Không lâu sau đó, một tin tức truyền đến làm kinh sợ toàn bộ triều đình Đại Tề.
Biên giới ba châu của Đại Tề bị Man tộc đánh lén, trong vòng ba ngày, hơn nữa thành trì trong ba châu đều bị công chiếm. Trấn Man Công Nhạc Thai trấn thủ biên giới hơn trăm năm qua bỗng nhiên mất tích, không rõ sống chết, hơn ba trăm Hậu Thiên võ giả tạo thành thân vệ đội dưới trướng ông toàn bộ bị giết sạch.
Tin tức làm cho cả triều đều khiếp sợ.
Tề Vương biết được sự nghiêm trọng của việc này, một bên hỏa tốc điều động binh mã đến biên giới ba châu, một bên đưa sứ giả đến ba tông thuộc Đại Tề báo tin Man tộc xâm lấn.
Viêm quốc, Hắc Ma Môn.
Mười ba ngọn núi Hắc Ma, ngọn này cao hơn so với ngọn kia, núi này càng nguy hiểm hơn so với núi kia.
Ngọn núi số ba cao ngất trọc trời, từ sườn núi đã không thể thấy rõ ràng góc cạnh của nó rồi.
So với sự huyên náo của núi thứ mười ba thì nơi đây hoàn toàn ngược lại, khung cảnh im ắng, không một bóng người, không có bất kì một kiến trúc nào, chỉ một đại điện màu đen trên đỉnh núi lẻ loi trơ trọi, một luồng khí tức âm lãnh chưa từng tiêu tan được phát ra từ đây.
Bên trong đại điện ánh sáng lờ mờ, trống rỗng, cô quạnh.
Một nam tử mày kiếm* mặc áo đen viền vàng, khoanh chân ngồi ở trung tâm, quanh thân hắn tản ta hắc quang cuồn cuộn, ngưng tụ thành một đóa hoa lửa màu đen cao chừng một trượng, bao phủ cả người hắn.
*Mày kiếm: Lông mày sắc bén giống như kiếm (có thể gọi là lông hình kiếm..=]])
Lúc này, trên cổ tay của nam tử mày kiếm có một cái vòng tỏa ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, bên trong ánh sáng màu đen đó có một chuỗi phù văn nhỏ hiện lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một trận pháp nhỏ hình tròn.
Trận pháp lóe lên, một ngọc giản màu đen lớn bằng bàn tay hiện ra.
Nam tử mày kiếm liền mở mắt, lặng lẽ cầm ngọc giản màu đen lên đặt lên trán.
Sau một khắc, lông mày hắn nhíu lại, hắc quang trên người tiêu tán đi, hắn lập tức đứng dậy, vội vàng bước ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, một đại điện trên ngọn núi bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một nho sinh trung niên có râu đen dài sắc mặt nghiêm trọng bước ra, trong tay cũng cầm một ngọc giản màu đen.
Đỉnh núi số một có mây mù lượn quanh, gió lạnh thét gào, quanh năm bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết.
Bên trong khoảng không gian bát ngát bị tuyết bao phú có một cung điện màu đen hùng vĩ, lộ ra rất bắt mắt.
Cả cung điện được làm bằng một loại Tinh Thạch đen kịt như bầu trời đêm, tổng cộng chia làm ba tầng, nhỏ dần từ dưới lên trên.
Tầng thứ ba của cung điện có một vật hình cầu chuyển động chậm rãi, luôn luôn tản ra một hào quang tối tăm, dường như bên trong là một ngọn hắc diễm* không ngừng cháy lên làm cho cả tòa cung điện càng thêm thần bí.
*Hắc diễm: Hắc = đen, diễm = lửa, là loại lửa màu đen, có thể gọi là hắc viêm cũng được.
Trong đại sảnh tầng một của cung điện, hai bên có hai mươi mấy chỗ ngồi rộng rãi đều được ngồi đầy đủ, chỉ có mỗi chỗ trống ở chính giữa vẫn trống rỗng, không có ai cả.
Những người có tư cách ngồi ở đây chỉ có thể là trưởng môn, phó trưởng môn, các Phong chủ và các đại trưởng lão thôi.
Ba người Cốt Hổ, Ninh Bình, Kim Tiểu Thoa ngày đó từng gặp mặt đám người Thạch Mục không ngờ cũng xuất hiện ở đây.
Thế nhưng những đại nhân vật của Hắc Ma Môn lúc này đều có thần sắc khác nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía của hông của đại sảnh.
Những người này đều ngồi đợi một người. Trong đám người này không ngờ cũng có “Tạ sư” người mà Thạch Mục từng gặp tại Linh Pháp Điển.
Người này mặc một nho bào* màu tím, bên trên vẽ đầy những đồ án phù văn, tỏa ra luồng pháp lực nhàn nhạt. Trên ngón cái tay phải đeo một chiếc nhẫn lam ngọc, nắm trong tay một cây pháp trượng màu tím không biết được làm từ vật liệu gì.
Trên đỉnh pháp trượng còn khảm nạm một Tinh Thạch màu tím, thỉnh thoảng sáng lên một ánh điện màu tím.
Đối diện với hắn là nam tử mày kiếm, tuổi tầm ba mươi mấy, ánh mắt sắc bén, chỉ là hai bên tóc mai có chút trắng bạch, nhìn qua mang theo vài phần tang thương.
Mọi người trong đại sảnh dường như lấy hai người này làm cầm đầu, chia ra làm hai phe ngồi hai bên trái phải. Nhìn thần sắc thì hơi có ý là địa vị ngang nhau.
Vào thời khắc này, có bóng người từ bên cửa hông loé lên, một lão giả mặc áo đen bước ra.
Thân thể người này nhỏ gầy khô héo, dung mạo xanh xao gầy mòn, trên người mặc một bộ áo đen, thoạt nhìn thì rất đơn giản mộc mạc, cử chỉ thong dong, cũng không có chỗ nào hơn người.
Nhưng lão giả này vừa tiến vào đại sảnh thì mọi người trong sảnh đều đồng loạt đứng lên.
- Bái kiến Chưởng môn.
Mọi người đồng thời khom mình hành lễ, thần sắc cung kính.
- Bây giờ là thời kì phi thường, không cần câu nệ lễ tiết, đều ngồi xuống đi.
Lão giả áo đen nhàn nhạt nói một câu xong liền ngồi xuống chủ tọa.
Mọi người theo lời ngồi xuống.
- Man tộc lần này bỗng nhiên tổ chức xâm lấn lớn, ngắn ngủn mấy ngày đã chiếm lĩnh ba châu biên giới của Đại Tề. Đến cả Nhạc Thai cũng chưa biết sống chết ra sao, lường trước là dữ nhiều lành ít.
Lão giả áo đen cũng không dài dòng, nói thẳng vào vấn đề.
Ở đây mọi người nhìn nhau một cái, trong một lúc đều không nói gì.
- Tạ sư đệ, Pháp trận đưa tin giữa trong môn với ngoại giới đều do một tay ngươi quản, hôm nay tình hình chiến đấu như thế nào rồi? Các tông môn Đại Tề còn có động tác gì khác không?
Lão giả áo đen nhìn về phía nam tử họ Tạ, hỏi.
- Khởi bẩm Chưởng môn, thám tử nằm vùng của bổn môn tại ba châu biên giới Đại Tề vốn không nhiều nên tạm thời còn chưa có tin tức cụ thể truyền đến. Nhưng ba tông Đại Tề đã lần lượt cử ra môn hạ đệ tử chạy nhanh tới biên giới. Vương triều Đại Tề cũng đã gấp rút điều động ba mươi vạn đại quân, phân phó nhanh chóng tiếp viện ba châu.
Nam tử họ Tạ ngồi ngay ngắn, chắp tay nói ra.
- Ngoài ra, ta cũng đã liên hệ qua với ba tông Đại Tề, một khi chỗ bọn họ có được tin tức cụ thể gì về Man tộc, họ sẽ lập tức đưa tin lại đây.
Nam tử họ Tạ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bổ sung nói ra.
- Tạ sư huynh, tuy nói hôm nay là thời kì phi thường, nhưng dựa theo môn quy, việc liên lạc đại sự như vầy với tông môn khác, là phải được Chưởng môn hoặc Đại trưởng lão đồng ý trước cái đã. Ngươi tự chủ trương như thế là quá mức vượt quyền rồi!
Nam tử mày kiếm nghe vậy bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói có ý chỉ trích rất rõ ràng.
- Chuyện lần này quá khẩn cấp, Tạ mỗ lúc bấy giờ mới tự tiện làm chủ, thật đúng là có chỗ đi quá giới hạn, kính xin Chưởng môn sư huynh trách phạt.
Sắc mặt Tạ Sư đổi cũng không đổi một chút, hơi khom người hướng về lão giả áo đen nói ra.
- Không sao, bây giờ là thời kì phi thường, cử động lần này của Tạ sư đệ cũng không có gì không ổn.
Lão giả áo đen khoát tay áo nói.
Tạ Sư khẽ gật đầu, xem như tạ ơn.
Trong mắt của nam tử mày kiếm lại hiện lên một tia âm lãnh, khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
- Theo ta được biết, quy mô xâm lấn của Man tộc lần này là rất to lớn, hành động lại cực nhanh, có thể nói là trăm năm hiếm thấy. Mục đích của chúng là gì trước mắt vẫn chưa biết được, chư vị đều là lực lượng trung kiên của Hắc Ma Môn ta, chư vị có ý kiến gì không?
Lão giả áo đen ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhàn nhạt tùy ý quét qua mọi người đang ngồi phía dưới, hỏi như thế.
- Chưởng môn sư huynh, dựa theo hiệp nghị của bảy tông ba nước năm đó, Man tộc xâm lấn là việc nguy hại đến tất cả Nhân tộc ba nước chúng ta, bảy tông cần phải liên thủ cùng chung mối thù. Ta cho rằng việc cấp bách trước mắt là cần phải có một buổi gặp mặt bàn bạc giữa bảy vị Chưởng môn các tông với nhau, sau đó tập kết lực lượng trong môn, nhanh chóng đi tới Đại Tề chống cự xâm lấn của Man tộc.
Nam tử họ Tạ lập tức nói ra, thanh âm âm vang có lực.
Hắn vừa dứt lời, lập tức liền có bảy, tám vị Phong chủ, Trưởng lão nhao nhao hưởng ứng phụ họa.
Chưởng môn Hắc Ma Môn chậm rãi gật đầu, dường như cũng có chút đồng ý với đề nghị của nam tử họ Tạ.
- Chưởng môn sư huynh, bảy đại tông môn chúng ta mặc dù có hiệp nghị này, nhưng ta cảm thấy chúng ta cũng không cần phải lập tức phái ra viện binh đi Đại Tề làm gì.
Nam tử mày kiếm chợt mở miệng nói ra.
Lời vừa nói ra, rước lấy một mảnh ghé mắt trong đại sảnh.
Nam tử họ Tạ ở đối diện sắc mặt trầm xuống, đang định mở miệng thì Chưởng Môn Hắc Ma Môn đưa tay ngăn lại.
“Phong sư đệ có ý kiến gì cứ nói tiếp đi, đừng ngại.” Ông lão áo đen lên tiếng.
“Như vừa rồi Chưởng Môn sư huynh đã nói, chúng ta vẫn không rõ mục đích xâm lấn của Man tộc lần này là gì, có lẽ bọn chúng chỉ muốn cướp bóc một ít vật tư nhân khẩu như trước đây thôi. Ý ta cũng không phải là không nhanh chóng tiếp viện, mà là cứ chầm chậm kéo dài một ít thời gian, yên lặng theo dõi kỳ biến, để cho tam tông Đai Tề giao thủ với Man tộc trước, nhằm xác định hư thực của đối phương ra sao rồi hãy quyết định.”
Nam tử mày kiếm nói đến đây liền cười lạnh một tiếng.
“Mặt khác, chẳng lẽ Chưởng Môn sư huynh đã quên sao, năm năm trước Man tộc đã xâm lấn Khuyết quận thuộc Viêm quốc chúng ta, chỉ hơn mười ngày đã phá bay mấy thành, cuối cùng cũng là Hắc Ma Môn chúng ta và Phong Hỏa Môn liên thủ đánh lui bọn chúng, tam tông Đại Tề nào phái được mấy người đến tiếp viện chứ.” Nam tử mắt vàng lạnh giọng nói tiếp.
Lời vừa dứt thì trong đại sảnh trở nên im lặng, có mấy người gật đầu đồng ý.
Chưởng Môn Hắc Ma Môn mặt vẫn không lộ vẻ gì, ngón tay hơi miết vào thành ghế, dường như đang cân nhắc lời của nam tử mày kiếm.
“Chưởng Môn sư huynh, chẳng qua năm đó chỉ là một bộ lạc nhỏ của Man tộc xâm chiếm mà thôi, bằng hai tông môn của Viêm Quốc chúng ta cũng thừa sức đối phó rồi. Nhưng cục diện hôm nay so với năm năm trước khác nhau rất nhiều, lần này Man tộc ra tay tàn nhẫn như thế sợ là có mưu đồ, bằng không thì sao thành Hưng Hạ lại bị phá chỉ trong vòng một đêm! Nếu giờ phút này mà bảy tông chúng ta còn so đo với nhau thì sẽ bị Man tộc thừa cơ tiêu diệt từng bộ phận mất, lúc đó thì đã trễ rồi.” Nam tử họ Tạ biến sắc đứng bật dậy nói.
Nam tử mày kiếm thấy vậy cũng vội đứng lên, định tranh luận gì đó.
Cao tầng của Hắc Ma Môn chia làm hai thế lực lớn, một bên là lấy nam tử họ Tạ cầm đầu, bên còn lại theo phe Phong Không Tử, song phương tranh đấu gay gắt đã là chuyện mà từ lâu ai cũng biết.
“Được rồi, hai người các ngươi không cần cãi, xem ý kiến của những người khác thế nào đã.” Chưởng Môn Hắc Ma Môn nhíu mày khoát tay.
Nam tử họ Tạ Và Phong Không Tử liếc nhìn nhau, sau đó cùng hừ một tiếng rồi ai nấy đều ngồi xuống.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài đại sảnh truyền vào, một trung niên áo đen sải bước đi đến, hoảng loạn cất tiếng:
“Việc lớn không hay rồi, đại trưởng lão Hỏa Diệu của Huyền Vũ Tông và Địa giai đại trưởng lão Công Tôn Vũ của Thiên Âm Tông đã xãy ra chuyện.!”
“Việc ra sao, từ từ nói.” Chưởng Môn Hắc Ma Môn cả kinh, vội đứng lên hỏi.
Những người khác cũng đều kinh ngạc vô cùng.
“Khởi bẩm Chưởng Môn và chư vị Trưởng Lão, Phong chủ. Vừa rồi nhận được tin tức, trưởng lão Hỏa Diệu đang bế quan trong cấm địa, đột nhiên bị đệ nhất cường giả Man Tộc là Mãng Thương xuất hiện đánh chết! Cùng ngày, trưởng lão Công Tôn đi ra ngoài, bị mấy tên cường giả Địa giai của Man tộc đánh lén trọng thương, mặc dù chạy thoát được về Tông môn nhưng tu vi lại hao tổn rất nhiều.” Trung niên áo đen lớn tiếng nói, giọng có chút run rẩy.
Mọi người trong đại sảnh nghe vậy đều thất kinh.
Chưởng Môn Hắc Ma Môn cũng không giữ được vẻ bình tĩnh trên nét mặt nữa, chậm rãi ngồi xuống.
“Tin này thật chứ?” Nam tử họ Tạ lạnh giọng hỏi lại
“Là đệ tử của bổn môn sắp xếp vào Huyền Vũ Tông và Thiên Âm Tông đồng thời truyền tin về, tuyệt đối không sai được.” Trung niên áo đen hơi do dự một chút sau đó dứt khoát nói.
Chưởng Môn Hắc Ma Môn nhẹ phất tay để trung niên lui xuống.
Trong đại sảnh ai nấy đều sắc mặt khó coi, nhất là mấy người bên phe của Phong Không Tử, còn mang theo vài phần lúng túng.