- Cái gì! Thì ra là ngươi!
Triệu Chu Minh giận dữ, mắt trợn như muốn rách mi, rống to lên.
- À, làm sao ngươi biết là Bạch Phi?
Hỏa Đồ đó lên tiếng, ánh mắt nhìn Thạch Mục, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thấy hứng thú.
- Điều này còn phải đoán, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Lá thư nầy trên tám phần mười viết là muốn cùng Triệu Dận liên thủ, đuổi Thạch Đầu ra khỏi Di Thiên Cự Viên tộc chứ gì. Tên Triệu Dận ngu xuẩn kia nằm mộng cũng muốn kéo Thạch Đầu từ vị trí Minh Chủ liên minh xuống, khẳng định có phải lập tức đáp ứng rồi, sau đó cứ như vậy mang người đi gặp mặt trao đổi với Bạch Phi, kết quả bị ngươi cái tên quan đầu mào gà này phục đánh, một lưới bắt hết. Các ngươi dùng những kỹ xảo tiểu nhân này, ta đây đều có thể nhìn một cái là nhìn thấu, chớ nói chi là Thạch Đầu.
Thái Nhi lên tiếng nói.
Hỏa Đồ vỗ tay một cái, khen:
- Thật là con vẹt thông minh, mặc dù không có đúng toàn bộ, nhưng mà cũng đoán ra tám chín phần mười, ta rất thích.
Thái Nhi nghe vậy, ánh mắt lộ ra thần tình đắc ý, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Triệu Chu Minh nghe nói lời này, biến sắc rồi là biến thêm sắc.
Thì ra sự tình là như vậy.
Hắn nhìn Thạch Mục một cái, trong lòng có chút xấu hổ.
- Bạch Phi, ngươi phản bội Di Thiên Cự Viên tộc, âm mưu ám hại Triệu Dận tộc trưởng, Kim Phượng bà bà cùng mọi người, nghiệp chướng nặng nề, đã hoàn toàn chối bỏ Thiên Hà trăm tộc. Ta thân ta là Di Thiên Cự Viên tộc tộc trưởng, ngày hôm nay sẽ phải xuất thủ, thanh lý môn hộ!
Thạch Mục nhìn Bạch Phi, chậm rãi nói.
Bất luận Bạch Phi rốt cuộc bởi vì sao mà đầu phục Thiên Đình, hắn vô luận là thân phận của Di Thiên Cự Viên tộc tộc trưởng, hay là thân phận của Di Thiên liên minh Minh Chủ, ngày hôm nay cũng đều không thể bỏ qua cho Bạch Phi.
Trên người hắn nổi lên một tầng ánh sáng đỏ, một cổ khí tức cực lớn chậm rãi bay lên.
Bạch Phi sắc mặt đại biến, dường như bị một con Hồng Hoang cự thú đáng sợ vô cùng nhìn thẳng vào, phát ra cảm giác sợ hãi từ đáy lòng.
Ánh sáng đen trắng trên người Thạch Mục nhoáng lên một cái, sau lưng nổi lên một đôi cánh hắc bạch, hơi hơi mở ra, thân ảnh lập tức biến mất không tung tích.
Ngay sau đó, thân ảnh của hắn bỗng nhiên xuất hiện phía sau lưng Bạch Phi cùng mọi người.
Thạch Mục một cú nhoáng lên một cái rồi hiện ra, trung gian gần như không có thời gian gian cách, có thể nói là thuấn di vậy.
Đây cũng là hắn khi nhục thân đạt đến cảnh giới nhục thân viên mãn, mới có thể đạt đến cái tốc độ này.
Thạch Mục xuất hiện ở phía sau lưng ba người, một quyền đánh ra, mảng lớn xích sắc hỏa diễm quấn quanh quả đấm của hắn, bên trong có vô số xích sắc phù văn lập lòe.
“Ông” một tiếng, hỏa diễm đột nhiên khuếch trương ra, trong nháy mắt biến thành một xích sắc lĩnh vực cỡ mấy trượng, bao phủ ba người Bạch Phi ở bên trong.
Hắn liên tiếp thực hiện động tác nhanh như thiểm điện, Bạch Phi ba người bao gồm cả Hỏa Đồ kia đều không phản ứng kị, liền bị xích sắc lĩnh vực bao phủ.
Động tác ba người lập tức đều cứng đờ, hiển nhiên bị lực lượng lĩnh vực áp chế.
Thạch Mục trong mắt vui mừng, quả đấm không ngừng chút nào, bắn tới Bạch Phi như điện xạ, uy áp thật lớn tản ra từ trên nắm tay.
“Bành” một tiếng nổ trầm đục cực lớn vang lên!
Thạch Mục biến sắc, quả đấm của hắn đánh vào trên một bạch sắc quang cầu hình trứng gà, trên quang cầu phù hiện ra vô số phù văn, còn có một chút đồ án như vỏ cứng Ô Quy vậy.
Quang cầu tuy rằng chỉ có một tầng thật mỏng, nhưng lại khiến cho người ta một loại cảm giác không thể phá vỡ.
Chỗ quả đấm đánh vào nổi lên từng đạo gợn sóng nhợt nhạt, chấn động nhè nhẹ, nhưng mà không có chút dấu hiệu nát vụn nào.
Bạch Phi đứng ở trong bạch sắc quang cầu, không bị tổn thương mảy may.
Bên cạnh bạch sắc quang cầu, Hỏa Đồ chẳng biết từ lúc nào quay người sang, ngón tay hư điểm, hiển nhiên là cái quang cầu vỏ trứng này là do hắn phóng thích ra, cứu một mạng của Bạch Phi trong khoảnh khắc như chỉ mành treo chuông.
Ông!
Hỏa Đồ vung cánh tay lên, trên người đột nhiên nổi lên vô số ánh lửa kim sắc, thiêu đốt hừng hực.
Ngay sau đó, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một kim sắc lĩnh vực hỏa diễm hiện ra, phát triển bung ra thật nhanh.
Xích sắc lĩnh vực của Thạch Mục run rẩy kịch liệt, kiên trì không được một cái hô hấp, liền thoáng chút vỡ vụn ra.
Thạch Mục kinh hãi, thân thể bắn ngược lại, nhoáng lên một cái xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng.
Kim sắc lĩnh vực hỏa diễm của Hỏa Đồ phát triển bung ra, khoảng chừng ba mươi mấy trượng, so sánh với lĩnh vực của Nam Cung Cảnh lớn gần như gấp đôi.
Trong Lĩnh vực bất ngờ bay múa vô số thú ảnh, có Hỏa Long, Hỏa Kỳ Lân, Hỏa Mãng, Hỏa Giao, từng con từng con vô cùng rõ ràng, dường như là thực thể.
Thạch Mục sắc mặt ngưng trọng, lĩnh vực của đối phương hoàn chỉnh vượt xa so với hắn, khó trách có năng lực dễ dàng phá đi lĩnh vực của hắn.
“Thủy Linh Tử, bạch sắc quang cầu đó là thần thông gì?”
Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Đây là một môn hộ thân bí thuật do Tiên giới lưu truyền xuống, Cửu Thiên Huyền Cương tráo, có thể nói vạn pháp không thể phá, không nghĩ tới người này lại biết! Thạch tiểu tử, cẩn thận một chút, đối thủ này rất lợi hại! Đừng chết đi!”
Thanh âm của Thủy Linh Tử vang lên trong đầu Thạch Mục.
“Tiên giới bí thuật!”
Thạch Mục trong lòng cả kinh.
Sau khi Hỏa Đồ cùng mọi người xuất hiện, hắn liền lặng lẽ lấy Huyền Minh thần châu có Thủy Linh Tử ra ngoài.
Thủy Linh Tử kiến thức rộng rãi, nhất định có thể giúp được hắn.
Dĩ nhiên, hắn cũng làm vài thủ đoạn phòng bị, phòng bị y đột nhiên phản ứng ngược trở lại.
Hỏa Đồ trong miệng tụng niệm chú ngữ, ngón tay lần nữa điểm ra, bạch sắc quang cầu trên người Bạch Phi bay vụt ra quay về, biến thành một bạch sắc quang cầu lớn chừng cái trứng gà, bay lơ lửng ở bên cạnh hắn.
- Đa tạ Hỏa Đồ tiên tướng cứu giúp.
Bạch Phi cảm kích thi lễ một cái với Hỏa Đồ, sắc mặt tái nhợt, vẫn một vẻ lòng vẫn còn sợ hãi vậy.