Ánh mắt Thạch Mục nhoáng lên một cái, chiếu xuống xích sắc viên cầu trong tay, tử tế quan sát.
Viên cầu này lớn chừng nắm tay, không biết làm bằng vật liệu gì, bề mặt có từng vòng xích sắc linh văn, như có sinh mạng chớp động, sáng tắt không chừng.
Hắn vừa mới lưu ý một chút, phát hiện viên cầu này mới vừa rời khỏi ngực xích giáp khôi lỗi đó, thì khôi lỗi đang ngưng tụ thân thể từ trong nham tương đó lập tức đình chỉ động tác.
Những dung nham vốn đang tuôn chảy sôi trào cũng theo viên cầu ly khai khôi lỗi thân thể mà ngưng lại, đọng lại thành một khối hơn nửa thân người, nửa dưới là nham thạch cực bất quy tắc.
Thạch Mục không nhìn xích giáp khôi lỗi đã biến thành nham thạch, mà là tay nâng niu viên xích sắc viên cầu kia, tung thần thức dò xét vào trong đó.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trong xích sắc viên cầu này ẩn chứa năng lượng đặc thù nào đó, tản ra pháp tắc khí tức thuộc tính Hỏa thập phần cường đại.
Xích giáp khôi lỗi ấy sở dĩ có thể có được Thần cảnh tu vi, hơn phân nửa là có liên quan đến cái này.
- Thạch Mục đạo hữu, trong tay ngươi cầm đó chính là Khôi Lỗi Chi Tâm.
Đúng lúc này, thanh âm của Thủy Linh Tử đột nhiên vang lên trong lòng Thạch Mục, nghe ra có vài phần kích động.
- Ngày thường cũng không thấy ngươi chủ động như vậy, ta giờ đều không có hỏi, không ngờ ngươi lại chủ động nói với ta rồi. Nói một chút đi, vật này có công dụng gì?
Thạch Mục trả lời.
- Hắc hắc, vật này chính là món vật thời kỳ thượng cổ của chúng ta, ta nhìn thấy không khỏi có chút cảm khái và kích động. Nhắc tới Khôi Lỗi Chi Tâm có ích lợi gì, thì dĩ nhiên là phú dư cho khôi lỗi sinh mạng rồi, khiến cho chúng có thể hành động dễ dàng rồi... Ngươi không giỏi về khôi lỗi chi đạo, những cái này ngươi cũng không cần hiểu biết làm chi.
Thủy Linh Tử cười hắc hắc, đáp.
- Nếu ta dùng không được, ngươi nói cho ta biết làm cái gì?
Thạch Mục đuôi lông mày nhướn lên, hỏi.
- Nói cho ngươi biết tự nhiên là có dùng rồi. Ngươi cũng đã phát hiện rồi chứ? Trong Khôi Lỗi Chi Tâm trong tay ngươi này ẩn chứa pháp tắc thuộc tính Hỏa, ngươi có thể thử tìm hiểu một chút, đối với việc ngươi lĩnh ngộ Pháp Tắc Chi Lực có ích lợi không nhỏ.
Thủy Linh Tử chợt chuyển đề tài câu chuyện, nói.
Thạch Mục nghe lời này, trong lòng thật ra thì vui mừng, thu xích sắc viên cầu vào, trong lòng dự tính chờ chuyện này xong rồi, để dành thời gian tìm hiểu kỹ một phen.
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Phùng Ly vẫn còn giao thủ với cái hắc sắc khôi lỗi kia, nhưng mà từ tình hình trước mắt mà xét, đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, chỉ cần tốn chút thời gian nữa, liền có thể thu thập.
Bên kia, người của Kim Viên tộc đối mặt với kim sắc khôi lỗi kia vẫn đánh vô cùng khó khăn.
Đối phương dù sao cũng là một Thần cảnh khôi lỗi, mà bọn họ chẳng qua là một đám Thánh giai mà thôi, mặc dù là Thánh Giai Điên Phong tộc trưởng Phù Đà, cự ly Thần cảnh vẫn chênh lệch không nhỏ.
Kim sắc khôi lỗi thân hình linh động, cả người biến thành kim sắc tàn ảnh liên tiếp, trong miệng phun ra mảng lớn kim quang lăng lệ ác liệt vô cùng, ngưng tụ thành từng thanh kim đao, kim kiếm, đánh về phía mọi người của Kim Viên tộc như mưa vậy.
Kiếm vũ này công kích tuy rằng uy thế rất lớn, nhưng mà so ra có vẻ thô cứng.
Cái này cũng khó trách, dù sao cũng là khôi lỗi không có linh trí công kích.
Dù vậy, Thần cảnh tồn tại công kích lợi hại đến bực nào, mọi người của Kim Viên tộc tuy rằng kiệt lực chống đỡ, nhưng trong nháy mắt vẫn có mấy người bị thương, một người trong đó còn bị kim kiếm xuyên tim bỏ mình.
Phù Đà cầm trong tay một Kim Luân binh khí cự đại, làn ranh là một bánh răng kim sắc to lớn sắc bén, trên dưới tung bay, nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng xé gió lợi hại.
Ở giữa của Kim Luân có một đồ án quỷ dị hình mặt khỉ, khóe miệng toét ra cười, vô cùng quỷ dị, khiến cho người xem ra không khỏi lạnh lòng.
Thời khắc này Kim Luân binh khí quang mang bùng lên dữ dội, ngưng tụ thành một Kim Luân hư ảnh cự đại, xoay tròn cọ cắt thật nhanh, xé nát toàn bộ kim đao kim kiếm đáp xuống phía trên.
Nếu không có ông ta lấy sức một mình chặn lại hơn phân nửa kim sắc kiếm vũ công kích, những người còn lại căn bản không thể nào chống đỡ đến bây giờ.
Phù Đà thời khắc này sắc mặt ngưng trọng, hơi hơi thở dốc, hiển nhiên thôi thúc Kim Luân ngăn cản kiếm vũ công kích đối với ông ta mà nói cũng vô cùng cật lực.
Kim sắc khôi lỗi thân hình thoắt một cái đáp xuống một bên, một hơi kim quang phun ra xong, kiếm vũ công kích lập tức dừng lại.
- Nhanh! Bày Thập Phương Thông Nguyên trận!
Phù Đà mắt thấy cảnh này lập tức mừng rỡ, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn.
Thời khắc này những Kim Viên tộc nhânn khác vừa khéo có đủ ười người, nghe nói vậy lập tức hành động, thân ảnh chấn động, đứng ở phụ cận Phù Đà.
Mảng lớn kim quang từ trên người mọi người của Kim Viên tộc sáng lên, thật nhanh gắn kết qua lại lẫn nhau, sau đó toàn bộ hội tụ đến trên người Phù Đà đứng ở chính giữa.
Phù Đà toàn thân kim quang đại thịnh, so với trước sáng hơn chừng gấp mấy lần, tản ra một cổ khí tức cường hãn cuồng bạo, không yếu hơn so với kim sắc khôi lỗi chút nào, cả người trông như như một vị Kim sắc Chiến thần.
Kim sắc khôi lỗi hơi dừng lại một hơi, lại há to cái miệng ra, lần nữa phun ra mảng lớn kim quang, ngưng tụ thành vô số kim kiếm, lần nữa hung hăng đánh xuống.
Phù Đà hừ nhẹ một tiếng, phất tay ném Kim Luân pháp bảo cầm trong tay ra ngoài.
Đồng thời mười ngón ngay ông ta nhúc nhích liên tục, mười mấy đạo kim mang bắn ra, nhoáng lên một cái ngấm chìm vào trong Kim Luân pháp bảo.
Kim Luân pháp bảo lập tức phát ra tiếng chấn động ông ông, bề mặt nổi lên mảng lớn kim quang như có thực chất, ngưng tụ thành một tấm thuẫn tròn kim sắc lớn vô cùng, lớn chừng mười mấy trượng, bao phủ tất cả mọi người.
Nhưng mà bề mặt tấm thuẫn tròn không phải là trơn nhẵn, mà nổi lên từng cây gai xương kim sắc, dường như con nhím vậy.