Sau một lúc.
Trên con đường chính tối tăm của trường, có một chiếc xe điện chạy ra.
Cánh cửa trường đại học mở ra, vài người xuống xe điện và đi ra ngoài trường học.
Người đứng đầu là một người đàn ông chững chạc.
Ông ta đặt một chiếc khăn tay lên miệng và ho hai lần trước khi nói.
"Tôi là Đình Đằng Phong, đứng đầu ban giáo dục của học viện, nếu có điều gì muốn nói, hãy nói với tôi."
Cánh cửa của những chiếc ô tô màu đen đó lần lượt mở ra.
Những người đàn ông to lớn mặc vest đen đi cùng với một cặp vợ chồng trung niên, tiến tới như ánh sao bu sau vầng trăng nổi bật.
Cặp đôi đó.
Người đàn ông có khuôn mặt vuông, lông mày rậm và đôi mắt to, không hề nóng nảy và trông rất quyết đoán.
Phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang sức quý phái.
"Tôi là Ngô Trường Thanh, Ngô Chí Bảo là con của tôi."
Người dẫn đầu tiến lên nói: "Thầy Phong, tôi muốn hỏi thầy một vấn đề."
“Chúng tôi đã gửi con của mình đến học viện của các người, tại sao con tôi lại đột ngột chết?”
Người phụ nữ bên cạnh ông ta khẽ nức nở.
Đình Đằng Phong không trả lời mà hỏi: "Đây là lý do các người tới đây?"
Ngô Trường Thanh dùng sức gật đầu: “Đúng vậy.”
Đình Đằng Phong dùng khăn tay che miệng, ho mấy tiếng nói: "Không sao, mặc dù chúng ta đã đưa ra văn bản thông báo."
"Vì phụ huynh đã đích thân đến đây."
“Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa.”
"Hôm nay ở cuộc thi đấu tỏng học viện, Ngô Chí Bảo bị đánh bại, không chịu tiếp nhận, vi phạm trường quy, phạm tội giết người."
"Sau đó, cậu ta đã vô tình chết do bị một sinh viên khác phản công."
"Đó là cách cậu ta chết."
“Học viện cũng đã gửi video phát sóng trực tiếp cho nhà họ Ngô của các người kèm theo văn bản thông báo.”
"Nếu các người chưa nhận được nó, tôi có thể gửi cho các người một cái khác."
Trong mắt Ngô Trường Thanh tràn đầy tức giận: “Những chuyện này tôi đều biết.”
"Không cần làm phiền ngài giám đốc Phong."
"Nhưng."
"Con của bọn ta chết có quá vô ích không?"
“Chỉ là một thông báo và một đoạn video, thế thôi?”
Đình Đằng Phong cầm xuống khăn tay: “Vậy các người muốn làm như thế nào?”
Ngô Trường Thanh trịnh trọng nói: “Cho dù Chí Bảo vi phạm nội quy trường học, không chịu nhận thua.”
"Nhưng nó có thể tha thứ được."
"Thanh niên nào mà không mình đầy nhiệt huyết?"
"Thằng nhóc chỉ không thể kiểm soát được bản thân trong giây lát."
"Tội không dẫn tới cái chết!"
"Vậy học viện không phải nên giao nộp hung thủ hay sao?"
Lời vừa dứt.
Phía sau Đình Đằng Phong.
Có người cười lớn.
Một cô gái nói: “Văn Hạo, nghe nói kìa.”
"Người này có tài hùng biện thật đấy."
"Không một lời nào đề cập đến việc Ngô Chí Bảo muốn giết người trước."
"Cứ bắt người khác giết con trai ông ta nhả không tha."
"Chẳng lẽ Ngô gia này ghê gớm vậy sao?"
“Cho nên, Ngô gia được phép giết người, còn con trai của nhà họ thì không được phép bị giết?”
Ngô Trường Thanh lập tức hét lớn: “Các người là ai!”
Cô gái tỏ vẻ sợ hãi, xua tay nói: “Tôi chỉ là một thiếu nữ, ngài họ Ngô sẽ không quan tâm đến tôi đâu đúng không.”
Ngô Trường Thanh sau đó hừ lạnh nói: "Người lớn nói, con nít câm miệng!"
Lúc này Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng, nói: "Tô Thị Lệ, cô đừng gây chuyện nữa, xin lỗi ngài Trường Thanh."
Sau đó, không đợi cô gái xin lỗi, ông ta bỏ qua vấn đề và nói: "Ngài Thanh, mặc dù Tô Thị Lệ nói rất không giữ thể diện, nhưng trong đó cũng có phần là sự thật."
"Nếu cậu Ngô Chí Bảo không ra tay trước thì sự việc đáng tiếc này đã không xảy ra."
“Về phần hung thủ hay gì đó.”
"Ngài Thanh đây đang nói nghiêm túc à."
“Hung thủ ở đâu?” “Đó chỉ là một sinh viên trong học viện của chúng tôi.”
"Cậu ta hành động để tự vệ và không phải là hung phạm giết người."
"Học viện của chúng tôi không thể giao cậu ta ra."
"Đêm khuya rồi, ngài Trường Thanh, ngài về đi."
Nói xong, Đình Đằng Phong xoay người rời đi.
Ngô Trường Thanh còn chưa kịp phản ứng, vợ ông ta là Trần Mỹ Tiên đã chạy tới hét lên: “Dừng lại, bây giờ ông muốn rời đi à?”
“Còn có luật pháp nào nữa không?”
"Học viện Cơ giáp của các người đang chứa chấp kẻ giết người, giết chết con của tôi. Các ngươi đều là kẻ giết người! Các ngươi đều là kẻ giết người!"
"Các ngươi đều là lũ chó khốn nạn!"
Cô đột nhiên lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, chỉ vào Đình Đằng Phong và hét lên: “Nếu hôm nay ông không giao ra kẻ sát nhân, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!”
Đó là một khẩu súng lục!
Khi Ngô Trường Thanh nhìn thấy khẩu súng lục, ông ta liền biết hỏng rồi.
Tại thời điểm này.
Mắt ông ta hoa lên.
Không biết lúc nào, một bóng người xuất hiện bên cạnh vợ ông ta, Trần Mỹ Tiên, chính là cô gái tên Tô Thị Lệ vừa chế nhạo đám người.
Một sợi dây màu đen tung ra khỏi tay cô, sợi dây màu đen này trói tay Trần Mỹ Tiên và kéo chúng xuống cùng với khẩu súng lục.
Súng chĩa xuống đất.
Sau đó, một chàng trai cao lớn bước ra khỏi học viện.
Đang tiếp cận từng bước.
"Nói năng lỗ mãng"
"Súng chĩa vào giảng viên."
"Tôi niệm tình vi phạm lần đầu tiên của bà."
"Tha bà tội chết."
“Chát!”
Cậu ta giơ tay tát vào mặt Trần Mỹ Tiên.
Một nửa khuôn mặt của Trần Mỹ Tiên đột nhiên sưng lên.
Ngô Trường Thanh há to miệng, không thể tin được người của học viện Cơ giáp lại hung hãn như vậy.
Công khai tát vợ mình?
“Cậu!” Ngô Trường Thanh tức giận đến run rẩy.
Ông ta có một người anh trai là Bộ trưởng Bộ An ninh, anh ta chỉ muốn lặng lẽ muốn học viện giao nộp hung thủ.
Ông ta cảm thấy yêu cầu này không hề quá đáng.
Không ngờ là.
Học viện không những không giao người.
Còn đi tát vợ của ông ta.
Ngô Trường Thanh bỗng nhiên giơ tay lên.
Ông ta cũng không phải là người thiện lành.
Trong số những người ông ta mang đến tối nay, có một số người nắm giữ trình độ khá cao quan tưởng thuật.
Nhưng vào lúc này.
Một nhóm người bước ra khỏi học viện.
Tất cả đều có súng.
Đó là nhân viên an ninh của trường.
Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng, nói: “Học viện Cơ giáp là một địa phương quan trọng, có quyền tự chủ và có lực lượng vũ trang riêng.”
“Nếu có ai muốn gây rối.”
“Đừng trách đạn không có mắt.”
Ngô Trường Thanh cũng là một người am hiểu lĩnh vực quân sự và có kiến thức nhất định về súng ống.
Ông ta liếc nhìn các nhân viên an ninh của học viện.
Sắc mặt dần dần tái nhợt.
Hầu hết các thiết bị an ninh của trường học là súng trường tấn công(assault rifle), thuộc loại súng bullpup.
Có thiết bị báo quan sát bằng laser tích hợp bổ sung cho tầm nhìn quang học tổng thể 1,5 lần.
Tay cầm sạc của khẩu súng này nằm trong tay cầm ngay phía trên và có thể được vận hành bằng cả tay trái và tay phải, giúp thuận tiện hơn khi sử dụng trong chiến đấu.
Hơn nữa, những khẩu súng an ninh này còn có súng phóng lựu treo bên dưới.
Đây không phải là nhân viên an ninh trường học bình thường chút nào, đây chính là những binh lính ra chiến trường!
Ngô Trường Thanh không ngờ tới.
Học viện cơ giáp sẽ đối xử với chính mình theo cách này.
Lực lượng an ninh quân sự cũng được triển khai.
Chẳng lẽ.
Chuyện của con trai mình sẽ cứ như vậy mà tính?
Không bỏ qua như vậy được!