Một hải đảo có diện tích khá lớn sâu mấy trăm dặm tại Đông Hải, khu vực đáy biển sâu có khí hậu khác biệt, mặc dù là trời đông giá rét, thảm thực vật trên đảo vẫn tươi tốt, khắp nơi đều đại thụ che trời.
Nhưng đều là những cây cối tầm thường, không có linh thảo linh tài gì, cho nên chỗ này trăm ngàn năm qua, cũng không có người hỏi thăm, thủy chung hình dạng hoang vu nguyên thủy.
Chẳng qua là, nơi đảo sâu này có vài toà lầu các do trúc tạo thành vô cùng ưu mỹ, thoạt nhìn có nhiều thêm một chút khí tức con người.
Chung quanh lầu các là một cánh rừng trúc u tĩnh, gió biển thổi qua, rừng trúc phát ra âm thanh ào ào như sóng biển, vô cùng thanh tịnh đẹp đẽ.
Vài đạo độn quang từ đàng xa phi độn đến, đáp xuống trước lầu các, bốn thân ảnh hiện ra, một nam ba nữ.
Bốn người đều rất trẻ, nam nhân mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, dung mạo tuy không coi là rất anh tuấn, nhưng cho người một cảm giác kiên nghị trầm ổn.
Đứng cạnh nam tử áo bào xanh, là một thiếu nữ áo lục tuyệt mỹ, thần tình hai người vô cùng thân thiết.
Hai nữ tử còn lại đứng ở nơi hơi xa, dung mạo hai người đều tuyệt mỹ, một người mặc áo trắng quần dài, thần tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, như băng Như Sương, một người khác phục sức màu đỏ thẫm, nhiệt liệt như hỏa, chính là bốn người Thạch Mục, Chung Tú, Tây Môn Tuyết, Kim Tiểu Thoa.
- Các ngươi nhiều năm không gặp, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, ta không quấy rầy các ngươi nữa.
Tây Môn Tuyết nhìn hai người Thạch Mục và Chung Tú, nhanh chóng cất bước đi vào một lầu trúc, tiếng đóng cửa phòng vang lên.
Kim Tiểu Thoa cũng nhoẻn miệng cười hì hì, thâm ý sâu sắc nhìn Thạch Mục, lông mày nhướng lên, cũng xoay người đi tới một tòa lầu các.
Nhanh chóng, trong sân chỉ còn Thạch Mục và Chung Tú.
Thạch Mục nhíu mi lại, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục.
Chung Tú nhìn vị trí lầu các của Tây Môn Tuyết trong giây lát, thần tình cũng có chút phức tạp.
- Nơi này chính là nơi các nàng ở hay sao? Xem ra cũng không tệ lắm.
Thạch Mục đưa mắt nhìn chung quanh, gật gật đầu, quay đầu nhìn Chung Tú cười nói.
- Chúng ta vào phòng nói đi.
Chung Tú kéo Thạch Mục, đi tới một lầu các gần đó.
Thạch Mục mỉm cười, cất bước đi theo.
Nơi Chung Tú ở có phần mộc mạc, không có quá nhiều trang sức hoa mỹ, chỉ bàn ghế tre đơn giản, nhưng những thứ này, mỗi một món đều có thể nhìn ra tâm tư rất lớn, vô cùng tinh xảo.
- Phu quân, chàng ngồi xuống một lát đi.
Chung Tú dẫn Thạch Mục tới một gian phòng ngủ thanh lịch, bảo Thạch Mục ngồi xuống một tấm ghế tre, đang định xoay người đi thu xếp nước trà.
Thạch Mục bắt tay Chung Tú lại, nhẹ nhàng lôi kéo, cả người Chung Tú không tự chủ được nhào vào lòng Thạch Mục.
- Phu quân, không được, chung quanh lầu các không có cấm chế...
Chung Tú đỏ mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Thạch Mục vung tay áo lên, mấy đạo quang mang bắn ra, đáp xuống chung quanh lầu các, một quang mạc màu vàng nhàn nhạt vươn ra.
Chung Tú mắt thấy cảnh này, tình càng ngượng ngùng hơn, nhưng nàng vùi đầu vào trong ngực Thạch Mục, không nói gì nữa.
Cách đó không xa, tại một lầu các khác, Tây Môn Tuyết ngồi trước cửa sổ, từ nơi này có thể thấy rõ tình huống nơi lầu các Chung Tú xa xa.
Xa xa, Tây Môn Tuyết nhìn lầu các bị hoàng sắc quang mạc bao phủ, trong đôi mắt đẹp trắng đen phân minh của nàng có vẻ phức tạp, nhẹ nhàng che cửa sổ lại.
- Nhìn không có ích lợi gì, hắn đã tới rồi, nếu ngươi không thể nắm chắc cơ hội cuối cùng này, thật bỏ lỡ rồi.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, thân ảnh của Kim Tiểu Thoa chẳng biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Kim Tiểu Thoa, dường như Tây Môn Tuyết cũng không thấy bất ngờ, cũng không để ý đến đối phương, từ từ ngồi xuống, thần tình có chút đơn độc.
..
Gần nửa ngày, trên chiếc giường lớn trong phòng, trên mặt Chung Tú hãy còn một chút ửng hồng, rúc vào bên cạnh Thạch Mục, thần tình đều thỏa mãn.
- Tú nhi, lúc trước Thiên Phượng nhất tộc đã xảy ra chuyện, sau đó nàng đi nơi nào? Tại sao ở Lam Hải tinh?
Thạch Mục nhẹ ôm lấy Chung Tú, ngửi mùi thơm của cơ thể người ngọc, nhẹ giọng hỏi.
Nỗi nghi ngờ này hắn sớm giấu trong lòng đã lâu, chẳng qua tìm được Chung Tú, vui sướng tràn trề trong lòng hắn, thời khắc này mới nhớ tới hỏi thăm.
- Phu quân, chuyện này nói rất dài dòng, lúc trước Thiên Phượng tộc bị Thiên Đình đánh lén, thiếp và sư phụ, Triệu Tuyền Cơ cùng dùng con đường bí mật thoát ly khỏi Chu Tước tinh. Không ngờ Tuyền Cơ lại là người của Thiên đình, còn ra tay đánh lén giết chết sư phụ, nhưng mà sư phụ lúc sắp chết phản kích, cũng đả thương nàng ta.
Chung Tú thở dài nói, giọng có phần đau thương.
Thạch Mục hơi dùng sức, ôm Chung Tú vào lòng, tỏ vẻ an ủi.
Cảm nhận được lồng ngực vững chắc của Thạch Mục, thần tình Chung Tú hòa hoãn lại.
- Sau đó như thế nào?
Thạch Mục hỏi.
- Sau đó em và nàng ta tranh đấu một phen, còn chưa phân thắng bại, một đội người Thiên Đình đột nhiên xuất hiện, bao vây chúng ta. Em vốn đã tuyệt vọng, nhưng người dẫn đầu lại là Tây Môn tỷ tỷ.
Chung Tú ngẹo đầu nhìn Thạch Mục, cười nói.
Ánh mắt Thạch Mục ngẩn ra, lộ vẻ kinh ngạc.
- Em vốn cũng định thúc thủ chịu trói, nhưng không ngờ nàng bất ngờ ra tay, đánh chết toàn bộ những người Thiên Đình, còn có Triệu Tuyền Cơ nữa, sau đó cấm cố em, chẳng những không giao cho Thiên Đình, ngược lại giấu em tại một tinh cầu bí ẩn an toàn. Phu quân, nàng làm như vậy là cam mạo hiểm, tuy nói là vì cứu em, nhưng thực ra là vì nàng, là vì phu quân.
Chung Tú sâu kín kể rõ, nhãn châu xoay động như nước, tự tiếu phi tiếu nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục sờ lên mũi, mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt có chút lập lòe, hiển nhiên trong lòng vô cùng chấn động.
Tây Môn Tuyết vì hắn, không ngờ lại đến mức này.
Mọi hành vi của nàng, nếu bị Thiên Đình phát hiện, kết quả không hỏi cũng có thể biết.
Hắn trầm mặc một chút, mở miệng nói:
- Chuyện này, quả thật cần phải cảm tạ Tây Môn Tuyết, bất quá ta cùng nàng đã sớm...
Chung Tú chợt đưa tay, bàn tay ngọc che miệng Thạch Mục.
- Phu quân, Tây Môn tỷ tỷ đối với chàng tình thâm nghĩa trọng, mặc dù thời khắc này nàng không nghe được, chàng cũng không nên nói ra lời này.
Chung Tú thần tình có chút trịnh trọng.