Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên

Chương 6 - Chương 6: Cơ Hội

Ông ta mở giọng nói: "Đứa nhỏ này hẳn là không có khôi phục hoàn toàn từ trong kết nối đồng cảm, mang nó đi xe y tế đi, để cho bác sĩ nhìn một chút."

"Rõ, đoàn trưởng Lăng."

Một số binh lính đã đến, hai người trong số họ đã mang lên Mạnh Thắng và rời đi.

So với trước đây, động tác của bọn họ rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Người đàn ông được gọi là 'Đoàn trưởng Lăng' quay lại liếc nhìn cơ giáp màu bạc bên cạnh rồi nhanh chóng lên một chiếc xe bọc thép.

Tất cả binh lính trong xe bọc thép đều đứng dậy hành lễ: "Xin chào, đoàn trường Lăng!"

Đoàn trưởng Lăng làm một động tác, nói: "Chiếu lại trận chiến vừa nãy của 'White -05” cho tôi xem."

Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy khung cảnh trên màn hình: Mạnh Thắng thực hiện nhiều chuyển động khác nhau trên mặt đất và cỗ máy màu bạc có tên mã là 'White - 05” cũng đồng thời thực hiện các chuyển động tương tự.

“Đoàn trưởng Lăng, tên nhóc hẳn là giống như ngài, là trời sinh đồng cảm tự nhiên’.” Một người lính bên cạnh nhỏ giọng nói.

Người đứng đầu ở đây, tên đầy đủ là 'Đoàn Lăng, gật đầu: "Không cần đào tạo, nhưng có thể kết nối hệ thống đồng cảm, cậu ta thực sự là một 'người đồng cảm tự nhiên'. Xem ra cậu ta thích hợp với “White - 05” hơn Dương Cao."

"Sau khi cậu ta hồi phục, tôi sẽ hỏi ý kiến ​​của cậu ta. Nếu đồng ý thì đưa cậu trở về căn cứ."

"Không được!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Đoàn Lăng quay đầu, từ trong xe bọc thép chui vào một người.

Đó là phi công Dương Cao với mái tóc đen và đôi mắt nâu.

Vừa ra khỏi cơ giáp, đi tới xe chỉ huy, liền nghe được Đoàn Lăng nói.

Lúc này anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, lên tiếng ngăn cản.

Đoàn Lăng bình tĩnh nhìn anh ta.

Dương Cao kích động nói: "Đoàn trưởng, chúng ta không thể để một thằng nhóc không rõ lai lịch vào căn cứ."

"Hơn nữa, nó bị 'Kuva', hai mắt đỏ bừng, cách cái chết cũng không xa."

"Tóm lại, nó vô dụng!"

Đoàn Lăng thản nhiên nói: "Xong chưa? Nói xong thì đi ra ngoài, nơi này không phải nơi cậu tới la lối."

Dương Cao trong mắt hiện lên nồng đậm không cam lòng, muốn mở miệng nói chuyện, Đoàn Lăng lại hờ hững hỏi.

"Muốn tôi nói lần thứ hai sao?"

Dương Cao không dám cãi lời nữa, cúi đầu rời đi xe bọc thép.

Trên đường đến phương tiện nghỉ ngơi của mình, anh ta cảm thấy như mình đang bị nhằm vào.

Nhưng điều khiến anh ta chú ý nhất chính là câu nói “Cậu ta thích hợp hơn Dương Cao” của Đoàn Lăng!

Không!

Tuyệt đối không!

Ahh ta không đồng ý!

Sát ý lóe lên trong mắt Dương Cao.

Trong xe y tế, trải qua một loạt kiểm tra, Mạnh Thắng cuối cùng cũng bình phục.

Nhưng còn yếu.

Tuy nhiên, khi thấy y tá chuẩn bị tiêm cho mình.

Cậu ta nhảy dựng lên.

Chống cự theo bản năng.

Lúc này, một thanh âm vang lên: "Ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu bị nhiễm 'Kuva', thể chất suy nhược, vừa rồi lại đồng cảm với “White - 05', khí lực cùng tinh thần đều suy yếu."

"Phát tiêm này sẽ tăng cường sức sống của cậu và làm dịu 'Kuva'."

"Yên tâm, sẽ không giết cậu."

Mạnh Thắng bước vào sau khi nhìn thấy người đàn ông được gọi là 'Đoàn trưởng Lăng'.

Ông ta nói: “Tôi tên là Đoàn Lăng, chỉ huy của quân đoàn thăm dò mặt đất.”

"Cậu tên là gì?"

Mạnh Thắng do dự và nói giọng khàn khàn.

"Tôi là Mạnh Thắng."

Lúc này, y tá tiêm thuốc cho cậu, tạm thời xuống xe theo chỉ dẫn của bác sĩ.

Chỉ còn lại Mạnh Thắng và Đoàn Lăng trong khoang xe.

Đoàn Lăng kéo một cái ghế ngồi xuống: "Chúng tôi đến từ một thành phố dưới lòng đất, được xây dựng trước khi xảy ra 'Thảm họa cự thú', nơi đó có đầy đủ điều kiện để sinh hoạt, có 50.000 người làm việc và sinh sống ở đó."

"Cậu là một 'người đồng cảm tự nhiên', và cậu có thể chia sẻ các giác quan của mình với cỗ máy mà không cần sự trợ giúp của thiết bị."

"Cậu là một phi công cơ giáp tự nhiên, vì vậy tôi muốn mời cậu đến thành phố đó."

"Tất nhiên, cậu không được đào tạo và thiếu kiến thức thông thường."

"Sau khi vào thành phố, cậu phải được học trong ba năm."

"Là một phi công cơ giáp, cậu sẽ có nhiều 'lợi ích', một trong số đó là chữa lành 'Kuva' của cậu."

"Chà, cậu có muốn không?"

Mạnh Thắng tim đập nhanh hơn.

Đúng như cậu đoán trước đó.

Những người này thực sự có thể chữa khỏi 'Kuva'. Mạnh Thắng không thể từ chối hấp dẫn này.

Hơn nữa, cậu vẫn muốn tìm người thân của mình.

Nhưng thân nhiễm 'Kuva', không có vũ khí.

Để cậu phải sống ở thành phố này.

Nửa bước khó đi.

Bây giờ, cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng!

Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Lăng lại nói.

"Nhưng tôi phải cảnh báo cậu."

"Mặc dù thông qua đề xuất của tôi, cậu có thể vào thành phố và đến Học viện đào tạo cơ giáp bồi dưỡng."

"Tuy nhiên, theo cách này, cậu và tôi ở cùng một phe."

"Cho dù cậu có thích hay không, mọi người sẽ nhìn cậu theo cách đó."

"Và vì lý do nào đó, tôi có khá nhiều 'kẻ địch” trong thành phố."

"Nếu như cậu đồng ý, như vậy nhân cơ hội đó, cậu cũng thu được một ít 'kẻ địch."

Nghe được Đoàn Lăng nói như vậy, Mạnh Thắng không chút do dự.

"Tôi đồng ý."

"Tôi muốn sống."

"Hơn nữa, tôi không sợ kết thù."

Trong ba năm trên mặt đất, cậu ta đã đối mặt và tiêu diệt khá nhiều 'kẻ thù'.

Hơn nữa.

Không có cái gì là bữa ăn miễn phí.

Mạnh Thắng hiểu sự thật này.

Muốn có cơ hội sống.

Tất nhiên, cậu phải trả một mức giá nhất định!

Người đoàn trưởng này trực tiếp nói rõ ràng, ngược lại, mang lại cho cậu cảm giác đáng tin cậy.

Đoàn Lăng lạnh mặt gật đầu: "Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại đi."

Chiều nay, cơ giáp thứ ba cuối cùng đã trở lại.

Nó quay lại với một chiếc xe tải.

Trong khoang xe tải không biết chở những gì, được trùm bạt kín mít.

Có vẻ như nó được mang về từ sân vận động Galaxy trong hang của Phàm Ăn.

Điều này khiến Mạnh Thắng, người đang ngồi trên tảng đá thấp bên cạnh chiếc xe, rất tò mò.

Chớp mắt đã là đêm.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục đi đến Mạnh Thắng với một nụ cười.

Cô đặt hộp thức ăn xuống và nói với Mạnh Thắng.

"Cậu bé, đồ ăn cho cậu đây."

Mạnh Thắng liếc cô một cái, không nói chuyện.

Cậu đã học được một điều trong những năm qua.

Đừng ăn đồ của người lạ.

Ngoài ra, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.

Thấy Mạnh Thắng không nhúc nhích, người phụ nữ hừ một tiếng, ngồi xuống.

Đến gần Mạnh Thắng.

Ngay lập tức, một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi Mạnh Thắng.

"Làm sao vậy cậu bé, sợ tôi hại cậu sao."

"Nếu chị biết trước, chị không có thèm đến đâu."

"Đúng rồi, nói cho chị nghe đi, cậu vận hành 'White - 05' như thế nào?"

Mạnh Thắng ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt dò hỏi: "White - 05?"

"Là cơ giáp mà Dương Cao điều khiển."

"Ồ."

Sau đó, Mạnh Thắng không nói nữa.

Cậu cũng không biết làm thế nào cậu có thể vận hành nó.

Cậu nghĩ rằng nó có liên quan gì đó với những gì Đoàn Lăng đã nói về thứ gọi là 'đồng cảm tự nhiên'.

Thấy Mạnh Thắng hờ hững, người phụ nữ khịt mũi đứng dậy rời đi.

Sau khi cô đi, Mạnh Thắng mở hộp.

Mùi thịt trong đó khiến cậu đột nhiên thèm thuồng.

Nhưng cậu đã kiềm chế bản thân và thản nhiên làm đổ những thứ bên trong chiếc hộp ở gần đó.

Bình Luận (0)
Comment