Huyền Giới Chi Môn

Chương 1304

Thạch Mục trong lòng chấn động mạnh.

Xích sắc hỏa nhận này nhìn có vẻ bình thường, nhưng đều ẩn chứa uy năng lớn lao, không thể coi thường.

Đúng lúc này, hư không phía sau lưng Bạch Sắc Cự Viên thanh quang nhoáng lên một cái, thân ảnh của Hỏa Đồ bỗng nhiên xuất hiện như quỷ mỵ vậy.

Y vừa hiện thân, xích sắc chiết phiến trong tay không nói hai lời vung lên, lại là mấy trăm đạo cự đại hỏa nhận bắn ra, so sánh với mới vừa rồi còn muốn lớn hơn, hơn nữa màu sắc rực rỡ vô cùng, che phủ trời đất hướng tới các nơi yếu hại phía sau lưng Bạch Sắc Cự Viên mà chém.

Bạch Sắc Cự Viên nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay kia đột nhiên quật mạnh ra phía sau, Phiên Thiên côn vô cùng nhanh chóng càn quét ra phía sau lưng.

Trên mặt Hỏa Đồ lộ ra một chút cười lạnh, Thanh ti phi phong trên người nhoáng lên quang mang, cả người hóa thành một đạo thanh ảnh biến mất, Phiên Thiên côn đánh hụt, chỉ đánh nát hơn phân nửa xích sắc hỏa nhận.

Ầm ầm phành!

Bởi vì cự ly quá gần, vẫn có không ít xích sắc hỏa nhận chém được lên trên người của Bạch Sắc Cự Viên.

Ầm ầm ầm!

Những xích sắc hỏa nhận này vừa đụng đến thân thể cự viên, đột nhiên vỡ toạt ra.

Bạch Sắc Cự Viên ánh mắt lộ ra một chút thống khổ, thân thể lảo đảo một cái, trên người bị nổ ra nhiều chỗ vết thương khá lớn, máu tươi đua nhau phún ra.

Thanh ảnh nhoáng lên một cái, một bên kia của thân thể Bạch Sắc Cự Viên, thân ảnh của Hỏa Đồ lần nữa bỗng nhiên xuất hiện, chiết phiến trong tay vung lên, mấy trăm đạo xích sắc hỏa nhận lần nữa bắn ra, chém về phía thân thể Bạch viên.

Lúc này hai cổ Xích Diễm hồng lưu trước sau vẫn chưa tiêu hao hết toàn bộ, Thạch Mục lập tức thân hãm vào hoàn cảnh có muốn tránh cũng không thể tránh!

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Bạch Sắc Cự Viên ánh mắt lóe lên, thân thể cự đại rút nhỏ thật nhanh, hiện ra thân hình của Thạch Mục.

Hắc bạch hai cánh sau lưng quạt mạnh một cái, thân thể nhoáng lên, đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, tránh né được Hỏa nhận công kích khắp trời một cách vô cùng hung hiểm.

Hỏa Đồ hừ lạnh một tiếng, thân hình ngừng lại, không tiếp tục thi triển hỏa nhận công kích nữa.

Hai người đứng đối nhau từ xa xa, nhất thời đều không tiếp tục động thủ.

Triệu Chu Minh cùng với Thiên Phượng tộc nhân thời khắc này cũng lui ra rất xa, vô cùng khiếp sợ nhìn Thạch Mục và Hỏa Đồ.

Hai người này chiến đấu, vượt xa ra ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, đừng nói gì tiến lên trợ chiến, hơi đến gần một chút, đoán chừng đều bị tan xương nát thịt.

- Khó trách Nam Cung Cảnh không phải là đối thủ của ngươi.

Hồi lâu, Hỏa Đồ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc trước.

- Quá khen.

Thạch Mục đáp nhàn nhạt.

- Tiếp theo, ta sẽ cho ngươi lĩnh hội, cái gì gọi là tuyệt vọng.

Khóe miệng Hỏa Đồ chợt nhoẻn cười một cách quỷ dị, tinh quang trong mắt đại thịnh.

Thạch Mục trong lòng cả kinh, tuy rằng nhìn không ra Hỏa Đồ định làm cái gì, nhưng mà thân ảnh nhoáng lên, theo bản năng dạt ngạnh tránh sang bên cạnh.

Chẳng qua là thân thể hắn mới vừa động, trong đầu óc đột nhiên đau đớn, tựa hồ bị cái trùy đánh mạnh vào một cái, trước mắt tối đen.

Thạch Mục kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo một chút, nửa quỳ xuống đất.

Vào thời khắc này, hư không phía sau hắn nhoáng lên, một vị thanh niên áo bào vàng bỗng nhiên xuất hiện, không ngờ chính là Triệu Tiễn.

- Thạch Mục, đi chết đi!

Triệu Tiễn trong mắt tràn đầy sát ý dữ tợn, trong tay thanh quang nhoáng lên, đã xuất hiện thêm Thanh Cương Đằng Mâu kia.

Đằng mâu quang qmang đại phóng, bề mặt phừng lên hỏa diễm thanh, trắng, đỏ tam sắc, quấn quanh lẫn nhau, trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy được một số xích sắc phù văn, tản ra nhiệt độ cao đáng sợ.

Thanh Cương Đằng Mâu hóa thành một cái bóng, nhanh như tia chớp đâm về phía đầu của Thạch Mục.

Thạch Mục biến sắc, cố nén sự đau nhức kịch liệt trong đầu óc, lắc mình tránh né sang bên cạnh.

Nhưng mà điều đáng tiếc chính là, không có thể hoàn toàn tránh ra.

Xuy lạp!

Vai trái bị Thanh Cương Đằng Mâu đâm trúng, mâu nhọn vẽ ra một đạo vết thương thật dài nơi vai trái Thạch Mục, máu tươi phụt ra.

- Cái gì!

Triệu Tiễn biến sắc.

Mâu nhọn dường như đâm vào trên người người sắt vô cùng cứng rắn, chỉ đâm vào mấy tấc liền ngừng lại, căn bản không thể nào xâm nhập.

Hô!

Thân ảnh hai người giao nhau trong nháy mắt, một đạo hắc ảnh nhoáng lên, chính là ảnh một chân của Thạch Mục càn quét đến.

Triệu Tiễn biến sắc, cánh tay đưa ngang một cái, Thanh Cương Đằng Mâu đưa ngang trước người, đụng vào cước ảnh của Thạch Mục.

Rắc! Thanh Cương Đằng Mâu trực tiếp bị gãy làm hai khúc.

Triệu Tiễn biến sắc, thân thể như chiếc lá bị đánh bay ra ngoài.

Hỏa Đồ thời khắc này sắc mặt có chút trắng bệch, không biết có phải là do mới vừa thi triển Thần Hồn công kích vừa rồi hay không.

Hắn thấy được tình huống bên kia của Thạch Mục, trên mặt biến đổi, liền muốn phi độn đi qua.

Vào thời khắc này, hư không phía sau lưng Hỏa Đồ nhoáng lên, một thân ảnh màu đen đột nhiên hiện ra, huyết quang trong tay lập lòe lóe sáng, dường như là một đạo kiếm ảnh, chém về phía sau lưng của hắn nhanh nhanh chóng như điện.

Hỏa Đồ kinh hãi hồi lại thần, thân thể lóe lên, nhảy vọt ngang qua bên cạnh.

Xuy lạp!

Hắn tuy rằng tránh né vọt đi, nhưng mà sau lưng món Thanh ti phi phong đó lại bị chém rách một mảng lớn, linh quang của áo choàng này nhanh chóng ảm đạm đi.

Thân ảnh Hỏa Đồ xuất hiện ở ngoài hai trăm trượng trong hư không, lật tay lấy áo choàng xuống, sắc mặt tái xanh.

Hắn lật tay thu Thanh ti phi phong lại, đột nhiên nhìn về phía thân ảnh màu đen đó.

Thân ảnh màu đen đã vô cùng nhanh chóng bay ra, bay tới Thạch Mục.

- Trốn chỗ nào!

Hỏa Đồ tức giận hừ một tiếng, xích sắc chiết phiến trong tay nhoáng lên ánh sáng đỏ, mảng lớn xích sắc hỏa nhận chen chúc phóng ra, hội tụ thành một đạo hỏa nhận to lớn nhanh chóng bay đi, trong nháy mắt liền đuổi kịp thân ảnh màu đen đó.

Vào thời khắc này, trên vai thân ảnh màu đen có một đạo ảnh màu lấp lóe, thân ảnh của Thái Nhi hiện ra.

Hai mắt nó kim quang lòe lòe, há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh lá cây, phồng lớn lên thật nhanh, biến thành một mảnh lục sắc hỏa vân, chặn được xích sắc hỏa nhận trong một cái chớp mắt.

Hắc sắc nhân ảnh nhân cơ hội bay trốn đi, thoáng cái ngấm chìm vào thân thể Thạch Mục, Thái Nhi cũng đáp xuống bả vai Thạch Mục, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ sợ.
Bình Luận (0)
Comment