- Xấu hổ xấu hổ. Lúc trước trong tộc cũng xảy ra một ít biến cố... Lôi mỗ hiện tại đã là tộc trường Lôi Mã Nhất Tộc. Nay nhận được thiệp mời do Thạch tộc trưởng đưa tới, cảm thấy vô cùng vinh hạnh mừng rỡ. Ta lập tức dẫn tộc nhân đến đây.
Lôi Đồng nói.
- Vậy phải chúc mừng Lôi huynh trước. Đúng rồi. Không biết vị nhân huynh khí độ bất phàm này là người nào?
Thạch Mục quan sát nam tử hai cánh vẻ mặt thâm trầm đang đứng ở bên cạnh Lôi Đồng, mở miệng hỏi.
- Xin lỗi, quên giới thiệu. Vị này chính là Quý Phóng Ưng tộc trưởng của Huyền Chuẩn Nhất Tộc. Lần này nghe nói Thạch tộc trưởng tiếp nhận chức vụ, liền theo ta đến đây.
Lôi Đồng lập tức giải thích nói.
- Hóa ra là Quý tộc trưởng, hân hạnh gặp mặt.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
Quý Phóng Ưng nghe Thạch Mục nói xong, sắc mặt vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp, tầm mắt nhất thời chuyển sang những chiếc ghế ngồi còn trống ở trên quảng trường rộng. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, sau đó mới lại nhìn về phía Thạch Mục.
- Ha hả, nghe nói Thạch tộc trưởng phát thiệp mời rộng, mời Bách tộc Thiên Hà? Thế nào thoạt nhìn hình như chỉ có hai tộc chúng ta đến đây chúc mừng vậy?
Quý Phóng Ưng không có thiện ý mỉm cười, mở miệng nói.
Lôi Đồng vừa nghe nói thế, sắc mặt nhất thời thoáng đổi. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Quý Phóng Ưng đã lộ rõ vẻ bất mãn. Nhưng người này lại làm như hoàn toàn không hề phát giác ra, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ.
- A, còn sớm mới tới thời gian đại điển diễn ra. Quý tộc trưởng không bằng ngồi xuống trước uống chén trà, đợi một lát.
Thạch Mục lại không quá lưu ý, mỉm cười nói.
Quý Phóng Ưng mở miệng còn muốn nói chuyện, lại bị Lôi Đồng đưa tay kéo qua, ngăn cản.
- Vậy cảm ơn Thạch tộc trưởng. Thạch tộc trưởng hôm nay bận rộn nhiều việc, chúng ta tạm thời không quấy rầy.
Lôi Đồng vội vàng nhìn về phía Thạch Mục thi lễ một cái nói.
Dứt lời, hắn liền lập tức lôi kéo Quý Phóng Ưng, ngồi xuống hai chiếc ghế để trống ở phía bên phải của thạch đài.
Trong quá trình này, ba vị trưởng lão khác của Di Thiên Cự Viên tộc đều ngồi ở chính giữa vững như núi thái sơn vậy, không đứng dậy nghênh đón mấy người này.
Trên quảng trường, các Di Thiên Cự Viên tộc cũng không biết trên thạch đài phát sinh cái gì. Chỉ nhìn thấy có khách mời đến, lo lắng của rất nhiều người trước đó mới giảm đi vài phần.
- Gia gia, có phải Lôi Mã Nhất Tộc này rất lợi hại hay không?” Một Cự Viên lông xanh tuổi tác còn trẻ, thể trạng nhỏ hơn lắc lắc cánh tay một con vượn già với bộ lông xơ xác bên cạnh, mở miệng hỏi.
- Lôi Mã Nhất Tộc? Nếu ta nhớ không lầm, tộc này năm đó chẳng qua là một tộc rất nhỏ không đáng để ý tới mà thôi. Hiện tại... Lại là không biết.
Con vượn già nghiêng đầu suy tư một hồi, mở miệng nói.
- Hiện tại? Hiện tại chẳng qua cũng là một tộc nhỏ thực lực yếu. Ngươi xem tộc trưởng kia, chỉ là Thánh Giai hậu kỳ. Tộc lớn sao có thể như vậy được? Tộc trưởng của Huyền Chuẩn Tộc cũng mạnh hơn hắn vài phần.
Một con vượn xám tráng niên đứng bên cạnh nghe xong một già một trẻ này đối thoại, xen vào nói.
- Ai, nếu còn ở năm đó, loại tộc nhỏ này không nhập lưu, nào có tư cách nhận được tộc trưởng bản tộc tự mình nghênh đón đi?
Một con vượn già bộ lông hoa râm nặng nề thở dài nói.
- Theo ta thấy, mấy trưởng lão cũng hồ đồ. Mình tổ chức đại điển là được, cần gì phải mời rộng tới Bách tộc. Đến lúc đó nếu những tới chỉ là những tộc nhỏ như vậy, chẳng phải là ném hết mặt mũi của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta đi hay sao?
Con vượn xám tráng niên kia có chút bất mãn nói.
- Ngươi là hậu sinh, sao dám đánh giá về các trưởng lão? Hiện nay cũng là chuyện không có biện pháp nào. Có thể có Yêu tộc Thiên Hà tới tham gia đại điển, đã là chuyện may mắn.
Vượn già hoa râm mở miệng nói.
- Chỉ sợ cho dù là tộc nhỏ như vậy, cũng không có mấy tộc đến được...
Ở trong Di Thiên Cự Viên tộc có không ít người lo lắng như vậy. Gần như phần lớn tộc nhân đều có thái độ tiêu cực đối với chuyện này.
Thạch Mục tất nhiên cũng biết ý nghĩ của mọi người trong tộc. Chỉ có điều dáng vẻ của hắn lại không có bao nhiêu lo lắng. Hắn ngồi ở bên cạnh đại trưởng lão, thần sắc bình tĩnh uống trà, vừa nói về chuyện tình thế tinh vực Thiên Hà hôm nay, vừa ngồi đợi khách đến.
Lúc này trời đã sáng rõ. Mặt trời càng lúc càng lên cao, tới giữa bầu trời.
...
Ánh mắt Nhị trưởng lão Bạch Tàng nhìn chằm chằm vào một cây cột đá cực lớn khắc hoa ở phía ngoài quảng trường. Nhìn thấy cái bóng của nó ngả ở trên mặt đất càng lúc càng ngắn, vẻ lo lắng trên mặt cũng lúc càng nồng đậm.
- Tộc trưởng, đã sắp đến giữa trưa. Ngươi xem thế này...
Bạch Tàng không nhịn được mở miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy, để chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã tới tới gần đỉnh đầu. Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn về phía hơn mười người ngồi bên cạnh.
Lúc này, ngoại trừ Lôi Đồng và Quý Phóng Ưng ngồi ở phía bên phải kia ra, những chiếc ghế khách mời khác vẫn hoàn toàn để trống.
Trong gần nửa ngày, trừ bọn họ ra, rốt cuộc lại không có một tộc khách nào đến đây.
Trên quảng trường, các tộc nhân Di Thiên Cự Viên đều đang cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn không ép được tiếng nghị luận.
- Xem ra... Chắc chắn sẽ không có khách tới nữa.
Một con vượn lớn lông đen mở miệng nói.
- Ai, tôn nghiêm của bản tộc cũng bị mất hết...
- Không nên để cho một Nhân tộc làm tộc trưởng như vậy...
...
Tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, nói cũng càng lúc càng khó nghe. Thạch Mục nghe vào trong tai, chân mày hơi một nhíu lại, nhưng bất chợt giãn ra.
- Hắc hắc hắc, đây là hạng người kinh tài tuyệt diễm trong miệng Lôi huynh ngươi sao? Ta thấy ngay cả lời đồn đại ở trong tộc, hắn cũng không áp chế được. Một lát nữa không chừng sẽ bị tộc nhân của Di Thiên Cự Viên đuổi xuống đài đi?
Quý Phóng Ưng vừa giơ tay lên chỉ về phía Thạch Mục, vừa cười nói xấu sau lưng.
Lôi Đồng nghe thấy hắn nói thế, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng hắn lại không nói gì.
- Lôi huynh, náo nhiệt này xem cũng đủ rồi. Ta thấy cũng đến lúc chúng ta trở về rồi.
Quý Phóng Ưng từ chỗ ngồi đứng lên, phủi phủi các nếp uốn trên quần áo, nhìn về phía Lôi Đồng nói.
- Làm vậy... làm vậy không tốt lắm đâu. Chúng ta vẫn nên chờ sau khi điển lễ xong, mới lại rời đi.
Lôi Đồng không đứng dậy, mở miệng nói.
- Ngươi cũng thấy đấy, điển lễ lần này chẳng qua là một trò khôi do Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tự biên tự diễn hài mà thôi. Ta không muốn lãng phí thời gian nữa. Nếu như Lôi huynh không muốn đi, Quý mỗ ta cáo từ trước.
Mí mắt Quý Phóng Ưng hạ xuống xuống, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, mở miệng nói.