp
Khiến người kia tức giận.
Để làm một trận ‘Sinh tử đấu’.
Nhưng.
Vào thời điểm đó, Mạnh Thắng càng hi vọng An Dĩ Thanh nhào tới.
Bằng cách đó cậu có thể 'lỡ' giết cậu ta.
"Cả đám các người không thể để mọi thứ yên tĩnh a"
Đình Đằng Phong bất đắc dĩ, sau đó nhìn Mạnh Thắng nói: "Đoàn Lăng có nói với cậu, thắng trận cũng sẽ bị trừ học phần chưa?"
“Đã nói rồi.” Mạnh Thắng thành thật trả lời.
Đình Đằng Phong hỏi: "Đã như vậy, cậu còn muốn đánh?"
“Đánh.” Mạnh Thắng ngắn gọn trả lời.
Đình Đằng Phong cười: "Được, vậy tôi đã biết chỉ dạy cậu thế nào rồi."
"Đi ăn cơm đi, buổi chiều đừng đến muộn."
Nói xong, ông ta ho hai tiếng rồi bỏ đi.
Mạnh Thắng có chút kinh ngạc.
Cậu nghĩ rằng Đình Đằng Phong sẽ mắng mỏ hoặc ngăn cản cậu.
Cuối cùng, vậy mà ông ta chỉ đang hỏi ra quyết định của chính mình.
Còn nói là biết cách để dạy cậu?
“Thú vị.” Mạnh Thắng nhỏ giọng nói.
Sau đó, cậu đi theo chỉ dẫn của bảng chỉ dẫn và tìm thấy nhà ăn của học viện.
Tại đây, cậu gặp gỡ nhiều sinh viên hơn.
Họ đều là sinh viên năm hai và năm ba.
Có vẻ như tin tức sinh tử đấu của Mạnh Thắng và An Dĩ Thanh đã lan rộng.
Ngay khi cậu xuất hiện.
Nhiều ánh mắt lướt qua.
Đủ loại ý nghĩ.
Mạnh Thắng nhắm mắt làm ngơ và đi thẳng đến cửa sổ phòng ăn.
Tại một bàn mà Mạnh Thắng đi qua, có người khịt mũi nói: "Hào, Hào, coi thằng này này, học sinh năm nhất năm nay thật là không coi ai ra gì nha'."
Thanh niên tên Văn Hào đang xơi cơm, nghe vậy ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Nó có coi ai ra gì hay không, liên quan gì đến tao."
Người nam sinh cao và khỏe mạnh, với khuôn mặt rắn rỏi.
Tóc hớt ngắn, tỏ ra thái độ cứng rắn.
Chỉ là trên mặt của anh ta có rất nhiều cơm, nhìn có chút buồn cười.
Bạn cậu ta bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Hạ gia nhà mày, bị Đoàn Lăng áp trên đầu."
"Tao nhớ mày luôn bảo là sau khi tốt nghiệp sẽ để đoàn trưởng Lăng đẹp mặt mà."
"Sao rồi, quên rồi sao, hay đổi ý?"
Văn Hào đập mạnh cái tô xuống bàn: “Không có đổi.”
"Tuy nhiên, tao có nguyên tắc."
"Không đi bắt nạt tân sinh viên làm gì."
"Nếu như nó thật sự giết thằng Thanh, vậy thì tao cùng nó chơi."
Một nữ sinh ở đối diện nói.
"Nếu như thằng đó thật giết An Dĩ Thanh, vậy tôi khuyên cậu bỏ ý nghĩ đó đi."
"Cẩn thận một chút, đùa giỡn mà để mất mạng thì uổng, không đáng."
Văn Hào hừ một tiếng, không trả lời, tiếp tục hốc mồm xơi cơm.
Buổi chiều.
Mạnh Thắng đến phòng huấn luyện được chỉ định.
Đình Đằng Phong đã đến.
Ông ta có vẻ không được khỏe và còn ho thêm vài cơn nữa.
Rồi vẫn giọng điệu khác sáo nói: "Cậu đã 'Khai mở' rồi, không cần học 'Hô Hấp Pháp' nữa."
"Cậu có thể trực tiếp tu luyện quan tưởng thuật sơ cấp ."
“Có khá nhiều công pháp về quan tưởng sơ cấp, và công pháp tôi sắp dạy cho cậu có tên là “Sơn Hải quan tưởng thuật”.
Mạnh Thắng nhìn giảng viên cố vấn của mình.
"Sơn Hải quan tưởng thuật?"
Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng: “Mỗi công pháp tuy có giống nhau, nhưng trọng điểm lại khác.”
"Có người nhấn mạnh thành công nhanh chóng, một ngày liền phá cảnh."
"Một số tập trung vào số lượng Nguyên lực, càng nhiều Nguyên lực, như càng nhiều dung lượng, càng mạnh."
"Về phần 'Sơn Hải quan tưởng thuật', trọng điểm của nó là nền tảng."
"Giống như nhà cao tầng mọc lên từ lòng đất. Nếu tu luyện công pháp này, cậu có thể tiến bộ chậm hơn những người khác lúc đầu."
“Nhưng phần thắng nằm ở chỗ nền tảng vững chắc, càng về sau càng dễ dàng”.
"Khụ khụ khụ. . ."
Đột nhiên, Đình Đằng Phong ho dữ dội.
Ông ta nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc hít, hít một ngụm rồi nói.
"Kế tiếp, tôi sẽ giải thích công pháp 'Sơn Hải quan tưởng thuật' như thế nào, nhớ đừng cắt ngang."
"Nếu có gì thắc mắc, cậu hãy hỏi tôi sau."
Không đợi Mạnh Thắng phản ứng, Đình Đằng Phong lấy ra remote điều khiển từ xa, ấn vào, màn hình lớn trên tường của phòng học sáng lên.
Một hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Nó dường như là một loại bích họa nào đó được phóng to.
Trong cuộn tranh.
Những ngọn núi cao đến nỗi chúng trồi lên và lượn xuống liên miên.
Biển bao la, sóng xanh ngàn dặm.
Trước mặt là núi, sau là biển.
Núi và biển phản chiếu lẫn nhau.
Vô cùng tráng lệ.
Đình Đằng Phong nói: "Cậu đem bức tranh này nhớ kỹ vào, khi luyện công nhất định phải ở trong đầu hình dung bức tranh này."
"Ở giai đoạn này, trọng tâm là “Sơn."
"Tập trung vào việc hình dung những đỉnh và ngọn núi đồ sộ đó."
"Cố gắng hình dung sự tĩnh lặng và hùng vĩ của những ngọn núi."
"Dùng cái này để tích tụ năng lượng của cậu, để chúng dung nhập vào da thịt, gân cốt, thậm chí là toàn bộ cơ quan của cậu."
"Khi cậu tu luyện đến khí tượng 'Cao Sơn Vạn Đỉnh', sẽ đạt đến sơ cấp quán tưởng viên mãn."
"Đến lúc đó, chúng ta có thể đột phá, tiến vào giai đoạn “Hải', cũng chính là tu luyện trung cấp quán tưởng công pháp."
Tiếp theo, Đình Đằng Phong hướng dẫn Mạnh Thắng cách phối hợp với hơi thở khi quan tưởng, cách cảm nhận năng lượng tự nhiên xung quanh và dẫn nó vào cơ thể thông qua phương pháp hô hấp.
Giảng kiến thức lần này.
Gần hai tiếng đồng hồ.
Trong thời gian này, Mạnh Thắng ghi nhớ lời giảng viên của mình.
Không đi cắt ngang.
Ngay cả khi cậu có nghi hoặc, vẫn giữ chúng trong lòng .
"Tóm lại, 'Sơn Hải quan tưởng thuật' là một bộ công pháp, có thể để cho cậu hoàn thành trình độ sơ cấp cùng trung cấp."
"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, cứ hỏi."
Nói xong Đình Đằng Phong lại ho khan một tiếng.
Mạnh Thắng không có đặt câu hỏi ngay lập tức.
Cậu im lặng đi về phía bàn ghế.