Trần Hoàng Bách tựa hồ đối với phương diện này biết rất nhiều, cười nói: "Thầy Tiêu Thăng cũng nói, quan tưởng thuật cũng có phân chia cấp bậc”
“Khung máy cũng là tương tự."
"Dựa theo tính năng của nó, nó có thể được chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp."
"Trên khung máy cao cấp còn có thần vệ, thần tướng và thậm chí còn có khung máy cấp cao hơn."
"Sơ, trung, cao cấp và thậm chí cả Thần vệ đều có thể được sửa đổi để bổ sung các thiết bị ngoại vi cơ giới và cải thiện tính năng."
"Để nâng cao khả năng đánh giá đẳng cấp của khung máy."
"Tuy nhiên, những khung máy cấp bậc 'Thần tướng' và cấp cao hơn không thể được cải thiện bằng các phương tiện nhân tạo."
"Trình độ của những khung máy này được cố định kể từ thời điểm chúng rời khỏi nhà máy."
"Và khung máy càng cao cấp thì càng khó 'đồng cảm'."
"Đặc biệt là các cơ giáp cấp 'Thần tướng' trở lên, phần lớn đều có tính năng đặc thù, cho nên cơ giáp sư có thể điều khiển chúng."
“Đều là tài sản quý giá.”
Phạm Sơn chợt nhận ra: "Vậy ra 'người đồng cảm tự nhiên' có thể đồng cảm với tất cả khung máy."
"Nói cách khác, họ có thể dễ dàng đạt được ' đồng cảm' với những khung máy cao cấp và có thể dễ dàng điều khiển những cỗ máy 'thần tướng' cấp."
“Đây là giá trị thực sự của họ sao?”
Văn Hạo cười khà khà nói: "Cũng không quá đần."
“Đúng vậy, khung máy cấp độ ‘Thần tướng’ đã có khả năng tự mình tiêu diệt một thành phố.”
“Nhưng không phải cơ giáp sư nào cũng có thể ‘đồng cảm’ với chúng.”
"Và đó hoàn toàn không phải là vấn đề đối với những người có khả năng ‘đồng cảm tự nhiên'."
"Hiện tại ở Quảng Đinh chỉ có một khung máy cấp độ'Thần tướng', nếu như chúng ta có thể đào tạo ra một vị cơ giáp sư tiêu chuẩn có 'đồng cảm tự nhiên'."
"Vậy chúng ta có thể yêu cầu một cái khung máy cấp độ 'Thần Tướng' khác từ phía trên ở Quảng Đinh."
"Với hai cỗ máy cấp 'Thần tướng', thành phố Quảng Đinh sẽ có vé vào 'Chiến trường Tuyệt Địa!"
"Tầm quan trọng của việc này nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."
Ngay khi họ đang nói chuyện.
Mạnh Thắng đã từ trong máy đi xuống.
Văn Hạo bước tới.
Anh ta trừng mắt nhìn Mạnh Thắng.
Đi ngang qua cậu mà không nói một lời.
Sau đó anh ta nhìn vào 'Blackboom'.
Cuối cùng, anh ta nói: “Người bình thường không nên tùy tiện lái khung máy của người khác”.
"Nhìn xem cậu đã làm gì lên 'Blackboom' của tôi đi, thành một mớ hỗn độn như vậy."
Mạnh Thắng không có phản ứng.
Nhưng lúc này, Văn Hạo lại nói: “Nhưng đối với một người bình thường mà nói, cậu đã làm rất tốt.”
"Lần sau nhớ mặc chiến phục. người có 'thiên phú’mặc dù có ưu điểm nhất định, nhưng nếu không cẩn thận, sẽ chết."
Mạnh Thắng nhìn lại.
Văn Hạo đã vào khung máy rồi.
Sau một lúc.
Khởi động lại 'Blackboom'.
Giọng Văn Hạo vang lên từ loa ngoài: “Đi thôi, tôi hộ tống các cậu đến điểm hẹn.”
Anh ta lái chiếc 'Blackboom' để nhặt khẩu súng trường, rồi đi về phía lối vào hẻm núi.
Lúc chạng vạng.
Mạnh Thắng và những người khác đã đến điểm hẹn.
Sau khi đến doanh trại tạm thời, Văn Hạo đã báo cáo.
Vào ban đêm.
Mạnh Thắng bị Đình Đằng Phong gọi vào lều.
Trong lều, Đình Đằng Phong bưng ly nước uống hai viên.
Mới nói.
"Văn Hạo đã nói cho tôi biết, cậu đã điều khiển 'Blackboom' đi tiêu diệt cự thú, bảo vệ các sinh viên."
"Rất tốt."
"Học viện sẽ ban thưởng cho cậu khi trở về."
"Nhưng."
"Cậu là một 'người đồng cảm tự nhiên' và có tiềm năng lớn."
"Sau này trên chiến trường, hy vọng cậu sẽ ưu tiên bảo toàn bản thân."
"Nếu còn sức lực, thì đi giúp đỡ đồng đội."
Mạnh Thắng nhìn ông ta và hỏi: "Em nghe Phạm Sơn nói rằng ‘đồng cảm tự nhiên' là một 'báu vật' quý giá?"
Đình Đằng Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Mạnh Thắng có chút nghi hoặc hỏi: "Đã như vậy, vì sao học viện và đoàn trưởng Lăng không ngăn cản em đấu Sinh tử đấu?"
“Nếu em chết, chẳng phải sẽ mất đi một báu vật quý giá sao?”
Đình Đằng Phong cười nói: “Lưỡi kiếm đến từ sự mài giũa, điều này bọn ta đều biết.”
"Hiểu chứ?"
Sự nghi ngờ của Mạnh Thắng đã biến mất.
Gật đầu mạnh mẽ: “Em hiểu rồi!”
…
Chiều chủ nhật.
Mạnh Thắng và những người khác cuối cùng đã trở lại trường học.
Có 65 người khi bọn họ rời đi nhưng chỉ có 60 người khi quay lại.
Năm sinh viên năm nhất đã chết.
Trở lại trường.
Mạnh Thắng ngay lập tức đi đổi 7 bình 'Ninh Thần Tề' và một bình 'Thuốc làm dịu KuVa'.
Mua mấy cái này khiến cậu mất thêm 9 tín chỉ.
Nhưng trong lòng cậu không hề khó chịu chút nào.
Cộng thêm tuần đi vào vùng cấm địa.
Chỉ còn một tuần nữa là đến 'Sinh Tử đấu'.
Mạnh Thắng phải đẩy mạnh việc luyện tập của mình.
Về phần người tham gia ‘Sinh Tử đấu' còn lại.
An Dĩ Thanh đã không đến trường sau khi về đến thành phố Quảng Đinh.
Cậu ta đi về nhà.
Vừa bước vào nhà, cậu ta đã được thông báo.
Ba cậu ta, An Dương Long đang đợi cậu ta trong thư phòng.
An Dĩ Thanh đi tới thư phòng, gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói lạnh lùng của ba vang lên từ bên trong.
An Dĩ Thanh đẩy cửa bước vào.
Cậu ta thấy ngoài ba ra, còn có một người khác trong phòng làm việc.
Người đàn ông ngồi trên mặt đất và nhắm mắt lại để thư giãn.
Có thể giữ được hành động như vậy trước mặt An Dương Long, rõ ràng là không phải người thường.
An Dương Long nói ngắn gọn: "Đây là thầy Cao VănLâm"
"Thầy Lâm là một cao thủ 'Thông Huyền tầng ba'."
"Một cao thủ thực sự."
“Tuần tới mày sẽ không đến học viện.”
"Thầy Cao sẽ chỉ dạy mày."
“Ngoài ra, tao còn đã chuẩn bị vũ khí, áo giáp, tài nguyên tu luyện và thuốc để sử dụng trên đấu trường.”
"Chỉ cần tập trung vào một điều."
"Tu luyện, và sau một tuần, giết đối thủ của mày đi."
"Đó là tất cả."
"Giờ thì đi ra ngoài."
Từ bắt đầu đến kết thúc.
An Dĩ Thanh không có cơ hội lên tiếng.
Không quan tâm liệu cậu ta có chấp nhận hay không.
Đây là ba của cậu ta.
An Dương Long!
........
Sáng thứ hai là lớp kiến thức tổng quát của thầy Tiêu Thăng.
Người giáo viên trông giống thư sinh bước vào lớp.
Anh ta nhìn chăm chú vào các học sinh bằng đôi mắt cận thị nặng của mình.
Sau đó anh ta nói “Ủa”: “Bạn Dĩ Thanh tử trận rồi à các em?”
Lớp học vang lên tiếng cười.
Phạm Sơn khịt mũi nói: “Cậu ta chết thì tốt.”
Lúc này, một sinh viên đứng lên nói: "Thầy, An Dĩ Thanh xin nghỉ phép một tuần."
"Em nghe nói cậu ta muốn huấn luyện đặc biệt."
Nói xong cậu ta liếc nhìn Mạnh Thắng.
Hiển nhiên, lần 'huấn luyện đặc biệt' này đã được chuẩn bị cho 'trận tử chiến' một tuần sau đó.
"Ra là vậy..."
Tiêu Thăng nói: “Được rồi, chúng ta vào lớp thôi.”
"Hôm nay thầy sẽ kể cho các em nghe về 'Lời tiên tri về Tận thế'."
Lời tiên tri về tận thế?
Mạnh Thắng có chút mất tập trung, nghe được lời này không khỏi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Tiêu Thăng dùng máy chiếu, chiếu một số bức ảnh lên bảng đen.
Bên trong có hình ảnh một tấm bia đá.
"Đây là 'Bia đá tận thế'."
Tiêu Thăng nói: "Đây là thứ chúng ta tìm thấy ở 'thế giới' kia. Nó dự đoán rằng khi con người phát hiện ra 'thế giới' đó, ngày tận thế sẽ đến."
"Và trong một hoặc hai năm tới, những dấu hiệu của tận thế dần dần xuất hiện."
“Đó là lý do tại sao các nước trên thế giới đều bí mật xây dựng thành phố ngầm”.
“Đó là lý do tại sao hiện nay chúng ta có 18 thành phố ở phía bắc và 9 cái ở phía nam.”