Huyền Giới Chi Môn

Chương 1283

Thạch Mục cùng Phùng Ly sóng vai mà đi. Khi nghe được phía sau có tiếng bước chân hỗn loạn, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục đi về phía trước.

Một lát sau, trước mắt lại xuất hiện một cửa đá màu xanh. Giống với lúc trước, ở giữa cánh cửa cũng có một vết lõm hình dạng con khỉ.

Ánh mắt đại hán Phù Đà nhìn chỗ lõm một lát, hơi do dự, đi ra phía trước, lật tay lấy ra một bức tượng khỉ che miệng, bỏ vào trong chỗ lõm.

Lại là một tiếng két vang lên.

Bên trong cửa đá màu xanh ki vang lên những tiếng ma sát ầm ầm, mở ra về hai bên.

Sau khi cánh cửa đá mở ra, lộ ra một lỗ lớn tối như mực, giống như một cái miệng lớn đang muốn cắn nuốt mọi người. Từ trong đó mơ hồ truyền ra từng khí tức vô cùng đáng sợ.

Trải qua của ải trước, người của Kim Viên Nhất Tộc trở nên càng cẩn thận hơn. Lúc này nhìn cánh cửa lớn mở rộng, ai cũng không dám đi vào trước.

Mà sau khi tận mắt nhìn thấy Thạch Mục phát huy thực lực, bọn họ tất nhiên cũng không dám lấy Thạch Mục ra để thử. Bọn họ chỉ đành phải đứng ở một bên, cẩn thận xem chừng.

Thạch Mục và Phùng Ly liếc mắt nhìn nhau, đi thẳng vào.

Sau khi tiến vào, Thạch Mục liền phát hiện, không gian nơi này cũng rất lớn. Trên vách tường phía xa có ánh sáng mờ nhạt. Phía trên hình như cũng điêu khắc hình vẽ gì đó. Chỉ có điều nhìn không phải quá rõ ràng.

Phù Đà thấy hai người Thạch Mục tiến vào, thoáng dừng lại một hồi, mới vội vàng dẫn theo tộc nhân đi vào theo.

Hắn vừa sợ đi vào sớm sẽ gặp bất trắc, lại sợ tiến đi muộn, để hai người Thạch Mục lấy được bảo vật.

Sau khi tất cả người của Kim Viên Tộc tiến vào, cửa đá màu xanh phía sau giống như lần trước, một lần nữa đóng lại.

Tuy rằng trong lòng bọn họ đã có sự chuẩn bị đối với điều này. Nhưng khi cửa đá đóng lại, trong chớp mắt, trên mặt mọi người vẫn lộ ra vẻ bất an. Bọn họ rất sợ lại xuất hiện pháp trận cấm chế cổ quái gì đó.

Sau một lúc lâu, xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, vẫn chưa có pháp trận cổ quái gì gây ra, cũng không có sóng chấn động kỳ dị gì truyền đến.

- Không giam cầm chân khí. Lần này có thể phát huy ra tất cả thực lực.

Đại hán Phù Đà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Khâu Tháp.

- Không có cấm chế chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ sợ thử thách lần này sẽ càng thêm gian nan.

Sau khi Khâu Tháp nghe xong, trên mặt lại hoàn toàn không có chút vui mừng nào, trầm giọng nói.

Đúng lúc này, trên một mặt vách đá phía xa đột nhiên phát ra một tiếng phụt. Ánh sáng mặt ngoài đột ngột phát ra, chiếu sáng xung quanh.

Mọi người cả kinh, đều theo tiếng động nhìn lại.

Thạch Mục nhíu mày, nhìn ba phù điêu hình người điêu khắc trên vách đá phía trước.

- Hẳn đây chính là thứ tiếp theo phải đối phó.

Thạch Mục mở miệng nói.

Hắn vừa nói dứt lời, trên vách tường ánh sáng lại vặn vẹo một hồi. Mắt của ba phù điêu hình người kia bỗng nhiên chuyển động. Sáu cánh tay đưa ra ngoài tìm kiếm một lần. Ba người đồng thời từ trên vách tường vùng thoát ra.

Ba phù điêu hình người kia hóa thành thân thể con rối. Sau đó từng người cử động thân thể của mình. Thoạt nhìn giống như đang thích ứng với thân thể này. Cảnh tượng có vẻ có chút quỷ dị.

Một người mặc áo giáp bên trái, toàn thân tối tăm. Xung quanh thân thể lơ lửng từng vết dài giống như thủy mặc vậy. Con rối hình người chính giữa, trên người cũng mặc áo giáp. Chỉ có điều bên ngoài cơ thể hắn còn mang một trường bào màu đỏ thẫm.

Ở trên đỉnh đầu hắn là một mái tóc đỏ, lại giống như một đám hỏa diễm thiêu đốt. Từng sợi từng sợi dựng đứng, lắc trái lắc phải.

Mà con rối hình người phía bên phải, ngoại trừ vị trí hai mắt, toàn thân trên dưới đều bao bọc ở trong một bộ áo giáp ánh vàng rực rỡ. Cho dù ở môi trường ánh sáng không rõ lắm, nó vẫn phát ra ánh sáng chói mắt.

Ba con rối hình người này sau khi khởi động thân thể xong, đầu nghiêng sang một bên, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Thạch Mục.

Cùng lúc đó, khí thế trên người ba con rối hình người trong nháy mắt bạo phát, thoáng cái lại cuốn tới.

Thạch Mục và Phùng Ly đứng sóng vai, đứng mũi chịu sào.

Hắn chỉ cảm thấy dường như một trận gió to thổi qua, khiến trang phục của bọn họ tung bay phất phới, lại không có ảnh hưởng gì khác.

Mà đám người của Kim Viên Tộc ở phía sau bọn họ không xa, lại đều biến sắc.

Ngoại trừ mấy người Phù Đà có thực lực tương đối mạnh mẽ ra, những người còn lại đều không chịu nổi uy áp này, lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ngồi ở trên mặt đất.

- Con... Con rối Thần Cảnh!

Một người của Kim Viên Tộc sợ hãi kêu lên.

- Còn là ba bộ!

- Vậy làm sao đánh? Mau chạy đi...

Có một người của Kim Viên Tộc khác từ dưới đất bò dậy hét lớn.

Sắc mặt Phù Đà cũng trở nên rất không dễ coi. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về phía trước.

Chỉ có điều, ánh mắt hắn lại tập trung ở trên người Thạch Mục và Phùng Ly. Thực lực nội tình của hai người này khiến hắn càng lúc càng lo lắng.

- Thạch huynh, con rối áo giáp màu đen thật sự đúng khẩu vị của ta. Ta chọn trước vậy.

Ánh mắt Phùng Ly rơi vào trên người của con rối mặc áo giáp màu đen, vừa cười vừa nói.

Dứt lời, hắn đã một bước lao ra trước, chủ động đánh về phía con rối mặc áo giáp màu đen.

Chỉ thấy hắn nhảy lên, một quyền công kích ra. Một đạo quyền ảnh màu đen cực lớn liền đập về phía con rối mặc áo giáp màu đen này.

Toàn thân con rối mặc áo ráp màu đen còn quấn ma khí chợt điên cuồng phun ra, liền ngăn cản quyền ảnh màu đen của Phùng Ly lại.

Phùng Ly cười “Hắc hắc” hai tiếng, hơi nghiêng về phía sau.

Con rối mặc áo ráp màu đen liền chuyển phương hướng, nhảy qua, đuổi theo về phía Phùng Ly.

Thạch Mục thấy Phùng Ly dẫn dụ con rối mặc áo giáp màu đen đi, ánh mắt rơi vào trên người của con rối mặc áo giáp đỏ.

- Được, chính là ngươi.

Thạch Mục khẽ cười nói một tiến. Hắn đi nhanh về phía trước một bước, cũng chợt một quyền đánh về phía con rối mặc áo giáp đỏ.

- Hai người kia thật sự chỉ là tu vi Thánh Giai sao? Làm sao dám một mình đón đánh con rối Thần Cảnh?
Bình Luận (0)
Comment