Huyền Giới Chi Môn

Chương 1541

Trong lúc nói chuyện, hắn cũng âm thầm quan sát lão già mặt xanh kia.

Người này chân khí trong cơ thể hùng hậu, hơn xa Thần cảnh trung kỳ tầm thường, hơn nữa khí tức nhục thân cũng khổng lồ, hiển nhiên thân thể cực kỳ mạnh mẽ.

Thạch Mục nhạy cảm cảm ứng được, trong cơ thể của hắn ẩn chứa một cổ lực huyết mạch cường đại, không phải tầm thường.

Lão già mặt xanh thực lực không yếu, so với Lục Quỳ Chung cùng với tộc trưởng Bát Hoang Cổ Tộc năm đó, cũng không kém chút nào, thậm chí có vẻ hơn một chút.

Ý niệm trong lòng Thạch Mục chớp động, hiểu thêm về thực lực tộc minh long thêm một chút.

Diệu Không hòa thượng liếc nhìn lão già mặt xanh, lại dời ánh mắt đi, không ngờ dứt khoát nhắm hai mắt lại, ra vẻ giao tất cả mọi chuyện cho Thạch Mục xử lý.

- Không có, không có, nhị vị đạo hữu thực lực cao thâm, có thể tới tộc của ta, chúng ta hoan nghênh còn không kịp đấy.

Lão già mặt xanh vội vàng xua tay, trán hơi rịn mồ hôi.

- Côn Đồ trưởng lão, mời ngồi.

Thạch Mục giơ tay lên mời.

Lão già mặt xanh dường như vì chấn kinh trong lòng, quên cả mời ngồi rồi, bấy giờ mới chợt thức tỉnh, ngồi xuống đối diện hai người Thạch Mục.

- Nhị vị đạo hữu trông rất lạ mặt, hẳn không phải là người Tu La tinh chứ, nghe nói nhị vị gặp phải không gian phong bạo, tình cờ đi tới Tu La tinh, không biết lần này tới đến tộc Minh Long ta vì chuyện gì? Nếu như có chuyện cần ta tương trợ, cứ nói không sao.

Lão già mặt xanh điều chỉnh hơi thở một chút, thần tình nhanh chóng khôi phục trấn định, nói.

Ánh mắt Thạch Mục hơi đổi, tự định giá tiếp tục che giấu mục đích hay không, nói gần nói xa nghe tin tức về Cửu Thủ Thao Thiết.

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định không nên phiền phức như vậy.

- Côn Đồ trưởng lão lời nói không kém, hai người chúng ta đều là từ ngoại tinh mà đến, đi tới Tu La tinh, thật có một đại sự cần làm, có thể cần quý tộc tương trợ một chút.

Thạch Mục nói.

Lão già mặt xanh nghe đến đó, thân thể hơi rung, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

- Đạo hữu cứ nói đừng ngại, chỉ cần tộc của ta đủ khả năng, nhất định tương trợ hết sức.

Lão giả nhìn Diệu Không hòa thượng, hắn vẫn nhất mực hình dạng tĩnh tọa, không gì khác hơn là đưa mắt quay về Thạch Mục.

- Hai người chúng ta đến đây là vì tập kích con Thao Thiết chân linh Tu La tinh, tình hình ở Tu La tinh, chúng ta đã thấy, hẳn là đã bị nó tập kích không lâu. Ta và Diệu Không đạo hữu luôn luôn truy lùng con thú này, không biết Côn Đồ trưởng lão có biết tung tích hiện giờ của nó không.

Thạch Mục thẳng thừng nói.

Lão già mặt xanh biến sắc, vô cùng kinh ngạc liền đứng lên.

- Nhị vị đạo hữu đang tìm Thao Thiết chân linh đó! Các ngươi... Tìm ác thú đó làm gì?

Lão giả chấn kinh đến nỗi lời nói không còn mạch lạc.

- Thao Thiết chân linh là một đại ác thú nguy hại thế gian, chúng ta muốn đuổi nó ra giới này, hoặc là trực tiếp diệt sát nó.

Đến phân thượng này, Thạch Mục cũng lười che giấu điều gì, nói thẳng.

Lão già mặt xanh hít ngược một hơi khí lạnh, vẻ kinh sợ trên mặt càng sâu.

Nhưng hắn cũng là Thần cảnh trung kỳ cường đại, nhanh chóng chú ý tới bản thân mình thất thố, thu hồi vẻ kinh sợ trên mặt, thần tình do dự.

- Nhị vị đạo hữu thật dự tính tìm chân linh Thao Thiết sao? Các ngươi có nắm chắc đánh chết ác thú đó?

Lão già mặt xanh trầm mặc hồi lâu, chợt lên tiếng.

- Mười phần nắm chắc dĩ nhiên là không có, bất quá hai người chúng ta cũng không phải là hai thằng ngốc, như thiêu thân lao đầu vào lửa, sớm đã cân lường thực lực ác thú kia, tự nhận vẫn có chút phần thắng. Nghe lời này của trưởng lão, hay là biết tung tích của Cửu Thủ Thao Thiết kia?

Thạch Mục đầu tiên là cười khẽ, sau đó duệ mang lập lòe trong mắt, hỏi tiếp.

Luôn luôn nhắm mắt tĩnh tọa ở một bên, Diệu Không hòa thượng chợt mở mắt, ánh mắt như điện nhìn lão già mặt xanh.

- Không sai, hướng đi của Thao Thiết chân linh, quả thật tộc của ta biết một chút, nhưng với quyền hạn của ta trong tộc, vẫn không thể làm chủ lập tức nói cho nhị vị, chi bằng xin phép tộc trưởng bổn tộc. Nhưng nhị vị yên tâm, Thao Thiết chân linh trước đó sát hại không ít tộc nhân tộc của ta, chính là cừu địch không đội trời chung cùng tộc của ta, nhất định tộc trưởng sẽ đồng ý.

Lão già mặt xanh bị ánh mắt hai người cùng nhìn chòng chọc, lập tức phát lạnh trong lòng, tay chân hơi luống cuống, vội vàng nói thật nhanh.

- À, vậy làm phiền các hạ, nhưng mà chuyện này cần phải nhanh lên, trễ một chút, nếu Cửu Thủ Thao Thiết kia ly khai lần nữa sẽ làm không tốt rồi.

Thạch Mục gật gật đầu, nói.

- Nhị vị yên tâm, tại hạ liền đi xin chỉ thị của tộc trưởng đại nhân, lát nữa sẽ quay lại.

Lão già mặt xanh nói, lập tức đứng lên, bước nhanh ly khai.

Diệu Không hòa thượng nhìn người này ly khai, khẽ nhíu mày một chút.

- Diệu Không đạo hữu, có chuyện gì vậy? Có phát hiện cái gì không ổn?

Thạch Mục có chút kinh ngạc hỏi.

- Không có gì, chẳng qua cảm thấy người này phản ứng hơi kỳ quái, ngay từ đầu đã cực kỳ sợ hãi đối với Cửu Thủ Thao Thiết, nhưng sau khi nghe chúng ta nói có thể đối phó với Thao Thiết, trong lời nói dường như lại có hưng phấn, thật là cổ quái.

Diệu Không cau mày nói.

Thạch Mục ngẩn ra, thật ra hắn không chú ý tới những điều này, cẩn thận hồi tưởng đối thoại giữa hai người, quả thật đúng là như vậy.

- Chuyện này quả thật có chút kỳ quái, nhưng chúng ta chỉ cần có được tung tích của Cửu Thủ Thao Thiết, những chuyện khác bất luận.

Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói.

- Thạch đạo hữu nói cũng phải, ta vừa mới thôi thúc la bàn Ngọc hoàng cảm ứng một phen, vẫn là không có bất kỳ thu hoạch nào, xem ra cần phải dựa vào tộc minh long này rồi.
Bình Luận (0)
Comment