Dù sao thì Mạnh Thắng cũng đã là người nổi tiếng trong giới sinh viên năm nhất rồi.
Dù là đánh chết An Dĩ Thanh hay là được Cục Bảo Địa khen thưởng.
Bây giờ chỉ có một số ít người là không biết Mạnh Thắng.
Mạnh Thắng như thói quen đi dọc theo bức tường, không đáp lại những ánh mắt đầy ẩn ý đó.
Im lặng xếp hàng.
Khi đến lượt mình, cậu nói nhanh: “Tôi muốn đổi 5 phần ‘Tinh Hỏa tề’.”
Nhân viên ngẩng đầu lên, nhìn thẻ sinh viên của Mạnh Thắng rồi nói: "Chờ một chút."
Anh ta gọi điện thoại.
Sau đó, chàng trai trẻ phát triển 'Tinh Hỏa tề' bước ra khỏi phòng và vẫy tay với Mạnh Thắng: "Cậu Mạnh Thắng, lại đây."
Đột nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mạnh Thắng.
Mạnh Thắng cau mày, nhưng vẫn đi tới.
Khi đi qua đám đông, cậu nghe thấy tiếng sinh viên thì thầm.
"Đó là giảng viên Đặng Hoa Đình của bộ phận phát triển dược tề của học viện đúng không?"
“Một sinh viên năm nhất làm sao biết được nhân vật tầm cỡ này?”
"Giáo viên này có chỗ nào hay ho gì hay sao?"
"Cậu không biết à, giảng viên Hoa Đình là cao thủ dược lý. Về cơ bản, người này mỗi năm đều sẽ phát triển các loại dược tề mới ở học viện của chúng ta và thậm chí cả trong thành phố ngầm."
"Tôi cũng nghe nói anh ta là người đã phát triển vắc xin 'Kuva' khi còn là sinh viên."
“Ồ, vậy nếu tên sinh viên năm nhất có người này là chỗ dựa, sau này chẳng phải khỏi phải lo lắng về dược tề hay sa?”
"Cậu suy nghĩ quá rồi, anh ta không tốt đến mức đi phát thuốc miễn phí đâu."
"Hơn nữa, anh ta mỗi năm đều thông cáo tìm người thử thuốc. Nghe nói có sinh viên đã uống dược tề mới của anh ta, chức năng sinh dục phế đí, cả đời bất lực, nghe rất thảm."
Nghe những lời này và nhìn nụ cười 'ngây thơ' trên mặt Đặng Hoa Đình, Mạnh Thắng bắt đầu nghi ngờ 'Tinh Hỏa tề' mình dùng tháng này có phải là dược tề mới của anh ta không?
Khi tới cửa, Đặng Hoa Đình kéo Mạnh Thắng vào văn phòng mà không nói một lời.
Mạnh Thắng theo bản năng nắm lấy tay anh ta, vặn ra sau lưng.
"Đau quá, đau quá, cậu Mạnh Thắng, nhanh buông ra đi. Tôi chỉ là một học giả gầy yếu thôi, không thể chịu nổi cậu vặn vẹo đâu." Đặng Hoa Đình đột nhiên hô lên.
Mạnh Thắng phớt lờ tiếng la của Đặng Hoa Đình và nói với giọng lạnh lùng: "Tinh Hỏa tề’' là một loại thuốc mới do anh phát triển đúng không."
"Đúng đùng đúng vậy."
Đặng Hoa Đình hét lên: "Nhưng đừng lo lắng, loại thuốc này rất an toàn. Chỉ là nếu dùng quá nhiều, rất dễ khiến người ta dễ tức giận và khiến nhu cầu tăng cao mà thôi."
Mạnh Thắng cau mày: “Nhu cầu gi”
Đặng Hoa Đình cười xấu hổ nói: "Nhu cầu của mọi thằng đàn ông, cậu phải hiểu chứ."
"Để làm cho dược tề có tác dụng rèn luyện nguyên lực, tôi đã thêm vào hoa hướng dương. Hoa hướng dương có tác dụng kích thích tình dục."
“Và, kích thích những xung động nguyên thủy của sinh vật sống.”
Mạnh Thắng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay đó chỉ là tráng dương, chớ không phải là bất lực.
Nếu là vế sau...
Cậu nhìn vào cổ Đặng Hoa Đình.
Rất tốt, trắng trẻo và mềm mềm.
"Sau này có dược tề mới, nhất định phải thông báo." Mạnh Thắng cảnh cáo.
Đặng Hoa Đình nhanh chóng đồng ý.
Lúc này Mạnh Thắng mới buông ra.
Đặng Hoa Đình di chuyển cánh tay của mình, nghiến răng và nói: "Cậu Mạnh Thắng sức lực tràn trề thật đấy, cậu nghĩ thế nào, tác dụng của 'Tinh Hỏa tề' khá tốt đúng không?"
Mạnh Thắng gật đầu, ngoài những tác dụng phụ không thể giải thích được ra thì tác dụng của 'Tinh Hỏa tề' quả thực rất tốt.
"Tôi còn cần đổi mấy phần."
Đặng Hoa Đình xòe tay nói: "Đã hết nguyên liệu rồi, cậu đổi trong tháng này rất nhiều, tôi làm còn không kịp để cậu dùng."
"Bởi vì dược tề còn chưa sản xuất đại trà, trong kho nguyên liệu dự trữ cũng không nhiều, tạm thời hết hàng."
"Nhưng nếu như cậu hợp tác với ta làm báo cáo, một khi kết quả báo cáo sau khi được hiệu trưởng phê duyệt, có thể sản xuất hàng loạt, về sau cậu có thể tùy thời đổi lấy."
Mạnh Thắng cau mày: “Hợp tác như thế nào?”
"Rất đơn giản."
"Tôi muốn thu thập một ít máu và nước tiểu của cậu để phân tích."
"Vậy mấy ngày nay cậu có thể mỗi buổi sáng lúc bụng đói tới đây, phối hợp với tôi làm mấy cái kiểm tra này." Đặng Hoa Đình vuốt ve lòng bàn tay vẻ mong đợi.
Mạnh Thắng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thành vấn đề, nhưng sau này, 'Tinh Hỏa tề' phải được cung cấp cho tôi trước, số tín chỉ đổi phải ít hơn."
"Được." Đặng Hoa Đình tại chỗ đồng ý: "Tôi sẽ nói cho bên giao dịch. Khi cậu tới chỉ tính phí cho cậu 7 điểm."
"Không thể ít hơn được nữa. Nếu ít hơn thì không đủ chi phí làm ra đâu."
"Mặt khác, sau này nếu có loại dược tề mới, nếu như cậu bằng lòng giúp tôi thử nghiệm, một khi sản xuất đại trà, tôi sẽ giảm giá cho cậu."
"Đương nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu, tôi sẽ không để cậu gặp phải vấn đề nghiêm trọng, ít nhất tính mạng của cậu sẽ không gặp nguy hiểm."
"Tôi thỉnh thoảng cần một ít dược liệu, cậu đi làm nhiệm vụ có thể hái được cái nào, tôi sẽ dùng tín chỉ mua."
Dùng tín chỉ mua...
Trong trường hợp này, cậu sẽ có thêm một con đường khác để kiếm tín chỉ.
Mạnh Thắng gật đầu nói: "Khi tôi thử nghiệm loại dược tề mới, phải cho tôi thêm học phần , nếu không tôi sẽ không làm."
Biểu cảm trên mặt Đặng Hoa Đình cứng đờ trong giây lát, sau đó cười khô khan: "Được."
"Khi dược tề được sản xuất tôi sẽ đưa cho cậu 20 phần nhé?"
"Như đã định!"
Đi ra khỏi bộ phận hậu cần.
Mạnh Thắng nghĩ đến hang động đầy 'Tụ Nguyên hoa' trong 'Hẻm núi sương mù'.
Thật đáng tiếc là không có cách nào để đi tới hái những dược liệu đó.
Nếu không thì đó là một lượng tín chỉ đáng kể.
Hay là nhờ Đoàn trưởng Lăng giúp đỡ, để ông ta chịu trách nhiệm hái và vận chuyển, cậu sẽ kiếm lợi nhuận từ đó?
Mạnh Thắng lại lắc đầu.
Trong trường hợp đó, điều cậu có thể làm nhiều nhất chỉ là cung cấp tọa độ và thông tin.
Cậu có thể nhận được bao nhiêu?
Lúc này, tầm nhìn của cậu tối sầm lại.
Nhìn lên.
Có người đang chặn đường.
Trong đó có một người nhìn quen mắt, chính là Cao Ngọc Dương trước đây muốn mua tín chỉ của cậu.
Mạnh Thắng lập tức liếc nhìn cổ hắn.
Cao Ngọc Dương chợt cảm thấy cổ có chút lạnh.
Anh ta sờ sờ cổ, cười nói: "Cậu Mạnh Thắng,cậu đang đổi dược tề sao, cậu đừng có áp lực việc tu luyện như vậy."
"Cuộc sống như vậy cần phải được điều chỉnh."
“Hay là, tôi mời cậu ra ngoài ăn tối nhé.”
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu thêm vài cô gái nữa để thêm gia vị cho cuộc sống của cậu.”
Mạnh Thắng có chút không hiểui.
Mời một bữa ăn?
Cô gái?.
Anh ta không phải tới đây để gây rắc rối sao?
Đáng tiếc...
Mạnh Thắng không nói gì và đi vòng quanh Cao Ngọc Dươngi.
"Cậu Mạnh Thắng, sao cậu lại rời đi?"
"Chúng ta nói chuyện nhé. Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi."
Cao Ngọc Dương từ phía sau hét lên: "Phụ nữ cậu không thích sao? Không sao đâu, loại phụ nữ gợi cảm, hay trí tuệ thành thục, cậu muốn chọn cái gì cũng được."
"Cậu Mạnh Thắng, cậu Mạnh Thắng..."
Chỉ chớp mắt, Mạnh Thắng đã đi mất.
Cao Ngọc Dương lắc đầu nói: "Không gần gũi với phụ nữ."
“Phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm ta?”
"Đ-t mẹ, đúng là nhân vật chính rồi."
"Thiên mệnh chi tử."
“Thấy người ta bức cách như vậy, tụi mày sao không học hỏi người ta một chút”.
Anh ta đưa tay đặt lên vai hai người mập mạp: "Mạnh Thắng hai tay trống trơn, xem ra chưa mua được thứ cần dùng."
"Đi tìm xem cậu ta muốn đổi cái gì."
“Chỉ cần ở thành phố Quảng Đinh có, dù có tốn bao nhiêu tiền, tao cũng sẽ lấy đưa cho cậu ta”
"Tao nói rồi."
"Tao quyết tâm sẽ trở thành bạn của cậu ta!"