Trên đấu trường.
Các sinh viên không vội đánh nhau.
Các sinh viên năm nhất nhìn các sinh viên năm hai một cách thận trọng.
Trong số các sinh viên năm thứ hai, Ngô Chí Bảo nhìn xung quanh và nói: "Mọi người, hôm nay chúng ta có một người nổi tiếng ở đây."
"Mọi người chắc hẳn đều biết bạn học Mạnh Thắng phải không?"
"Cậu Mạnh Thắng đã giết An Dĩ Thanh trong trận Sinh tử đấu chỉ một tháng sau khi nhập học."
"Nghe nói cái chết của vài sinh viên cũng có liên quan đến cậu ta."
"Cách đây không lâu, cậu ta là một đại biểu nổi bật đã dũng cảm hành động vì công lý."
"Trong chúng ta, có vẻ như không ai nổi tiếng hơn Mạnh Thắng đúng không?"
“Nếu phải chiến đấu 1vs1, e rằng không ai trong chúng ta có thể là đối thủ của Mạnh Thắng.”
Một sinh viên năm hai nói: “Chí Bảo, ý cậu muốn nói gì?”
Ánh mắt của Ngô Chí Bảo rơi vào Mạnh Thắng: "Tôi muốn nói rằng nếu mọi người vẫn muốn có cơ hội điều khiển cơ giáp."
"Trước tiên phải hợp lực để cưỡng ép Mạnh Thắng bước xuống."
"Khi Mạnh Thắng rớt xuống, chúng ta sẽ quyết định người thắng cuộc. Thấy thế nào?"
Một số sinh viên năm thứ hai gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
Bốn sinh viên năm nhất vẫn còn do dự.
Ngô Chí Bảo hét lên: “Sinh viên năm nhất?”
Cuối cùng, một nam sinh hét lên: "Tôi đồng ý."
Cậu ta nhìn Mạnh Thắng, với đôi mắt đỏ ngầu: "Mạnh Thắng, đừng trách bọn tôi."
"Chúng tôi cũng muốn lái cơ giáp."
"Tôi cũng muốn nhận được phần thưởng."
"Cậu không thể cứ lấy tất cả điều tốt trên đời mãi được, đúng không?"
"Dù sao thì cậu cũng giỏi rồi. Nếu không thì lần này hãy giao nó cho bọn tôi."
"Cậu đi xuống đi."
Có người chủ động, còn những sinh viên khác càng mạnh dạn hơn.
"Ừ, cậu không thể nhường bọn tôi một chút sao?"
"Đi xuống!"
"Xuống đi!"
Trong suốt quá trình này.
Ngô Chí Bảo lặng lẽ lui về phía sau, giữ khoảng cách với Mạnh Thắng, sau đó hét lên: "Đừng nói nhảm với cậu ta, chúng ta cùng nhau lên!"
Ngay lập tức, mỗi sinh viên đều tăng cường nguyên lực và lao về phía Mạnh Thắng.
Hoặc là kết thủ ấn bằng cả hai tay và sử dụng Huyền thuật.
Mạnh Thắng có một người và một thanh kiếm.
Nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó, Nguyên lực lao vào huyệt đạo và mở Khai Nguyên Luân!
“Ầm!”
Mạnh Thắng phun trào thành một quả cầu sáng màu vàng rực, bốc lên như ngọn lửa và mơ hồ tạo thành bóng của những ngọn núi xếp chồng lên nhau.
Nhìn đối thủ đang lao về phía mình.
Cậu nói bằng giọng mà chỉ mình cậu mới nghe được.
"Lợi ích, lợi ích……."
"Nếu muốn có thì phải tự mình chiến đấu vì nó."
"Hãy chiến đấu bằng cả mạng sống đi."
“Thay vì trông chờ vào lòng tốt của tôi.”
Thanh kiếm dài quét qua mặt đất.
Giống như sấm sét quét qua đấu trường, tia chớp nhảy lên chói mắt.
Đây là một kỹ năng chiến đấu mà Mạnh Thắng mới học được và cần phối hợp với 'Khai Nguyên Luân' thi triển.
'Kinh lôi - Vạn Quân'!
Trong tia sét sáng chói, đấu trường bị xé nát.
Các sinh viên đang lao tới và tạo thủ ấn đều hét lên kinh ngạc.
Bước chân của họ không vững vàng lần lượt rơi khỏi sân đấu.
Trong khán giả đài đều im lặng.
Quả dưa hấu trong tay Cao Ngọc Dương rơi xuống đất.
Đoan Tư Ngọc hai tay ôm cằm, hơi nheo mắt lại.
Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Chỉ thấy 2/3 sân thi đấu đã bị sụp đổ.
Với đường kiếm của Mạnh Thắng.
Đấu trường gần như bị phá bỏ.
Cùng lúc đó, nhiều sinh viên cũng được “mời” rời khỏi sân đấu.
"Làm tốt lắm, Thắng ơi."
Trên khán đài, Phạm Sơn đưa tay lên miệng, huýt sáo và vẫy cờ cổ vũ.
"Thắng thậm chí còn mạnh hơn lúc trước ở vùng cấm địa."
"Tất cả bọn họ đều bị ném văng ra sân đấu cùng một lúc."
"Haha, tất cả sẽ thua nếu rơi xuống sàn đấu."
"Đúng là chiến thắng áp đảo."
Phạm Sơn hưng phấn đến nói tiếp.
Bên cạnh cậu ta, cao gầy, khuôn mặt sạch sẽ Trần Hoàng Bách chỉnh lại kính nói: "Còn chưa thắng, nhìn xem, chỉ còn lại một người."
Phạm Sơn sửng sốt một lúc rồi lao về phía sân khấu.
Chỉ còn lại một phần ba đấu trường, cậu ta không thể nhìn thấy ai khác ngoài Mạnh Thắng.
Tuy nhiên, cậu ta nhận thấy Mạnh Thắng đang nhìn về phía bên trái của võ đài.
Phạm Sơn di chuyển mắt và phát hiện ra rằng có một sợi dây màu đen được buộc vào một thanh thép ở rìa võ đài.
Sau đó có người nhảy lên.
Sinh viên năm hai, Ngô Chí Bảo!
Vừa rồi, Ngô Chí Bảo phản ứng rất nhanh, khi cảm giác được đấu trường sắp sụp đổ, anh ta nhanh chóng hình thành thủ ấn, sử dụng chiêu thức Huyền thuật số 1 'Hắc thừng'.
Vào thời điểm quan trọng, anh ta quấn mình quanh một thanh thép và dùng sức để đu qua để không bị rớt đài.
Mạnh Thắng nhắm mắt lại và lặng lẽ kích hoạt 'Phá Chướng Nhãn'.
Nhìn.
Chỉ nhìn thấy xung quanh anh ta có ánh sáng xám sinh học, ánh sáng đỏ tươi và ánh sáng vàng rực rỡ của Ngô Chí Bảo.
Giá trị khí huyết của anh ta là 451 và Nguyên lực là 120.
Sỡ dĩ anh ta có giá trị khí huyết cao là do trình độ quan tưởng thuật của Ngô Chí Bảo đã ở Sơ cấp tầng năm, cơ thể của anh ta đã được Nguyên lực tôi luyện.
Nguyên lực ở cấp độ sơ cấp tầng hai.
Mỗi sinh viên năm hai tham gia cuộc thi đều đeo một chiếc vòng tay trên tay.
Đó là thiết bị đàn áp Nguyên lực.
Có thể áp chế Nguyên lực đến một giá trị nhất định.
Để có sự công bằng.
Nguyên lực của họ đều gắn liền với giá trị 120.
Bằng cách này, khoảng cách giữa họ và một sinh viên năm nhất là không xa.
Mạnh Thắng cũng đeo một chiếc trên tay.
Cậu khá đặc biệt.
Mặc dù cậu là sinh viên năm nhất.
Nhưng đã là sơ cấp tầng bốn rồi.
Giá trị sinh mệnh của cậu ta là 572, và nếu nguyên lực của cậu không bị đàn áp, nó sẽ đạt tới 196.
Vì vậy cậu cũng đeo một thiết bị trấn áp để kiểm soát năng lượng của mình ở mức 120.
Sau vụ nổ vừa rồi, Nguyên lực của cậu chỉ còn 70%.
Tuy nhiên, vì “Sơn Hải thuật” nên Nguyên lực của cậu sẽ dần hồi phục.
Hiện nay.
Chỉ còn lại Ngô Chí Bảo trên võ đài.
Mạnh Thắng dùng hai chân đạp mạnh lên bàn, nhảy phóng như tên lửa, lao về phía Ngô Chí Bảo.
Ngô Chí Bảo đang cầm một cây gậy kim loại dài trong tay, vốn là muốn lợi dụng vũ khí dài để tiêu hao năng lượng thể chất của Mạnh Thắng.
Nhưng khi vừa nhìn thấy đòn vừa rồi của Mạnh Thắng.
Ngô Chí Bảo nhận ra một sự thật.
Anh ta không thể đánh bại Mạnh Thắng về chiến kỹ.
Nhưng anh ta không hề hoảng sợ.
Thế mạnh.
Trong bài giảng, giảng viên cố vấn đã nhấn mạnh điều này nhiều lần.
Cho dù đó là chiến kỹ hay Huyền thuật, chỉ có thể thành thạo một trong hai.
Đừng có song tu.
Nếu không, tham thì thâm.
Ngô Chí Bảo không thích cận chiến với người khác.
Vì vậy, anh ta đã chọn chuyên tu Huyền Thuật.
Học thêm một hoặc hai chiến kỹ trong trường hợp nếu có trường hợp cần dùng.
Nhưng bây giờ, nếu còn muốn dùng cận chiến để tiêu hao đối thủ, sau đó dùng Huyền thuật để đánh bại.
Thì quá là ngây thơ.
Ngô Chí Bảo lập tức ném cây gậy dài của mình ra, dùng nó để gây nhiễu Mạnh Thắng.
Sau đó nhanh chóng kết thủ ấn.
Cuối cùng, anh ta hét lên: "Huyễn Lang!"
Những đốm sáng màu vàng rực rỡ nhảy múa trước mặt anh ta, giống như ánh sao sáng, nhanh chóng ngưng tụ thành một con thú sói hư ảo, không có thực chất.
Trong khán giả.
Văn Hạo, người có khuôn mặt kiên cường và tư thế thẳng thắn, trông như một chàng trai cứng rắn và nói: "Huyền thuật số 10, Huyễn Lang."
"Nó có khả năng chiến đấu độc lập và có thể tấn công, phòng thủ, dây dưa và triền đấu."
"Phải đánh bại người thi triển thuật,, trước hết phải giết chết thứ phiền phức này."