Phạm Sơn liếc nhìn Mạnh Thắng.
Sau đó cậu nhẹ nhàng đặt đèn pin xuống để không làm kinh động con ve sói.
Sau đó, đôi mắt cậu hơi sáng lên với ánh sáng xanh và những con rắn điện bắt đầu nhảy giữa hai tay cậu ta.
Thần Tàng: Phóng điện!
Sau khi Phạm Sơn kích hoạt thần tàng, cậu ta nhanh chóng dùng tay tạo thủ ấn.
Cuối cùng, một sợi dây màu đen do Nguyên lực tạo thành bắn ra từ đầu ngón tay cậu ta.
Huyền thuật: Hắc thừng!
Nhưng không giống như Mạnh Thắng, có một con rắn điện đang nhảy lên 'Hắc Thừng' của Phạm Sơn.
Đúng như cậu ta nói.
Cậu ta có thể thêm khả năng 'Thần Tàng’ bổ trợ vào Huyền thuật hoặc Chiến kỹ!
Sợi dây đen lập tức quấn lấy con ve sói.
Trước khi ký sinh trùng kịp thực hiện bất kỳ hành động nào, Phạm Sơn đã hét lớn.
Cho dòng điện dày đặc chạy dọc theo sợi dây.
Đột nhiên nó lan sang con ve sói.
Căn phòng tràn ngập sấm sét chớp nháy.
Con ve sói kêu lên mấy tiếng liền bị Phạm Sơn giật điện chết.
Nhưng lúc này, hai con ve sói khác trong nhà đang dùng chân bò nhanh trên mặt đất.
Đang lao về phía Phạm Sơn.
"Cúi người xuống!"
Khi Phạm Sơn nghe thấy giọng nói của Mạnh Thắng, cậu ta lập tức ngã xuống đất.
Sau đó cậu nhìn thấy một đường kiếm quang lóe lên trên đầu mình.
Sau đó.
Ánh kiếm đó giống như tia chớp.
Vỡ tan thành ngàn mảnh.
Giống như những ngôi sao băng nhỏ.
Gào thét trong không khí bay lượn.
Xẹt băng qua hai con ve sói.
Vì vậy, khi hai con ký sinh trùng vẫn còn ở trên không trung, cơ thể của chúng đột nhiên sụp đổ.
Chân, cánh, vỏ côn trùng, nội tạng, mắt.
Ào ạt rơi xuống đất với loạt tiếng kêu nhầy nhụa. Sau đó những 'sao băng' đó lại bay trở lại.
Tập hợp lại thành thân kiếm của 'Liệt Tinh'.
Mạnh Thắng liền đưa tay kéo Phạm Sơn đứng dậy.
Nhìn xác con ký sinh trùng trong nhà.
Phạm Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta quay lại phía người hàng xóm và nói: "Không sao, đã được giải quyết..."
Nhưng vào lúc này.
Tiếng la hét vang vọng từ nhà cậu ta.
Sắc mặt Phạm Sơn thay đổi.
Phóng nhanh về nhà.
Mạnh Thắng vội vàng đuổi theo.
Chạy đến cửa.
Chỉ nhìn thấy ba Phạm Sơn nằm trên đất, lấy tay che lại.
Mẹ cậu tai bị một người đàn ông bắt lấy.
Người đàn ông có hình xăm lớn trên mặt và trông rất nguy hiểm.
Anh ta đang ấn vào thái dương mẹ Phạm Sơn bằng một khẩu súng lục tự động.
Phạm Sơn vội vàng nói: "Anh đang làm gì vậy? Thả mẹ tôi đi nhanh đi."
Người đàn ông lần lượt nhìn Phạm Sơn và Mạnh Thắng.
Nhổ nướt bọt.
"Thả cái đít!"
"Tao bị kẹt ở đây nhờ bọn bên Cục Bảo Địa."
"Đang nghĩ đến việc thả ký sinh trùng để gây hỗn loạn để có thể trốn thoát."
"Bọn mày thì giỏi rồi, giết chết ký sinh trùng của tao chỉ trong mấy giây."
“Giờ tao sao có thể thoát ra nếu không bắt con tin?”
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tự lẩm bẩm: "Mình không được để bị bắt, nếu không lũ đó sẽ giết mình."
Hóa ra anh ta chính là tên tội phạm buôn lậu ký sinh trùng cự thú!
Phạm Sơn lớn tiếng nói: "Anh muốn bắt con tin phải không? Vậy anh có thể bắt tôi và thả mẹ tôi đi."
Mạnh Thắng nhìn chung quanh, phát hiện đối phương đang ở bên cửa sổ.
Có vẻ như tên này đã đột nhập qua cửa sổ và bắt lấy mẹ của Phạm Sơn.
Mạnh Thắng bình tĩnh lùi lại, định đi vòng ra sau nhà chờ cơ hội ra tay.
Tại thời điểm này.
Tên buôn lậu chĩa súng vào Phạm Sơn: “Cút đi, nếu không muốn mẹ mày chết thì tránh đường cho tao….”
Lời còn chưa nói xong.
Bức tường ngoài nhà Phạm Sơn và đầu tên buôn lậu đồng thời nổ tung!
Đầu óc Mạnh Thắng nhất thời trống rỗng.
Sau đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
Giết người diệt khẩu?
“Đùng!”
Gần như cùng một lúc.
Mạnh Thắng nghe thấy tiếng súng vang lên từ bên ngoài ngôi nhà.
Mạnh Thắng theo bản năng nhìn về phía có tiếng súng.
Chỉ nhìn thấy một bóng người lóe lên trên nóc tòa nhà hai tầng cách đó 300 mét.
Màu trắng bạc nổi lên trong con ngươi màu đỏ.
Mạnh Thắng kích hoạt 'Phá Chướng Nhãn' và khóa đoàn ánh sáng màu xám kia.
Rồi cậu lao ra đường ngoài ngõ.
Cậu nhìn thấy tay bắn tỉa đang di chuyển nhanh về phía đường phố.
Khi Mạnh Thắng lao ra khỏi đường phố.
Nhìn thấy đám đông phía trước bỗng kêu lên.
Sau đó, một chiếc xe máy nặng nề tối tăm lao ra khỏi con hẻm.
Vỏ ngoài của xe máy được sơn họa tiết con chim chín đầu bằng sơn đỏ.
Người lái trên xe đội mũ giáp, cõng theo một súng ngắm.
Một cú rẽ tàn bạo trên đường, lốp xe rít lên chói tay trên mặt đất.
Theo tiếng gầm của động cơ ầm vang.
Xe máy nặng nề phóng đi.
Sau khi nhớ ra dấu ấn của 'con chim chín đầu', Mạnh Thắng quay trở lại nhà Phạm Sơn.
Lúc này nhà Phạm Sơn đều ở trong ngõ, không ai dám ở trong nhà.
Phạm Sơn thấy cậu quay lại, vội vàng nói: "Thắng, cậu không sao chứ?"
Mạnh Thắng khẽ lắc đầu.
Phạm Sơn nói thêm: "Tôi đã liên hệ với Cục Bảo Địa ở khu vực này, sẽ sớm có người đến đây."
Quả nhiên chưa đến 5 phút.
Những người từ Cục Bảo Địa đã đến.
Người đứng đầu là Trần Khang, người vừa mới đến đây vào hồi sáng.
Trần Khang nhận được báo cáo từ cấp dưới và nghe nói rằng một loại ký sinh trùng cự thú đã xuất hiện trong khu vực nhà Phạm Sơn.
Ông ta nhanh chóng dẫn đầu đội và lao tới.
Vừa đến nơi, ông ta không nói gì mà tóm lấy Mạnh Thắng và nói: "Cậu Mạnh Thắng, cậu có bị thương ở đâu không?"
Nồng nhiệt yêu quý lồ lộ, không chút nào che dấu.
Mạnh Thắng có chút chống đỡ không được sự nhiệt tình của ông ta.
May mắn thay, cậy luôn tỏ ra lạnh lùng.
Cậu không nói gì, chỉ lắc đầu, coi như đối phó.
Trần Khang nhờ Phạm Sơn tìm hiểu thêm tình hình và nghe nói mục tiêu mà ông ta muốn bắt, đang ẩn náu ở đây.
Tên đó thả các ký sinh trùng cự thú nhằm tạo ra sự hỗn loạn và trốn thoát.
May mắn thay, ký sinh trùng đã bị Mạnh Thắng và Phạm Sơn giết chết.
Thảm hoa không có lan rộng ra.
Dù vậy, Trần Khang vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Nếu thảm họa lan rộng, ông ta có thể sẽ không làm tiếp được Cục trưởng Cục Bảo Địa ở khu vực này.
Khi nghe tin phạm nhân đã bắt mẹ Phạm Sơn lại bị diệt khẩu, sắc mặt Trần Khang trở nên nghiêm túc.
"Các cậu đã thấy phạm nhân nhìn như thế nào chưa?" Trần Khang hỏi.
Mạnh Thắng và Phạm Sơn đều lắc đầu.
Trần Khang nói: "Vậy thì tốt. Nếu không nhìn thấy bộ dạng của phạm nhân, các cậu sẽ không gặp nguy hiểm."
Đánh giá từ kinh nghiệm của mình.
Nếu phạm nhân bị Mạnh Thắng hai người nhìn thấy, chúng chắc chắn sẽ giết cả hai người để bịt miệng.
Mạnh Thắng không nói gì về biểu tượng 'chim chín đầu'.
Càng ít rắc rối thì càng tốt.
Cậu không muốn bản thân gặp rắc rối.
Lúc này, thi thể từ trong nhà Phạm Sơn đã được đưa đi.
Trần Khang liếc nhìn Mạnh Thắng, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa và nói với Phạm Sơn, "Đây là hiện trường vụ án. Chúng tôi cần phải điều tra ở đây."
"Tôi có một ngôi nhà ở đây, nhưng thường không có ai ở trong đó."
"Nhà cậu hãy chuyển đến chỗ đó tạm thời vài ngày"
"Nếu ở quen rồi thì từ nay về sau có thể sống ở đó, không cần phải đi đâu nữa."
“Dù sao ngôi nhà ở đó luôn trống không, ai ở đều như nhau”
Phạm Sơn vô cùng cảm động.
Trong nhà vừa có người chết nên gia đình cậu có thể sẽ phải gánh chịu hậu quả tâm lý nếu tiếp tục sống ở đây.
Hiện tại có ngôi nhà khác, chính là giải pháp tốt nhất. Ngay lập tức cậu ta cảm ơn Trần Khang rất nhiều.