Huyền Giới Chi Môn

Chương 1399

- Ách...

Trong miệng Vũ Dạ phát ra một tiếng n gầm khẽ ặng nề. Trong hai mắt, hồn hỏa kịch liệt nhảy lên, có vẻ có chút thống khổ.

Sắc mặt Yên La giống như nước, không nhìn thấy bất kỳ cảm giác vui sướng và thắng lợi báo thù nào. Sắc mặt nàng lạnh lùng đi về phía Vũ Dạ.

Vũ Dạ nhìn cảnh tượng như vậy, hồn hỏa trong hốc mắt không nhịn được lại lóe lên vài cái.

Yên La rất nhanh đi tới Vũ bên cạnh Dạ, khoát tay. Trụy Tiên Đài bên cạnh hắn rơi xuống. Nàng giơ tay bắt lấy.

Vừa rồi, hồn hỏa của Vũ Dạ lóe lên, bỗng nhiên ổn định lại. Chỗ cổ họng không tự chủ được chuyển động lên xuống.

Cách đó không xa, Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thoáng động.

Đây là động tác nuốt nước bọt của người đang lúc khẩn trương, thường thường sẽ làm ra. Một quái vật nửa người nửa thi như Vũ Dạ làm ra hành động này, không khỏi có chút khác thường.

Nhưng Yên La lại không có chú ý tới động tác nhỏ này. Lúc này ở trong lĩnh vực của nàng, bản thân Vũ Dạ bị trọng thương. Nàng tất nhiên không tin đối phương còn có thể giở ra trò gì được.

Nhưng ngay vào lúc này, biến đổi khác thường đột ngột phát sinh.

Rõ ràng Trụy Tiên Đài không ở trên tay Vũ Dạ, lại đột nhiên có ánh sáng phát ra. Một đạo khí tức cường đại từ trong đó truyền ra.

- Thần Cảnh hậu kỳ.

Trong đầu Yên La vừa xuất hiện ý niệm này, theo bản năng tính lui về phía sau né tránh. Nhưng dĩ nhiên đã không kịp.

Chỉ thấy hai ám ảnh màu đen chợt từ trong Trụy Tiên Đài nổ mạnh, bắn ra ra, một trái một phải kéo về phía Yên La.

Tốc độ của hai ám ảnh nhanh đến cực điểm. Trong tay từng người nắm một thanh liêm cong hiện lên ánh sáng màu lam, đánh về phía đầu của Yên La.

Thân thể Yên La ngửa ra sau, khó khắn lắm mới có thể tránh thoát hai thanh liêm cong. Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy dưới thân căng thẳng. Một linh lực chấn động kỳ dị theo đó truyền đến. Nàng nhất thời cảm thấy linh lực trong cơ thể không còn. Thần hồn cũng có chút hoảng hốt, giống như bị thứ gì đó ràng buộc.

Hóa ra giữa hai cái liêm cong này vốn nối kết với một sợi dây xương màu xanh lam. Khi hai ám sảnh lướt qua bên cạnh Yên La, đã trói buộc Yên La.

Hai người kia mượn lực quay người. Hai thanh liêm cong đồng thời chém về phía Yên La.

Tay Yên La nắm Thất Bảo Diệu Thụ bị dây xương ràng buộc ở bên hông. Một tay kia lại ltrống rỗng. Nàng giơ bàn tay lên chặn lại. Nhưng mắt thấy cũng chỉ có thể phòng được thanh liêm thứ nhất, không thể ngăn cản được thanh liêm thứ hai.

Hai tanh liêm cong đồng thời hạ xuống. Chủ nhân của chúng đồng thời hiện ra. Đó lại là hai bộ xương khô màu trắng mặc đấu bồng màu đen.

Chúng thoạt nhìn lại giống hệ với bộ xương khô tử linh lúc trước. Khí tức trên người chúng lại hoàn toàn không giống nhau. Trong tay mỗi người nắm một thanh liêm cong rất rộng, ngược lại có vài phần tương tự với tử thần phàm trần trong lời đồn đại.

- Két.

Một âm thanh vang lên.

Một tay Yên La nhanh như tia chớp nắm lấy lưỡi của một thanh liêm cong. Nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn khác một thanh liêm cong khác, lao về phía mi tâm của mình.

Thời khắc chỉ mành treo chuông, một ánh sáng màu xám từ phía xa chợt nổ mạnh, bắn ra. Nhưng Thạch Mục đã phát hiện ra tình huống của bên này. Hắn thu hồi chân thân vượn lớn, nhanh chóng chạy tới.

Lòng bàn tay của Thạch Mục nhất thời có ánh sáng màu xám sáng lên.

Vút.

Một chưởng đánh ra. Liêm cong chí mạng kia bị cắt thành hai đoạn.

Hắn khép ngón tay lại, điểm về phía trước một cái. Một ánh sáng màu xám lập tức từ đầu ngón tay nổ mạnh, bắn ra, lao thẳng đến trán của một bộ xương khô Thần Cảnh gần đó.

Bộ xương khô Thần Cảnh cũng biết lợi hại, liền muốn lui người lại.

Nhưng không ngờ trong tay Yên La vẫn còn nắm chặt liêm cong của hắn, hoàn toàn không đồng ý buông tay.

Chỉ trong nháy mắt lưu lại, giữa không trung liền vang lên một âm thanh khe khẽ.

Ánh sáng màu xám kia giống như đinh thép, cắm chặt vào mi tâm của bộ xương khô Thần Cảnh.

Sinh vật tử linh, hồn hỏa sống ở xoang đầu. Nơi này là quan trọng nhất, nhưng cũng là chỗ phòng ngự yếu nhất. Cho dù là Thần Cảnh hậu kỳ cũng khó đỡ được ánh sáng màu xám do Thạch Mục lấy lực bản nguyên ngũ hành dung hợp hình thành.

Chỉ thấy thân thể xương khô Thần Cảnh bộ lập tức cứng đờ. Thanh liêm cong trong tay buông lỏng, bước chân lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ngã thẳng xuống.

Trong đầu, hốc mắt và khe xương của hắn, nhất thời bắn ra một mảnh ánh sáng chói mắt.

- Ầm.

Một âm thanh vang lên.

Xương đầu hắn nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả hồn hỏa cũng bị cắt thành bột phấn, tiêu tan ở giữa không trung.

Thạch Mục cúi người nâng Yên La dậy. Lại nghe Vũ Dạ ở bên kia truyền đến những tiếng cười.

- Nàng tự chui đầu vào lưới. Vốn định một lần hành động diệt trừ nàng. Không ngờ nàng cuối cùng lại mang người đến trợ giúp. Khanh khách... Chúng ta núi cao nước dài, sau này còn gặp lại.

Vũ Dạ vừa dứt lời, Trụy Tiên Đài trong tay hắn bỗng nhiên có linh quang đại chấn, tuột khỏi tay bay ra, bay nhanh xoay tròn ở giữa không trung. Trong giây lát kích thước của nó tăng vọt lên gấp mấy chục lần, cũng từ trong đó phóng ra vô số những tia lực hút.

Trong phút chốc, những tử linh ở dãy núi xung quanh, cách hắn một phần ba dặm bỗng nhiên hóa thành một đám sương mù, bị Trụy Tiên Đài hút đi.

Hai người Thạch Mục biến sắc. Thời điểm bọn họ muốn ra tay, đã thấy Vũ Dạ đã thu nhỏ Trụy Tiên Đài lại. Sau đó ở một bộ xương Thần Cảnh nâng đỡ, thoáng cái mơ hồ lập tức biến mất. Ngay cả Trụy Tiên Đài cũng theo đó biến mất.

Sắc mặt Yên La có chút khó coi.

- Đột nhiên xuất hiện tử linh Thần Cảnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?

Thạch Mục hỏi.

- Hai người này trước giờ ta chưa bao giờ thấy xuất hiện qua. Ta cũng mới lần đầu tiên nhìn thấy.

Yên La lắc đầu, cũng có vẻ có chút nghi ngờ.

- Những tử linh còn lại, nàng dự định xử trí như thế nào?

Thạch Mục hỏi.

Ánh mắt Yên La nhìn về phía trên trên Băng Nguyên. Chỉ thấy trên đó từ lâu chỉ còn là một đống hỗn độn.

Một phen chiến đấu kịch liệt vừa rồi, hơn một nửa tử linh cấp bậc Quỷ Vương đều đã bị Thạch Mục biến thành vượn lớn, lấy khí thế gió cuốn mây tan tàn sát hầu như không còn. Còn dư lại đều chẳng qua là những tử linh và mục nát thú có đẳng cấp không cao. Số lượng cũng chỉ có hơn một nửa so với ban đầu.

Lúc này bởi Vũ Dạ và Trụy Tiên Đài rời đi, lại chúng rơi vào trạng thái hỗn độn luống cuống. Hoặc ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, hoặc là đi qua đi lại.

- Ta có biện pháp. Chỉ có điều cần phải tiêu tốn chút thời gian.

Yên La nói như thế.

Thạch Mục gật đầu, không nói gì.

Bỗng nhiên hai mắt Yên La nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm. Sau một khắc, một điểm sáng chói mắt từ chỗ mi tâm của nàng sáng lên, cũng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xung quanh, rất nhanh bao phủ tất cả sinh vật tử linh ở đây.
Bình Luận (0)
Comment